Chương 105 -

Chương 107: Tôi có người yêu (3)

2025-10-08

9

Khi Baek Yu-seol tỉnh dậy, cậu đã có một cô bạn gái. Cậu đã thực sự trải nghiệm hiện tượng phi lý này đây.

 

“Tôi là, của cậu, cậu vừa nói gì cơ?”

 

Cậu nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, vì vậy cậu đã hỏi lại, và Flame đáp lời với một biểu hiện không thể hối lỗi hơn.

 

“…Người yêu.”

 

Tại một nhà hàng trên phố Arcanium.

 

Baek Yu-seol đã được Flame mời đi ăn chung, và trong lúc đang ăn, cậu đã được nghe một câu chuyện khó tin.

 

Cậu đáng lẽ phải nhận ra điều gì đó không ổn khi cô ấy mời một bữa ăn miễn phí.

 

Baek Yu-seol hỏi lại, quên mất cả việc ăn.

 

“Không, nhưng mà tại sao?”

 

“Cái đó, lúc đó… chuyện khẩn cấp quá.”

 

Baek Yu-seol cũng đã nghe được những tin đồn lan truyền khắp trường hôm nay. Cậu không nghĩ sự hứng thú của Jeremy dành cho Flame là một điều tốt lành gì.

 

Vì tuyến truyện của Jeremy có khả năng 99% dẫn đến một kết thúc tồi tệ, Baek Yu-seol cũng đã nghĩ cách xoay sở giúp Flame, chi là cậu lại không nghĩ mình lại giúp cô ấy theo cách ngớ ngẩn như vầy.

 

“À thì… tôi vui vì đã giúp được cậu.”

 

“Ừ… Cảm ơn cậu. Để đáp lại, tôi sẽ đãi cậu ăn nhiều hơn.”

 

Baek Yu-seol, người đã nắm bắt được tình hình, tiếp tục ăn trở lại và hỏi.

 

“Cơ mà, tại sao lại là tôi?”

 

“…Tôi đã nghĩ tới Hae Won-ryang, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cậu ấy không nên dính dáng đến việc này.”

 

Flame quả thực có nhiều bạn là con trai xung quanh - những người phù hợp đã đóng giả làm bạn trai cô, dẫu vậy họ sẽ không xoay sở được với Jeremy.

 

Khả năng của Hae Won-ryang quả thực có thể giúp Flame vượt qua chuyện này, nhưng vì cậu thực sự đang có cảm tình với cô. Flame muốn giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người.

 

Kể cả đó chỉ là đóng giả làm người yêu, những lúc như vậy sẽ làm Hae Won-ryang trở nên bối rối hơn.

 

Flame muốn tiếp tục làm bạn với cậu, và để làm được điều đó, cô phải kẻ một đường ranh hiện hữu rõ ràng giữa cả hai.

 

Cũng chính vì vậy.

 

Baek Yu-seol rất phù hợp để làm “tình địch” của Jeremy.

 

Cậu là người không hề ngán mấy trò vô tri của Jeremy, và ngay từ đầu cả Flame lẫn Baek Yu-seol đều không có cảm tình dành cho nhau. Nên cả hai sẽ có thể thoải mái diễn cảnh tình tứ.

 

“Tôi hiểu rồi”

 

Đúng như dự đoán, Baek Yu-seol trông chẳng mấy mảy may về chuyện này. Đúng hơn là, cậu trông có vẻ mừng cho Flame vì đã thoát được khỏi cái thế khó này. Nên cô cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào.

 

“Liệu cậu có sẵn lòng trả ‘cậu bạn trai’ này lương không nhỉ?”

 

“...Tôi sẽ đãi cậu ăn thường xuyên hơn.”

 

“Bộ tôi rẻ mạt đến thế à!”

 

Than vãn thì than vãn, đồ ăn thì vẫn cứ lao vào miệng Baek Yu-seol đều đều.

 

Nằm dài trên bàn, Flame lơ đãng đưa mắt nhìn cậu.

 

Một cậu bạn trai.

