Chương 1 - 105

Chương 53: Thương hội Tinh Vân (2)

2025-10-07

2

Thương hội vĩ đại nhất thế giới, Tinh Vân.

Không thể phủ nhận, việc ký hợp đồng độc quyền với Tinh Vân là chuyện đáng mừng. Nếu cả hai có thể dựa vào nguồn lực của họ để chế tạo vật phẩm, ắt sẽ kiếm được một khoản tiền khổng lồ, đủ tiêu cả đời cũng chẳng hết.

Nhưng, chúng tôi tuyệt đối không nên làm chuyện đó.

Kinh doanh độc quyền vật phẩm.

Melian có tài kinh doanh xuất chúng, nhưng đồng thời cũng mang bản tính cực kỳ chiếm hữu, ông thà chết chứ không để ai cướp mất thứ thuộc về bản thân.

Chỉ cần đối phương đồng ý chuyển giao kỹ thuật độc quyền cho thương hội mình, ông ta sẵn sàng mang đến hàng nghìn tấn vàng ngay tại chỗ. Đó chính là tiên tộc mang tên Melian.

Nếu để công nghệ này bị ràng buộc vào tay ông, chuyện gì sẽ xảy ra?

Trước hết, chỉ những vật phẩm bán chạy mới được sản xuất hàng loạt, khiến cho tính đa dạng, độc đáo và hiệu năng của vật phẩm bị giới hạn nghiêm trọng.

Hơn nữa, việc độc quyền quá mức sẽ khiến vô số pháp sư cần trang bị sẽ không thể tiếp cận được chúng. Sự phát triển của công nghệ dần bị lệch hướng sang lợi nhuận thương mại, để rồi cuối cùng bị lũ Hắc nhân bắt kịp về mặt kỹ thuật.

Thực tế, tôi từng thấy không ít người chơi chọn hướng đi đó. Họ kiếm được cả núi tiền, nhưng rồi cuối cùng vẫn phá sản sạch bách, phải nhận cái kết [Bad Ending].

“Ta có thể hỏi lý do được chứ?”

Dù bị từ chối đột ngột, Melian vẫn điềm nhiên hỏi lại, không chút bối rối. Tôi bình thản đối diện với gương mặt ông.

Bất giác, một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi: ông ta thật là đẹp trai. Dù đã ở tuổi năm mươi, vẻ ngoài của Melian vẫn trẻ trung đến khó tin, có lẽ là nhờ đặc điểm của Tiên tộc.

Thậm chí, vì quá giàu có nên dù thiết lập mặc định trong game khẳng định rõ ràng rằng Melian đã có một cô con gái, ông vẫn là nhân vật được cực kỳ nhiều người chơi nữ theo đuổi.

Nhưng thật ra, lý do khiến Melian được yêu thích không phải vì ông ta đẹp trai, cũng chẳng phải vì ông là người giàu nhất thế giới.

Thành thật mà nói, chênh lệch hơn ba mươi tuổi như thế, xét theo quan điểm của “tình yêu thuần túy”, thật sự... hơi kỳ cục.

Thà rằng chênh nhau ba trăm hay ba nghìn tuổi còn dễ chấp nhận hơn. Người ta có thể gọi đó là mối tình “vượt trên không gian và thời gian” cơ mà.

Tóm lại, lý do người chơi phát cuồng vì tuyến truyện Melian chính là do con gái ông ta, Thượng Tiên tộc[note81568] Jeliel.

Hay còn được biết đến là “Ác nữ[note81564]” Jeliel.

Trong suốt các chương truyện, cô ta luôn tìm cách gây rối cho nhân vật chính, và không ít lần là chủ mưu của những hành động tàn nhẫn, độc ác đến mức khiến người chơi phải nhăn mặt. Tức giận vì điều đó, cộng đồng người chơi đã tìm mọi cách để trả đũa Jeliel.

Và giải pháp cuối cùng, đồng thời cũng tàn khốc nhất chính là tán đổ cha cô, Melian, rồi kết hôn với ông ta để khiến gia đình cô tan nát.

Nghe có vẻ là một trò đùa lố bịch, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.

