Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Ahem, vậy là kết thúc phần thuyết trình. Có… có ai có câu hỏi không?”
Đội trưởng đội giải phẫu cẩn thận đặt micro đang run rẩy xuống.
Phòng hội nghị của Đài tưởng niệm Chọc trời.
Tại đây, những nhân vật quyền lực nhất của MegaCorp đã tụ họp—các trưởng lão và gia chủ của Prime Capital, bao gồm Akira Yujin, CEO đương nhiệm, và Gia tộc Thomson của T&C. Các trưởng lão từ những gia tộc quý tộc khác của MegaCorp cũng có mặt.
Ban quản trị của MegaCorp ngồi lặng người sau bài thuyết trình của đội giải phẫu. Ai đó khẽ thì thầm:
“Ta chưa bao giờ nghĩ T&C lại dấn sâu vào công nghệ di truyền như vậy.”
Dù câu nói này vang lên trước mặt Akira Yujin, không ai đứng ra bắt lỗi cả. Ngay cả ông cũng không giữ nổi vẻ bình thản vì quá đỗi kinh ngạc.
‘Bốn loại gen khác nhau kết hợp hoàn hảo. Chuyện đó… có thể sao?’
Akira Yujin tin chắc rằng ngay cả khi nghe tin Trái Đất nứt đôi, ông cũng không bất ngờ bằng lúc này. Những thông tin do người đàn ông trông tầm thường kia trình bày vượt xa công nghệ di truyền của gia tộc Yujin.
‘Nguy hiểm thật.’
Ngay khi ông nghĩ vậy, có người trong phòng giơ tay. Đó là Wei Zhao, người nắm quyền kiểm soát truyền thông của MegaCorp.
“Haha, xem ra sẽ có một cuộc thay thế thế hệ ở Thủ đô Quý tộc rồi.”
Chuyển dịch thế hệ. Câu nói ấy ám chỉ sự đảo ngược thế lực giữa Yujin và T&C sau buổi thuyết trình này. Đồng thời cũng ngụ ý Wei sẽ đổi phe.
Ông ta vốn nổi tiếng là kẻ xoay chiều nhanh hơn bất cứ ai hết. Với lời nói của Wei, bầu không khí trong phòng nghiêng hẳn về phía T&C.
Thấy vậy, Laila khẽ mỉm cười.
‘Cuối cùng cũng đến rồi!’
Dù đang chịu đựng bệnh tật, khoảnh khắc này đủ để khiến cô quên sạch đau đớn. Dáng vẻ của cô lúc này, gầy guộc như xác sống, đôi mắt sáng rực lên. Rõ ràng là rất bất thường, nhưng không ai dám nhắc đến.
Bài thuyết trình của đội giải phẫu quý giá đến mức cuốn hút cả cha cô, Samdam.
Giữa lúc mọi người hân hoan, chỉ có một kẻ cố nén cơn giận sôi sục trong lòng.
“Đồ trộm cắp!”
Denver, gia chủ của Gia tộc Eden, nghiến răng.
Laila và đội trưởng đội giải phẫu khoác lác thành quả hôm nay dưới danh nghĩa của họ, nhưng Denver hiểu rõ hơn ai hết nguyên nhân thật sự.
‘Sinh vật đó vốn thuộc về ta!’
Nếu mối quan hệ giữa ông và Laila chưa tan vỡ, có lẽ ông đã có tiếng nói, thậm chí nhận được phần thưởng vì hỗ trợ trấn áp quái vật. Nhưng quan hệ đã rạn nứt, và Vicus—phó chỉ huy đội kỵ sĩ Sư tử bạc, người có thể làm chứng—vẫn chưa xuất hiện.
‘Với tình hình này, nguồn quỹ từ T&C cho ta sẽ bị cắt mất.’
Samdam vốn đưa tiền cho ông chỉ vì một lý do—kiềm chế ảnh hưởng của Akira Yujin nếu một dòng Dị nhân khổng lồ mới xuất hiện. Nhưng giờ thì không cần nữa. Họ đã có thể tự tạo ra một con bằng cách tận dụng xác con quái vật kia.