 

Không phải là tưởng tượng sao?

 

Dù rằng chỉ là diễn kịch, đây lại có thể nói là mối tình đầu của Flame. Thật bất ngờ cô lại có được điều mình chưa từng đạt được ở kiếp trước.

 

“Dù sao thì… Tôi thực sự xin lỗi. Cậu chắc hẳn đã có người mình thích, thế mà tôi lại làm phiền cậu.”

 

“...?”

 

Và rồi, trong lúc còn đang ăn, Baek Yu-Seol đã thổi bay những nghi ngờ còn vương vấn trong Flame.

 

“Thích á? Tôi thích ai cơ?”

 

Bản thân Baek Yu-Seol nếu tính cả kiếp trước cũng đã hơn 29 tuổi rồi, nếu cậu mà yêu mấy đứa nhóc cao trung thì cậu sẽ thành một tên tội phạm mất.

 

Cứ cho là cậu gạt bỏ được điều đó trong thâm tâm đi chăng nữa, bản thân Baek Yu-Seol cũng gặp khó khăn khi nói chuyện những người nhỏ tuổi hơn.

 

Nên cậu thích những người bằng tuổi mình hơn.

 

Vậy nên việc Baek Yu-Seol - người không thực sự thích ai ở trường cả, bị dấy lên những nghi ngờ không trái ngoài tự nhiên.

 

“Cậu không thích ai sao?”

 

“Tôi không thích ai cả.”

 

Flame thoáng chút mơ hồ nghĩ lại.

 

‘Chẳng phải cậu vì tình cảm của mình dành cho Eisel mà hồi quy sao?’

 

Flame đã tin vào điều đó cho tới giờ, nhưng nó lại không phải là sự thật. Một khi Baek Yu-seol không chỉ đích danh ai, thì không có lý do gì để gạt bỏ sự thật rằng cậu có thích ai đó.

 

Cô muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại đang có một bức tường ngăn cách hai người. Bởi chẳng phải họ đã hứa chỉ nói với nhau một nửa là sự thật thôi?

 

Tuy cả hai bây giờ có vẻ đã gần gũi hơn, họ lại không thể bày tỏ cảm xúc thật của bản thân với người kia.

 

Cũng có vài hạn chế nhất định như một người chuyển sinh, Flame. Một người hồi quy như Baek Yu-seol có lẽ cũng gặp vấn đề tương tự vậy.

 

Flame đang rất ngứa mồm vì sự tò mò ấy, song cô cũng không hề có ý định vượt quá ranh giới.

 

“...Thôi thì, chỉ cần cố chịu đựng một tháng thôi. Trăm sự nhờ cậu nhé, bạn trai!”

 

Đằng nào họ cũng đã đồng ý “hẹn hò” rồi, tốt hơn hết họ vẫn nên đóng giả là một cặp trông thật nhất có thể, kể cả sau này hai người có “chia tay”.

 

Với cách này, Flame cùng Baek Yu-seol mới có thể nhổ hẳn “hạt giống” mà Jeremy đã cài cắm.

 

Yêu đương.

 

Dù là Baek Yu-seol hay Flame, mối quan hệ ấy vẫn khá khó nói.

 

***

 

Bữa trưa ngày hôm sau.

 

Khi hai người đang ngồi đối diện nhau cùng ăn, Flame lên tiếng hỏi trước.

 

“Ông chú à, học sinh cao trung thường làm gì khi họ đang yêu đương vậy?”

 

“Sao tôi biết được?”

 

Sẽ dễ dàng hơn nếu Flame là một người trưởng thành. Vì họ ít nhất có thể đi uống cùng nhau.

 

Nhưng giờ họ đều là học sinh, nên Yu-Seol chẳng hình dung được “hẹn hò” là như nào.

 

Tuy nhiên, để không bị phát hiện thì họ buộc phải làm những điều mà người ngoài vẫn làm, phải bắt chước theo lề thói chung.

 

“Chúng ta không thể chỉ cần ăn chung sao?”

