Web novel

Chương 22: Giáo sư Ferzen (6)

2025-09-06

5

Một ngày thường nhật của Euphemia có thể được xếp vào loại chán chết.

Cô ấy không quen ai ở thủ đô. Và dù có muốn từ thăm quan, cô ấy cũng không có tiền. Bởi mọi thứ đều thuộc về Ferzen.

Vì vậy, nguồn giải trí tốt nhất của cô chỉ có thức dậy vào sáng sớm, tắm rửa thư giãn thật lâu, ăn một bữa thật ngon, đọc một cuốn sách hay hoặc dạo quanh khu vườn.

Và khi đêm đến là lúc Ferzen trở về. Vì vậy, các hầu gái sẽ đưa Euphemia đi tắm rửa thật sạch sẽ thoa tinh dầu thơm lên toàn bộ cơ thể và dẫn cô về giường.

Chỉ mới vời ngày kể từ khi chúng tôi đến thủ đô thôi nhưng tôi có cảm tưởng những ngày thế này sẽ kéo dài mãi mãi.

‘Bộ đồ này…’

Bên dưới lớp áo khoác ngoài mỏng manh là chiếc váy ngủ gần như trong suốt.

Mặc dù đã tỏ ra không hài lòng, cô vẫn bị các hầu gái phớt lờ và ép mặc chiếc váy ngủ đáng xấu hổ này.

“……”

Hầy, tôi có nên thử giải mấy câu hỏi đó lần nữa không?

Tôi đã bị chững ở câu thứ hai khá lâu rồi. Nếu tôi giải được nó, anh ta sẽ thực hiện một mong muốn của tôi…

‘Nếu mình có thể mở một tiệm kinh doanh nhỏ…’

Tôi nên hay không nên làm đây?

Tuy đã mất đi sự tự do, nhưng hẳn có một khoản tiền dành cho việc khẩn cấp có còn cần thiết?

Tôi có thể mở một vài cửa hàng ở thủ đô…

Tích tắc-

Cạch-

18 giờ tối.

Sau khi về từ học viện, Ferzen thường hay đi tắm và vào phòng sau mặc lên mình một bộ trang phục thoải mái.

Nhưng nay lại khác với thường ngày, anh mang theo một chai rượu vang hảo hạng và một chiếc ly thủy tinh.

“Sao em lại trốn dưới chăn? Nay không hề lạnh đến vậy.”

“… Anh thật sự không biết sao?”

“Nếu ta biết, ta đã không hỏi.”

“……”

Nhìn thẳng vào mắt anh, Euphemia chậm rãi kéo chăn xuống.

“Không phải anh là người muốn tôi mặc thế này…?”

“Ồ……”

Nhìn thấy biểu cảm của Ferzen, Euphemia tin chắc rằng đã sắp xếp chuyện này.

“Biến thái…”

“Nó rất hợp với em. Và bên cạnh đó, ta là người duy nhất được xem em mặc bộ đồ đó nên không cần phải thấy xấu hổ. Ta đã thấy nhiều hơn thế.”

“Anh! Đồ biến thái…”

Thật ra thì, Ferzen yêu cầu hầu gái ép Euphemia mặc bộ đồ đó để làm suy yếu sự phản kháng và hạ thấp lòng tự trọng của cô.

“……”

“Em muốn uống cùng ta không?”

Ferzen ngồi xuống chiếc bàn nhỏ và đưa cho Euphemia một ly rượu. Nhưng cô chỉ lắc đầu mà không đáp lời.

“Em quả thật là một người vợ thô lỗ.”

“Tôi biết.”

“Nếu em không muốn uống. Được thôi.”

Ferzen rót rượu ra ly và làm một ngụm trong khi yên lặng ngắm nhìn trời đêm qua khung cửa sổ.

“Em có thể ngủ trước nếu thấy mệt.”

“Tôi muốn thử giải nó…”

Thật ra, Euphemia muốn nghỉ ngơi nhưng mới chỉ 6 giờ tối.

Không có lý nào cô có thể ngủ trước được.