Chuyện này khiến ta tưởng như đang xem “Tình yêu và Chiến tranh” phiên bản hỗn loạn vậy.

Ấy vậy mà, người chơi trên toàn thế giới, đặc biệt là giới game thủ Hàn Quốc lại phát cuồng vì mạch truyện kỳ lạ này.

Giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy khó mà tin nổi…

Dù sao thì, tôi vẫn làm bộ như đang trầm ngâm suy tính thật lâu, trong khi Melian lặng lẽ chờ đợi. Trong lòng ông ta hẳn đang sốt ruột lắm, nhưng tính nhẫn nại của ông cũng thật đáng gờm.

“Tất nhiên là tôi có lý do.”

“Cậu không hài lòng với những điều khoản này sao? Nếu có điểm nào chưa đủ, ta sẽ bổ sung ngay.”

“Không, điều kiện không có vấn đề gì. Chỉ là tôi không muốn một hợp đồng độc quyền mà thôi.”

Nghe vậy, vẻ mặt Melian thoáng cứng lại. Ông ta chắc chắn sẽ muốn độc quyền nắm trong tay công nghệ này.

Tuy nhiên, tôi cũng không thể từ chối hợp tác như vậy được. Việc mất đi sự hậu thuẫn to lớn từ Thương hội Tinh Vân sẽ là điều rất đáng tiếc. Tôi sẽ thỏa hiệp với Melian hết mức có thể.

“Kỹ thuật kết hợp giữa Ma công học và Giả kim thuật này không chỉ hữu dụng trong đời sống, mà sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến việc chế tác trang bị cho các pháp sư. Thực tế, trong quá trình diễn giải và cải tiến thuật thức, chúng tôi đã tạo ra khá nhiều bản thiết kế khác nhau.”

“Ra vậy. Nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc cậu không muốn ký hợp đồng độc quyền với thương hội của ta?”

“Chúng tôi mong rằng kỹ thuật mới này, sau này sẽ được gọi là ‘vật phẩm’, được phổ biến rộng rãi tới các pháp sư. Xin hãy xem đó như là một đóng góp nhỏ nhoi để khiến thế giới này, nơi lũ Hắc nhân đang hoành hành, trở nên yên bình hơn.”

“Giấc mộng và chí hướng của cậu quả thật cao xa và rộng lớn. Có hoài bão lớn là điều tốt. Tuy nhiên, để hiện thực hóa giấc mơ ấy, cậu nhất định phải có tiền.”

“Vâng, đúng là như vậy. Tôi cũng vừa thảo luận với nhiều nhà đầu tư khác. Và một trong số đó chính là ngài, Chủ tịch Melian.”

“Vậy ra cậu định vừa ký kết hợp tác với tất cả bọn họ, lại vừa ký với ta sao? Nếu thế, cậu sẽ phải loại bỏ phần lớn điều khoản mà ta đã đề ra.”

“Tôi đồng ý. Nhưng thành thật mà nói, những điều khoản ấy quả thật rất hấp dẫn để từ chối.”

Melian nở một nụ cười hứng thú. Nụ cười ấy như thể muốn nói: ‘Vậy cậu định làm gì đây?’

Ông chắc chắn không phải là người dễ bị thuyết phục. Vì thế tôi đề xuất một phương án đơn giản mà rõ ràng.

“Dù ai cũng có thể sử dụng ‘vật phẩm’, nhưng không phải ai cũng có thể dùng cùng một loại vật phẩm. Tôi đang nói đến việc nâng tầm ‘vật phẩm’ thành ‘danh phẩm’.”

"Ah...!"

Lúc này, Alterisha đang theo dõi chúng tôi với vẻ bất an, cũng khẽ thốt lên như thể vừa hiểu ra điều gì đó.

Melian cũng ngồi thẳng dậy, trên gương mặt ông hiện rõ vẻ hứng thú. Ánh mắt ấy giờ đây đã ngừng coi Baek Yu-Seol chỉ là một đứa trẻ.