‘Không, vẫn chưa kết thúc.’
Ánh mắt Denver toát lên vẻ lạnh lẽo. Thành tựu họ huênh hoang kia chỉ đến từ cái xác quái vật đó. Nếu nó biến mất, viễn cảnh ông sợ hãi sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
‘Ta phải đoạt được xác đó!’
May mắn thay, các kỵ sĩ của ông vẫn đang bị giam giữ đâu đó trong Đài tưởng niệm. Nếu ra lệnh “hành động thích hợp”, việc chiếm được xác quái vật trong tòa nhà này không phải bất khả thi.
Trong khi Denver toan tính một âm mưu nguy hiểm, Akira triệu tập Hắc Mã, hiện đang cải trang làm vệ sĩ.
“Điều tra đội trưởng đội giải phẫu.”
“Vâng, rõ.”
“Nếu cần, gọi cả Xích Mã.”
“…Tôi sẽ xử lý ngay.”
Hắc mã vội rời đi, nhưng ánh mắt Akira vẫn dán chặt vào đội trưởng đội giải phẫu—kẻ vừa trở thành tâm điểm chú ý của ban lãnh đạo MegaCorp.
------------------------
Thông thường, ông hẳn sẽ rất hài lòng với thành tựu hiện tại. Nếu không phải vì “thứ đó” đã làm tổ trong nhà ông.
Bốn ngày trước, ông trốn thoát bằng xe tải của Đội An ninh Đài tưởng niệm và lẩn vào nhà mình. Từ đó, ông phải ngủ dưới tầng hầm, luôn cảm nhận rõ rệt rằng “nó” đang theo dõi.
Nhưng tiếng kêu cứu của ông chẳng bao giờ vang ra ngoài.
‘Hm?’
Đâu đó, một tín hiệu quen thuộc truyền về.
Trong năm con ký sinh, một con đã bám lên đội trưởng đội giải phẫu.
‘Cảm nhận căng thẳng và oán hận mơ hồ từ ông ta?’
Theo báo cáo, nó đã “trừng phạt” sự ngạo mạn của vật chủ bằng chút đau đớn thích đáng.
‘Vì cái nhà sao?’
Hiện tại, tôi đang tạm dùng nhà của đội trưởng đội giải phẫu làm chỗ trú ẩn.
‘Quan chức cấp cao được cấp nhà ở khu hành chính.’
Trung tâm thương mại đặc biệt này cung cấp miễn phí nhà và xe riêng cho người Kult và quan chức cấp cao. William, kẻ tôi từng bắt, cũng sống ở khu hành chính. Hiện tất cả người Kult tôi khống chế đều sống gần đó.
‘Hơn nữa, đội trưởng đội giải phẫu khá hữu dụng.’
Hắn đều đặn báo cáo thông tin về tôi cho người giám sát thành phố. Chính vì vậy, giới chóp bu của Đài tưởng niệm chưa bao giờ nghĩ đến việc việc nhân viên biến mất hàng loạt là do tôi.
‘Còn nguy cơ lộ thông tin thì chẳng đáng kể.’
Theo lời hắn, dữ liệu di truyền của tôi không hề được lưu trong kho dữ liệu của MegaCorp. Có vẻ do lệnh từ người giám sát thành phố, nhưng lý do thật sự vẫn chỉ là suy đoán.
‘Có lẽ là lòng tham.’
Tương tự như kỵ sĩ Eden, những kẻ che giấu vụ giải phẫu để độc chiếm quyền lợi từ tôi trong thành phố, họ cũng phạm sai lầm khi phó mặc toàn bộ nghiên cứu cho đội giải phẫu và “thuộc hạ” của hắn.
‘Thật ngu ngốc.’
Ám ảnh bởi ảo tưởng “thành tựu” khiến chúng mù quáng trước thực tại.
‘Chúng gọi đó là tiến bộ, trong khi thành phố đang chết dần.’
Một biến chủng vi khuẩn không gian, được gọi là “Tử Thần,” đã trồi lên từ cống ngầm. Những kẻ từng giao chiến dưới cống hiện đang tích cực phát tán một căn bệnh lạ khắp thành phố.
Bản thân vi khuẩn ngoài vũ trụ này không đủ mạnh để giết người. Cùng lắm chỉ tương tự cảm lạnh hay cúm. Nhưng khi kết hợp với vô số chất ô nhiễm trong cống, nó đã đột biến thành dịch bệnh.
“Nếu không nhờ lũ kỵ sĩ bên Eden, nó đã chẳng lan vào Đài tưởng niệm và khu hành chính.”
Nếu không có chúng, mọi chuyện đã kết thúc chỉ với việc vô hiệu hóa hạm đội. Ý định ban đầu của tôi chỉ là lây nhiễm những kẻ cản trở lớn nhất cho cuộc đào thoát.
Thế nhưng, do kỵ sĩ tham gia trấn áp rồi bị giam trong Đài tưởng niệm, mức độ lây lan đã vượt ngoài dự tính. Đến giờ, phần lớn những kẻ bên trong hẳn đã nhiễm bệnh.
‘Vài ngày nữa thôi, tình hình có thể sẽ trở nên mất kiểm soát.’
Không gì nguy hiểm bằng một dịch bệnh bùng phát trong một công trình kín lơ lửng giữa không gian. Hơn nữa, nếu giới quản lý trở thành nạn nhân đầu tiên, nơi này chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
‘Thế nhưng, chúng vẫn mải lo chuyện khác.’
Nhờ những quyết định ngu ngốc của chúng, tôi có thể dễ dàng đáp ứng điều kiện tiến hóa.
[Tiến hóa Tiền Thánh > Bán Thánh: Sinh vật hữu tri biến hình 20/20 (đạt), Sinh vật hữu tri hình người 20/20 (đạt), Sinh vật hữu tri dùng năng lực tâm linh 12/20 (chưa đạt).]
‘Giờ chỉ còn 8 người Kult nữa.’
Trước khi đến ngôi nhà này, tôi đã nuốt chửng một Wolf gác đêm thuộc đội an ninh, rồi cả những người Kult ở khu hành chính. Nhờ đó, tôi đã gần hoàn tất điều kiện tiến hóa.
‘Khi nuốt trọn tất cả, hạm đội sẽ hoàn toàn bị vô hiệu hóa vì dịch bệnh.’
Lúc ấy, tôi có thể rời đi cùng số 26 và Adhai.
Dù chúng có muốn truy đuổi, cũng chẳng còn đủ lính hay sĩ quan để lên tàu. Dĩ nhiên, vẫn có thể điều android, nhưng sau cuộc nổi loạn của StarUnion, MegaCorp đã cấm các android lên tàu.
Vậy nên, trừ phi chúng xử lý được biến thể vi khuẩn không gian do tôi gieo rắc, việc truy tìm tôi trong thành phố này sẽ không dễ dàng.
‘Mọi chuyện đang diễn ra đúng kế hoạch.’
Tôi kết thúc thời gian nghỉ ngơi và đứng dậy.
‘Không biết bọn trẻ thế nào rồi?’
Việc trò chuyện với chúng thật khó khăn do khoảng cách.
Sóng tôi phát ra tuy tới chỗ chúng, nhưng liên tục bị ngắt quãng giữa chừng, khiến giao tiếp đầy đủ là bất khả thi. Tôi có thể cố gắng tăng cường thêm, nhưng nơi này có người Kult cư ngụ. Những kẻ nhạy cảm với năng lực tâm linh như tôi và số 26 có thể dễ dàng bắt được những làn sóng mà tôi phát ra.
‘Có lẽ nếu là bọn Kult ở Phòng Điều khiển Trung tâm số 1 thì khác.’
Những người Kult ở đó cùng một loại với những kẻ tôi đã nuốt chửng trước đây. Đánh tay đôi vốn đã nguy hiểm, còn nếu bị áp đảo về số lượng thì chắc chắn là thất bại.
‘Những người Kult Sừng Trâu cực kỳ mạnh.’
Người Kult sử dụng năng lực tâm linh dựa theo hình dạng sừng của họ, với sức mạnh khác nhau. Ví dụ, sừng dê thuộc dạng hỗ trợ, còn sừng sơn dương thiên về cận chiến. Năng lực của họ tăng vọt đáng kể nếu sử dụng đúng loại sức mạnh phù hợp với hình thái sừng.
‘Sừng Trâu vượt trội ở bốn loại năng lực tâm linh.’
Cận chiến, tầm xa, tăng cường, khống chế đám đông—họ mạnh vượt trội ở bốn dạng này, nhận được cộng dồn hiệu lực gấp ba lần. Dù tôi đã tăng cường phòng ngự nhờ đặc tính và loại hình, nhưng năng lực tâm linh của người Kult Sừng Trâu vẫn vô cùng đáng gờm.
‘Vậy nên mình mới nhắm vào những tên Kult khác.’
Tôi rời khỏi nhà của tên Đội trưởng. Hôm nay, mục tiêu của tôi là hai người Kult ở Phòng Điều khiển Trung tâm số 2. Sau hai ngày theo dõi, tôi phát hiện họ sống cùng nhau như một cặp đôi.
‘Cả hai đều là người Kult Sừng Dê. Không quá mạnh về chiến đấu.’
Nhờ vào khả năng miễn nhiễm tâm linh và cơ thể hoàn toàn hữu cơ, trong thành phố này không có người Kult nào—ngoại trừ những tên Sừng Trâu—có thể gây hại cho tôi. Hơn nữa, tôi cũng không định đối đầu trực diện chúng.
‘Đây rồi.’
Tôi đã thành công xâm nhập vào nhà của họ. Cấu trúc tương tự như nhà tên Đội trưởng, nhưng cảm giác hoàn toàn khác. Nhà của tên kia có không khí của mấy tên mọt sách, còn nơi này lại sang trọng, tinh tế hơn. Sự cổ điển toát ra từ những chiếc ghế da cũ kỹ thoảng mùi, và chiếc bàn gỗ khắc rõ hoa văn Nyite.
‘Nơi này dùng làm chỗ ẩn náu cũng ổn.’
Tôi chui xuống tầng hầm.
“Oh, anh yêu, đừng ở đây…”
“Vì sao? Ở đây cũng tốt mà.”
“Chúng ta vừa đi làm về. Tắm trước đã.”
“Tắm cùng nhau nhé?”
“Thật là!”
“Được rồi, anh chuẩn bị sẵn rồi đó, cứ thong thả đi.”
Cặp đôi đang hôn nhau đắm đuối từ lúc về đến nhà mới chịu tách ra trong nuối tiếc. Khi nữ Kult đi lên lầu, người đàn ông bất ngờ gọi lại:
“Này, đợi chút.”
“Hửm? Sao vậy?”
Anh ta nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng và hôn tiếp.
“Ưm, ôi trời, anh yêu… Ưgh!”
Giữa nụ hôn, nam Kult khéo léo dùng năng lực tâm linh vuốt dọc lưng nàng. Cảm giác như có dòng điện chạy qua khiến nữ Kult bật ra tiếng rên khe khẽ.
“Ah… an…h, xin anh! Dừng lại!”
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô đẩy mạnh ra. Mặt đỏ bừng, cô nhìn người bạn trai đang cười thích thú, chẳng thể nổi giận. Thở dài, cô lên lầu.
“Được rồi, chuẩn bị thôi nào.”
Nam người Kult lấy ra một chai rượu thượng hạng cùng hai chiếc ly giấu trong tủ—hàng đặc biệt mang từ Trái Đất về cho hôm nay. Cầm quà, anh ta bước lên lầu. Nhưng một giọng nói vọng xuống.
“Anh yêu, nước nóng không chảy đúng rồi này!”
“Lại nữa à? Rồi! Anh kiểm tra từ dưới đây luôn!”
