Sau một đêm an giấc, tôi thức dậy lúc 10 giờ sáng.
Tôi muốn ngủ thêm một lúc nhưng lại đổi ý vì Euphemia cứ ngọ nguậy trong lòng tôi.
Tôi đã bảo cô ấy nằm im nhưng—
—Ngay cả con giun còn cố quằn quại khi bị giẫm lên huống chi là con người khi bị ai đó ôm thật chặt.
……Cô đáp lại ‘Sao’?
Hành động thách thức nhỏ bé của cô ấy khá buồn cười. Nhưng vẫn phải có một hình phạt thích đáng cho nó. Nên tôi ra lệnh cho hầu gái chuẩn bị bồn tắm cho cả hai.
Cho dù tôi đã khám phá hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cô ấy, kiểu sinh vật được gọi là phụ nữ này vẫn cảm thấy thật xấu hổ khi bị nhìn thấy trong tình trạng khỏa thân vì một lý do nào đó.
Tất nhiên, Euphemia cũng không ngoại lệ.
Thực tế……
Biến thái.
Đồ khốn.
Vô liêm sỉ.
Cô ấy lẩm bẩm mấy từ đó được một lúc lâu rồi.
Tất nhiên sau khi tôi ôm chặt cô ấy và ngả mình trong chiếc bồn tắm vừa to và xa xỉ chứa đầy tinh dầu này thì tiếng càu nhàu cũng im bặt.
“Vì sao… Vì sao anh cứ hành động như này…”
Sau đó cô ấy lại tiếp tục thì thầm với vẻ bối rối.
“Tôi… Anh đã từng nói bản thân không phải loại động dục mọi lúc mọi nơi…”
Tôi đã bảo hầu gái chờ ở bên ngoài phòng tắm.
Nhưng cho dù vậy, nếu tôi muốn giải tỏa dục vọng của mình ngay bây giờ. Họ chắc chắn cũng sẽ nghe thấy những âm thanh khiếm nhã ấy.
“Chẳng phải, việc dọn dẹp kết quả cuộc yêu sẽ dễ dàng hơn nếu ta làm ở đây thay vì phòng ngủ…”
Tôi còn chẳng cần nói hết câu để truyền đạt ý định của mình.
Euphemia nhanh chóng nhào vào lòng tôi và lắc đầu dữ dội.
‘Cô ấy đang cố quyến rũ tôi sao?’
Nhờ vào hành động đột ngột của Euphemia, nước trong bồn động mạnh làm cặp mông trắng và tròn của cô ấy trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
“Á!”
Không để cô ấy thoát đi ngay sau đó, tôi nắm mắt cá chân mảnh khảnh của Euphemia. Kéo cô ấy sát người tôi.
Euphemia bị mất thăng bằng. Nhận ra bản thân đang trong tư thế vô cùng xấu hổ với thân hình nửa hở nửa kín trong làn nước.
“……”
thật khó tin là cơ thể hoàn hảo này là của một người phụ nữ chỉ 21 tuổi. Tóc ở nơi riêng tư của cô ấy không thưa không rậm. Óng lên bởi nước tắm chứa đầy tinh dầu.
Bên dưới phần tóc đấy là cửa hang đang đóng chặt gợi tôi nhớ đến một loài hoa cúc.
“Euphemia, dù cho chúng ta có là vợ chồng. Em không thấy thật khiếm nhã khi phơi bày phần dưới của mình ngay trước mặt ta sao?”
Quẫy người!
Euphemia vẫn đang mừng thầm vì không phải kết nối cũng bắt đầu nhận tư thế của mình có phần không đúng. Nhanh chóng đỏ mặt vì xấu hổ.
Cô bé và hậu môn của Euphemia vẫn cứ phô ra mà không hề che chắn. Kết hợp với biểu cảm xấu hổ của cô ấy tạo ra sự kích thích khó tả khiến tôi bất giác nở nụ cười.
Tất nhiên tôi biết nụ cười đầy dục vọng của mình ám ảnh Euphemia như thế nào tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Ngừng việc lãng phí thời gian và lại đây.”
“……”
“Euphemia.”
“Tôi… Tôi tới đây.”
Ùm-
Euphemia tiếp cận tôi khẩn trương tới mức nước bắn cả ra ngoài.