“Danh phẩm…”

“Vâng. Trên thế giới này có vô số nguyên liệu quý hiếm. ‘Thiết Bích Lôi[note81565]’ mà Thượng hội Tinh Vân độc quyền nắm giữ cũng là một trong số đó. Nếu chúng ta tinh luyện quặng đó bằng công nghệ mới của chúng tôi thì sao?”

“Hẳn sẽ tạo ra món đồ rất tuyệt vời.”

“Đúng thế. Chúng tôi sẽ đẩy mạnh phổ cập ‘vật phẩm’, nhưng riêng những món ‘danh phẩm’ khó chế tạo thì sẽ chỉ ký hợp đồng độc quyền với Thượng hội Tinh Vân. Hay nói theo cách khác, chúng ta sẽ tạo dựng một thương hiệu.”

Melian khẽ nhếch môi cười, rồi gật đầu tán thưởng.

“Được thôi. Nhưng làm sao ta có thể tin chắc rằng cái gọi là ‘danh phẩm’ ấy không chỉ là một ảo tưởng viển vông của cậu? Châm ngôn sống của ta là ‘tuyệt đối không làm điều gì gây thua lỗ’, đặc biệt là trên thương trường.”

Nói là vậy, nhưng phản ứng của ông ta không hề tiêu cực. Melian muốn tôi chứng minh thứ gọi là ‘danh phẩm’ ấy thật sự xứng đáng với cái tên đó.

“Vâng. Chính vì thế, tôi sẽ không yêu cầu ngài ký hợp đồng ngay bây giờ. Hãy cho tôi nửa năm. Trong thời gian đó, tôi sẽ tổ chức một buổi thuyết trình dành riêng cho ngài Melian với tư cách là nhà đầu tư danh dự.”

“Ồ hô…”

Tôi đã có sẵn vài kế hoạch trong đầu. Dù tôi không nhúng tay vào đi chăng nữa, Alterisha chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra phần còn lại.

“Nếu ngài hài lòng với sản phẩm được trình bày khi ấy, xin hãy ký với chúng tôi hợp đồng thương hiệu độc quyền.”

“Chuyện này, quả thật…”

Sau giây lát trầm ngâm, Melian cuối cùng cũng gật đầu.

“…Rất ‘ngầu’ đấy.”

‘Ngầu.’ Đó là thán từ mà Melian chỉ dành để thốt ra khi có điều gì đó thật sự khiến ông ta tâm đắc.

“Tốt lắm. Ta sẽ trao cho cô một ‘tín thư ma pháp’.”

‘Tín thư ma pháp’ là phương tiện liên lạc tiên tiến hơn so với chim đưa thư. Chỉ cần viết thông điệp lên giấy, nó sẽ tự bay đi và chắc chắn đến tay người nhận.

Dĩ nhiên trong thời đại khi mà điện thoại đã trở nên phổ biến, tín thư hầu như không còn được dùng nữa. Dù hệ thống điện thoại chưa phát triển mạnh mẽ như trên Trái đất, nhưng những thế lực lớn như các vương quốc, ma tháp, giới quý tộc hay doanh nghiệp,… đều đã có mạng lưới liên lạc đầy đủ, nên thứ này không thực sự cần thiết.

Tuy nhiên, việc tặng món đồ này mang một ý nghĩa đặc biệt.

Tín thư ma pháp được bao phủ bởi vô số ma pháp phòng hộ, nên giá trị của nó cực kỳ cao. Việc nó có thể gửi thư từ bất cứ nơi đâu lại càng làm tăng giá trị ấy.

Nói cách khác, đó là vật chỉ được trao cho người mà bản thân tuyệt đối tin tưởng.

Hiểu rõ ý nghĩa của nó, Alterisha mở to mắt, vội vàng đón lấy tờ giấy bằng cả hai tay.

“C-cảm ơn ngài rất nhiều ạ!”

“Và đây là số điện thoại liên lạc của ta. Ta có điện thoại riêng, và chắc bên cô cũng sẽ sớm có thôi. Trong trường hợp cần thiết, cô có thể liên lạc qua đường dây công cộng của Học viện Stella cũng được.”

Đã đạt được mục đích của mình, Melian đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đội chiếc mũ phớt lên và nói.

