Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Chuyện gì đang xảy ra, thưa ngài? Xin hãy giải thích.” – quản lý của Ban Ứng phó Khủng hoảng hỏi Vicus.
Bản thân những lời này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một câu hỏi tình huống thông thường. Thế nhưng, giọng điệu lại giống hệt một sĩ quan đang thẩm vấn tội phạm. Không khí giữa các thành viên của đội tìm kiếm hỗn hợp từ Đơn vị 1 nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
“À… ngươi muốn nói gì?” – Vicus né tránh câu hỏi với vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong đầu hắn thì chẳng đơn giản chút nào.
‘Mọi chuyện đang diễn biến thế nào? Có khi nào là do Yannick làm không?’
Đám binh sĩ có mặt trong phòng, đặc biệt là những người thuộc Đội 4 do Yannick chỉ huy, đều đã nhận một mệnh lệnh bí mật từ Công tước Denver:
Bắt sống con quái vật.
Trong quá trình đó, nếu chạm trán lực lượng phòng vệ – tiêu diệt chúng.
‘Chết tiệt, thật bất tiện khi không thể liên lạc trực tiếp. Yannick lại còn được báo cáo là đơn vị dự bị dưới quyền Jacob của Đơn vị 2, càng khiến tình hình phức tạp hơn. Muốn ra lệnh cho Yannick thì phải thông qua Jacob, cấp trên trực tiếp của hắn.’
Cơ cấu chỉ huy phức tạp này không phải vì các Hiệp sĩ quá ngây thơ. Nó được lập ra để, trong trường hợp xảy ra sự cố, có thể cắt đứt quyền chỉ huy của cấp trung gian, ngăn họ gây hại cho chủ nhân. Ví dụ, như tình huống mà Vicus đang đối mặt hiện giờ:
‘Không, ta vẫn chưa biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.’
Không cần phải hấp tấp đưa ra kết luận, ngay cả khi chưa xác nhận được cuộc tấn công là do Yannick gây ra. Vicus nhả điếu xì gà, nói:
“Ý của ngươi là gì?”
“Hả?”
“Chẳng phải lạ sao? Có thể họ chạy trốn vì sợ con quái vật, rồi bịa chuyện báo cáo sai sự thật.”
Quản lý nhăn mặt trước lời của Vicus. Cũng dễ hiểu thôi, vì câu nói của ông ta là một sự xúc phạm trắng trợn đối với binh sĩ của Hạm đội Phòng vệ.
“Chúng tôi không thể bỏ qua lời nói đó. Lực lượng Phòng vệ của chúng tôi không thấp kém đến mức để bị chế nhạo như vậy.”
“Ta đã nói rồi, các Hiệp sĩ của chúng ta cũng vậy. Được huấn luyện để coi trọng đồng đội hơn cả mạng sống. Chúng ta – những người đặt đồng đội lên hàng đầu – lại đi tấn công Lực lượng Phòng vệ sao?”
Quản lý im lặng trước lời nói áp lực của Vicus.
Nếu không có một binh sĩ vừa chạy trốn chen ngang, có lẽ y đã đạt được mục đích.
“Không! Quản lý! Bọn Hiệp sĩ đã tấn công chúng tôi bằng súng phóng plasma!”
Vừa nói, người lính vừa đưa ra một miếng giáp vai bị cắt gọn gàng và một đoạn súng Gauss. Không có nhiều loại vũ khí có thể phá hủy chính xác giáp chiến đấu tăng cường như vậy, nhất là trong hệ thống cống ngầm.
Quản lý nheo mắt nhìn Vicus với vẻ nghi ngờ.
“Hử, con quái vật mang theo cả súng phóng sao?”
“…”
“Vốn dĩ, súng phóng được hỗ trợ bắn bởi AI tích hợp. Thông tin của binh sĩ đã được đăng ký, nên khi bắn trong phạm vi có quân ta, hệ thống sẽ giảm tối đa khả năng gây thương tích cho đồng minh.”
