Web novel

Chương 81: Đài tưởng niệm (4)

2025-09-24

1

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

[Đặc tính ‘Nhiễu điện tử’ đã được áp dụng.]

[Có thể dung hợp với đặc tính ‘Khéo léo’ hiện có.]

[Tích hợp đặc tính ‘Nhiễu Sóng’ và ‘Khéo léo’. Tiến hóa thành đặc tính ‘Chiếm Quyền’!]

[Chiếm Quyền: Kế thừa hiệu ứng của đặc tính Nhiễu điện từ. Có thể tạm thời điều khiển thiết bị điện tử trong phạm vi 10 mét. Giới hạn một thiết bị mỗi lần và không thể dùng trên người máy sinh học.]

[Chú thích: Con người không thể dùng máy móc trong kỷ nguyên không gian chẳng khác gì những con khỉ thời nguyên thủy.]

Khi áp dụng đặc tính dung hợp mới thu được, cơ thể tôi xảy ra biến dị — chính xác hơn là phần lưng.

Trước đây, ngoài hai cánh tay gắn lưỡi dao xương và đôi cánh thì chẳng có gì khác. Giờ đây, những cơ quan mới mọc ra từ vùng da vốn chỉ là lớp biểu bì cứng rắn.

Những phiến mỏng, chưa có cấu trúc ổn định, thô ráp, mọc thành hai hàng dọc theo xương sống. Các phiến này nhô ra phía sau, kéo dài đến tận vùng đuôi với chùm lông gai, chúng có màu đen tuyền — đen đến mức trông như mảnh thủy tinh hắc diện thạch, hay Obsian, được mài bóng, nuốt trọn mọi tia sáng phản chiếu.

Nó ban đầu vốn là đặc tính bị động mà Lũ Gremlin Kim Loại sở hữu, nhưng khi tôi hấp thụ, nó biến đổi thành một hình dạng hoàn toàn khác. Chỉ với những phiến đen này, ta có thể làm nhiễu loạn các máy móc xung quanh.

‘Thử xem nào.’

Trong trò chơi, kỹ năng này đã nhiều lần được người chơi sử dụng, nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dùng nó trong thực tế. Nửa khom người về phía trước, tôi tập trung cảm giác vào lưng. Dồn lực, như thể cố điều khiển cột sống, khiến các phiến đen run rẩy.

“Zzzz… Zzzz…”

Các phiến đen phát ra âm thanh kỳ dị, như tiếng ve sầu vang vọng xa xôi. Âm thanh rất mỏng manh, nhưng trong đó ẩn chứa sự chói tai và rờn rợn hoàn toàn khác với bất kỳ loài vật nào. Nếu người thường nghe lâu, chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác khó chịu.

Thế nhưng, giá trị thật sự của các phiến đen không nằm ở âm thanh quái dị ấy. Nhờ được cường hóa bởi hiệu ứng ‘Hiện thân Kẻ săn mồi’, tôi có thể cảm nhận rõ — những sóng siêu âm đang khuấy loạn toàn bộ máy móc lân cận.

Nếu có ai đọc được dòng điện hay bước sóng, hẳn sẽ thấy điều xảy ra trên các phiến đen. Khi sóng khuếch tán, đèn trong kho đông lạnh nhấp nháy rồi tắt ngúm.

“Á!”

“Mọi người, bình tĩnh lại!”

“Tôi không thấy gì cả!”

Kho đông lạnh chìm trong bóng tối, tiếng la hét hoảng loạn vang dội.

‘Giờ đến lượt Chiếm Quyền.’

Tôi kiểm tra xung quanh bằng cơ quan phụ trợ dưới hàm — không có động tĩnh từ tên Kult kia. Để kết thúc thử nghiệm trước khi hắn tới, tôi tập trung vào bàn điều khiển bên cạnh kho đông lạnh. Kết hợp cơ quan phụ trợ với phiến lưng, tôi dò tìm những tín hiệu điện siêu nhỏ truyền tới thiết bị, lần ra luồng điều khiển từ phía trên.

Cuối cùng, tần số sóng của mục tiêu được cắt phăng như lưỡi kéo. Ngay sau đó, tần số của tôi mô phỏng và thay thế luồng điều khiển đã bị cắt.

Thông tin về cách vận hành bàn điều khiển chảy thẳng vào hệ thống phụ trợ của tôi.