“Vậy ta xin phép rời đi trước. Chúc hai người có khoảng thời gian vui vẻ.”

Nhìn theo bóng lưng Melian biến mất nhanh như gió, hệt như lúc ông ta đến, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

“Phù, căng thẳng đến mức em tưởng mình đã về chầu ông bà rồi.”

Alterisha đáp lại, vẻ như không tin lời tôi nói.

“Đó mà là hành động của một người đang căng thẳng sao?”

“Em hoàn toàn căng thẳng trong lúc đối mặt với ngài Melian đấy chứ.”

“…Giỏi thật. Vậy mà em vẫn có thể tươi cười được như thế sao?”

“Dạ?”

“Ừm, không có gì đâu!”

Vừa nói tôi vừa dựa đầu vào cửa sổ, nhìn Alterisha đang nở nụ cười rạng rỡ. Có lẽ không khí ngột ngạt ban nãy đã tan biến nên tự nhiên tôi thấy cơn mệt mỏi liền ập đến.

‘Có lẽ mình nên chợp mắt một chút…’

* * *

Tọa lạc tại miền Nam của đại lục, Bình nguyên Hạ Nguyệt.

Có người đã gọi vùng đất này là “miền đất của sữa và mật ong”.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi trên bình nguyên Hạ Nguyệt có đến bảy con sông lớn chảy ngang qua, cùng vô số động vật hiếm, thảo mộc quý và những mạch khoáng trù phú.

Thế nhưng, một du khách từng ghé qua nơi đây đã nhận xét thế này.

“Ngắm nhìn đồng cỏ nhấp nhô trải dài vô tận này, ai mà chẳng khao khát sự tự do, dù cho bản thân vốn đã tự do rồi đi chăng nữa.”

Miền đất của tự do, Bình nguyên Hạ Nguyệt.

Tại trung tâm bình nguyên mọc lên một thân cây xanh vươn cao đến lạ thường, và trên đỉnh của nó nở ra một đóa sen khổng lồ màu hồng phấn.

Trên đóa sen ấy có một quán trọ tuyệt đẹp mang tên “Liên Hoa Quán[note81566]”. Và hôm nay, nơi này vừa đón một vị khách đặc biệt.

Con gái duy nhất của Chủ tịch Thương hội Tinh Vân, Thượng Tiên tộc Jeliel.

Tuy Melian, cha cô, chỉ là một tiên tộc bình thường, nhưng Jeliel đã được thừa hưởng nguồn năng lượng dồi dào từ Cây Thế Giới, nên ngay từ nhỏ đã trở thành Thượng Tiên tộc.

Thế nhưng, vì muốn cùng cha chu du khắp thế gian, cô đã rời bỏ Cây Thế Giới, bước ra thế giới bên ngoài. Giờ đây, Jeliel đang phóng tầm mắt tới cánh đồng xanh trải dài đến tận chân trời với vẻ mặt chán chường, vô vị.

Người ta kể rằng, có người từng bật khóc khi chứng kiến cảnh sắc ấy. Lại có kẻ vì quá say mê vẻ đẹp của nó mà chẳng thể rời đi suốt đời. Có họa sĩ thậm chí đã vẽ khung cảnh này đến khi đôi mắt trở nên mù lòa, rồi trút hơi thở cuối cùng trước giá vẽ.

Thế nhưng, trong đôi mắt của Jeliel, chẳng có chút vẻ đẹp nào lọt được vào cả. Bởi trong thế giới của cô, mọi vật đều được nhìn qua những “giá trị”.

[Vạn vật chi giá][note81567]

Năng lực đặc biệt mà Jeliel sở hữu cho phép cô nhìn thấy giá trị của mọi tồn tại trên đời, dù là con người, sinh vật hay vật chất, dưới dạng những con số.

Giá trị thấp nhất là 0.

Giá trị cao nhất là 100.

Giá đất đang tăng…

Cô không cảm nhận được nét đẹp của Bình nguyên Hạ Nguyệt mà chỉ thấy giá trị của nó, và điều đó khiến khóe môi cô khẽ cong lên. Cô đã đầu tư rất nhiều vào vùng đất này. Chẳng mấy chốc, nó sẽ trở thành một nơi hái ra tiền.

