Kể từ khi trùng sinh đến thời đại này, Mai Phương vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, kế hoạch bố trí của người trùng sinh đều kiếm được bộn tiền, cô gái mình thích lại vừa hay cũng thích mình, gần như muốn gì được nấy.
Nhưng nếu nói Mai Phương từng chịu ấm ức gì, vậy thì chỉ có thể ngược dòng về hơn mười năm trước, lúc mới xuyên không vì đái dầm ở trường mà bị bố mẹ song kiếm hợp bích cho một trận đòn, sau đó Mai Phương gần như chưa từng bị đánh nữa.
Vậy nên khi Hướng Hiểu Hà đột nhiên bắt mình quỳ xuống trước mặt bà, Mai Phương vẫn có chút kinh ngạc.
"Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm gì rồi không... Con..."
"Mày có quỳ không?"
Dù Hướng Hiểu Hà không trực tiếp gào thét với Mai Phương, nhưng sự uy nghiêm toát ra từ trong giọng nói là tự nhiên mà có, Mai Lợi Quân bên cạnh khó khăn lắm mới được ngồi xuống xem kịch cũng có chút run rẩy, bèn hỏi Hướng Hiểu Hà: "Bà xã à, em nói rõ ràng một chút đi, rốt cuộc thằng Mai Phương nó phạm phải lỗi gì?"
"Ông bảo con trai ngoan của ông tự nói đi, chuyện mất mặt như thế tôi không nói ra được."
Thấy mẹ nhất quyết muốn mình phải nhận tội trước, Mai Phương cảm thấy cứ tiếp tục giằng co cố chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Tuy không rõ lắm rốt cuộc con đã làm gì khiến mẹ tức giận, nhưng nếu làm vậy có thể khiến mẹ nguôi giận bình tĩnh lại, vậy thì con cứ..."
Mai Phương vừa nói vừa chọn tấm ván giặt đồ quỳ xuống trước đã, nhưng thấy Hướng Hiểu Hà vẫn giữ thái độ lạnh băng nhìn mình, Mai Phương quyết định đổi sang quỳ trên miếng cọ nồi bằng thép.
Dù mình đang mặc chiếc quần bông dày cộp, nhưng cảm giác miếng cọ nồi bằng thép cấn vào đầu gối vẫn rất khó chịu.
...
Cùng lúc đó, trong lúc kéo dài thời gian, cậu cũng không ngừng ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm gì sai khiến mẹ tức giận.
Nhưng trước đó mẹ và mình vẫn luôn hòa hợp mà, hôm nay chuyện duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ chẳng phải chỉ có việc KISS với Duyên Duyên thôi sao?
Lẽ nào mẹ không thích Duyên Duyên, trước giờ chỉ thích Hữu Hề?
Nhưng từ cách đối xử thường ngày hoàn toàn không nhìn ra điểm này cơ mà!
Hơn nữa, cũng không đến mức vì chuyện này mà bắt mình quỳ xuống chứ?
Mai Phương không vội tức giận, mà cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói vừa rồi của mẹ.
Chuyện mất mặt như thế... Rốt cuộc là chỉ chuyện gì?
Trong sự kiện lựa chọn không chút phòng bị lần này, nếu lúc này mình không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, sau này cậu sẽ phải đối mặt với kết cục tình yêu của họ không nhận được sự chấp thuận của bố mẹ.
Điều đó cũng sẽ khiến cuộc đời trùng sinh của cậu thêm một vệt không trọn vẹn. Đây là cảnh tượng mà cậu với tư cách là người trùng sinh không muốn thấy.
Vì hạnh phúc sau này, Mai Phương hơi bình ổn tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ cách trả lời câu hỏi của mẹ.
Bất kể xảy ra chuyện gì, kế hoạch ba người nhất định phải đến cuối cùng mới được công bố...
Mai Phương nhớ lại lời Lâm Hữu Hề nhắc nhở mình, cũng dần dần nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề.
"Vậy con nghĩ xong nên thừa nhận lỗi lầm với mẹ thế nào chưa?"
Mai Phương gật đầu, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng điệu tỏ ra vô cùng thành khẩn và kiên định.
"Con xin lỗi mẹ, con không nên giấu mẹ chuyện yêu sớm với Duyên Duyên vào lúc này, nhưng con phải đính chính với mẹ một điểm, con không cảm thấy đây là một chuyện mất mặt, con và Duyên Duyên thích nhau thật lòng."
"..."
"Hả?"
Mai Lợi Quân đứng bên cạnh nghe Mai Phương thú nhận "sai lầm" của mình, nghe cậu lại yêu sớm với Duyên Duyên, nhất thời nghe đến tê cả người.
"Sao lại là Duyên Duyên? Không phải nên là Hữu Hề mới..."
