Cố Mộc Hi chen vào đám đông, chen được đến hàng đầu tiên thì thấy Dịch Phong đang ngồi trên bãi cỏ, thảnh thơi gảy đàn ghi-ta, tiếng đàn trong trẻo vang vọng khắp sân vận động.
Giây phút này, Dịch Phong đã trở thành tâm điểm chú ý của cả sân trường. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Mộc Hi trong đám người thì khẽ mỉm cười.
“Lại là một buổi tối yên tĩnh.”
“Một mình ngồi co ro trên xích đu hóng mát.”
“Anh thừa nhận như vậy thật sự rất an nhàn.”
“Giống như ông cụ dưới lầu vậy…”
Tiếng đàn ngọt ngào, nhẹ nhàng hòa cùng giọng ca trầm ấm, đầy từ tính của Dịch Phong lập tức lan tỏa, khiến bầu không khí ngập tràn sự vui tươi.
Giai điệu dễ nghe, khiến mọi người bất giác khẽ ngân nga theo.
Cố Mộc Hi nghe tiếng cậu hát, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, cái đầu nhỏ cũng vô thức lắc lư theo nhịp điệu.
Thối Phong hát hay thật đấy!
Trong đám đông còn có hai bóng dáng lén lút, là Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa.
“Hừ, biết hát thì có gì ghê gớm chứ?” Liễu Mộ Bạch chua chát nói.
“Đúng, đúng, ra vẻ quá mức! Nhưng… nó hát hay thật đấy…” Viên Hoa phụ họa một câu, nhưng ngay sau đó đã không kìm nổi, cũng đung đưa đôi tay theo nhịp nhạc, đắm chìm trong giai điệu ngọt ngào.
Liễu Mộ Bạch: “…”
Liễu Mộ Bạch húc cùi chỏ vào Viên Hoa, bực bội nói: “Cậu hùa theo làm cái gì? Đừng có quên chúng ta là The Avengers!”
“À à, đúng đúng, phải kiên định lập trường!” Viên Hoa vội phản ứng lại, ngượng ngùng cười nói, nhưng trong lòng vẫn bổ sung thêm một câu: Không nhịn được thôi, nghe hay quá mà…
Liễu Mộ Bạch không cam tâm nhìn Dịch Phong tỏa sáng như thế. Cậu ta đảo mắt một vòng, nảy ra kế hoạch, liền ghé tai Viên Hoa thì thầm mấy câu.
“Hử? Muốn khiến Dịch Phong mất mặt? Làm vậy có được không?” Viên Hoa nghi hoặc hỏi.
“Hê hê, tất nhiên là được! Chỉ cần cậu đi làm thì sẽ được thôi!” Liễu Mộ Bạch nghiêm giọng.
Viên Hoa liếc cậu ta một cái: “Nguy hiểm thế, sao cậu không làm đi?”
Liễu Mộ Bạch vỗ vai cậu ta, nghiêm túc nói: “Vì cậu là người thích hợp nhất, cậu dũng cảm, vô cùng dũng cảm.”
Trong khoảnh khắc đó, Viên Hoa xúc động nghẹn ngào.
Cậu ta nắm chặt tay Liễu Mộ Bạch, nói: “Mộ Bạch, cậu hiểu tôi thật đấy!”
____________________________
Dịch Phong từ dưới đất đứng lên, vừa đàn vừa tiến về phía Cố Mộc Hi.
“Không kẻ mắt giả vờ trưởng thành hơn.”
“Không cần thoa đều kem nền”.
“Ngày mưa to, vẫn thong dong đi dạo phố.”
“Lén cười khi người ta bị nhòe phấn.”
“Nếu tôi nhìn em một lần nữa,
liệu có còn cảm xúc hay không”
“Những hỉ, nộ, ái, ố chân thực nhất đều đã bị chôn vùi từ hôm qua.”
Âm nhạc và lời ca của cậu khiến mọi người như bị mê hoặc, có rất nhiều người cùng đung đưa hai tay theo điệu nhạc. Nhìn từ xa, nó chẳng khác một show diễn là bao.
Từng ánh mắt đều dõi theo Dịch Phong. Trong cái nhìn chăm chú của bao người, chỉ thấy cậu từng bước đi về phía Cố Mộc Hi.
Cô sững người, tim càng lúc càng đập nhanh hơn theo mỗi bước cậu đến gần.
Thối Phong định làm gì vậy?
Xấu hổ chết mất! Biết bao nhiêu người đang nhìn kìa…
Gương mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, chân cũng như dính chặt tại chỗ, không nhúc nhích được.
Nhưng kỳ lạ thay… trong lòng cô lại trỗi dậy một tia mong chờ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dịch Phong dừng lại trước mặt cô, ngừng gảy đàn, đưa tay ra.
“Tiểu Hi Hi, đưa tay cho anh.”
“Ừm… để, để làm gì cơ?”
“Không có gì, anh chỉ muốn nắm tay bạn gái một chút thôi.”
“Aaaaa!!”
Lời Dịch Phong vừa dứt, cả sân vận động tập lập tức bùng nổ!
“Người anh em này gan thật đấy!”
“Ôi, ngọt quá đi!”
“A?! Soái ca này có bạn gái rồi?! Khóc chết mất thôi!”
“Trời đất, kia chẳng phải là tân hoa khôi sao?! Ghen tị quá đi mất!”
