Dịch Phong nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ rưỡi đêm.
“Ngày hôm nay mọi người đều vất vả rồi, bản chính thức của 361 đã ra mắt rất thành công. Giờ mọi người thu dọn giấy tờ, tổng kết lại báo cáo, chuẩn bị tan làm đi.”
“Trương Lỗi, cậu sắp xếp cho bộ phận kỹ thuật và tổ chăm sóc khách hàng trực ca đêm nay, rồi về nghỉ ngơi.”
Trương Lỗi cười: “Dịch tổng, tôi không mệt, ngài cứ về nghỉ trước đi. Đêm nay tôi trực ca cũng được.”
Dịch Phong ngạc nhiên liếc nhìn anh ta một cái, không ngờ Trương Lỗi lại hiểu được cách “làm gương đi đầu”.
Xem ra năng lực quản lý của anh ta đã có tiến bộ rồi.
“Ừ, được. Cậu tự sắp xếp cho ổn là được.”
“Chị Phó, chị sang văn phòng tôi một lát.” Dịch Phong quay sang nói với Phó Hạm – trưởng bộ phận tài chính.
“Vâng.” Phó Hạm gật đầu đáp.
Vào văn phòng, Dịch Phong ngồi xuống ghế tổng giám đốc, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị Phó, hôm nay mọi người đều đã rất cố gắng. Tôi tính thưởng cho mọi người một chút, để anh em thêm hăng hái làm việc.”
Về quản lý doanh nghiệp, Dịch Phong rất am hiểu. Với nhân viên công ty, nếu có điều kiện nhất định phải khích lệ để họ có được cảm giác gắn bó và được ghi nhận.
Cơ chế khích lệ trong công ty là cả nghệ thuật. Phải biết cách tạo động lực thì mới khơi gợi được tính chủ động, tích cực và tinh thần cống hiến. Khích lệ có thể chia làm ba mảng: phúc lợi thường nhật, chế độ khen thưởng lâu dài và thưởng khích lệ ngẫu nhiên.
Trong đó, phúc lợi thường nhật bao gồm đồ ăn vặt, nước uống, hoạt động gắn kết…; phúc lợi lâu dài bao gồm: thưởng, thăng chức, khen thưởng khi lập công, hoa hồng doanh số, chia cổ phần… Ngoài ra, khích lệ ngẫu nhiên sau một sự kiện lớn để tăng sĩ khí, củng cố tinh thần đoàn kết của cả công ty.
Hiện giờ chính là lúc thích hợp để dùng khích lệ ngẫu nhiên. Sau khi nhân viên đã dốc toàn lực cho một việc lớn, nếu để họ “chẳng được gì”, sẽ khiến tinh thần suy giảm. Ngược lại, nếu kịp thời khen thưởng, họ sẽ càng thêm tích cực.
“Dịch tổng, mời ngài nói, tôi sẽ ghi lại.” Phó Hạm mỉm cười, cảm thấy quyết định này vô cùng hợp lý.
“Từ quỹ tài chính công ty lấy ra ba mươi vạn, phát thưởng theo cấp bậc cho từng bộ phận. Đặc biệt là bộ phận kỹ thuật, họ đã cống hiến rất nhiều cho lần ra mắt 361, lại thường xuyên thức đêm, khá cực khổ.” Dịch Phong nhấn mạnh.
Phó Hạm lập tức hiểu ý, ghi chú rằng kỹ thuật sẽ được ưu tiên hơn.
“Đúng rồi, đối với nhân viên tăng ca, phải chi trả lương gấp hai đến ba lần theo đúng quy định. Mọi việc làm đúng theo quy chế.” Dịch Phong dặn kỹ.
“Rõ!” Phó Hạm nghiêm túc ghi chép.
Thời điểm này, các công ty tư nhân chịu trả tiền tăng ca quả thực hiếm như lông phượng sừng lân. Một câu “không làm thì có người khác làm” đã trở thành nỗi nặng nề trong lòng người làm công.
Nhưng Dịch Phong thì khác. Cậu không định, và cũng sẽ không bao giờ trở thành loại tư bản “ăn không nhả xương”. Cậu muốn trở thành một doanh nhân dân tộc, chứ không phải một kẻ chỉ biết bóc lột.
Dịch Phong có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng cậu muốn dùng sức mình để trả lại cho xã hội, bởi mảnh đất này chính là Tổ quốc mà cậu yêu tha thiết!
Dặn dò xong, nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm.
“Cũng muộn rồi, chị về nghỉ sớm đi. Hôm nay chị cũng vất vả rồi, chắc con cái ở nhà còn đang chờ chị.” Dịch Phong mỉm cười nói.
“Vâng, Dịch tổng cũng nghỉ sớm nhé. Tôi về trước.” Phó Hạm cười đáp, rồi rời văn phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Dịch Phong. Cậu rút một điếu thuốc Hoa Tử, châm lửa, bước đến bên cửa kính sát đất rồi nhìn ra cảnh đêm hoa lệ bên ngoài.
Ánh đèn neon dưới màn đêm rực rỡ mê người. Cậu chậm rãi nhả khói, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.
Tây Phong sẽ cùng Đại Hạ quật khởi, không ai có thể ngăn cản!
_______________________________________
Hai ngày sau, chiều tối thứ Sáu.
Kết thúc một ngày huấn luyện quân sự, Dịch Phong ngả người xuống băng ghế trong rừng Tương Tư.
Cố Mộc Hi ngồi bên cạnh, dịu dàng xoa bóp vai cho cậu.
“Thối Phong, các anh huấn luyện cường độ cao đến vậy sao? Trông anh kiệt sức như sắp ngất rồi kìa.” Cố Mộc Hi ngạc nhiên nói.
Dịch Phong trợn mắt: “Tiểu Hi Hi, em nghĩ sao? Hay là em thử một lần xem?”
“Buổi sáng tập diễu hành, buổi chiều rèn thể lực cộng thêm chạy mười cây số, lại còn đứng tấn!”
“Em thử nghĩ xem, bọn họ gần như ép tụi anh đến cực hạn rồi!”
Cố Mộc Hi tròn mắt: “Hả? Nhiều thế cơ à? Em chỉ luyện điều lệnh đội ngũ thôi, mà em còn là giám sát viên, tập ít lắm, chẳng vất vả gì.”
Dịch Phong ghen tỵ nói: “Ai bảo em là hoa khôi lớp em chứ? Chắc huấn luyện viên cố tình ưu ái rồi. Haiz, không ngờ ngay cả quân huấn cũng phân biệt nhan sắc!”
“Khoan đã, rõ ràng anh cũng đẹp trai, sao chẳng ai ưu ái anh hết nhỉ?”
“Phụt~”
Cố Mộc Hi che miệng cười, trêu: “Anh đúng là đồ mặt dày không ai bằng.”
Dịch Phong đảo mắt, cười tinh quái: “Tiểu Hi Hi, giúp anh chút việc nhé?”
“Việc gì? Giúp gì cơ?” Cố Mộc Hi nghi hoặc.
“Lưng anh ngứa quá, em gãi hộ anh chút.” Dịch Phong nghiêng người, nằm xoay lưng về phía cô.
“Trời ạ, người anh toàn mồ hôi, hôi chết đi được!” Cố Mộc Hi nói với vẻ ghét bỏ nhưng vẫn cúi xuống đưa tay vào áo cậu gãi.
“Chỗ nào ngứa?” Cố Mộc Hi hỏi.
“Xuống chút.”
“Đây à?”
“Không, sang trái một chút.”
“Vậy chỗ này?”
“Xuống nữa.”
“Vậy đây rồi phải không?”
Cố Mộc Hi tiếp tục cúi xuống, nghiêng người mò lưng cậu.
Bất ngờ, Dịch Phong ngẩng đầu hôn lên môi cô.
“Ưm?!”
“Thối Phong, anh lại dám tập kích em!?”
Cố Mộc Hi đỏ bừng mặt, giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
“Ha ha, không kiềm chế được, thông cảm cho anh nhé~” Dịch Phong cười đểu đáp.