“Q-Quý cô Jeliel...”

Khi Jeliel đang thẫn thờ ngắm nhìn bình nguyên, một người đàn ông đang quỳ phía sau lưng cô rụt rè cất tiếng.

“Ta cho phép ngươi gọi tên ta sao?”

Bốp!

Cô vừa dứt lời, người cận vệ liền dẫm mạnh xuống đầu gã không chút do dự.

“Khặc…!”

Jeliel khẽ thở dài rồi quay đầu lại. Với cơ thể rách rưới, nước mắt, nước mũi và máu mũi trộn lẫn, trông gã thật thảm hại làm sao. Trên đầu hắn, con số ‘3’ lơ lửng càng khiến hắn thêm tầm thường.

Giá trị của tên này chẳng khác gì hòn đá ven đường.

“Xin, xin cô... hãy rủ lòng thương một lần thôi...”

“Thì ai bảo ngươi lại phá sản làm gì? Cứ ngoan ngoãn tiếp tục làm những gì mình đang làm thì đâu đến nỗi này. Ta đã cảnh báo đừng mở rộng những vụ làm ăn vô nghĩa đó rồi mà…”

Người đàn ông cắn chặt môi, cúi gằm đầu xuống.

Lời cô ta nói là sai. Thương vụ đó chắc chắn là một vụ làm ăn thành công. Thực tế, ông đã gần như chạm tay đến trái ngọt.

Nhưng chính ả đàn bà trước mặt đã phá hỏng tất cả.

Lý do ư? Hiển nhiên vì làm thế này, cô ta kiếm được nhiều tiền hơn.

Việc hủy diệt hoàn toàn công việc kinh doanh của ông, khiến giá của phụ phẩm giảm mạnh, trong mắt Jeliel lại mang “giá trị” cao hơn cả.

Nhưng không có bằng chứng nào cả, chẳng có gì để cáo buộc Jeliel đã nhúng tay vào. Mọi người đều biết rõ đó là việc cô ta làm, nhưng không chứng minh được. Ả đàn bà toan tính ấy chưa bao giờ để lại dấu vết.

Vì thế ông chỉ còn biết van xin để giữ lại mạng sống. Bởi cô ta có thể biến bất kỳ lời nói nào của mình thành hiện thực trong thế giới này.

“Ngươi có muốn sống không?”

Gã gật đầu lia lịa, và Jeliel khẽ cười.

Cô chẳng có lý do gì để tha cho ông ta cả.

Thế nhưng do đang chán chường và muốn giết thời gian, cô chợt nhớ đến một trò tiêu khiển thú vị.

“À phải rồi, quý ngài đây nói mình biết chơi ‘Hồn cờ đúng không?”

‘Sao cô ta lại đề cập đến chuyện đó?’ Dù ngờ vực, ông vẫn vội vàng gật đầu.

“Tốt thôi. Vậy chơi với ta một ván nhé? Nếu ông thắng, ta sẽ biến mọi điều ước của ông thành hiện thực.”

"...!"

Hồn cờ.

Trò chơi trí tuệ của giới pháp sư này bắt đầu bằng việc chọn ra 20 quân cờ trong hơn 200 loại, rồi sắp chúng lên bàn cờ.

Mỗi quân cờ đều có năng lực riêng, như ‘phóng lửa 3 ô phía trước rồi nghỉ 5 lượt’ hay ‘bảo vệ đồng minh trong 2 lượt’. Ai hạ được vua của đối thủ thì dành chiến thắng.

Nghe có vẻ phức tạp ư? Chính xác. Trò ‘Hồn cờ’ này khó gấp hàng chục lần cờ vua thông thường, đến mức chỉ riêng việc học cách chơi thôi cũng đã là thử thách rồi.

Và Jeliel chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp bậc ‘Đại kiện tướng’trong Hồn cờ.

‘Ah.’

Nói cách khác, điều đó đồng nghĩa với việc cô chẳng hề có ý định tha mạng cho ông ta.