Lời hắn nói là sự thật. Súng phóng plasma là một trong những vũ khí có hỏa lực mạnh nhất trong kho của MegaCorp. Chính vì thế, để tránh gây thiệt hại lớn khi bắn nhầm hoặc khi bị địch chiếm đoạt, nó được gắn nhiều hạn chế, một trong số đó là hệ thống hỗ trợ bắn do AI điều khiển.
AI của súng phóng có thể lưu thông tin cá nhân của binh sĩ. Dữ liệu này được mã hóa để súng không thể bắn vào đồng minh. Muốn vượt qua, cần nhập mã đặc biệt chỉ huy mới biết để buộc bắn. Nghĩa là, súng phóng tấn công binh sĩ vừa rồi không phải vũ khí của Hạm đội Phòng vệ, mà rất có thể là của người khác mang đến. Trong hệ thống cống ngầm này, “người khác” duy nhất là đám Hiệp sĩ Eden.
“Tất nhiên, Phó tư lệnh của gia tộc Eden hẳn là biết rõ, tôi chỉ nhắc vậy thôi.”
“…Khụ.”
Vicus, vốn đã đoán trước câu này, khẽ hắng giọng. Súng phóng plasma vốn được cải tiến từ pháo hạm gắn trên các chiến hạm. Với xuất thân từ gia tộc Eden nổi tiếng trong ngành phát triển tàu chiến, hắn không thể không biết điều đó.
‘Yannick! Rốt cuộc ngươi đã làm gì thế?’
Mục đích trang bị súng phóng cho Đội 4 là để xuyên thủng lớp giáp ngoài kiên cố của con quái vật, chứ không phải để bắn vào Lực lượng Phòng vệ. Chênh lệch vũ khí giữa các cấp lượng tử vốn đã lớn, chỉ riêng một khẩu súng phóng plasma cũng đủ gây thương tích nặng.
‘…Có nên dọn dẹp ở đây luôn không?’
Ông ta muốn gọi cho Jacob để xác nhận tình hình, nhưng thiết bị liên lạc trong cống ngầm hoạt động rất kém. Dù muốn gửi thông điệp từ đây, y cũng gặp rắc rối vì phó trưởng nhóm chắc chắn sẽ giám sát cuộc gọi.
‘Phải làm sao đây? – Cần phải cân nhắc cẩn thận, nhưng thời gian và tình huống đều không cho phép. Vicus đang suy nghĩ thì bất ngờ, một luồng sáng xanh bắn ra từ bóng tối.’
“Kẻ địch phục kích…!”
Người lính định báo tin đã bị thiêu thành tro bụi trước khi kịp nói hết câu. Không chỉ anh ta, mà cả đồng đội ở gần cũng bị khối năng lượng rực cháy nuốt trọn. Tất cả những người vừa chết đều là binh sĩ Hạm đội Phòng vệ. Khi sự thật rằng kẻ địch chỉ nhắm vào binh sĩ trở nên rõ ràng, lửa giận bùng lên trong mắt phó chỉ huy.
“Phó tư lệnh Vicus!”
“Tch, tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Vicus búng lưỡi ra lệnh, các hiệp sĩ đồng loạt rút Plasma bolter. Giờ thì chẳng còn đường lui nữa. Trước khi mạng lưới liên lạc được khôi phục, họ buộc phải giết sạch binh sĩ Hạm đội Phòng vệ tại đây.
***
‘Tốt. Chúng đánh nhau kịch liệt rồi.’
Khi không khí còn mơ hồ, tôi quyết định khiêu khích thêm, và kẻ địch lập tức lao vào chém giết như thể chỉ chờ tôi bắn chùm sáng kia.
Vũ khí của lũ Hiệp sĩ áp đảo về hỏa lực, nhưng lực lượng binh sĩ lại đông hơn. Các hiệp sĩ dùng Plasma bolter tàn sát binh sĩ, còn binh sĩ thì nã đạn Tungsten từ sau các điểm ẩn nấp.
