“Hả? Gạch? Vào… vào đâu cơ?” Lý Uyển ngơ ngác hỏi.
“A, con không sao, không sao đâu ạ. Dì, con tới phòng vệ sinh rửa mặt.” Liễu Mộ Bạch vọt ngay vào nhà vệ sinh nhanh như một làn khói.
Phải một lúc lâu sau cậu ta mới bước ra, nhưng đôi mắt đã mất hết ánh sáng, trông cứ như người mất hồn.
Cố Hưng Trung châm điếu thuốc, cười hỏi: “Tiểu Bạch này, cha mẹ con cũng về rồi, có rảnh thì gọi họ qua đây ăn bữa cơm nhé. Lần trước chú còn gọi cho cha con, ông ấy nói bận thêm mấy hôm nữa. Mà cha con đã về nước rồi mà còn bận gì vậy?”
Liễu Mộ Bạch cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, đáp: “Nghe cha con bảo là bận chuyện bên xưởng may, mấy hôm trước còn cùng lãnh đạo thương vụ ăn cơm, nói gì mà định lập xưởng may, làm mảng xuất nhập khẩu. Cha con còn nói trong nước chuẩn bị gia nhập WTO, làm xuất nhập khẩu thì có cơ hội… còn lại thì con cũng không hiểu lắm.”
Cố Hưng Trung ngẩn ra rồi cười: “Cha con đúng là có con mắt làm ăn nhạy bén.”
“Lại đây, ngồi xuống uống chén trà đi, lâu lắm mới gặp con đấy.”
Liễu Mộ Bạch chỉ muốn về nhà khóc một trận cho đã, nhưng giờ chưa thoát được nên đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống tán gẫu cùng Cố Hưng Trung và Dịch Kiến Quân.
Dịch Phong đứng trong bếp nhìn cảnh cậu ta lúng túng, miễn cưỡng ứng phó mà suýt bật cười thành tiếng.
Tên này du học bao năm, rốt cuộc khả năng xã giao vẫn thảm hại như vậy.Cho cậu ta nói chuyện với người lớn… chẳng bằng bắt cậu ta đi nói chuyện với động vật.
______________________________________
Một tiếng đồng hồ sau, Dịch Phong và Cố Mộc Hi xuống lầu, định đi dạo trong khu để tiêu cơm. Lúc này, cầu thang phía sau họ chợt vang lên tiếng chân dồn dập.
“Dịch Phong, cậu đứng lại!”
Liễu Mộ Bạch thở hổn hển chạy xuống nhanh như gió.
“Chuyện gì? Sao không ngồi trên kia nói chuyện với cha tôi và mọi người, chạy xuống đây làm gì?” Dịch Phong cười tủm tỉm.
Liễu Mộ Bạch xị mặt ra, đáp: “Tôi chịu không nổi, khó chịu lắm!”
“Đừng có mà đánh trống lảng! Tôi nói cho cậu biết, cho dù… cậu đã được cha mẹ Hi Hi công nhận, nhưng tôi vẫn chưa công nhận cậu đâu!”
“Hi Hi muội muội xuất sắc như vậy, lại còn xinh đẹp nữa! Người xứng với cô ấy chỉ có đàn ông ưu tú nhất!”
“Khụ khụ, ví dụ như tôi đây. Thế nhưng tuyệt đối không phải là cậu!”
Dịch Phong hai tay đút túi quần, mỉm cười nói: “Ồ? Sao tôi lại chẳng thấy cậu ưu tú hơn tôi chỗ nào cả?”
Liễu Mộ Bạch hừ một tiếng: “Thế cậu hơn tôi ở đâu?”
Dịch Phong đứng thẳng người, cười nói: “Tôi… cao hơn cậu.”
Liễu Mộ Bạch: “???”
“Cái quái… cậu cao hơn tôi chỗ nào?!”
Dịch Phong cười ha hả, đáp: “Tôi cao hơn cậu, và… hơn cậu về mọi mặt.”
Liễu Mộ Bạch vội ưỡn ngực ngẩng đầu, cuối cùng mới nhận ra mình thấp hơn Dịch Phong nửa cái đầu.
“Khốn kiếp!”
“Dịch Phong, vậy thì đã sao? Tôi là họa sĩ trẻ triển vọng bên Nhật đấy!”
“Tôi cao hơn cậu 6cm.”
“Tôi từng là quán quân nhảy xa!”
“Tôi cao hơn cậu 6cm.”
“Tôi còn biết nhảy cầu nữa!”
“Tôi cao hơn cậu 6cm.”