Mai Lợi Quân ý thức được mình không nên xen vào lúc này, vội vàng bịt miệng lại tiếp tục hóng chuyện.
Thì ra là vậy.
Nhờ sự trợ công của bố, Mai Phương lập tức hiểu ra "chuyện mất mặt" mà mẹ nói rốt cuộc là gì.
Bà chắc chắn cho rằng mình đang bắt cá hai tay!
Vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.
Hướng Hiểu Hà nghe vậy cũng hơi khựng lại, nhưng cơn giận của bà vẫn vô cùng ngùn ngụt, "Mày chỉ yêu đương với Duyên Duyên thôi sao! Mày chỉ yêu đương với Duyên Duyên mà mẹ có thể nổi giận như vậy à? Chuyện xấu mày tự làm mày không biết, cứ phải để mẹ vạch trần mày mới chịu thừa nhận?"
"..."
Mai Phương lắc đầu, "Con không biết mẹ đã hiểu lầm chuyện gì... nhưng con mới hẹn hò với Duyên Duyên vào nửa cuối năm nay thôi. Quan hệ giữa con và Hữu Hề cũng rất tốt, nhưng bây giờ vẫn chỉ là thanh mai trúc mã, là quan hệ bạn tốt."
"Bạn tốt? Nếu chúng mày chỉ là quan hệ bạn tốt, mày và Hữu Hề có thể chui chung một chăn được à?"
Mai Phương nghe vậy lập tức có chút hoảng hốt, vì cậu không biết chuyện chui chung chăn mà mẹ nói là xảy ra ở nhà hay là lúc đi học bị dì Mỹ Quyên phát hiện.
Bởi vì, nếu lỡ như là tình huống mà dì Mỹ Quyên nói được chứng thực, vậy thì cậu thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhưng Mai Phương không còn cách nào khác. Nếu chuyện chui chung chăn bị chứng thực, vậy thì chỉ có thể mang danh tiếng tra nam cặn bã súc vật khốn nạn bắt cá hai tay, giờ phút này cậu chỉ có thể tiếp tục cứng miệng:
"Con không có chui chung chăn với Hữu Hề."
"Mày còn dám nói không? Mày đợi đấy... Đồ con bất hiếu... Làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta như vậy mà còn không thừa nhận, xem mẹ có dạy dỗ mày một trận không!"
Hướng Hiểu Hà bị con trai mình chọc giận đến bốc khói, bà vớ lấy chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh định ném vào người Mai Phương, nhưng cuối cùng lại đổi thành cái móc áo, lúc này Mai Lợi Quân vội vàng chạy tới can ngăn vợ.
"Thằng Mai Phương nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện... Ấy, em đừng chấp nhặt nó làm gì, đang Tết nhất..."
"Duyên Duyên và Hữu Hề là hai đứa trẻ tốt như vậy, cứ thế bị mày làm hại cả hai rồi. Mày có xứng với hai đứa nó không, mày có xứng với tình cảm bao nhiêu năm cùng nhau lớn lên giữa chúng mày không? Kể cả mày chỉ chung tình với một trong hai đứa, mẹ có đến mức nổi giận với mày như vậy không? Đồ bất hiếu, mày..."
Ngay lúc Hướng Hiểu Hà đang mắng mỏ tranh cãi không dứt với Mai Phương, cửa phòng ngủ của bà đột nhiên bị đẩy ra.
Người xuất hiện trước mặt nhà họ Mai là Lâm Hữu Hề.
Hướng Hiểu Hà thấy Hữu Hề xuất hiện, cũng lập tức thu lại cảm xúc của mình. Bà đặt mắc áo xuống vuốt tóc, đang ngập ngừng định nói vài câu với Lâm Hữu Hề thì thấy Lâm Hữu Hề nắm chặt vạt áo, mím môi run rẩy cất tiếng.
"Cháu xin lỗi vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của mọi người ở bên ngoài, nhưng vẫn xin dì... xin dì đừng trách phạt A Phương, cậu ấy không sai, không phải chuyện của cậu ấy ạ."
"Hữu Hề à... Con bé ngốc này... Cháu còn che giấu cho nó làm gì? Cháu không biết thằng nhóc nhà chúng ta đã làm chuyện có lỗi với cháu thế nào sao? Nó..."
"Dì ơi, không phải A Phương làm chuyện có lỗi với cháu, mà là cháu..."
Lâm Hữu Hề trước nay luôn điềm tĩnh lạnh lùng hôm nay lại tỏ ra vô cùng bối rối bất an trước mặt bố mẹ Mai Phương, lúc phát biểu cô bé vẫn luôn cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã sớm đẫm lệ.
"Là cháu đã làm chuyện có lỗi với A Phương."
"?"
Trong lúc mọi người đều mang vẻ mặt mông lung không hiểu chuyện gì, Lâm Hữu Hề tiếp tục giải thích lý do mình nói vậy.
