(151-300)

Chương 221: Phần mềm 361 chính thức phát hành

2025-09-17

12

Khuôn mặt Cố Mộc Hi nóng bừng, chỉ có thể mặc cho Dịch Phong tha hồ làm càn.

Thối Phong càng lúc càng được đằng chân lân đằng đầu rồi!

Không được, lần sau nhất định phải tới lượt mình tập kích lại anh ấy!

H~

Một lúc lâu sau, Dịch Phong mới chịu buông ra.

Cố Mộc Hi hít một hơi. Với đôi mắt long lanh như sóng nước, gò má đỏ bừng, cô thẹn thùng nói: “Đồ bại hoại, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ăn giở trò với bổn tiểu thư, để xem ta có thu thập ngươi hay không!”

Nói rồi, cô lập tức nhào tới muốn véo cậu. Dịch Phong vội né sang một bên, cười đắc ý  nói: “Ây ây, Tiểu Hi Hi đợi một chút, kem que của em sắp chảy hết rồi kìa!”

Lúc này Cố Mộc Hi mới phát hiện kem que bắt đầu tan, liền cắn một miếng, vừa ăn vừa lẩm bẩm:

“Đợi em ăn xong rồi sẽ tính sổ với anh!”

“Lêu lêu~ vậy thì ăn xong rồi nói tiếp nha, anh chạy trước đây!” Dịch Phong cười nói.

“Đừng chạy!” Cố Mộc Hi đành phải vừa ăn kem vừa đuổi theo cậu.

Hai người vừa đuổi vừa cười, tiếng cười đùa vang vọng tại cổng tiểu khu.

________________________________

Buổi tối, Cố Mộc Hi đánh răng rửa mặt xong liền leo lên giường ôm chú heo hồng, chuẩn bị đi ngủ.

“Bé heo hồng mềm quá đi~”

“Đầu heo đáng yêu thật đấy.”

“Mà, sao em trông giống tên Thối Phong thế nhỉ? Hai người là anh em ruột à?”

“Sao em không nói gì hết vậy?”

“Haizz, nhìn em cô đơn một mình như vậy, chắc trên đời này chỉ có chị thương em thôi.”

Cô vừa nói vừa nắn mặt heo bông, lúc thì kéo dài, lúc lại bóp cho méo xẹo.

Đúng lúc ấy, cửa sổ vang lên tiếng “cộc cộc”.

Chắc chắn là Thối Phong!

Cố Mộc Hi lập tức đá văng con heo bông, bật dậy rồi chạy tới cửa sổ. Cô kéo rèm ra, quả nhiên liền thấy khuôn mặt đáng ghét của Dịch Phong đang cười đểu.

“Thối Phong, nửa đêm không ngủ, anh muốn làm gì?” Cố Mộc Hi khoanh tay trước mặt, hất mặt hỏi.

“Hê hê, nhớ em đến mất ngủ thôi.” Dịch Phong thẳng thắn đáp.

Nghe vậy, trong lòng Cố Mộc Hi ngọt lịm như vừa được ăn mật ong.

“Thế… anh định làm gì? Chẳng lẽ cứ thức trắng vậy à?”

Dịch Phong đảo mắt, cười ranh mãnh:

“Hay là… anh qua phòng em ngủ? Hoặc… em sang phòng anh ngủ?”

Mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, cô mắng: “Anh mơ cũng đẹp thật đấy!”

“Không được!”

“Bổn tiểu thư buồn ngủ rồi, không thèm nói chuyện nữa, ngủ ngon!”

Nói rồi cô lập tức kéo rèm lại. Thế nhưng, đằng sau tấm rèm, tim cô lại đập thình thịch, còn mặt thì nóng ran.

Trong đầu cô không khỏi hiện lên cảnh hai người nằm chung một giường…

Ừm… theo lẽ thường thì nam nữ yêu nhau, đến lúc nào đó chẳng phải sẽ như vậy sao?

Càng nghĩ, mặt Cố Mộc Hi càng nóng ran. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi thật sự đối diện thì cô vẫn thấy hồi hộp khôn tả, hồi hộp tới mức không thở nổi.

“Aiya, thật rối rắm mà!”

Cô lại nhảy lên giường, chui đầu vào gối, hai chân trắng nõn cứ quẫy qua quẫy lại.

Một lúc sau, cô ló đầu ra, túm lấy con heo bông, kéo tai nó rồi thẹn thùng lẩm bẩm:

“Heo hồng, chắc em cũng không muốn để Thối Phong chiếm mất chỗ ngủ của em đâu nhỉ?”

“Nếu anh ấy qua đây ngủ, em sẽ mất đi vòng tay của chị đấy!”

“Chị thương em như vậy, em cũng không nỡ rời xa chị đâu, đúng không?”

“Ít nhất thì em cũng phải cho chị chút phản ứng đi chứ? Đồ ngốc.”

“Vậy được, em cứ ngủ một mình đi!”

Cố Mộc Hi con đấm heo hồng một cái rồi trùm chăn kín đầu.

Phía bên kia, Dịch Phong nằm bò trên bậu cửa, nhìn căn phòng đã tắt đèn của Cố Mộc Hi mà khẽ cười trộm.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô ấy đang xấu hổ rồi.

Chọc ghẹo cô ấy đúng là thú vị thật.

Mà câu vừa rồi cũng xem như cậu thử dò ý cô, xem ra… Cố Mộc Hi vẫn chưa sẵn sàng.

Chuyện này, con gái lần đầu ai mà chẳng lo lắng, đến lúc thật sự làm thì chắc còn run hơn nữa.

