Sau khi kết thúc tiệc tất niên của công ty được tổ chức ở Giang Thành, mùa chia tay thanh mai trúc mã mỗi năm một lần cuối cùng cũng đã đến.
Ở cùng các cô bạn thanh mai lâu rồi, Mai Phương ngược lại không có cảm giác gì quá thật về sự chia ly này, dù sao thì chuyện cần bận tâm trong tay cũng quá nhiều.
Nhưng Hạ Duyên, người đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy thì lại không nghĩ vậy, cô kéo Lâm Hữu Hề và Mai Phương lại rồi tính một bài toán:
"Lúc đầu chúng ta đã nói là sẽ xác định thời gian hẹn hò theo học kỳ, nếu tính theo học kỳ, lần nào của tớ cũng là học kỳ một, mà học kỳ một vốn đã ngắn hơn học kỳ hai một chút."
"Với cả năm nay mãi đến cuối tháng 10 mới bắt đầu hẹn hò, đến lúc cuối kỳ chia tay mới đầu tháng 1 thôi, tính ra thì tớ với A Phương mới yêu nhau chưa đến 3 tháng, chưa kể đầu năm A Phương còn phải về quê, tớ có hai tuần không được ở bên A Phương..."
Mai Phương và Lâm Hữu Hề lặng lẽ lắng nghe lời kể lể đẫm nước mắt của Hạ Duyên, rồi không nhịn được mà lắc đầu nói:
"Bình thường cậu mà dồn một nửa tâm huyết này vào làm toán, thì cuối kỳ đã không đến nỗi thi ra cái điểm..."
Hạ Duyên lớn tiếng ba la bô lô không cho Mai Phương nói tiếp.
"A a a... các cậu đừng nói nữa! Tớ lại không giống các cậu, với cả dạo này tâm trí tớ hoàn toàn đặt trên người A Phương, chẳng học hành gì cả."
Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Đây hoàn toàn không thể trở thành lý do cho cái điểm số tệ hại đó được, tâm trí tớ cũng luôn đặt trên người A Phương, chẳng phải vẫn thi nhất lớp đó sao?"
"Không, nếu so sánh thì cũng không thể lấy cậu ra làm thước đo được..."
Lần này Mai Phương đứng về phía Hạ Duyên, "Chuyện Duyên Duyên trượt môn Toán cứ tạm gác sang một bên, tớ thấy cách nói của Duyên Duyên cũng đúng, tuy chúng ta không công khai tình cảm trên mạng xã hội, nhưng nếu chia tay sớm như vậy thì cũng rất dễ gặp phải phản ứng trái chiều. Bản thân tớ bị mắng thì không sao, nhưng đánh giá về Duyên Duyên cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Nếu đã vậy thì chúng ta điều chỉnh lại thời hạn của thỏa thuận bí mật trước đó đi."
Lâm Hữu Hề suy nghĩ một lát, "Cứ theo giới hạn 1 năm đi, năm hai của A Phương thuộc về Duyên Duyên, năm ba thì thuộc về tớ, thế nào?"
"Huhu... Hữu Hề cậu tốt quá đi!"
Vô cùng cảm động, Hạ Duyên ôm chầm lấy Lâm Hữu Hề vừa cọ cọ vừa thân mật, Lâm Hữu Hề cũng khá hưởng thụ sự gần gũi của Hạ Duyên, tỏ ra một vẻ vô cùng cưng chiều.
Cô vừa ôm Hạ Duyên vừa hỏi Mai Phương, "Nhắc mới nhớ, từ sau khi A Phương chuyển nhà mới, bọn tớ vẫn chưa đến nhà cậu chơi lần nào. Tớ đang nghĩ, tớ với Duyên Duyên trước Tết ở nhà cũng chẳng có gì làm, trước đây cậu nói nhà cậu bây giờ cũng rất lớn, không biết có thể ở nhà cậu được không nhỉ?"