"Lúc Tết năm ngoái, cháu đúng là có chui vào chăn của A Phương, vì lúc đó cháu vừa xử lý xong chuyện của cậu, buổi tối không ngủ được vẫn cảm thấy rất sợ, nên đã chạy ra phòng khách ngủ cùng A Phương một lúc, nhưng lúc đó cậu ấy đã ngủ rồi, hoàn toàn không biết cháu qua."
"Còn về chuyện A Phương và Duyên Duyên hẹn hò... "Chuyện này cháu biết ạ. Cháu thừa nhận thực ra cháu cũng thích A Phương, nhưng A Phương và Duyên Duyên đối với cháu cũng giống như người nhà, nếu họ có thể ở bên nhau, cháu cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho họ."
Lâm Hữu Hề nói rồi bất giác mỉm cười. Dáng vẻ gượng gạo cười trong khi nước mắt lưng tròng này bất cứ ai nhìn thấy cũng đều đau lòng, huống chi là Hướng Hiểu Hà người từ nhỏ đã xem Lâm Hữu Hề như nửa đứa con gái mà nuôi nấng.
Biết được "sự thật", bà vừa đau lòng vừa thương xót Lâm Hữu Hề, vội vàng bước tới ôm chầm lấy cô bé, nhẹ nhàng xoa tóc cô bé.
"Hữu Hề... Không phải lỗi của cháu... đều là, đều là lỗi của dì, đều tại dì không tìm hiểu rõ tình hình đã tùy tiện nổi nóng, làm cháu phải đau lòng như vậy... Đều là dì không tốt..."
Nhìn cảnh Hướng Hiểu Hà ôm Lâm Hữu Hề, Mai Lợi Quân đứng một bên hóng chuyện đến mức không biết nên nói gì cho phải, còn về phần kẻ đầu sỏ của mọi chuyện là Mai Phương, bây giờ cũng đã hiểu được dụng ý sâu xa của Hữu Hề khi làm vậy...
Cô ấy đã dùng cách tự bóc phốt để bảo toàn hình tượng cho Mai Phương, đồng thời cũng nhân lúc này bày tỏ tình cảm của mình với Mai Phương, để lại đường lui cho mình vào sân sau này, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Mai Phương không có tâm trạng khen ngợi kỹ năng cao siêu của Lâm Hữu Hề.
Bởi vì nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Lâm Hữu Hề, Mai Phương cũng đau như cắt.
Vì mình mà khiến Hữu Hề của mình khóc đau lòng như vậy, bất kể là cô ấy khóc thật hay khóc giả, mình đều có trách nhiệm không thể chối bỏ.
Mai Phương đang định đứng dậy ôm cô bạn thanh mai tốt của mình, kết quả hành động định đứng lên của cậu bị Hướng Hiểu Hà phát hiện, lập tức quát ngăn Mai Phương lại:
"Đứng dậy làm gì? Ai cho mày đứng dậy! Cho dù lần này là mẹ hiểu lầm mày trước, lẽ nào mày không có chút trách nhiệm nào à? Quỳ tiếp cho mẹ!"
Hướng Hiểu Hà khoác tay Lâm Hữu Hề cùng ra ngoài, còn Mai Phương sau khi mẹ rời đi một lúc mới được Mai Lợi Quân vốn tàng hình suốt cả quá trình cẩn thận đỡ dậy.
"Thế nào, cảm giác quỳ gối này không dễ chịu chút nào đúng không? Thực ra con nên thấy may mắn đi, vì tính mẹ con đã hiền hơn nhiều rồi."
"Vậy ạ... Bố cũng thật không dễ dàng gì."
"Con cũng không dễ dàng, đàn ông đều không dễ dàng..."
Mai Lợi Quân nói rồi thở dài một hơi, "Hồi bố lớn bằng con, thực ra cũng có những phiền não tương tự. Nhớ năm đó..."
"Thôi đi bố." Mai Phương lắc đầu nói, "Lừa con trai thì cũng được, chứ nếu lừa cả chính mình thì mất nhiều hơn được đấy."
Mai Lợi Quân nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt lãnh đạo lạnh lùng mà thường ngày chỉ thể hiện ở cục, "Tôi thấy đồng chí nhỏ không biết thời thế này vẫn nên quỳ thêm một lúc nữa mới nhận ra được sai lầm của mình."
=============
NOTE lão tác:
Hôm nay tôi đọc khu bình luận sách thấy thật vô lý. Các người không nhập vai vào Mai Cẩu sao? Nhân vật chính tiểu thuyết chịu thiệt không phải nên là một chuyện rất khó chịu à? Sao các người còn mở sâm panh ăn mừng vậy? Lẽ nào không có chút cảm giác nhập vai vào Mai Cẩu nào sao? Tôi viết tệ đến thế à? [note82110]