 

“Ôi trời ông chú ạ, cậu không nên có người yêu nữa đâu, kể cả sau này đấy. Bởi thế thì tội nghiệp cho đối phương lắm đấy.”

 

“Tôi có muốn cũng chẳng được đâu mà.”

 

“Cậu nói gì nghe buồn vậy.”

 

“Nhưng, hai ta thực sự nhất thiết phải diễn à?”

 

“Cậu chỉ cần giúp tôi trong một tháng thôi mà, miễn không bị phát hiện là được”

 

Nếu Flame thực sự bị phát hiện cô đang giả vờ yêu Baek Yu-seol, những nỗ lực để chống cự Jeremy sẽ thành công cốc mất.

 

“Chậc, phiền thật nhỉ.”

 

Baek Yu-seol cảm nhận được những cái lườm lạnh lẽo xung quanh dành cho cậu.

 

Sau màn phơi bày tin đồn về mối quan hệ của Jeremy và Flame, thật kỳ lạ hơn là giờ đây lại có thêm nhiều ánh nhìn soi mói hơn nữa, chỉ vì cô ấy lập tức tuyên bố hẹn hò cùng người khác sao?

 

‘Không phải chứ, sao mấy người lại để ý một cặp đôi bình thường như bao cặp đôi khác nhiều đến vậy?’

 

Flame không tài nào hiểu được, bởi lẽ cô chẳng để ý rằng bản thân mình chẳng phải là một “thường” dân gì cho cam.

 

‘Chắc mình nên từ bỏ ý nghĩ đi chơi mà không dính liền với Baek Yu-Seol như cái Tokbokki [note81674] quá, chỉ vì ánh nhìn của này người. Đúng đời!’

 

Cô liếc nhìn Baek Yu-Seol đang vừa ăn vừa đọc sách. Cậu thường chỉ đeo kính mỗi khi học, nhưng nó bất ngờ lại khá hợp với cậu dù thực chất dáng vẻ thường ngày của cậu ấy đã trông không quá tệ.

 

‘Thôi thì, so với việc phải hẹn hò với tên Jeremy kia thì ông chú này còn tốt hơn cả trăm lần’

 

Thực tế thì, Jeremy có hình ảnh khá tốt ở trường nên nếu có bất cứ học sinh nào nghe được những lời ấy, họ hẳn sẽ trở nên gắt gỏng và bảo rằng đấy là những lời nhảm nhí.

 

Sau bữa trưa, Flame tách khỏi Baek Yu-seol để học một lớp khác, vô tình cũng có người bạn có người yêu học ở lớp ấy.

 

“Cậu thường làm gì với bạn trai vậy?”

 

“Ừm”

 

“Chỉ là nắm tay nhau cùng đi dạo thôi, hoặc ngắm hoa nở ở Hoa viên phía Đông á.”

 

“...Có vui không?”

 

“Hả? Có vui không hả? Một câu hỏi lạ đấy. Vì chỉ cần ở bên nhau thôi là mình đã vui rồi mà.”

 

‘Đi dạo giữa vườn hoa thực sự vui sao?’

 

‘Tình yêu khó hiểu thật…’

 

Tiền ở thế giới này có vẻ vẫn chưa thể giải quyết được mọi thứ, và cũng có vẻ chủ nghĩa tư bản chưa thống trị thế giới này.

 

“Tớ nhận ra việc chỉ cần yên lặng ngắm nhìn nhau là đủ vui rồi.”

 

“Ừ. Vào những ngày lớp học kết thúc sớm, chúng tớ hay hẹn hò ở phố Rodeo. Như vậy cũng tuyệt lắm vì chúng tớ không phải đi đâu xa cả.”

 

“Rodeo?”

 

Nghĩ lại thì, thực sự có một nơi như vậy ở Arcanium. Phố Rodeo, nơi có thể được coi như Daehak-ro [note81675] ở Hàn quốc, được tràn ngập bởi các cặp đôi cao trung. Nhưng nó cũng là nơi mà Flame không có nổi tý can đảm nào mà đặt chân đến đó.