‘Mở ra nào.’

Cánh cửa kho đông lạnh bật mở theo mệnh lệnh. Đặc tính ‘Chiếm Quyền’, đúng như tên, có hiệu ứng chiếm hữu thiết bị điện tử. Bình thường, cánh cửa này cần thẻ ID xác thực, nhưng lúc này thì không. Quyền điều khiển nằm trong tay tôi.

Với đặc tính này, chiếm quyền cả một con tàu vũ trụ về lý thuyết là khả thi. Dĩ nhiên, vì giới hạn thời gian nên trên thực tế vẫn khó mà áp dụng, dù hiệu ứng của ‘Hiện thân Kẻ săn mồi’ đã kéo dài thêm một khoảng thời gian. Thời lượng chiếm quyền thật sự chỉ có ba phút.

Trớ trêu thay, vì giới hạn ngắn ngủi, đặc tính này thường được dùng cho mục đích khác ngoài việc cướp tàu vũ trụ.

‘Xâm nhập — quá hoàn hảo cho những gián điệp.’

Trong một tòa nhà công nghệ cao, nhung nhúc thiết bị giám sát tiên tiến, có khả năng khắc chế điện tử là lợi thế cực lớn. Ban đầu, tôi định thâm nhập chậm rãi, nhưng với [Chiếm Quyền], phạm vi hoạt động đã mở rộng gấp bội. Không còn nỗi lo camera hay giám sát nữa.

‘Được rồi. Khoan dùng hệ thống Siêu Việt cho đến khi an toàn.’

Tôi hạ quyết tâm, rồi thả lỏng lưng. Các làn sóng từ phiến lưng biến mất, hiệu ứng của đặc tính tan đi, mọi thứ trở lại bình thường.

‘Điều kiện của hệ thống Siêu Việt đã thỏa mãn.’

Nhưng tôi không định dùng nó ngay. Có hai lý do.

‘Thứ nhất, ta không biết đặc tính độc nhất nào sẽ xuất hiện.’

Đặc tính độc nhất từ hệ thống Siêu Việt là một năng lực hoàn toàn mới chưa từng tồn tại. Nó có thể cực kỳ mạnh mẽ, nhưng việc không biết nó sẽ là gì là một rủi ro lớn.

‘Hơn nữa, còn phải cân nhắc đến những hình phạt.’

Trước đây, khi chạm đến hệ thống Siêu Việt, Cánh và Cơ quan xúc tu của tôi bị hạn chế. Cánh còn bỏ được, nhưng xúc quan lại là thứ thiết yếu để săn mồi trong thành phố. Mất chúng, toàn bộ phương pháp săn mồi tôi dày công xây dựng phải thay đổi.

‘Mình hoàn toàn không biết hình phạt lần này sẽ nhắm vào đâu.’

Nếu xui rủi, nó có thể khóa những đặc tính quan trọng ta dùng thường xuyên, như thuộc địa ký sinh hay tuyến độc thần kinh. Tôi buộc phải cân nhắc kỹ lưỡng.

‘Trong khi đó, đặc tính Chiếm Quyền lập tức hữu ích trong việc công kích Đài tưởng niệm, và hỗ trợ cực lớn.’

Trong tòa nhà cao tầng này, đầy rẫy công nghệ tinh vi, thì khả năng phản kháng điện tử đã tự nói lên giá trị.

‘Ban đầu ta định từ từ thâm nhập từ từ bằng cách dùng ký sinh, nhưng…’

Với Chiếm Quyền, phạm vi hành động đã mở rộng vượt bậc. Không cần e ngại camera hay giám sát nữa - một lợi thế không nhỏ.

“Được rồi. Tạm hoãn Siêu Việt cho tới khi an toàn.”

Sau khi quyết định, tôi đứng dậy, cảm nhận sự hiện diện của ai đó nơi hành lang bên ngoài kho đông lạnh.

‘Đã đến lúc chuẩn bị chào đón vị khách của chúng ta.’

Tôi quay lại. Đám nghiên cứu viên run rẩy vẫn còn ở đó, chưa hoàn thành công việc.

-------------------------------------

Andre, cùng đồng nghiệp Anna, là Kult di cư tới MegaCorp. Giống như MegaCorp là chiến trường của bảy gia tộc, chủng tộc này cũng đầy rẫy nội chiến.