‘Đạn thường thì khó mà ăn được phe hiệp sĩ.’
Bộ giáp tăng cường tiên tiến của các hiệp sĩ Eden hi sinh phần trọng lượng để tăng khả năng phòng thủ. Muốn xuyên phá chúng, cần dùng loại đạn xuyên giáp.
‘Vấn đề là đám hiệp sĩ cũng có biện pháp đối phó với điều đó.’
“Các đội số chẵn, đổi sang đạn xuyên giáp! Số lẻ, yểm trợ!”
“Tất cả thành viên, triển khai khiênnnnn!”
Ngay khi chỉ huy Lực lượng Phòng vệ hô lệnh, các hiệp sĩ lập tức đáp lại. Từ cổ tay phải của họ tỏa ra một làn sóng tím nhạt, kết tụ thành chiếc khiên chữ nhật – đây chính là lá chắn tâm linh thực thụ, trang bị tiêu chuẩn đi kèm trong bộ giáp tăng cường tiên tiến.
‘Lá chắn tâm linh gắn trênbộ giáp tiên tiến này cũng không tệ.’
Bỏ qua biệt danh hài hước mà người dùng MegaCorp đặt cho, chúng thực sự là phòng ngự mạnh mẽ trước cả tấn công vật lý lẫn tâm linh, vượt xa mấy món giả mạo của lũ cảnh sát vũ trang trong trận ở khu chung cư trước đó.
Nhận ra đạn xuyên giáp của mình không xuyên thủng nổi khiên tâm linh nếu không phải loại AP đặc biệt, chỉ huy Lực lượng Phòng vệ hét:
“Chuẩn bị súng phóng plasma! Bắn!”
“Chết tiệt! Mọi người tản ra mau!”
Hỏa lực của súng phóng plasma đủ xé toạc tấm khiên như giấy. Chỉ huy binh sĩ lại hô: “Tất cả triển khai khiên!”
Các hiệp sĩ lập tức tản ra né đòn. Dù bộ giáp tăng cường tiên tiến có phòng thủ tốt, nhưng trước tia plasma của súng thì cũng không khác gì tờ giấy.
Trước khi kịp phân tán hết, nhiều súng phóng plasma đã đồng loạt khai hỏa. Đa số né được, nhưng vẫn có kẻ không kịp. Có hiệp sĩ mất nửa thân, có kẻ cụt tay chân.
“Aaagh!”
“Những người bị thương thì rút lui!”
Vài hiệp sĩ cõng đồng đội bị thương tiếp cận.
‘Giờ mình có nên ra tay không?’
Tôi có hai mục tiêu: gieo thêm hỗn loạn và giả chết.
Mình cần phải can thiệp đúng lúc.
Kẻ địch không ngu. Để lừa được cả đám ở đây lẫn cấp trên, tôi cần cho chúng thấy cảnh mình bị địch bắn trúng và chết tại chỗ. Tốt nhất là có càng nhiều nhân chứng càng tốt.
Đang chờ thời cơ, một tia plasma, định bắn về phía đám hiệp sĩ, bay lạc rồi lao thẳng tới chỗ tôi.
Thế là đủ.
Từ trong bóng tối, tôi ném xác một hiệp sĩ đã bị xúc tu bản thân bẻ gãy cổ vào đường đạn.
Cái xác lập tức bị tia plasma thiêu rụi. Chỉ mình tôi đã biết hắn đã chết từ trước.
Một hiệp sĩ đang cõng đồng đội bị thương hét: “Đồng đội chúng ta trúng đòn rồi!”
Có vẻ hắn chỉ thấy cảnh đồng đội bị đốt cháy, chứ chưa nhận ra sự hiện diện của tôi.
‘Nếu hắn chưa nhìn thấy, vậy thì mình sẽ cho hắn biết.’
Tôi lao lên, húc hắn ngã xuống.