Nên cô đứng dậy, lấy một cuốn sách trên kệ và đọc nó. Tuy nhiên, nội dung cuốn sách không thể lọt vào đầu cô.

Có khi nếu có tiếp tục đọc bằng đôi mắt díu chặt như vậy, cô có thể sẽ thiếp đi mất.

Và cứ thế, Euphemia lãng phí thời gian ngồi đọc một cuốn sách cô còn chẳng biết tên trong vô thức.

Còn Ferzen, anh tiếp tục nhâm nhi chai rượu vang trong khi tắm mình dưới ánh trăng.

‘Anh ta uống nhiều quá…’

Anh ta uống hết rượu trong ly rồi lại rót đầy. Cứ như vậy, liên tục và gấp gáp.

Anh ta không giống một người biết uống rượu chút nào.

Tôi sẽ gặp rắc rối nếu anh ta say.

Như những gì đã xảy ra tại dinh thự của nam tước hôm đó…

‘Không ổn…’

Cô vẫn nhớ như in hình ảnh Ferzen đập vỡ bình hoa của nam tước và cái cách anh ta âu yếm cô trong khi ngủ.

Hơn nữa, có vẻ anh ấy đang bận tâm về điều gì đó.

Mặc dù việc mình có thể hiểu người đàn ông trước mặt làm cô thấy khó chịu nhưng đây là hệ quả tất yếu sau khi sống chung với nhau một khoản thời gian.

‘Có chuyện gì sao?’

Mặc dù anh ta là người con thứ hai của gia tộc Brutein, nhưng cô cũng nghe nói có vài giáo sư thuộc giới quý tộc thượng lưu ở học viên Đế quốc.

Nên cũng không bất ngờ khi một vài quý tộc bất bình với Ferzen.

Nhưng cô không nghĩ anh là kiểu người sẽ giải sầu bằng rượu chỉ vì việc đó.

Anh ta thường là nguyên nhân để ai đó mượn rượu giải sầu hơn…

‘Hừ… Sao mình phải lo lắng cho anh ta chứ?’

Lắc đầu, Euphemia tiếp tục tập trung vào cuốn sách trên tay.

Sau một khoảng lặng thật lâu.

Chai rượu đầy cũng đã cạn. Và Euphemia cũng đã buồn ngủ sau một khoảng thời gian đọc sách.

“Euphemia.”

Ferzen gọi cô một cách dịu dàng.

“Gì…”

Đang chuẩn bị ngả người lên giường, Euphemia ngẩng đầu nhìn Ferzen.

Đôi mắt máu của anh trông thật bình thản.

Như bình yên trước cơn giông tố.

Phải, như đám mây âm u che phủ cả bầu trời. Tịch mịch trước khi cơn bão bắt đầu gầm thét.

“Lại đây.”

“……”

Euphemia biết nên nghe lời anh vào lúc này.

Nên cô đứng dậy và tiếp cận anh cẩn thận như con mèo sợ sệt.

Ferzen im lặng ngắm nhìn cô trong bộ váy ngủ trong suốt.

“Đồ biến thái… Đừng nhìn nữa.”

Xấu hổ, Euphemia nhanh khép chân và dùng tay che chắn bộ ngực của mình.

“Euphemia. Đừng thẳng và đừng cố che chắn bản thân.”

“Không…”

Cô không làm gì sai cả ngày hôm này… Sao anh ta lại muốn phạt?

Euphemia tự hỏi cô đã làm gì sai để bị sỉ nhục như này nhưng lại bắt gặp ánh nhìn của anh đi kèm một tiếng thở dài.

“Em làm rất tốt.”

“Tôi không muốn… được anh khen. Tôi không xứng.”

“Tay.”

“……”

Anh ta nghĩ tôi là chó à?

Bởi nó cũng không khó để làm. Euphemia đặt lòng bàn tay trái mình lên tay trái anh.

“Giờ sao…”

Tuy nhiên Ferzen lại nhăn mặt.

“Tay.”