Tuy vậy, vì không muốn buông bỏ tia hy vọng cuối cùng, người đàn ông miễn cưỡng ngồi xuống đối diện Jeliel.

Ván Hồn cờ bắt đầu... và cũng kết thúc nhanh đến mức khó tin.

Ngay từ đầu, ông ta đã không cùng đẳng cấp với cô.

‘…Thật nhàm chán.’

Một kẻ thậm chí trong hồn cờ cũng không có chút giá trị nào.

“Dọn dẹp đi.”

“Rõ.”

Cận vệ của Jeliel, Seong Taewon, khẽ gật đầu rồi bịt miệng gã, lặng lẽ kéo hắn ra khỏi phòng. Tiểu thư mà anh phục vụ không thích nghe tiếng kêu gào của kẻ hấp hối đang vùng vẫy lần cuối.

“Ưm! Ư... Ưưm!!”

Dĩ nhiên, dù có chống cự thế nào, hắn cũng chẳng thể chống lại sức mạnh của Seong Taewon.

‘Ha… Có lẽ cứ mặc kệ tên đó có khi còn tốt hơn.”

Giờ đây, không còn ai có thể trở thành đối thủ của cô trong hồn cờ nữa.

Ngoại trừ đại pháp sư Doaron Carcest, người duy nhất mà cô chưa từng đánh bại, cô tin rằng không ai khác trên thế giới này có thể thắng nổi mình.

Vì thế, cô bắt đầu nôn nóng.

Bởi mục đích thật sự khiến Jeliel học chơi Hồn cờ chỉ có một - đó là Di tích cổ của Karmenset.

Người nào đánh bại linh hồn của Karmenset trong ván hồn cờ, kẻ đó sẽ được ban cho Ánh sáng Vĩnh hằng.

Trên đời, chỉ có rất ít người biết được thông tin rằng truyền thuyết cổ xưa ấy thực chất là có thật.

Giờ đây Jeliel đã đủ thực lực, cô chỉ cần chiến thắng Karmenset trong ván cờ ấy là được.

‘Nhưng di tích đó rốt cuộc nằm ở đâu chứ?

Dù trong lòng như lửa đốt, Jeliel vẫn cố kìm lại, vì nóng vội cũng chẳng giúp ích cho việc tìm ra di tích.

“Thưa tiểu thư, đã xử lý xong.”

“Ừ, làm tốt lắm.”

Cô phủi sạch chồng tài liệu liên quan đến người đàn ông kia, đốt cháy chúng rồi ném vào thùng rác. Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai đó?”

– Là cha đây.

"Ah..."

Một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt cô.

“Mời vào ạ.”

Khi cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải một con số mà là dấu “?”.

Đó chính là giá trị của Melian.

Dù Jeliel có khả năng nhìn thấu giá trị của vạn vật trên đời, vẫn có hai trường hợpmà cô không thể đo được.

Thứ nhất: khi đối tượng là người cô yêu thương.

Thứ hai: khi đối tượng sở hữu một giá trị bí ẩn vượt ngoài khả năng phân tích của cô.

Tuy nhiên, trên thế gian này, không tồn tại thứ gì có giá trị bí ẩn như thế. Và người duy nhất mà Jeliel yêu thương chính là cha cô, nên việc cô không thể đo được giá trị của ông là điều hiển nhiên.

“Cha về rồi ạ?”

“Cô con gái đáng yêu của ta, chắc con vất vả lắm khi không có ta ở đây. Chúng ta về nhà nhé?”

“Vâng. Con cũng chán ngấy nơi này rồi.”

“Ha ha, còn ta thì dù có nhìn mỗi ngày vẫn chẳng thấy chán.”

Đó là bởi... trong cha cô vẫn còn sót lại một thứ - Cảm xúc. Vùng Bình nguyên Hạ Nguyệtnày vốn là nơi vô cùng tươi đẹp.

Jeliel vội vã lên tiếng.

“Con cũng vậy ạ. Thật ra con chưa thấy chán đâu.”

Cô nói thế chỉ để che giấu cha việc trái tim mình đã khô cạn cảm xúc. Melian khẽ mỉm cười hiền hậu, xoa nhẹ mái tóc con gái.