Mai Phương nghe vậy thì sững người: "Hả? Ở nhà tớ... Các cậu thuyết phục được người nhà đồng ý không?"
"Tối qua tớ bàn với mẹ rồi, mẹ nói chỉ cần Duyên Duyên đi thì được."
"..."
Hạ Duyên vốn còn đang nghĩ làm sao để trải qua hai tuần không có Mai Phương, nghe Hữu Hề nói vậy cũng lập tức tỉnh táo lại.
"Đúng ha! Giờ tớ cũng chuyển nhà rồi, đi tìm Hữu Hề với Tiểu Tuyết chơi cũng không tiện lắm."
"Cơ mà, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến..."
Mai Phương hơi bất lực gãi đầu, "Tớ thấy các cậu vẫn nên ở bên bố mẹ nhiều hơn một chút thì tốt hơn chứ?"
"A Phương, cậu nói vậy là có ý gì..."
Hạ Duyên nhíu mày, chống nạnh ra vẻ tức giận, "Có phải cậu thấy ở cùng bọn tớ hơi chán rồi không?"
"Cậu nói gì vậy... làm sao mà chán được chứ?"
Mai Phương véo má Hạ Duyên để dỗ cô, "Tớ chỉ cảm thấy chú Hạ, chú Lâm với cả cô Du lâu rồi không gặp các cậu, chắc là sẽ nhớ các cậu lắm."
"Dù sao cũng có thể gọi video mà, có sao đâu."
Hạ Duyên tiếp tục lầm bầm, "Với lại tớ và Hữu Hề bình thường vẫn hay gọi video cho bố mẹ, nhưng gần như chẳng có cơ hội nào gặp chú Mai và dì Hướng cả, chẳng lẽ hai bác không nhớ tớ và Hữu Hề sao?"
Lúc này, Lâm Hữu Hề cũng ghé vào tai Mai Phương nói nhỏ: "Chẳng phải cậu còn phải thú nhận với gia đình chuyện mình mở công ty sao? Bọn tớ cùng cậu nói với họ thì họ sẽ dễ chấp nhận hơn."
"Điều này thì đúng thật... Mẹ tớ khá là thương cậu với Duyên Duyên."
Mai Phương vốn định sẽ thú thật vào lúc về quê Bạch Mai ăn Tết, nhưng nếu vừa về đã có thể nói rõ mọi chuyện thì cũng đỡ được không ít phiền phức.
"Nhưng mà, hôm nay mới nói thì có muộn quá không? Bố tớ hôm nay đã lái xe đến đón tớ rồi... Chậc, nói với bố thế nào cho phải đây?"
Mai Phương khá hiểu tính cách của Hạ Tầm, vì vậy cũng biết cách đối phó với ông.
"Không sao, đến lúc đó cậu cứ thế này thế này..."
Lâm Hữu Hề nghe xong lời trình bày của Mai Phương thì đưa ra ý kiến của mình.
"Tuy là một kế hoạch hay, nhưng tớ thấy vẫn chưa đủ."
Tuy Hạ Tầm trước giờ luôn thể hiện hình ảnh một người bố cởi mở, nhưng thực tế ông cũng có một giới hạn nhất định, "Có lẽ cần phải thế này thế này, thì mới có thể thật sự thuyết phục được chú Hạ đồng ý cho Duyên Duyên đến nhà A Phương chơi."
Hạ Tầm đã lâu không gặp con gái, vui vẻ lái xe đến Giang Thành đón con gái về nhà.
Bây giờ con gái ông là Hạ Duyên vì nổi tiếng trên mạng mà được rất nhiều người biết đến, Hạ Tầm ông đây đi ra ngoài cũng được người ta gọi là bố của ngôi sao, tuy bề ngoài ông tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng tự hào không sao kể xiết.
Con gái từ nhỏ đã thích âm nhạc, con bé có thể đi đến ngày hôm nay và đạt được thành tựu như vậy, ngoài việc bản thân nó có tài năng thiên bẩm ra, thì cũng không thể tách rời sự giáo dục từ sớm của người bố này.