 

Nhưng nếu Flame đang phải diễn như là một cô người yêu của Baek Yu-seol… Thì cô nghĩ ít nhất mình cũng nên giả vờ đi hẹn hò ở một nơi nào đó giống như vậy.

 

“Mà này Flame.”

 

“Sao vậy?”

 

Cô bạn nói cùng nụ cười nham hiểm trên môi.

 

“Cậu bình thường toàn tỏ ra bản thân không quan tâm đến con trai, ấy thế mà giờ cậu lại đột nhiên qua lại với một cậu trai hạng A sao? Cậu tán cậu ta kiểu gì vậy?”

 

“T- tán tình gì chứ? Cậu nói gì vậy?”

 

“Baek Yu-seol nhìn kiểu gì cũng không phải một người sẽ thổ lộ trước. Thế chẳng phải người thổ lộ là cậu sao?”

 

“Không đời nào!”

 

“Ôi trời! Vậy Baek Yu-seol đã tỏ tình với cậu?”

 

“Chà, mình không nghĩ cậu ta sẽ làm vậy đấy.”

 

“Ghen tị ghê.”

 

“Nhưng, kiểu, nhìn Flame và Baek Yu-Seol đều trong sáng quá thể đáng. Cậu không thấy kỳ kỳ khi xem hai người đó hẹn hò hả?”

 

“Ôi, đúng thật. Tớ cũng vậy đấy!”

 

“Tớ đã thấy cậu và Baek Yu-seol đi chung hồi nãy đấy Flame, trông hai cậu trong sáng và dễ thương xỉu ấy~”

 

‘Nói gì vậy hả, mấy cái con bé này...?’

 

Flame thở dài và gục thẳng xuống bàn.

 

‘Jeremy… …đồ chó.’

 

Phải trải qua tất cả những chuyện đầy nực cười này chỉ vì một thằng nhóc. Flame  thề với bản thân rằng chắc chắn cô sẽ đập hắn nhừ tử vào một ngày nào đó.

 

***

 

Lớp thực hành chiến đấu ma pháp lại tới một lần nữa.

 

Lần này, các học sinh lớp S không còn đấu tập với các lớp khác nữa, mà với chính các học sinh khác trong lớp.

 

Tình cờ thay.

 

Đối thủ của Baek Yu-seol lại là Hong Bi-Yeon.

 

Swish!

 

Ngay cả khi lệnh bắt đầu còn chưa được phát ra, Baek Yu-seol đã cảm thấy cả cơ thể mình sắp bị thiêu rụi.

 

Baek Yu-seol quan sát vẻ mặt của Hong Bi-yeon trong khi cơ thể đổ đầy mồ hôi.

 

Kể cả trong trò chơi gốc, Hong Bi-yeon đã luôn trong tâm trạng bực bội rồi, điều đó đã dẫn đến việc cô được đặt những biệt danh như “Hằng Nộ” hay “Thường Nộ Hong Bi-yeon” [note81676]. Nhưng hôm nay, có vẻ cô nàng đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa.

 

‘Chuyện gì đã xảy ra vậy…?’

 

Không quan trọng chuyện đó là gì, nhưng Baek Yu-seol thực sự thấy nản lòng khi bản thân lại là mục tiêu để xả cơn giận cho cô.

 

Đây là thật sự là một tình huống u ám đến mức không thể diễn tả bằng lời.

 

“Chào đáp lễ.”

 

Giữ cây gậy phép thẳng tắp trước ngực, cả hai cúi đầu nhẹ.

 

“Tư thế chuẩn bị.”

 

Đôi bên hướng vũ khí của mình về phía đối phương.

 

“Trận đấu bắt đầu!”

 

Ngay khi câu lệnh được phát ra, Hong Bi-yeon đã bùng phát ma lực của cô, và triệu hồi những hỏa cầu nhỏ theo một cách không có trật tự.

 

Không khí ngập tràn trong biển lửa. Đó là chiến thuật của Hong Bi-yeon để chiến thắng với số lượng ma pháp áp đảo ngay từ lúc bắt đầu.