Dòng nước bị quẫy động trong bồn như đang nói lên nỗi niềm của Euphemia. Đập vào mặt tôi không thương tiếc.
“……”
Euphemia người đang ở ngay trước mắt tôi cũng nhận ra biểu cảm không hài lòng của tôi bỗng do dự…
Cô ấy ngớ ngẩn đến mức này? Bộ cô ấy không nhận ra trong tư thể này mắt tôi có thể nhìn rõ—
Vù-
Tôi loại bỏ nhưng sợi tóc ướt của Euphemia dính lên mặt mình và mở miệng.
“Cả hình dáng và máu sắc đều rất bắt mắt. Và, ý ta là… em muốn ta ngắm cơ thể mình đến bao giờ đây Euphemia?”
“……!”
Ùmmmm-
Phải cảm ơn Euphemia vì cúi xuống đột ngột mà mặt tôi lại bị nước bắn vào.
“Euphemia! Dừng kiểu cư xử như đứa con nít này lại.”
“Nếu chỉ có tôi một mình trong bồn tắm, việc này đã không xảy ra…”
Nghe giọng nói ảm đạm của Euphemia, tôi nhẹ nhàng kèo cô ấy vào trong lòng mình và ôm thật chặt.
“Sao anh lúc nào cũng xoa bụng tôi…?”
“Ngậm miệng lại và làm một con cún ngoan ngoãn đi.”
Euphemia bấu nhẹ vào lưng tôi như một cách bày tỏ sự khó chịu. Nhưng sớm thả lỏng khi biết nó chẳng mang lại chút tác dụng nào.
“………”
“………”
Trong căn phòng tắm sang trọng, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng hít thở của hai người chúng tôi.
Không, vẫn còn một âm thanh khác.
Tiếng tim đập như trống vang lên từ bộ ngực tuyệt đẹp của Euphemia.
Thình thịch… Thình thịch-
Khi tôi nghe được tiếng tim cô ấy đập, trái tim tôi bắt đầu cô đập chung một nhịp với của cô ấy. Dần đạt đến sự đồng điệu hoàn hảo.
Ngớ ngẩn là… khi nhắm mắt lại, cảm nhận những cái tiếp xúc da thịt tinh tế với người phụ nữ mà con tim đang chung một nhịp đập với tôi trong làn nước ấm. Mọi vấn đề của tôi như tan biến cùng đám bọt nước.
“Ah~”
Khi tôi cắn vào vành tai xinh xắn của Euphemia, cô ấy khẽ rên một tiếng đầy khiêu gợi. Nhịp tim cùng bắt đầu nhanh dần lên…
Euphemia El Lauren Louerg.
Vợ tôi.
Người phụ nữ thuộc về tôi.
Của mình tôi.
Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa tôi.
‘……’
Có phải tôi đã để bản thân bị cuốn đi quá xa?
Nhân cách Ferzen đột nhiên chiếm lấy quyền kiểm soát. Nhấn chìm tôi trong những suy nghĩ chiếm hữu độc đoán. Khiến tôi ôm thật chặt người phụ nữ trước mặt trong lồng ngực trần của mình.
Tôi cần phải kiểm soát mình tốt hơn.
******
“Hôm nay anh sẽ không về nhà…?”
“Phải.”
Sau buổi tắm sáng của cả hai, chúng tôi cùng nhau ăn bữa sáng muộn… thật ra coi như là bữa trưa cũng được. Và tôi thông báo cho Euphemia biết lịch trình của mình ngày hôm nay.
“……”
Cô ấy sẽ được ở một mình cả một ngày.
Hẳn cô ấy sẽ cảm thấy như bản thân được tháo xích?
Hay sẽ cảm thấy cô đơn khi không có tôi ở đây?
Con người là những động vật xã hội.
Dù cô ấy có nhận ra và chấp nhận hay không thì tôi vẫn là người trao cho cô ấy hơi ấm con người trong những đêm tối tăm lạnh lẽo. Nhắc nhở rằng cô ấy không hề cô đơn.
‘Không đáng bận tâm, nhưng…’
Cá nhân tôi vẫn mong rằng cô ấy sẽ nhớ về sự hiện diện của tôi cho dù chỉ là một ngày không gặp.
“Thưa giáo sư, 14 học viên…! Tất cả trừ một học viên thuộc lớp ngài đều phàn nàn về ghế và bàn học được ngài thiết kế lại… Xin ngài hãy làm gì đó, thưa giáo sư!”