Trong tiếng ồn ào xôn xao, gương mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, đôi mắt ngập tràn sự xấu hổ. Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn khẽ đặt tay mình lên tay Dịch Phong.
Cậu mỉm cười, kéo cô vào giữa sân, nhìn sâu vào mắt cô rồi tiếp tục gảy khúc nhạc còn dang dở.
“Những điều đã trôi qua sẽ không bao giờ tái hiện lại”
“Không pha tạp bất kỳ màn trình diễn nào”
“Những năm tháng huy hoàng, sôi nổi ấy”
“Cảm giác tiếc nuối tại sao lại hiện lên...”
“Gương mặt mộc đã biến mất kia...”
Khi giọng hát của Dịch Phong ngừng lại, tiếng đàn guitar cũng nhẹ nhàng kết thúc, để lại dư âm kéo dài dường như vô tận.
Cố Mộc Hi mỉm cười ngọt ngào, khóe mắt cô cũng bắt đầu ngân ngấn nước.
Đây là niềm hạnh phúc, là những giọt lệ của sự xúc động vô bờ.
Thối Phong… hạimình rơi nước mắt rồi.
“Bốp bốp bốp——”
Tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp sân!
“Hát hay lắm!!”
“Ca thần! Ca thần!”
“Ca thần! Em yêu anh!!”
“Thêm một bài nữa đi! Xin đó!!”
“Đúng rồi, thêm một bài nữa, thêm một bài nữa đi mà!”
Tiếng hô yêu cầu Dịch Phong hát thêm một bài nữa vang rền khắp hiện trường.
Dịch Phong cười, gật đầu: “Vậy thì thêm một bài nhé.”
“Một bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi, tặng cho người tôi yêu nhất.”
Nói rồi, cậu quay sang nhìn Cố Mộc Hi với ánh mắt âu yếm, tràn ngập tình yêu thương.
Cả sân vận động lại náo động thêm một lần nữa.
“Ngọt quá trời ơi!”
“Ánh mắt đó… chết mất thôi!”
“Hu hu, tôi cũng muốn yêu!”
Dương Kiến cảm khái nói: “Phong ca đúng là quá mức lợi hại, sức hút bùng nổ!”
Kha Béo nuốt nước bọt: “Tôi cũng muốn học ghi-ta!”
Dương Kiến liếc bụng cậu ta một cái, cười trêu nói: “Tôi thấy cậu nên giảm cái bụng mang thai bảy tháng đó trước thì hơn.”
Kha Béo: “(??へ??╬)!”
____________________________
Dịch Phong cầm chiếc đàn ghi-ta, đứng trước mặt Cố Mộc Hi. Ngón tay cậu bắt đầu lướt qua dây đàn, gảy lên những giai điệu du dương.
Tiếng ghi-ta vang lên, âm nhạc ngọt ngào vang vọng khắp sân vận động.
“Em hỏi anh yêu em nhiều đến đâu”
“Anh nói anh yêu em rất nhiều”
“Tình cảm của anh là thật,
trái tim anh cũng là thật”
“Có ánh trăng kia nói hộ lòng anh rồi…”
Giọng ca trầm ấm, chứa chan tình cảm của Dịch Phong khiến ai nghe cũng ngẩn ngơ.
Ngay cả huấn luyện viên Triệu Quân cũng nổi hết da gà chỉ sau câu hát đầu tiên.
Trò Dịch Phong hát tốt thật!
Bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” không khó hát, nhưng cái khó là phải hát lên được những cảm xúc chân thật khiến người ta xúc động.
Triệu Quân cho rằng Dịch Phong đã thành công làm được điều đó, cậu đã truyền đạt hoàn hảo những cảm xúc trong bài hát này, thật sự rất đáng kinh ngạc.
Cố Mộc Hi ngọt ngào nhìn cậu với đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Đứng dưới hội trường, cô chẳng còn chút ngại ngùng nào nữa, bởi hiện tại, dường như mọi người xung quanh đều đã biến mất. Trong mắt Cố Mộc Hi, lúc này cả thế giới chỉ còn lại cô và Dịch Phong.
…
“Anh yêu em biết bao nhiêu phần”
“Em hãy nghĩ mà xem, hãy nhìn mà xem”
“Ánh trăng kia đã sáng tỏ lòng em…”
“Em hãy nghĩ mà xem, hãy nhìn mà xem”
“Đã có ánh trăng kia nói hộ lòng em rồi…”
‘Cuộc đối thoại’ và lời thú nhận ấy cũng kết thúc khi giai điệu lắng xuống.
Dịch Phong nhìn vào đôi mắt Cố Mộc Hi, khẽ mỉm cười nói:
“Tiểu Hi Hi, anh yêu em.”
Cố Mộc Hi cũng nở nụ cười, bước lên hai bước, nhón chân hôn một cái lên má cậu.
“Thối Phong, em cũng yêu anh~”
Khoảnh khắc ấy, cả sân vận động lại bùng nổ thêm một lần nữa!
“Aaaaa! Tình yêu thần tiên!”
“Ghen tị quá đi mất!!”
“Đây mới là tình yêu đáng mơ ước chứ!”
Trong đám đông, Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa nhìn thấy cảnh này thì chết lặng.
Hai người đồng loạt ôm đầu, ngã ngồi xuống đất, đồng thanh kêu thảm:
“Không được!! Khôngggggg!!”