“Phải rồi, vụ giao dịch lần này của cha có thuận lợi không ạ?”

“Vừa thuận lợi, mà… cũng không hẳn.”

“Dạ?”

Melian thò tay vào trong áo choàng và lấy ra một tờ giấy. Đó chắc chắn là tín thư ma pháp dùng để liên lạc với nữ giả kim thuật sư tên Alterisha kia.

‘57.’

Một tín thư ma pháp gửi cho đối phương mà đã có giá trị đến mức ấy, vậy thì bản thân cô ta đáng giá đến nhường nào?

‘Con mắt nhìn người của cha quả thật rất tinh tường.’

Khi Jelliel tò mò cầm tờ giấy trên tay, Melian nói.

“À... đáng lẽ ta nên đưa thêm một tín thư cho cậu thiếu niên đó mới phải.”

“Cậu thiếu niên?”

“Ừ, một đứa trẻ khá thú vị. Hình như cậu ta là đồng tác giả của ‘Thuật thức Giao thoa Hỗn loạn Ma công, và là học viên của Học viện Stella.”

“...Vậy sao?”

Jeliel biết thuật thức đó có một tác giả nữa, nhưng cô không ngờ người đó lại là một học viên.

“Ta nghe nói cậu ta nhỏ hơn con một tuổi. Trên đời đúng là có nhiều đứa trẻ phi thường thật. Chúng ta sẽ phải theo dõi thêm, nhưng tài kinh doanh của cậu nhóc thì thật đáng nể ở độ tuổi ấy.”

“Tên cậu ta là gì ạ?”

"Baek Yu-Seol, nếu ta nhớ không lầm. Con nên ghi nhớ cái tên đó."

Từ trước đến nay, chưa từng có cái tên nào cha cô bảo hãy ghi nhớ mà lại không quan trọng, nên Jeliel khắc sâu tên cậu vào trí nhớ.

‘Mới mười bảy tuổi, nhưng cậu ta đã giải được bài toán không có lời giải suốt ba trăm năm...?

Quả là thành tựu đáng kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng chẳng khiến cô quá bận tâm. Không biết cha cô đã nhìn thấy điều gì ở cậu, nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là những quân cờ trong ván cờ đại cuộc mà thôi.

‘Nếu mình có thể lợi dụng cậu ta để kiếm được chút tiền thì càng tốt.’

Nghĩ vậy, Jelliel tạm cất cái tên Baek Yu-Seol vào một góc trong trí nhớ. Dù có biết hay không mục đích thực sự từ cô con gái của mình, Melian vẫn dành sự quan tâm sâu sắc tới Baek Yu-Seol.

“Ta nghe rằng cậu bé là học viên của Stella. Nhưng đời ai biết được chữ ngờ? Có lẽ sau này hai đứa sẽ có dịp gặp gỡ đấy.”

Jeliel hiện đang theo học tại Học viện Ma pháp Tinh Hoa Thụ, ngôi trường dành cho Tiên tộc.

Các học viện ma pháp của các quốc gia thường xuyên tổ chức các sự kiện giao lưu, trao đổi học sinh hay thi đấu giữa các trường. Vì thế, họ thật sự có thể sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó.

Thế nhưng đối với Jeliel, cái tên Baek Yu-Seol đã sớm bị đẩy vào một góc mờ nhạt của ký ức. Giờ phút này, cô chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian bên cha mình.

“Cha ơi, trước khi trở về, chúng ta chơi một ván Hồn cờ với nhau được không ạ?”

Dù là hôm nay, hay ngày mai.

Chỉ cần ở bên cha, cô tin mình có thể làm được bất cứ điều gì.

Dù có là rơi xuống địa ngục đi chăng nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Nữ phản diện
Nữ phản diện
[Lên trên]
Sắt Sấm Xanh
Sắt Sấm Xanh
[Lên trên]
Quán trọ Hoa Sen
Quán trọ Hoa Sen
[Lên trên]
Giá trị của vạn vật
Giá trị của vạn vật
[Lên trên]
High Elf
High Elf