 

Cô đã quan sát và phân tích các trận đấu của Baek Yu-seol vô số lần, nên cô đã nhận biết được phong cách chiến đấu của cậu.

 

Đường kiếm của Baek Yu-seol đầy uy lực và sắc bén, đến nỗi nó mang một sức tàn phá nhất định. Nó thậm chí có thể cắt xuyên qua, chứ không đơn giản chỉ làm chệch hướng của ma pháp của cô.

 

Không chỉ có thế. Khả năng sử dụng phép tốc biến một cách thoải mái của cậu giúp việc né tránh trở nên dễ dàng hơn, đồng thời khiến việc giữ khoảng cách với Baek Yu-seol là vô ích.

 

“...Lần này sẽ khác so với trận chiến đó đấy, thường dân à.”

 

Nhớ lại khoảng thời gian đầu học kỳ, Hong Bi-yeon bắn một dãy hàng tá các đạn lửa về phía Baek Yu-Seol.

 

Boom! Boom!

 

Nếu cậu ta đã có thể phá được những phép lớn và làm chệch hướng hoặc né đi những phép nhỏ chỉ trong nháy mắt, thì…

 

Sao không thử rót thêm ma lực vào một số lượng ma pháp áp đảo một cách tuyệt đối, để cậu ta không thể làm gì ngoài bó tay chịu trận?

 

“Chậc!"

 

Tuy nhiên, Baek Yu-seol đã chặn hết những hỏa cầu ma pháp, bằng cách xoay thanh kiếm thuần thục như một chiếc cối xay gió.

 

‘Không đời nào mình lại chịu thua trước cái trò trẻ con như này được.’

 

Những hỏa cầu chỉ mới là món khai vị. Trong lúc Baek Yu-seol còn đang bận rộn đối phó với ma pháp của Hong Bi-yeon, cô đã bố trí những hỏa tiễn xung quanh.

 

Kế hoạch của cô là bắn ba mũi tên cùng lúc nhằm nhử Baek Yu-seol chúng, để rồi ngay lập tức bắn mũi tên khác về phía cậu đã né.

 

Whoosh!

 

Như dự tính, Baek Yu-seol đã tốc biến đi để tìm một không gian mở nhằm tránh những hỏa tiễn lao tới cậu, và ngay tức khắc Hong Bi-yeon bắn một mũi tên tới vị trí đó.

 

Grasp!

 

Nhưng dường như Baek Yu-seol đã dự đoán được điều đó và chém lệch hướng nó.

 

Đó đúng là một chiến thuật mà phải khó khăn lắm, Hong Bi-yeon mới nghĩ ra được. Nhưng với cậu, nó lại chẳng hơn kém gì với một trò trẻ con.

 

Cô biết.

 

Dù bất luận cho Hong Bi-yeon có luyện tập và trở nên mạnh hơn đến nhường nào, cô vẫn sẽ không thể hạ gục Baek Yu-seol.

 

Thế nhưng, vì một điều gì đó, một lý nào đó… Liệu có phải bởi những tin đồn đang được lan truyền những ngày hôm nay?

 

Cô cứ càng lúc trở nên bực bội hơn với Baek Yu-Seol, và muốn được đánh cậu ta bằng mọi giá.

 

“A!”

Whoosh!

Clang! Clang! Clang!

 

Từ mọi ngóc ngách, hỏa đoàn rơi xuống và phát nổ, các hỏa trụ bắn vụt lên chắn đường, những hỏa tiễn được bắn tới từ mọi nơi, liên tục cản trở đường kiếm của Baek Yu-seol. Mỗi khi cậu muốn lấy hơi hồi sức lại có một đợt tấn công lướt tới tấn công.

 

‘Ầy! Mình không thể dừng nó lại!’

 

Liệu Hong Bi-yeon có nhận ra khả năng của mình đã vượt qua Ma Pháp sư cấp 3 và gần như đạt cấp 4? Hơn hết, sức công phá của cô đã bù cho sự thiếu sáng tạo mà khiến Hong Bi-yeon trở nên đầy nguy hiểm.