‘Haizz, ở đâu cũng thế, thật phiền phức.’

Ở đâu có sinh vật có tri giác và nhận thức, ở đó sẽ có xung đột. Dù là kẻ ngoài, Andre cũng hiểu rõ chuyện xảy ra trong MegaCorp. Họ có thể tự gọi mình là hội đồng hay cái gì to tát, nhưng thực chất chỉ là một bầy kền kền đang tranh giành lợi ích.

Hắn đã đổi tên từ thuở bé, khi còn di cư, nhưng giờ, hắn tự hỏi liệu tiếp tục làm việc ở thành phố này có còn đúng đắn.

“Lại rắc rối do bọn man rợ khỉ vượn này gây ra sao? Tsk.”

Hắn tặc lưỡi bước ra khỏi thang máy. Kho đông lạnh chỉ còn cách một hành lang.

Đi ngang qua, hắn vẫy chào mấy chiếc camera dọc hành lang. Nghĩ tới Anna — đồng sự của mình — Andre cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

“Nhắc mới nhớ, Jeanette hay nói lắm.”

Hắn nghĩ về đồng sự cũ, người đột ngột nộp đơn xin rời khỏi trước cuộc họp Hội đồng và biến mất.

“Cô ấy là một người bạn tốt… Hử?”

Andre đang đi bỗng thấy một cảm giác bất thường. Hành lang vẫn quen thuộc: những tấm kim loại sáng bạc thẳng hàng, gọn gàng như mọi khi. Nhưng hôm nay, chúng lại mang vẻ gì đó lạ lẫm, nỗi bất an khó hiểu lan khắp không gian.

“Chuyện gì thế này?”

Nếu Andre còn sống đúng bản năng của một người Kult, hẳn hắn đã dễ dàng nhận ra cảm giác mình đang trải qua. Đó là một lời cảnh báo.

“Sao lạnh thế này?”

Andre, hai tay nổi da gà, chậm rãi bước xuống hành lang. Khi đến kho đông lạnh ở cuối dãy, hắn rút MasterCard của Phòng Điều Khiển Trung Tâm Thứ Ba. Cánh cửa mở ra kèm theo âm thanh cơ khí ngắn, và luồng khí lạnh tràn ra còn dữ dội hơn trước.

“Khụ, lạnh buốt thật.”

Nhiệt độ hạ thấp đến khắc nghiệt, có vẻ do hệ thống làm lạnh vẫn hoạt động bình thường. Bước vào bên trong, hắn gọi các nhà nghiên cứu.

“Này!”

Không có hồi đáp. Cảm nhận được mức độ nghiêm trọng, Andre vội cầm lấy thiết bị liên lạc.

“Đây là Andre ở Phòng Điều Khiển Trung Tâm Thứ Ba! Có ai nghe thấy không?”

[Zzzzt Zzzzt]

“Phòng Điều Khiển Trung Tâm Thứ Ba, tôi là Andre. Ở đây có dị thường kỳ lạ. Cái này…!”

Ngoài tiếng nhiễu rè rè, thiết bị chẳng cho ra phản hồi nào. Andre định bước ra ngoài để ra hiệu với camera, nhưng bất chợt nghe thấy một âm thanh gần đó.

“Ai đó?”

“Ư… ư…”

“Là một nghiên cứu viên à?”

“Ư… ư!”

Đó có vẻ là tiếng rên rỉ đau đớn của một người đàn ông phát ra. Andre lần theo âm thanh.

Dưới ánh sáng xanh lam như băng, hắn thấy một thân thể treo lỏng lẻo trên vòng kim loại gắn trần, mảnh vụn sinh vật vương vãi trên bàn thép. Ngay cả Andre, vốn chẳng phải con người, cũng phải rùng mình trước cảnh tượng đó.

Vượt qua một sinh vật khổng lồ nằm trên bàn thép không gỉ, hắn thấy hai người.

Một kẻ gục xuống trong tình trạng bê bết máu, còn người kia quỳ bên cạnh, mặt mày hoảng loạn, đang cố gắng cầm máu cho đồng nghiệp.

“Trời ạ! Cậu có sao không?”

Sàn nhà và đôi tay của nhà nghiên cứu ướt đẫm máu.

Nuốt tiếng nghẹn xuống cổ họng, Andre vội nhấc thiết bị liên lạc lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhiễu.