Hét lại với bạn gái, nam Kult cầm quà mở cửa tầng hầm.
“Hử? Sao ngay lúc này chứ?”
Bật đèn tầng hầm, nhưng không sáng. Anh ta định lấy đèn pin nhưng rồi lại thôi.
“Chắc chẳng có gì đâu.”
Cầm rượu và ly, anh ta bước xuống tầng hầm. Quen thuộc với nơi này từ những lần trước, việc di chuyển trong bóng tối chẳng khó khăn.
“Có phải cái này không?”
Anh ta chỉnh nhiệt độ nước. Đèn máy đổi từ đỏ sang xanh, và từ trên vang xuống tiếng cảm ơn của bạn gái.
“Anh lên đây nhé…”
Khi vừa định quay người, anh ta cảm thấy có gì đó sau lưng.
Rầm!
Chai rượu rơi vỡ trên nền lạnh lẽo. Thứ chất lỏng chảy ra quá đỏ để gọi là rượu vang.
“Heh, heh.”
Nữ Kult khe khẽ ngân nga dưới dòng nước ấm. Sau chuỗi ngày làm tăng ca, nàng vui sướng vì hôm nay được về sớm.
‘Anh ấy nói có quà bất ngờ, là gì nhỉ?’
Trước khi về, bạn trai có nhắc đến một món quà bất ngờ nhưng không tiết lộ. Anh chỉ bảo nàng chờ đợi. Đang tò mò không biết đó là gì, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
---------------------------------
‘Hôm nay thật dễ dàng.’
Cặp đôi Kult chẳng hề phát hiện sự hiện diện của tôi trong nhà, nên bị hạ gục mà không kháng cự.
‘Bất kể là người Kult nào trong thành phố, tuyệt đối không nên mất cảnh giác đến mức này.’
Ngay cả ở hành tinh có người Kult cư ngụ, tôi cũng không thể dễ dàng hạ gục những tên Kult Sừng Dê như vậy. Dù sao, đạt được mục tiêu rồi, tôi rời khỏi nơi ẩn nấp. Trời đã về chiều, đường phố vắng bóng người, nên tôi chọn tuyến đường khác với lúc đến.
‘Chỉ còn sáu kẻ nữa cần phải bắt.’
Nhà tên đội trưởng đội giải phẫu cũng cách đây không xa.
‘Hử?’
Có ai đó đứng trước nhà hắn. Ngay khi nhận ra sự tồn tại ấy, một cảnh tượng thoáng hiện rồi biến mất khỏi tầm nhìn tôi.
[Một cuộc đụng độ không thể tránh.]
[Tôi đã chết.]
‘Cái gì?’
Đó là hiệu ứng dự báo nguy hiểm từ bản năng săn mồi. Vừa lúc tôi nhận ra thì cánh tay chiến đấu đã bị chém lìa.
‘Aaargh?!’
[Kích hoạt Giảm đau!]
Khi suýt ngất vì cơn đau khủng khiếp, khả năng giảm đau lập tức phát huy. Tôi vội bật người về sau. Phiến gạch lát vỉa hè chỗ tôi đứng nổ tung bởi một vật thể vô hình.
‘Roi Tâm Linh?’
Thứ cắt lìa tay tôi và phá hủy cả con đường chính là vũ khí tạo ra từ năng lực tôi rất quen thuộc. Nhưng theo những gì tôi biết, khả năng này không thể nào có sức hủy diệt đến vậy.
“Quả nhiên. Đúng là nó sao?”
Người phụ nữ đứng trước nhà đội trưởng chính là kẻ chủ mưu biến những điều bất khả thành hiện thực.
“Nếu bắt được để nghiên cứu, việc tạo ra kết quả như thế sẽ chẳng khó khăn gì.”
Cô ta vươn tay, một sợi roi tím rực hiện lên trong không trung. Trên thái dương cô ta mọc ra đôi sừng Trâu.
“Ta dâng ngươi lên cho ngài Akira.”
Sợi roi dài hàng chục mét lao thẳng về phía tôi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