Gương mặt Cố Mộc Hi đỏ ửng như quả táo, cô lập tức cấu mạnh vào hông cậu một cái.
“Á! Cố Mộc Hi, em làm gì thế?!”
“Hừ~ em cũng không kiềm chế được thôi, thông cảm nhé~” Cố Mộc Hi hừ mũi, giơ nắm đấm.
Dịch Phong bật dậy, co người thủ thế phòng ngự: “Em… em đừng lại gần, nếu em dám lại, anh hét lên đấy!”
“Anh hét đi, cho dù hét rách cổ họng cũng chẳng ai cứu được anh đâu!” Cố Mộc Hi nheo mắt cười gian, tiến lại gần.
“Rách cổ họng! Rách cổ họng!”
Cố Mộc Hi: “…”
“Đáng ghét, đừng làm em cười, hừ~ nộp mạng đây!” Cố Mộc Hi cố nhịn cười, định nhào tới.
Đúng lúc này, điện thoại Dịch Phong reo lên.
Tiếng chuông điện thoại ấy như một vị cứu tinh, cậu vội kêu lên: “Khoan đã, để anh nghe điện thoại cái đã!”
Lúc này, Cố Mộc Hi mới chịu dừng lại.
Dịch Phong lấy máy ra, là Hoàng Hợp gọi tới. Cậu chờ ba hồi chuông rồi mới nhấc máy.
“Alo, thầy Hoàng ạ.”
“Ha ha, Tiểu Phong, chuyện lần trước cậu nhờ tôi đã lo xong rồi. Giám đốc quản lý tín dụng chi nhánh Thiên Hà, Ngân hàng Phát triển Quảng thị, Từ Long Trì, đã đồng ý đi ăn một bữa. Còn lại xem cậu thể hiện thế nào thôi!” Giọng Hoàng Hợp đầy vui mừng.
Dịch Phong nghe vậy liền tỏ vẻ mừng rỡ.
Không ngờ Hoàng Hợp thật sự giúp mình kéo được mối quan hệ này!Chắc chắn ông ta đã bỏ ra không ít công sức, mình nhất định phải tìm cơ hội cảm tạ tử tế mới được.
“Ha ha, tuyệt vời! Vậy em phải cảm ơn thầy Hoàng rồi! Thầy đúng là đại quý nhân của em!” Dịch Phong cười rạng rỡ.
“Không cần khách sáo đâu, chuyện nên làm thôi. Thời gian hẹn vào tối thứ bảy, cậu có rảnh không?”
“Không thành vấn đề, địa điểm để em sắp xếp, em biết mình phải làm gì.” Dịch Phong đáp.
“Ha ha, được. Vậy cậu thu xếp xong báo lại cho tôi. Mối quan hệ này không đơn giản đâu, Tiểu Phong, cậu phải nắm chắc. Nếu xử lý tốt, sự nghiệp sau này của cậu sẽ được trợ giúp rất lớn.” Hoàng Hợp dặn dò kỹ.
“Em hiểu, em nhớ rồi. Cảm ơn thầy Hoàng nhiều lắm!”
Sau vài câu khách sáo, hai người cúp máy.
Cố Mộc Hi thấy Dịch Phong mặt mày phấn khởi, tò mò hỏi: “Thối Phong, có chuyện gì mà vui thế?”
Dịch Phong ôm lấy cô, xoay vòng vòng ngay tại chỗ.
“Ha ha! Có nói em cũng chẳng hiểu đâu, nhưng đây là một tin cực vui!”
Bị bế trên không, Cố Mộc Hi đỏ bừng cả mặt. Cô vội kêu lên: “Thối Phong, mau thả em xuống, kẻo có người nhìn thấy thì sao!”
Dịch Phong cười gian, ghé sát mặt nói: “Hôn anh một cái rồi anh thả.”
Gò má Cố Mộc Hi đỏ bừng, cô đảo mắt nhìn xung quanh xem có người nào không.
Chắc… không có ai thấy đâu nhỉ?

