(151-300)

Chương 226: Thiết tử, tặng quà cũng là nghệ thuật đấy!

2025-09-20

1

“Cậu chắc đối phương tên là Thúy Hoa, chứ không phải Thục Phân chứ?[note80693]” Dịch Phong ngồi bên mép giường thay giày, lên tiếng trêu chọc Dương Kiến.

Dương Kiến vỗ ngực nói: “Chắc chắn là Thúy Hoa! Tôi tận mắt gặp rồi, cô ấy hiền lành, chất phác, lương thiện… mà còn xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp!”

“Các cậu quen nhau lâu chưa mà hiểu kỹ vậy?” Dịch Phong tò mò hỏi.

“Lâu lắm rồi, từ lúc giải tán huấn luyện quân sự đến giờ, đã hơn ba tiếng rồi đó!”

“Lúc tôi tới làm quen, cô ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đưa cho tôi một mảnh giấy ghi tên. Nhưng tôi tin chắc, người có duyên không cần nhiều lời, tất cả đều trong ánh mắt cả rồi!” Dương Kiến nghiêm túc nói.

Kha Béo kinh ngạc: “Vãi! Mới có ba tiếng đồng hồ mà hai người đã hẹn tối nay đi chơi? Vậy cũng nhanh quá rồi?”

“Nhanh hả? Trước kia tôi còn có cả kỷ lục ba phút nữa cơ!” Dương Kiến vuốt tóc mái, đắc ý cười nói.

Dịch Phong cười: “Nhanh quá rồi đấy, nếu vậy thì cậu nên đi bồi bổ chút đi.”

“Hừ! Cậu nói gì vậy? Ý tôi là, tán gái thì cần gì lâu như vậy chứ? Ba tiếng là tôi đã kiên nhẫn lắm rồi.” Dương Kiến nghiêm giọng đáp.

Cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay rồi lên tiếng: “Tới giờ rồi, huynh đệ, tôi phải cưỡi ngựa tung hoành đây! Đi~”

“À đúng rồi, tối không cần phải để cửa cho tôi đâu.”

Kha Béo nhìn theo bóng dáng Dương Kiến dần khuất dạng. Cậu ta gãi đầu rồi quay sang hỏi Dịch Phong: “Phong ca, tán gái thật sự đơn giản vậy sao?”

Dịch Phong nhún vai: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết. Nhìn tôi có giống dân sát gái không?”

“Không giống, mà chính là nó!” Kha Béo và Tôn Thổ Cương đồng thanh đáp.

Dịch Phong: “(=w=;)…”

___________________________________

Trưa hôm sau, Dịch Phong đến công ty. Hôm nay là thứ Bảy, toàn bộ nhân viên đều đi làm.

Cậu gọi Uông Thiết vào văn phòng.

Trong phòng đặt một chiếc bàn trà gỗ cổ, làm từ gỗ hoàng đàn vân vàng nguyên khối, dưới nắng hiện lên vân nước óng ánh tuyệt đẹp.

Chiếc bàn này Dịch Phong phải bỏ hơn năm vạn tệ đặt làm riêng, vừa để trang trí vừa làm “bộ mặt” cho văn phòng.

Không nên xem nhẹ những thứ này, bày trí trong phòng thể hiện tiềm lực tài chính, cũng gián tiếp cho đối tác thấy thực lực ông chủ, từ đó họ sẽ yên tâm mà hợp tác hơn.

Ra ngoài làm ăn, đi xe sang, đeo đồng hồ xịn, mặc quần áo chỉn chu – tất thảy đều là bộ mặt.

Dịch Phong ngồi xuống rót trà, Uông Thiết cũng ngồi bên cạnh rồi đưa thuốc cho cậu.

Dịch Phong nhận lấy, cười nói: “Được nha Thiết tử, giờ cũng lên Hoa Tử rồi cơ à.”

“Hê hê, điều kiện khá hơn thì cũng phải nâng cấp chứ, đâu cần chuẩn bị hai bao rẻ – xịn như trước nữa.” Uông Thiết vui vẻ đáp.

Nói rồi, cậu tự tay bật lửa cho Dịch Phong châm thuốc.

Dịch Phong lấy tay chắn gió rồi vỗ vỗ mu màn tay của cậu, bật cười nói: “Giờ cậu đã là giám đốc của một công ty nên cũng cần phong độ một chút.”

“À, nhà cậu dạo này sao rồi, cha cậu không lại về nhà tìm cậu xin tiền chứ?”

“Hai tháng trước tôi đã đuổi đi rồi. Sau này có tới thì tôi cũng không cho nữa. Dù có đưa bao nhiêu thì ông ta cũng đem nướng sạch thôi.” Uông Thiết tự châm thuốc cho mình, cười khổ đáp.

“Thiết tử, tôi coi cậu là huynh đệ nên xin phép nói thẳng một câu: kẻ nghiện cờ bạc không đáng thương. Trong mắt họ cũng chẳng có tình thân đâu.” Dịch Phong trầm giọng.

“Tôi biết… nhưng mẹ tôi… Haizz, nhà nào mà chẳng có nỗi khổ khó nói.” Uông Thiết đáp với vẻ bất lực.

“Cái gì xử lý không được thì cứ nói với tôi, đừng coi tôi là người ngoài.” Dịch Phong cười.

Uông Thiết nghe vậy thấy rất cảm động, gật mạnh: “Được, Phong ca!”

Trên đời này, ngoài mẹ ra, người tốt với mình nhất chính là Phong ca!

Anh em chí cốt, khỏi phải nói nhiều.

Dịch Phong phả ra một vòng khói, rót cho Uông Thiết nửa ly trà rồi tiếp lời: “Đúng rồi, Thiết tử, chiều nay cậu đi mua quà cùng tôi, sang nhà thầy Hoàng. Tối còn có một bàn tiệc quan trọng nữa, cậu cũng đi cùng đi.”

“Ok, Phong ca. Nhưng chúng ta tặng gì cho thầy Hoàng đây? Trà à?” Uông Thiết gãi đầu.

Dịch Phong lườm cậu một cái, cười nói: “Vợ thầy bán trà mà cậu còn đòi tặng trà, đúng thật là…”

“À, suýt quên mất.” Uông Thiết gượng cười.

“Vậy ta tặng gì đây?”

Dịch Phong gõ bàn: “Tặng cổ vật.”

“Hả? Cổ vật?” Uông Thiết trố mắt.

Trước kia gặp thầy Hoàng, thấy ông không đeo nhẫn ngọc cũng chẳng đeo bùa, dáng vẻ không giống dân chơi đồ cổ chút nào.

“Phong ca, thầy Hoàng có hứng thú với mấy món này sao?”

Dịch Phong mỉm cười: “Thầy Hoàng không chơi mấy thứ đó.”

“Vậy… sao còn tặng? Chẳng phải nên tặng quà theo sở thích của đối phương sao?”

“Để thỏa mãn sở thích của thầy Hoàng, vì ông ấy thích tiền. Nhưng cậu dám đưa tiền mặt sao?” Dịch Phong liếc cậu một cái.

“Ờ… cái này…” Uông Thiết cứng họng.

Dịch Phong gạt tàn thuốc, thong thả uống ngụm trà rồi tiếp lời: “Quan hệ giữa tôi và thầy Hoàng vẫn chỉ là lợi ích. Lần này ông ấy giúp tôi móc nối quan hệ bên ngân hàng Quảng Thị, bỏ ra không ít công sức. Để cảm ơn, tốt nhất phải là lợi ích thực tế.”

“Nhưng vì thân phận, ông ấy không thể nhận tiền trực tiếp. Cho nên… cổ vật chính là cách hay.”

“Dù sao thì, những món đó có thể quy ra tiền được.”

Nghe vậy, Uông Thiết liền sáng tỏ, cậu gật gù đáp: “Ha ha! Phong ca nói đúng, tôi hiểu rồi.”

Dịch Phong mỉm cười: “Thế mới nói, Thiết tử à, tặng quà cũng là nghệ thuật. Có những thứ không thể nói trắng ra, chẳng thể bày trên bàn, nhưng lại là quy tắc ngầm trong xã hội này, không thể tránh khỏi.”

Uông Thiết gật đầu đồng tình.

Dịch Phong nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “À, cậu in hợp đồng tuyển dụng nhân viên bán thời gian cho con gái thầy Hoàng – Tuyên Tuyên, đóng khung cẩn thận rồi đem theo luôn.”

“Cô ấy có thiên phú về phát triển game, cho cô ấy vào công ty nghiên cứu bán thời gian. Dù trước mắt chưa tạo ra lợi ích, nhưng sau này sẽ hữu dụng.”

Nói rồi, Dịch Phong nở nụ cười đầy ẩn ý với Uông Thiết.

Uông Thiết lập tức hiểu ra, cười nói: “Ha ha, không thành vấn đề. Tôi hiểu rồi.”

“Tôi tin rằng, thầy Hoàng sẽ càng thích món quà này hơn.”

“Đương nhiên rồi.” Dịch Phong gật đầu.

Ghi chú

[Lên trên]
name joke về những cái tên đã lỗi thời, ở đây mình cũng không rõ lắm :v
name joke về những cái tên đã lỗi thời, ở đây mình cũng không rõ lắm :v