“Tôi là chuyên gia về bản tử[note80483] đấy!”
“Thì tôi… vẫn cao hơn cậu 6cm.”
“Má! Cậu đổi cái khác không được à?!”
“Tôi vẫn cao hơn cậu 6cm, làm tròn thì là 10cm.”
“???”
Liễu Mộ Bạch tức đến ói máu, mặt tím tái như gan heo.
“Khốn kiếp! Cậu… cậu quá đáng lắm rồi!”
Đau! Thật sự quá đau!
Cố Mộc Hi nhìn bộ dạng thảm hại cậu ta thì bụm miệng cười mãi không thôi.
Cười chết mất!
Dịch Phong vỗ vai cậu ta, cười nói: “Khóc đi, có một câu hát hay lắm đấy – đàn ông khóc đâu có tội.”
“Uwaa~!”
Liễu Mộ Bạch gào lên một tiếng, che mặt bỏ chạy.
“Dịch Phong, cậu chờ đấy! Tôi sẽ còn quay lại!”
Dù tiếng hét vẫn còn vọng lại, nhưng bóng dáng cậu ta đã biến mất nơi cuối con đường.
Cố Mộc Hi cười ngặt nghẽo: “Thối Phong, anh xấu quá đấy. Nhưng mà… em thích, hì hì!”
“Tên Liễu Mộ Bạch kia phiền chết được, da mặt lại còn dày nữa. Nãy suýt nữa em tưởng hắn tức đến ói máu luôn rồi chứ, ha ha!”
Dịch Phong cười, đáp: “Tên đó vốn không xấu tính, nhưng lại mắc bệnh ảo tưởng[note80484], không chịu chấp nhận hiện thực, nhưng sớm muộn gì hắn cũng phải chấp nhận thôi. Mặc kệ hắn, chúng ta đi mua kem que ăn đi.”
Nghe đến kem, mắt Cố Mộc Hi sáng rực lên. Cô vui vẻ nói: “Đi, đi thôi!”
Hai người nắm tay nhau, thong thả bước về phía cổng tiểu khu.
Tại tiệm tạp hóa Lan Hoa, họ mua hai que kem rồi cùng ngồi dưới gốc cây lớn trước cổng hóng mát.
Dưới bóng râm, buổi trưa mùa thu đã bớt nắng gắt, lại thêm phần mát mẻ. Thỉnh thoảng vài chiếc lá vàng rơi xuống, xoay vòng vẽ nên một đường cong trong không trung.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp, dễ chịu ghê~” Cố Mộc Hi vừa liếm kem vừa ngắm đường chân trời phía xa thành phố.
“Ừ, thoải mái thật.” Dịch Phong cảm thán.
“Thối Phong, nếu sau này có con, anh thích con trai hay con gái?” Cố Mộc Hi bất chợt đỏ mặt hỏi.
“Anh đều thích hết. Con trai hay con gái cũng là con mình thôi.” Dịch Phong cười trêu tiếp lời: “Sao, giờ em đã muốn có con rồi à? Hê hê!”
Dịch Phong cười gian, trên gương mặt lộ ra nét bỉ ổi.
Gò má Cố Mộc Hi càng đỏ hơn. Cô nghiêng đầu sang một bên, lắp bắp nói: “Không… không phải! Em… em chỉ hỏi bâng quơ thôi! Anh đúng là đồ đầu óc toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ!”
Dịch Phong nghiêm túc: “Có đâu? Nhìn anh này, cả người toàn là chính khí!”
“Không thèm nhìn! Không thèm nhìn nữa!” Cố Mộc Hi bĩu môi, kiêu ngạo quay đi.
“Thật mà, em nhìn đi, nụ cười của anh trong sáng, thuần khiết thế này cơ mà!”
“Hứ, đồ mặt dày!” Cố Mộc Hi vẫn không thèm ngoái lại, chỉ hừ một tiếng.
“Trời ơi! Cái gì kia?!”
“Tiểu Hi Hi, mau nhìn kìa, có đĩa bay!” Dịch Phong bỗng kinh ngạc hét lớn.
“Đâu?!”
Cố Mộc Hi vội vàng quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc đó, khuôn mặt Dịch Phong áp sát, đôi môi ‘vô tình’ chạm vào môi cô!
Má Cố Mộc Hi lập tức đỏ bừng như quả táo chín.
Đáng ghét! Lại bị Thối Phong lừa rồi!
“Anh gạt em…”
Còn chưa nói dứt câu, bàn tay Dịch Phong đã đặt lên sau gáy cô.
“Ưm?!!”