Ngay khi tôi tới chỗ làm và vừa bước chân vào khu hành chính thì một nhân viên tiếp cận tôi với khuôn mặt hoảng loạn. Thậm chí anh ta còn rơi cả nước mắt trong khi phàn nàn.
Anh ta là người của chính quyền Đế quốc nên đó cũng là lý do anh ta được phân công tới đây.
Căng thẳng mà một nhân viên văn phòng phải chịu lớn đến mức không thể đem ra để đùa được khi phải xoa dịu nhiều đứa trẻ quý tộc như vậy. Hẳn chúng đã gây sức ép để anh ta thay đổi cơ sở vật chất trong lớp học.
Nhìn vào tình trạng tồi tệ của anh ta có thể đoán chúng đã đe dọa dữ dội thế nào…
“Tên anh.”
“Là Alphonse…”
“Alphonse. Lần sau, nếu có học viên trong lớp của tôi hỏi về mấy cái bàn học, hãy đưa chúng đến văn phòng của tôi.”
“Phew… như ý ngài, giáo sư Ferzen…”
Bằng cách này, anh nhân viên tội nghiệp có thể dùng tên tôi như lá chắn.
Anh ấy hẳn đã chịu đựng rất nhiều vì sau khi nghe tôi nói thì mắt anh ta đã òa ra những giọt nước mắt sung sướng.
“Thêm một điều nữa… anh có thể lan truyền thông tin rằng vợ tôi đã tự thiết kế kiểu bàn học này.”
“Thứ lỗi?”
“Anh không cần hiểu. Cứ làm như tôi bảo là được.”
“Oh… tôi sẽ làm theo ý ngài, giáo sư Ferzen.”
Thấy được ánh mắt nghi vấn của anh ta, tôi đã chắc chắn anh ta sẽ làm như tôi bảo.
Nhờ đó, tôi cũng sẽ không trở thành mục tiêu thù ghét của những học sinh đó.
Và rồi tôi quay người và hướng đến văn phòng của mình ở tầng 4.
Tôi nhận thấy Euphemia đang bắt đầu thấy chán kiểu sống hiện tại của cô ấy. Vì thế tôi định thuê cô ấy làm trợ giảng cho tôi. Bằng cách này, cô ấy sẽ luôn bên cạnh tôi ngay có khi tôi đi làm.
Và sau khi chuyển hướng sự thú ghét từ học viên của tôi về phía cô ấy, khả năng cao họ sẽ đối xử với Euphemia một cách lạnh nhạt. Điều này sẽ thúc đẩy cô ấy muốn chứng minh bản thân nhiều hơn đồng thời cũng giúp khoảng cách của tôi và cô ấy được rút ngắn.
Vì cô ấy chỉ là trợ giảng của tôi, tôi có thể giao cho cô ấy một số việc như giúp tôi chuẩn bị bài giảng, điểm danh học viên, làm giám thị, vâng vâng và mây mây.
Dĩ nhiên cô ấy là vợ tôi và hiện tại đang được Brutein bảo hộ. Sẽ không ai bắt nạt cô ấy.
Nếu có vài đứa có não, chúng sẽ nhận ra tôi sẽ không mượn thiết kế của vợ mình để sử dụng. Và cũng không ai dám quấy rối Euphemia hoặc để Euphemia bị quấy rối vì sợ tôi sẽ trả thù…
‘Kiều nào thì người được lợi cũng là tôi.”
Nhưng Euphemia làm sao hiểu được cách xã hội quý tộc vận hành. Nên cô ấy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi sự kỳ thị có thể chấp nhận được từ học viên của tôi. Cô ấy sẽ tìm đến tôi sẽ giải tỏa. Tình huống ấy chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích với tôi.
Kế hoạch này có phần hèn nhát thậm chí là vô đạo bất lương. Nhưng, với một phản diện, đây quả là một kế hoạch đầy xảo quyệt.
Cót két-
Khi tới trước của văn phòng, tôi thấy Lizzy với chiếc xe lăn được xác chết đẩy qua đẩy lại trước cửa văn phòng mình.
“……”
“……”
Cô ấy có vẻ cũng biết tôi đã đến nên quay đầu sang và bắt gặp ánh mắt của tôi.
“Em có việc gì với tôi, Lizzy Poliana Claudia?”