 

‘Chỉ khi mình có ít nhất 10 giây, không, chỉ 5 giây thôi…!’

 

Baek Yu-seol đã bị tấn công liên tục không rõ ràng, hay phải nói là bừa bãi ngay từ lúc bắt đầu. Vì thế nên cậu không tài nào sử dụng kỹ thuật điều tức của Tae-ryung [note81677] mà bị buộc phải vội vã lảng tránh cái đòn tấn công.

 

Cậu cũng đã cố để đánh bật hay triệt tiêu ít nhất vài hỏa cầu, nhưng điều đó là không thể.

 

Trừ khi có thể hít thở theo kỹ thuật của Tae-ryung, nếu không thì khả năng tấn công lẫn phòng thủ của Baek Yu-seol đều giảm sút đáng kể.

 

“Đầu hàng! Đầu hàng!”

 

Cho đến cuối, cả cơ thể của cậu đã chìm trong lửa và phải nằm nằm sõng soài trên mặt đất để xin thua.

 

Trận đấu kết thúc.

 

“Hả…?”

 

Hong Bi-Yeon, người vừa chỉ lấy lại nhận thức và nhìn thấy Baek Yu-seol đang cố dập lửa với đôi mắt ngỡ ngàng.

 

‘Mình thắng ư? Mình sao?’

 

Nhờ khả năng bảo vệ của Vòm sao mà Baek Yu-seol không chịu thương quá nặng, chỉ là đồng phục của cậu thì sắp tro tới nơi rồi.

 

“Cậu ổn chứ?”

 

“Hầy, tôi không chết được đâu, chắc thế.”

 

“Cậu không cần phải đến phòng y tế đâu nhỉ?”

 

“...Tôi chợt cảm thấy mình sắp chết rồi.”

 

“Rồi, tới phòng y tế đi.”

 

Sau khi Baek Yu-seol rời đi, Hong Bi-yeon xem xét lại trận đấu vừa rồi.

 

Những người ủng hộ cô không thể chờ được nữa mà lao tới và tâng bốc cô.

 

“Đúng như dự đoán, tiểu thư tuyệt thật!”

 

“Nếu là cô ấy thì Baek Yu-seol tài nào có cửa mà sánh chứ!”

 

“Chắc công chúa còn thấy chút chật vật nào ấy chứ?”

 

Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà biểu cảm của Hong Bi-yeon trông không hề tốt chút nào. Arshuang đã để ý đến điều đó và cẩn thận hỏi cô.

 

“Công chúa không thấy vui khi thắng sao?”

 

“...Không, ta thấy khó chịu.”

 

“Có chuyện gì sao ạ?”

 

Cô ném cho nhóm người ấy cái liếc nhìn thể hiện rõ ràng, ‘Các người không thể tự hiểu à?’

 

“Các cô thực sự không hề thấy à? Cậu ta đã nương tay với ta.”

 

“Vâng ạ…?

 

“Tên thường dân ấy trước đó đã có thể chém triệt tiêu từng đợt tấn công một. Thế mà giờ đây hắn còn không còn thể vung kiếm một cách tử tế và thậm chí xin hàng.”

 

“Ồ, ý công chúa là vậy sao…”

 

Chỉ khi nhóm ủng hộ Hong Bi-Yeon nhớ lại trận đấu tay đôi giữa Baek Yu-Seol và Yuslek, so sánh với trận đấu họ vừa chứng kiến.

 

Tất nhiên là Yuslek vẫn lép vế một khoảng xa phía sau nếu so với Hong Bi-Yeon, nhưng cậu ta vẫn là một ma pháp sư có năng lực.

 

Phong cách chiến đấu của Baek Yu-Seol đã khắc chế hoàn toàn và cũng như tận dụng điểm yếu của cậu ta, là một thứ đầy đáng gờm.

 

Nhưng vừa nãy thì sao? Mọi thứ không hề giống như vậy.