Dịch Phong cũng chẳng vội, bởi pha “home run” kia sớm muộn gì cũng sẽ tới mà thôi!

Cậu kéo rèm, nằm xuống giường rồi ngước nhìn lên trần nhà. Cứ tế, trong đầu cậu lại hiện lên từng khoảnh khắc ban ngày bên Cố Mộc Hi.

Không thể không nói, ở cạnh cô thật sự rất vui, luôn vô lo vô nghĩ cứ như được trở lại thời thơ ấu vậy.

Cũng như Cố Mộc Hi, một mặt hồn nhiên và tươi sáng trong tâm hồn trưởng thành của Dịch Phong đã được đánh thức.

Không tranh đấu, không tính toán, không lọc lừa, chỉ đơn giản là muốn chơi đùa, muốn cười cùng nhau.

Khóe môi Dịch Phong khẽ nhếch lên, cậu thì thầm:

“Những ngày như thế này… không tồi chút nào.”

_________________________________

Sáng sớm thứ Tư, Dịch Phong lại xin nghỉ một ngày, tới công ty chuẩn bị cho việc phát hành phần mềm 361.

Tại hội trường bộ phận kỹ thuật, cậu bảo Trương Lỗi dọn một khoảng trống, chiếu hệ thống server của 361 lên tường trắng.

Uông Thiết, Thái Thông Minh cùng các trưởng bộ phận đều có mặt, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống nào theo dự đoán trong tài liệu.

“Lão Thái, nền tảng thương mại điện tử đã kiểm tra kỹ càng chưa? Hàng hóa đầy đủ, thông tin đồng bộ rồi chứ?” Dịch Phong nghiêm túc hỏi.

Thái Thông Minh gật đầu, đáp: “Đã kiểm tra ba lần, nền tảng của Tây Phong Điện Thương đã sẵn sàng.”

Uông Thiết tiếp lời: “Phong ca, hàng hóa trong kho cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”

Dịch Phong khẽ gật. Sau đó nhìn sang La Tường của bộ phận pháp vụ: “Giấy tờ pháp lý đã thông suốt cả chưa?”

“Vâng, đã xử lý gọn gàng.” La Tường dứt khoát đáp.

“Bộ phận chăm sóc khách hàng thương mại điện tử và phần mềm đều được huấn luyện đầy đủ, đã vào vị trí.” Trác Thiên Thiên tiếp lời.

Dịch Phong liếc đồng hồ. Lúc này vừa đúng chín giờ sáng, cậu cười nói:

“Rất tốt. Tất cả vào vị trí, phần mềm 361 chính thức được đưa ra thị trường!”

Cậu vừa dứt lời, toàn bộ nhân viên các bộ phận đồng loạt vận hành.

“Báo cáo Dịch tổng, trang chủ Sohu đã lên tin, quảng cáo của ta sẽ chạy liên tục 24 giờ!” Nhân viên vận hành hô lớn.

“Dịch tổng, 51 bài post quảng cáo đã đăng xong, đội thủy quân cũng đã bắt đầu đẩy bài.”

“Hoạt động chia sẻ quay thưởng đã mở, marketing lan truyền cũng đã khởi động rồi ạ!”

Trương Lỗi đứng dậy:

“Dịch tổng, gói nhúng Tây Phong không vấn đề, link ổn định. Phiên bản chính thức của 361 Quản Gia An Toàn Máy Tính đã bắt đầu đẩy tới người dùng, tám vạn tài khoản sẵn có chỉ cần online là sẽ tự động cập nhật.”

Dịch Phong nhìn lên màn chiếu, thấy số lượng người dùng mới nhảy liên tục liền mỉm cười: “Rất tốt. Mục tiêu ngày đầu là hai mươi vạn người dùng mới. Trong tháng phải vượt một triệu!”

“Nhưng một triệu cũng chỉ là nền tảng. Mục tiêu là mười triệu, thậm chí cao hơn!”

Năm 2000, tổng số người dùng Internet ở Trung Quốc là 22,5 triệu. Dịch Phong kỳ vọng phần mềm 361 chiếm hơn 90% thị phần, và còn tiếp tục tăng cùng lượng người dùng mới.

Phần mềm này hoàn toàn miễn phí cho người dùng cá nhân. Hơn nữa, Tây Phong Điện thương không yêu cầu cài kèm, không quảng bá phần mềm rác, cũng không để phần mềm rác chen chân qua 361.

Tất cả đều ưu tiên trải nghiệm người dùng để tạo uy tín. Doanh thu sẽ đến từ dịch vụ hội viên và hợp đồng bảo mật doanh nghiệp.

Chỉ cần hai mảng này thôi cũng đủ đã giúp 361 phát triển thần tốc, dòng tiền dồi dào.

Thế nhưng, Dịch Phong chỉ dùng phần mềm bảo mật này để chen chân vào thị trường Internet. Thứ cậu thực sự nhắm đến chính là thương mại điện tử, ‘con gà đẻ trứng vàng’ của hai mươi năm tới!

Từ thương mại điện tử lan rộng sang logistics, thanh toán, tài chính… cái nào cũng là mỏ vàng hút tiền.

Trong kế hoạch của Dịch Phong, với 361 làm cửa ngõ vào Internet, kết hợp giữa thương mại điện tử và mạng xã hội, cục diện thương mại Internet đã dần thành hình!

Tây Phong Điện Thương cộng thêm công ty Chim Cánh Cụt. Với hai quân cờ lớn này trong tay, tương lai sẽ vô cùng rộng mở!

Còn họ Mã kia… sớm muộn gì cũng sẽ có một trận quyết đấu chính diện mà thôi!