Trong điện thoại ông lưu giữ mọi video và mọi bài hát mà Hạ Duyên đăng tải, những lúc nhớ con gái ông lại lấy ra xem.
Nhưng ông cũng biết con gái mình ở tuổi này chính là tuổi mới biết yêu, mức độ yêu thích dành cho các cậu con trai tạm thời sẽ cao hơn ông bố này.
Nếu tỏ ra quá quyến luyến con gái, còn hy vọng con bé làm bình rượu mơ của mình thì sẽ khiến ông bố này trông thật ấu trĩ, vì vậy hôm nay ông đến cũng đã chuẩn bị tâm lý bị con gái đối xử lạnh nhạt.
Thế nhưng khi ông lái xe đến cổng khu chung cư, ông lại bất ngờ nhìn thấy con gái đang đứng đợi trong gió lạnh.
Thấy biển số xe của bố, Hạ Duyên phấn khích vẫy tay chào bố.
Hạ Tầm lái xe đỗ vào lề, đang định xuống xe hỏi han tình hình Hạ Duyên thì Hạ Duyên đột nhiên nhào tới, ôm chầm lấy Hạ Tầm.
"Bố! Lâu rồi không gặp!"
Hạ Duyên ôm bố xong lại tinh nghịch vỗ mạnh vào lưng Hạ Tầm, "Trông bố béo hơn trong video nhiều đấy, sao thế ạ?"
"Ờ... Ừm..."
Hạ Tầm gãi đầu, "Thật ra thì tay nghề của mẹ con dạo này khá hơn trước nhiều rồi."
"Woa! Thật hay giả thế... Đợi con về nhất định phải nếm thử mới được."
Hạ Tầm gật đầu, sau đó nhìn sang Mai Phương đang đứng bên cạnh mà nãy giờ ông cứ coi như không tồn tại, lúc này cậu cũng bước lên chào Hạ Tầm: "Chào chú Hạ ạ."
Hạ Tầm gật đầu với Mai Phương, rồi hỏi Hạ Duyên, "Sao không thấy Hữu Hề với chị Mỹ Quyên đâu, năm nay họ về trước rồi à?"
"À... không đâu ạ... Hôm nay chưa vội về, hôm nay con muốn đi dạo trung tâm thương mại trước, mua ít đặc sản với quà về cho mẹ, bố về muộn một chút được không ạ?"
"Cái này thì không vấn đề gì... Đừng muộn quá là được."
Hạ Tầm liếc nhìn Mai Phương bên cạnh, thầm nghĩ hôm nay mình chắc lại phải làm công cụ xách đồ một lần nữa rồi.
Kết quả lúc này Mai Phương lại nói vài câu với Hạ Duyên, rồi quay sang chào Hạ Tầm, "Vậy chú cứ đi dạo phố với Duyên Duyên nhé, cháu không làm phiền hai người nữa ạ."
"?"
Hạ Tầm có chút nghi hoặc, "Vậy, Mai Phương cháu đi đâu?"
Hạ Duyên ở bên cạnh nói xen vào, "A Phương phải đi cùng Hữu Hề và dì Mỹ Quyên dạo trung tâm thương mại ạ."
"Đã đều là đi dạo trung tâm thương mại, sao không đi cùng nhau luôn, chú tiện thể lái xe đưa qua."
"Không cần đâu ạ, chú Hạ!"
Mai Phương gãi đầu mỉm cười, "Thật ra Hữu Hề muốn mua cho bố cậu ấy mấy bộ quần áo, cháu phải đi cùng để chọn giúp."
"Ồ... vậy à."
Hạ Tầm ban đầu còn vui mừng vì có thời gian riêng với con gái, nhưng mặt khác, nghe Mai Phương nói đi cùng Hữu Hề chứ không phải con gái mình, điều này cũng khiến ông cảm thấy có chút cảm xúc phức tạp.