Anh ta nghĩ tôi là chó thật vì đã say hay sao?

Tôi tự hỏi… Sẽ ra sao nếu tôi đặt chân mình lên thay vì tay.

“……”

Euphemia đang suy tư xem mình có nên đặt bàn chân lên để khiêu khích anh. Nhưng cô nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra ngoài cửa sổ và đặt lòng bàn tay phải lên tay phải anh.

“Ngoan!”

Anh ta còn khen tôi hệt như khen chó.

“Hừ… anh say rồi.”

Euphemia cằn nhằn với Ferzen trong khi có kìm nỗi lo lắng đang ngày một dâng trào.

“Euphemia.”

“Sao nữa… Anh muốn chân tôi à?”

Ferzen lắc đầu. Anh không nói lời nào mà vỗ nhẹ lên đùi vài cái và nhin về phía cô.

“Đừng giả vờ không hiểu.”

“……”

Như cô đã đoán, Ferzen mở miệng như muốn cảnh cáo cô.

Tuy nhiên, trước khi anh định nói thêm thì Euphemia đã ngồi lên đùi anh với vẻ mặt đầu hàng.

“Nhìn ta.”

“Ah…!”

Khi ngồi trên đùi và đối mặt với người kia, ta thường phải dạng chân để có tư thế thật thoải mái. Và như vậy, viền của chiếc ngủ trong suốt của Euphemia bị kéo cao lên.

“Nếu em muốn quyến rũ ta, hãy để dành đến lúc hai ta làm nó.”

“Ai muốn quyến rũ anh chứ…!”

Trong tình huống vô lý này, Euphemia thật muốn tát cái tên say xỉn trước mặt cho hắn tỉnh ra. Nhưng…

Nếu tôi tát anh ta, anh ta chắc rằng sẽ tái lại tôi.

Bởi chuyện như thế đã từng xảy ra rồi. Nên Euphemia chỉ có thể cắn môi kìm nén suy nghĩ và đặt hai tay lên vai anh.

“Vợ ta ngoan thật.”

“Anh câm mồm!”

Nhờ vào việc chiếc váy ngủ bị vén lên, mà giờ chiếc quần lốt đen tuyền, cái hông đầy đặn và đôi chân xin đẹp trắng muốt bị phơi trần trước Ferzen. Và chỉ di chuyển một chút, da thịt cô làm chạm vào anh. Làm tăng sự không thoải mái khi ngồi trong tư thế này.

“Ta thật có ý đó.”

“……”

“Em làm rất tốt.”

Vì mặt cô quá gần với anh, cô có thể ngay lập tức ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Loại rượu đó nặng cỡ nào vậy?

Chỉ ngửi một chút đã khiến cô choáng váng.

Thịc-

“……”

Rồi, không nói một lời, Ferzen kéo cô lại gần bằng cách vòng tay ôm lấy lưng cô.

Ferzen thật sự thấy thư giãn khi cô nghe lời như vậy.

Thật may là vẫn có một biến số anh kiểm soát được. Biến số duy nhất khiến tâm hồn anh cảm thấy dễ chịu và bình yên.

Trong khi ôm ấp Euphemia, anh tự hỏi liệu chuyện gì sẽ xảy ra khi người bị đồng hóa là nhân cách của Seo-jin mà không phải Ferzen.

Ferzen gốc sẽ chỉ chế giễu và cười nhạo nhưng nỗ lực giống lũ hề của bọn chó điên muốn giương nanh về phía hắn. Và hắn sẽ hành động mà không lo lắng về biến số xung quanh.

Và dĩ nhiên, như hệ quả, kết cục duy nhất chờ đợi hắn là…

Không, thật vô nghĩa khi bật tân về những điều như vậy. Nhưng ít nhất, hắn ta sẽ sống và chết đúng với bản ngã của mình mà không bị trầm cảm bủa vây.

Nhưng giờ, đó chỉ là một kết luận vô dụng.

Seo-jin, người đã đồng hóa nhân cách Ferzen, không muốn chết.

“Euphemia.”

“……”

“Em chỉ cần như hiện giờ.”

Ferzen thì thầm những lời ấy trong khi áp mặt vào cổ Euphemia.

Euphemia bỗng nhận thấy có một xúc cảm lạ thường vừa nảy mầm trong trái tim cô khi nhưng thấy một Ferzen mong manh như vậy. Thứ trái ngược với vẻ ngoài hiếu chiến và kiêu ngạo thường ngày của anh ta.

Nhưng Euphemia ngay lập tức đổ nó cho sự choáng váng do mùi rượu gây ra. Cô thả lỏng và để anh ta làm mọi thứ mình muốn với cơ thể mình.

“Ngủ thôi.”

8 giờ 55 phút tối.

Ferzen nhẹ nhàng bế cô lên và bước về phía giường. Đặt cô xuống và đắp chăn cho cô.

“Ô… nay anh muốn ngủ riêng sao?”

“Khi em tỉnh dậy vào sáng mai. Em sẽ thấy ta vẫn đang ôm em thật chặt…”

Bởi đó là điều không thể lay chuyển, Euphemia cũng từ bỏ phản kháng.

Thấy thế, Ferzen càng thấy vui lòng hơn.

“Ngoan. Ngủ ngon…”

Euphemia im lặng.

Nhưng một chút hối tiếc ánh lên trong mắt cô.

Nhưng nó quá nhỏ để Ferzen chú ý.

Dù vậy, những suy nghĩ mâu thuẫn sao có thể để yên Euphemia ngủ một giấc ngon lành.

Nên, theo suy nghĩ chợt lóe, cô nhìn chằm chằm vào Ferzen……

Tuy nhiên, cô sớm cảm thấy sai trái vì anh đã chìm vào giấc ngủ sâu trong bình yên.

*****

Đang an giấc vì cơn say đêm qua, Ferzen ngay lập tức thức dậy khi ý nghĩa phải đi làm xuất hiện trong đầu anh.

5 giờ 40 phút sáng.

‘Mình có thể ngủ thêm một lúc…’

Dù sao, cũng chẳng vấn đề gì khi anh ngủ quên.

Do tiết về ma thuật đen của anh chỉ có một tiết mỗi tuần.

Nhưng tất nhiên, nó không có nghĩa cả ngày hôm nay anh được phép lười biếng.

Giáo sư ở lớp quý tộc sẽ cùng với một vị giáo sư lớp thường dân khác trực ký túc xá hàng tuần.

Và ca hôm nay là Ferzen cùng với một giáo sư vô danh nào đó.

Do có kỵ sĩ hoàng gia bảo vệ khu nhà ở, tôi tự hỏi mục đích cho việc này là gì……

Hẳn được sắp xếp vì lí do chính trị.

Nếu học viện bị tấn công từ bên ngoài, uy tín của hoành tộc sẽ bị giảm mạnh.

Tuy nhiên, vì có những giáo sư hỗ trợ vấn đề an ninh của học viện. Hoàng tộc có thể ép những giáo sư quý tộc ngồi chung một thuyền khi bị đổ tội.

Ví dụ, ngoài sự bất cẩn của các giáo sư trong ca trực khiếm cho cuộc khủng bố diễn ra dễ dàng. Hoàng tộc cũng có thể vu khống họ cấu kết với bọn khủng bố.

Về mặt hiệu quả thì cách này rất đần độn. Nhưng xét trên yếu tố chính trị, đó là một nước đi tốt.

‘Dù sao thì…’

Trong giờ ăn trưa hôm qua, ban quản lí đã từ chối cho anh biết tên của vị giáo sư trực cùng.

Anh cần biết lý do tại sao…

Nhưng dù không phải trực, Ferzen vẫn sẽ đến học viện ngày hôm nay.

Lịch trình trực sẽ vào khoảng chiều này.

Ferzen áp mặt mình vào cổ Euphemia và nhắm mắt lại

‘Cô ấy thơm thật…’

Mùi của Euphemia là…

Sự hoàn hảo.