 

Thay vì vung kiếm và phản công các ma pháp của cô, Baek Yu-Seol lại chỉ chạy và né tránh chúng.

 

‘Giống như lúc trước vậy.’

 

Kể cả trong buổi huấn luyện hầm ngục, Baek Yu-Seol đã nhẹ tay với cô.

 

Điều đó có nghĩa rằng đến cuối cùng, dù có là trước đây hay bây giờ, Hong Bi-Yeon vẫn chưa hề mạnh lên.

 

Cô vẫn là người mà cậu phải luôn từ tốn khi đối đầu.

 

“Thưa công chúa, có lẽ không phải như vậy đâu ạ.”

 

“...?”

 

“Baek Yu-seol đã nói cậu ta bước đi trên con đường của một “hiệp sĩ”. Mà tôi đã đọc cuốn sách nói rằng những hiệp sĩ luôn tôn trọng phụ nữ vô điều kiện đó ạ.”

 

“Nghĩ lại thì, đúng là có việc đó thật.”

 

“Ừ, đúng rồi. Tớ cũng nhớ ra nó rồi.”

 

Một hiệp sĩ huyền thoại trọn đời giữ vững tín niệm “Phụ nữ là trên hết”.

 

Nhưng nó không chỉ đơn giản ở việc ưu tiên cho phụ nữ.

 

Một người hiệp sĩ sẽ luôn nguyện dâng trọn lòng trung thành của mình cho các quý nữ, và dù có chuyện xảy ra đi chăng nữa, lưỡi gươm của anh sẽ không bao giờ đối diện với họ.

 

“Nhưng những nữ sinh khác đều đấu với cậu ta bình thường mà nhỉ?”

 

“Không lẽ Baek Yu-Seol sẽ tấn công những người cậu ta xem là phụ nữ?”

 

“Hmm…”

 

Những suy nghĩ của các cô gái đều có vẻ hợp lý.

 

Kỳ thực, Baek Yu-Seol vẫn còn tuân theo đạo lý của các hiệp sĩ thời trước, nên việc cậu giữ vững nguyên tắc “Phụ nữ là trên hết” cũng chẳng phải điều đáng lấy làm lạ.

 

…Vậy nói theo cách khác, Baek Yu-Seol đã xem Hong Bi-Yeon như một người phụ nữ?

 

“Toàn lời vô nghĩa. Quay về lớp nào.”

 

Trong lúc quay mặt đi và lẩm bẩm những lời ấy, Arshuang, người đứng kề bên cô đã thấy được.

 

Một biểu cảm có thể ngờ ngợ thấy được, không như trước đó.

 

Bằng một cách nào đó, Arshuang nhận ra vị chủ nhân mà mình phục vụ dường như mang trong mình nhiều nét con người hơn cô vẫn tưởng. Và ý nghĩ ấy bất giác khiến một nụ cười mỉm khẽ thoáng hiện trên môi cô.

 

Liệu trên trần đời, có người đàn ông nào khác có thể khiến Hong Bi-Yeon thể hiện được những biểu cảm như thế không?

 

‘Cô đã ra dáng công chúa hơn rồi đấy ạ…’

 

Mang theo những ý nghĩ lạ lùng ấy, Arshuang lặng lẽ bước theo sau Hong Bi-Yeon.

Ghi chú

[Lên trên]
bánh gạo Hàn.
bánh gạo Hàn.
[Lên trên]
"Đại học lộ", là một con đường và khu vực văn hóa nghệ thuật nổi tiếng ở Seoul, Hàn Quốc, được mệnh danh là "thánh địa kịch nói" của quốc gia.
"Đại học lộ", là một con đường và khu vực văn hóa nghệ thuật nổi tiếng ở Seoul, Hàn Quốc, được mệnh danh là "thánh địa kịch nói" của quốc gia.
[Lên trên]
Mang nghĩa chung là luôn nổi giận.
Mang nghĩa chung là luôn nổi giận.
[Lên trên]
Tae-Ryung Breathing Technique.
Tae-Ryung Breathing Technique.