Nhà nghiên cứu quỳ gối nhìn hắn, khẩn thiết cầu xin:

“Xin anh, giúp chúng tôi với!”

Đáp lại, Andre nhanh chóng bước tới chỗ người bị thương, cúi xuống kiểm tra.

“Máu ra nhiều quá! Chúng ta phải đưa lên bệnh viện trên lầu ngay lập tức!”

Trong mắt Andre, tình trạng kẻ bị thương cực kỳ nguy kịch, mà thiết bị liên lạc thì hoàn toàn vô dụng.

“Vết thương nặng quá, không thể di chuyển ngay được.”

Andre dồn lực ấn chặt vào chỗ bị thương, cố gắng cầm máu.

“Tôi sẽ giữ cho hắn. Mau đi gọi người đến giúp…”

Hắn hét với nhà nghiên cứu, nhưng kẻ kia vẫn bất động. Phản ứng ngoài dự đoán khiến Andre khựng lại.

“Ư… xin lỗi…”

“Hả?”

Lời xin lỗi đột ngột của nhà nghiên cứu khiến Andre sửng sốt. Đúng lúc đó, sinh vật khổng lồ nằm trên bàn phía sau hắn bắt đầu cựa quậy.

***

“Anh ấy đi lâu quá rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì dưới đó?”

Anna, đang ngồi trong phòng điều khiển, cầm lấy thiết bị liên lạc. Đã vài phút trôi qua kể từ lúc Andre rời đi, mà cô vẫn chưa nhận được phản hồi.

Mất một lúc, tín hiệu rè rè mới bắt sóng được.

“Sao nãy giờ không trả lời? Dưới đó có chuyện gì thế?”

[Ư… kh… ô… ng, tôi…đa..ng.. l..ên…]

“Thật sao? Nhưng tín hiệu này lạ quá. Nhiễu cứ chen ngang suốt. Nhớ kiểm tra lại khi lên đây.”

[Ừ.]

Cuộc truyền kết thúc, Anna quay lại kiểm tra camera. Hành lang phía trước kho đông lạnh — nơi Andre đang chờ — bỗng méo mó trên màn hình.

‘Cái gì đây?’

Cô gõ nhẹ lên màn hình, nó trở lại bình thường. Nhưng sau đó, từng màn hình camera bắt đầu nhấp nháy.

‘Sao lại thế này?’

Khó chịu, Anna cầm thiết bị liên lạc định gọi đội bảo trì. Nhưng ngay lúc cô định bấm nút, hình ảnh lại sáng ổn định như bình thường.

‘Hử?’

Hành lang trên màn hình trông vẫn y nguyên. Nhưng Anna chắc chắn — ngay trước khi hình ảnh khôi phục, cô thoáng thấy thứ gì đó lướt qua. Một vật thể đen.

‘Cái quái gì vậy?’

Anna đặt thiết bị xuống, chuyển sang vận hành máy tính. Dần dần, bản ghi lỗi cùng dữ liệu khôi phục hiện ra dưới dạng ảnh ba chiều.

Sắp xếp chúng thành hàng, Anna chăm chú quan sát. Hành lang sáng bạc hiện rõ trong từng khung hình, không có gì bất thường. Ngoại trừ một điểm.

‘Đây là gì?’

Ở góc màn hình, xuất hiện một thứ nhỏ xíu. Nó trông như chiếc gai nhọn dài. Những chiếc gai ấy thay đổi chút ít vị trí, nhưng hiện diện ở tất cả khung hình.

Anna ghé sát lại để nhìn kỹ hơn. Ngay lúc đó, vang lên tiếng “tít” — tín hiệu quét MasterCard.

Lúc này, chỉ có một người được dự kiến sẽ lên Phòng Điều Khiển Trung Tâm Thứ Ba — chính là Andre, vừa đi điều tra bên dưới.

“Sao lâu thế?”

Anna quay lại định mở miệng trách, nhưng bất chợt một ý nghĩ lóe lên.

‘Khoan đã, sao camera không ghi lại cảnh Andre đi lên?’

Ngay cả lúc cô kiểm tra bản ghi, camera vẫn chạy liên tục. Vậy mà hoàn toàn không có hình ảnh nào về Andre tiến vào.

Cánh cửa mở ra, kèm theo tiếng khí xả ra xung quanh.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -