Quyển 03: Cao Trung

Chương 127: Đây chính là cảnh bung cúc trong truyền thuyết sao? (C257)

2025-09-15

2

    Sau khi trải qua Đại chiến 3Q cùng thời, QQ bắt đầu suy ngẫm lại về chiến lược bố trí toàn nền tảng của mình, QQ CVC cũng chính thức tuyên bố thành lập vào năm 2011. Số vốn ban đầu khởi điểm từ 5 tỷ, thế nhưng giang hồ đồn rằng chỉ có 20 người quản lý khối tài sản khổng lồ này, mỗi thành viên của QQ CVC đều có kinh nghiệm với các dự án tầm cỡ và xuất thân từ các trường danh tiếng hàng đầu thế giới, có thể nói là ông lớn của các ông lớn.

    Kiếp trước Mai Phương hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật ở cấp bậc này, vì vậy dù cho địa vị và tài sản của cậu trong giới Internet hiện nay cũng không thể xem thường, nhưng để gặp mặt một ông lớn tầm cỡ như vậy, cậu vẫn có chút căng thẳng.

    Chị Nguyệt, thành viên đi cùng đã hẹn trước, chắc chắn sẽ có mặt, trước khi gặp mặt, Mai Phương đã đặc biệt tham khảo ý kiến của Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên.

    Lâm Hữu Hề trả lời rất thẳng thắn, "Nếu A Phương muốn chúng tớ đi thì chúng tớ sẽ đi cùng."

    "Tớ và Hữu Hề có cùng suy nghĩ... Dù có thể không giúp được gì nhiều cho cậu và chị Nguyệt, nhưng nếu có hai đứa tớ ở bên cạnh mà giúp A Phương yên tâm hơn thì hoan nghênh A Phương nhờ chúng tớ nhé?"

    Mai Phương suy đi tính lại, cuối cùng quyết định dẫn theo cả Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cùng đi gặp mặt.

    Tuy hai cô nàng không hứng thú với những cuộc đàm phán thương mại này, nhưng nếu muốn tiến xa hơn trong ban quản lý, việc được chứng kiến tầm nhìn của các ông lớn cũng sẽ thu hoạch được ít nhiều.

    Địa điểm hội đàm với cấp cao của QQ CVC được đối phương trực tiếp chọn tại tòa nhà văn phòng của công ty công nghệ Lâm Hề, để tiếp đón khách hàng, hôm nay Mai Phương đã đặc biệt mặc chiếc áo sơ mi trắng theo phong cách công sở đã chuẩn bị từ trước, nhìn mình trong gương, quả thật có chút ý vị "chải tóc thành dáng người lớn".

    Từ khi Hạ Duyên bé nhỏ trở thành thần tượng nổi tiếng nhà nhà đều biết, bây giờ bộ ba Mai Phương có làm ra chuyện kinh thiên động địa gì thì Lương Mỹ Quyên cũng không còn thấy lạ nữa, chỉ cần không bị lừa, không vi phạm pháp luật, không ảnh hưởng đến học tập... À thì, bây giờ hình như đúng là đã ảnh hưởng đến việc học rồi, nhưng bà cũng không dám hỏi nhiều, thấy Mai Phương thể hiện hình tượng này, Lương Mỹ Quyên cũng rất ngạc nhiên:

    "Ôi chà... A Phương bây giờ giống như một người lớn thực thụ vậy, có phong thái của bố cháu... Không đúng, có lẽ giống cảm giác của bố Duyên Duyên hơn..."

    "Cảm ơn dì đã khen ạ."

    Nếu nói giống ông bố của mình thì Mai Phương còn thấy hơi tủi thân, chứ giống chú Hạ Tầm thì không còn gì tốt hơn.

    Bản thân Hạ Tầm chính là kiểu ông chú trung niên đẹp trai, ngoài bốn mươi mà vẫn có nét đẹp lạnh lùng, quả thực là một cặp trời sinh với cô Du.

    Giống như tớ và Duyên Duyên bây giờ vậy, hê hê.

    Lương Mỹ Quyên nhìn cậu trai đã ngày một trưởng thành, mỉm cười nhưng cũng pha lẫn một chút tiếc nuối và cay đắng.

    Bây giờ Duyên Duyên đã trở thành một ngôi sao ca nhạc lớn mà nhà nhà đều biết, tương tác giữa cô bé và Mai Phương bây giờ cũng trở nên táo bạo hơn, các bậc phụ huynh luôn rất nhạy cảm, chỉ cần nhìn thấy nhiều chi tiết nhỏ là đã hiểu được đại khái.

    Có lẽ Duyên Duyên đã hẹn hò với A Phương rồi.

    Ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi...

    Tuy bộ ba không phải do Lương Mỹ Quyên nhìn chúng lớn lên, nhưng 3-4 năm nay cũng đã có rất nhiều tình cảm, chưa kể sau khi lên cấp ba đều là do cô chăm sóc.

    Xuất phát từ lòng riêng của một người mẹ, cô đương nhiên hy vọng Mai Phương có thể ở bên con gái mình, nhưng Duyên Duyên cô cũng khó mà buông bỏ được.

    Nhưng may mắn là tình cảm của bọn trẻ không tan vỡ vì Hạ Duyên và Mai Phương ở bên nhau, Hữu Hề cũng không tỏ ra đau buồn hay cô đơn.

    Nhưng, đó có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài.

    Con gái mình, chắc chắn mình là người hiểu rõ nhất...

    Thế là trong lúc chờ Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề sửa soạn xong, Lương Mỹ Quyên nhẹ nhàng nhắc nhở Mai Phương:

    "A Phương... cháu thấy, Hữu Hề nhà dì gần đây ở trường biểu hiện thế nào?"

    "Thế nào ạ... cháu thấy rất, rất tốt ạ."

    Mai Phương có chút chột dạ, "Sao dì lại đột nhiên hỏi vậy ạ?"

    Lương Mỹ Quyên tiếp tục ôn tồn nói:

    "Cháu và con bé lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng biết tính con bé Hữu Hề nhà dì rồi đấy. Nào giờ con bé vẫn như cái hũ kín bưng, có tâm sự cũng không muốn chia sẻ với người khác. Con bé có tâm sự cũng chỉ nói với cháu và Duyên Duyên một chút, bây giờ... Ừm, nói xem, bây giờ con bé còn tâm sự với cháu không?"

    "Ừm... có ạ."

    "Vậy thì tốt." Lương Mỹ Quyên mỉm cười gật đầu, "Tình cảm của ba đứa rất đáng quý. Cho dù sau này thế nào, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, dì đều thật lòng hy vọng các cháu có thể luôn tốt với nhau, đừng bỏ lại ai, đặc biệt là cháu đó A Phương, phải biết rằng Duyên Duyên và Hữu Hề đều xoay quanh cháu."

    "Chuyện này chắc chắn sẽ không đâu ạ, dì cứ yên tâm!"

    Mai Phương nghe xong liền thở phào một hơi. Thì ra dì Mỹ Quyên lo mình và Duyên Duyên tiếp xúc quá gần sẽ lạnh nhạt với Hữu Hề, chứ không phải phát hiện ra chuyện Hữu Hề buổi tối lén chui vào chăn của mình! [note80417]

    Thời gian cân bằng tình cảm mà Mai Phương dành thêm cho Hữu Hề đã chuyển sang buổi tối, thường là vào khoảng 11 giờ.

    Cô nàng chỉ ở trong phòng Mai Phương nửa tiếng, ngoài việc chui vào chăn và hôn hít ra thì cũng không làm chuyện gì mờ ám, chuyện này Duyên Duyên vẫn biết, đằng nào thì thỉnh thoảng hai cô nàng sẽ cùng nhau qua chui vào, giống như hồi nghỉ hè vậy.

    Mai Phương và dì Lương trò chuyện rất lâu về chủ đề của Hữu Hề, nhưng mãi vẫn chưa thấy Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề ra ngoài.

    Vì biết hôm nay nhóm Mai Phương có cuộc gặp mặt rất quan trọng, thấy Mai Phương cứ liên tục xem đồng hồ, Lương Mỹ Quyên cũng rất sốt ruột.

    "Để dì đi giục chúng nó... Sao mà lề mề thế không biết... Không nên vậy chứ."

    "Ây da, thật ra cũng không vội đến thế đâu ạ..."

    Lúc này, phòng ngủ chính vừa hay có tiếng mở cửa, Lâm Hữu Hề đang nói chuyện với Hạ Duyên.

    "Như vậy thật sự không sao chứ... vẫn là chật quá thì phải?"

    "Không sao không sao... Tớ hóp bụng lại là được thôi."

    Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề trong trang phục công sở xuất hiện trước mặt Mai Phương, chạm mặt cậu.

    Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên trong trang phục công sở giờ đã hoàn toàn hóa thân thành những mỹ nữ văn phòng thành thị. Hữu Hề trưởng thành quyến rũ, Hạ Duyên dịu dàng quyến rũ, đặc biệt là đường cong sự nghiệp đầy đặn mà chiếc áo sơ mi của Duyên Duyên phô bày ra, càng khiến người ta không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại.

    Hai cô nàng khi thấy cách ăn mặc của Mai Phương cũng kinh ngạc một phen, sau đó Hạ Duyên còn nuốt nước bọt, "A Phương hôm nay cậu ăn mặc... rất là cái đó."

    "Cái đó gì chứ? Ngược lại là cậu đó..."

    Mai Phương chống nạnh hỏi Hạ Duyên, "Cái áo sơ mi này không phải là quá bó rồi sao? Còn cái váy nửa bước [note80418] này nữa, cảm giác mặc vào rất chật." 

    Đường cong sự nghiệp của Duyên Duyên nhà chúng ta để một mình mình ngắm là đủ rồi!

    Lương Mỹ Quyên đứng bên cạnh nhìn cũng có chút để tâm, "Cách ăn mặc này có phải là hơi trưởng thành quá không, Duyên Duyên."

    "Không sao đâu dì, tụi con biết chừng mực mà, vốn dĩ nên ăn mặc như vậy... Con không sao đâu, đi vài bước cũng không thành vấn đề. Dì xem, dì xem..."

    Hạ Duyên vừa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy lớp áo lót bên trong truyền đến cảm giác bị xé rách, muốn bù đắp đã không còn kịp nữa.

    Bụp!

    Chiếc cúc áo trước ngực Hạ Duyên bụp một tiếng bay thẳng ra, bắn thẳng vào mặt Mai Phương!

    Woahh... đây chính là, cảnh bung cúc trong truyền thuyết sao!

    Cảm tạ thế giới 2D!!!

    Hạ Duyên vừa che ngực vừa khoác áo, mặt mếu máo như muốn khóc. Mai Phương một tay che mũi, một tay giả vờ không quan tâm mà buông lời trêu chọc, "Có phải là mua nhầm size rồi không..."

    "Cái này là mua từ năm ngoái, lúc đó bọn tớ nghĩ có thể cần để tham dự một số dịp trang trọng, lúc đó mặc hẳn là vẫn vừa vặn mà..."

    Lâm Hữu Hề ngồi bên cạnh an ủi cô, "Không sao đâu, may mà bung ở nhà, bây giờ vẫn có thể đổi cái khác."

    "Tớ chỉ có mỗi bộ này trông công sở một chút..."

    Hạ Duyên lẩm bẩm nói, "Hay là tớ không đi nữa nhé? Hữu Hề cậu đi cùng A Phương là được rồi, tớ còn chưa ra khỏi cửa đã mất mặt thế này, đợi đến nơi đó còn không biết sẽ mất mặt đến mức nào nữa... Tớ không đi làm A Phương mất mặt đâu."

    Thấy Duyên Bảo yêu quý bị tủi thân, ra-đa cân bằng [note80419] tình cảm của Mai Phương lập tức tự động kích hoạt: 

    "Sao Duyên Duyên có thể làm tớ mất mặt được chứ, làm tớ nở mày nở mặt thì có! Bây giờ cậu là Duyên Bảo nổi tiếng nhất trong ba chúng ta đó, đi cùng bọn tớ đi."

    "Nhưng tớ không có quần áo để..."

    "Tớ vừa nghĩ kỹ rồi, chúng ta rõ ràng vẫn là học sinh, học sinh thì nên mặc trang phục thường ngày theo phong cách học sinh sẽ tốt hơn, hơn nữa chúng ta vốn dĩ cũng là công ty Internet trẻ trung, không cần thiết phải theo đuổi phong cách công sở."

    Lâm Hữu Hề nghi hoặc hỏi, "Nhưng mà, không mặc đồ công sở liệu có bị người khác cho là không coi trọng buổi hội đàm này không?"

    "Ông lớn của QQ hẳn sẽ không phải là người để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, hơn nữa..."

    Mai Phương nắm tay Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên, mỉm cười nói, "Thật ra, trong vòng gọi vốn này, trang C của chúng ta vốn dĩ đã là bên nắm thế chủ động, nếu quá nghiêm túc đối đãi, ngược lại sẽ bị họ cho là dễ nắm bắt, rồi thử ép giá đó?"

Ghi chú

[Lên trên]
...Hết nói
...Hết nói
[Lên trên]
Gốc là Bán Bộ Quần. Nhìn sơ thì 1 dạng quần giả váy, ngắn tầm váy bút chì công sở
Gốc là Bán Bộ Quần. Nhìn sơ thì 1 dạng quần giả váy, ngắn tầm váy bút chì công sở
[Lên trên]
Sau đổi lại cân bằng nhé, rót nước quài mệt quá bây
Sau đổi lại cân bằng nhé, rót nước quài mệt quá bây