Mặc dù đang ở tầng 4, nhưng cũng không vắng người vì có vài nhân viên và học viên ở trong hành lang.
Hình như lần trước Lizzy bị hoảng loạn vì chúng tôi ở trong một không gian riêng biệt với nhau.
Và giờ, khi gặp cô ấy ở đây suy đoán của tôi đã được xác nhận.
“Tôi tới đây để hoàn trả…”
“Trả tiền?”
“Áo khoác ngoài của anh… anh đã nói tôi không cần nó trả lại…”
“Tôi cảm thấy em không cần thiết phải tỏ ra lịch sử như vậy. Về đi.”
“Không, tôi chắc chắn sẽ trả cho anh cái áo khoác mới.”
“……”
Chiếc áo khoác đó là một phần của bộ trang phục bao gồm áo sơ mi, quần và cà vạt.
Nên điều đầu tiên khi tôi trở về nhà là vứt bỏ cả bộ đồ không hoàn chỉnh ấy.
Nên cho dù Lizzy có định trả tiền cho chiếc áo khoác ấy thì nó cũng thật vô nghĩa.
“Lizzy Poliana Claudia, Tôi đã vứt bỏ cả bộ đi rồi. Vì vậy, nếu em thật sự một hoàn trả cho tôi. Em sẽ phải trả cho cả bộ.”
“Tôi sẽ trả. Chỉ cần anh nói số đo của mình là được.”
“Em không biết rằng cả bộ vest của tôi là của hãng Azelia?”
Azelia - một hãng chỉ làm những trang phục chất lượng cao và nhận đơn đặt hàng từ tầng lớp cao cấp trong giới quý tộc.
Hơn nữa, nếu muốn đặt hàng, bạn phải là khách hàng thành viên của họ.
Tiếng tăm của Azelia cao ngất vì họ được trao quyền thiết kế quần áo cho thành viên trong hoàng tộc.
“……”
Vì vậy, dù gia tộc Claudia có tiền thì họ cũng sẽ không thể nào hoàn trả tôi một bộ vest Azelia.
Tất nhiên cô ấy có thể nhờ Yuriel giúp nhưng nhìn Lizzy không giống người sẽ tìm sự giúp đỡ từ người khác.
“Nhưng…!”
“Hừ. Nếu em vẫn cứ cứng đầu như thế thì được thôi.”
Tôi mở cửa văn phòng, lấy một tờ giấy, viết vào chính xác số đo của mình và đưa nó cho Lizzy.
“Không hề có thời hạn nên nếu em định từ bỏ việc làm ngu ngốc này. Em cũng không nợ tôi gì cả. Tôi cũng sẽ quên nó nhanh tôi. Nên cũng đừng quá bận tâm.”
“Chậc… Dù anh có quên… tôi chắc chắn sẽ mua trả.”
Cót két-
Sau khi lấy mảnh giấy, Lizzy xoay bánh xe lăn.
“Lizzy Poliana Claudia.”
“……”
“Mắt cá chân của em hiện thế nào?”
Liếc!
Lizzy chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi.
Và những cảm xúc chứa đựng trong chỉ một cái liếc mắt ấy…
Là sự căm thù và khinh miệt đến tột cùng.
“…… Tôi sẽ giả vờ như mình chưa nghe thấy.”
Rầm-
Cửa đóng lại.
Tốt, giờ thì xin lỗi kiểu gì cũng không đủ.
Tôi biết lời nói của tôi sẽ đem đến hầu quả thế nào nhưng sau cùng tôi vẫn không ngăn mình lại.
“……”
Brutein – một nơi luôn đứng vững.
Truyền thống lâu đời là nền tảng của gia tộc chúng tôi. Nhờ nó, Brutein luôn tỏa sáng hơn bất kì thứ gì cùng thời đại.
Vì vậy, Brutein sẽ ngăn cản bất kỳ sự sụp đổ nào. Và tộc trưởng hiện tại của Brutein là Jeremiah cũng như vậy.
‘Nhưng…'
Họ của tôi hiện giờ là Louerg.
Với quý tộc chúng tôi, kết quả cuối luôn là cách biện minh cho ý định ẩn sau.
Và như vậy, trong buổi chiều tĩnh lặng, một bóng người đàn ông cô độc tiếp tục suy tính những kết quả khả thi mà hành động của anh ta mang lại.