Dù có bộ giáp kiên cố, nhưng cú húc mạnh mẽ và cặp sừng nhọn trên đầu tôi vẫn xuyên thủng sườn hắn.
“Argh?!”
Hiệp sĩ hét lên trong một khắc ngắn ngủi, máu bắt đầu trào ra trào ra. Bị đâm xuyên, hắn bị tôi hất ngược lên bằng đầu, lắc mạnh (Trans: Như cách mà mấy con bò tót hay làm).
Vết thương ở bụng toác rộng ra, cặp sừng nhuốm màu đỏ tươi. Một hiệp sĩ khác nhìn thấy liền hét lên.
“Con quái vật xuất hiện rồi!”
Tôi quật bay tên hiệp sĩ đang quay tít như chong chóng vì cú hất đầu, ném hắn ra xa, rồi vung mạnh chiếc đuôi, rải một loạt gai nhọn tứ tung. Chúng cắm phập vào lớp giáp gia cố của các hiệp sĩ, thậm chí một vài mũi còn xuyên tới cả lũ binh lính đang ẩn nấp.
“Là con quái… vật?!”
“Đừng hoảng loạn! Nó chính là mục tiêu chúng ta đang tìm! Tập trung toàn bộ hỏa lực vào nó!”
Những binh sĩ ban đầu hoang mang nhanh chóng lấy lại bình tĩnh dưới mệnh lệnh của người chỉ huy lão luyện. Dù những viên đạn xuyên giáp bắn như mưa trút xuống, cơ thể tôi hiện giờ đã được cường hóa kép — vừa thuộc Loại tăng cường thể chất vừa có [Sinh vật hoàn mỹ]. Lớp ngoài dần bị xuyên thủng, nhưng vẫn chưa có thương tích chí mạng.
Mục tiêu của binh lính chuyển sang tôi, nhưng các hiệp sĩ thì không. Một hiệp sĩ trông như người chỉ huy quát lớn:
“Đội phía sau, kiềm chế hắn! Còn lại, quét sạch Lực lượng Phòng vệ!”
“Phó Tư lệnh Vicus! Ngài điên rồi sao?”
“Không được để nó rơi vào tay bọn họ. Bằng mọi giá phải bắt sống nó.”
Chỉ huy Lực lượng Phòng vệ, ngỡ ngàng trước lời nói của hiệp sĩ được gọi là Phó Tư Lệnh Vicus, hét lên đầy khó tin.
“Hả?”
Nghe vậy, tôi thoáng khựng lại.
Không để rơi vào tay bọn họ? Không có vẻ là chúng định giúp tôi — nhất là khi mấy hiệp sĩ kia vẫn sẵn sàng nã Plasma bolter vào người tôi.
‘Phải nghĩ cho kỹ đã.’
Kế hoạch giả chết tạm gác lại. Vừa tránh luồng hỏa lực dồn dập, tôi vừa suy tính.
‘Chúng biết mình không dễ đối phó. Tại sao lại muốn bắt sống?’
“Chết đi… Ưh?!”
Tôi tránh được cú chém của một hiệp sĩ dùng Blade Claw, tóm hắn bằng cánh tay chiến đấu, rồi ném thẳng vào luồng tia xanh đang quét tới.
Tên hiệp sĩ kêu lên ngơ ngác trước khi mất nửa phần thân trên bên phải bằng chùm plasma.
‘Chúng muốn gì từ cơ thể mình?’
Xử xong một tên, tôi lặn xuống, ẩn mình. Tiếng binh lính hô hoán tìm tung tích tôi vẫn vọng mơ hồ qua dòng nước.
Lúc đó, một xác người nổi trong tầm mắt — khuôn mặt của một gã đã mất nửa thân trên. Chính là tên hiệp sĩ vừa bị tôi quăng vào tia plasma.
Dù mất nửa mặt, phần mũ giáp vỡ vẫn để lộ một gương mặt cực kỳ ưa nhìn.
Một con người biến đổi gen được chọn lọc chỉ từ những bộ gene ưu tú, đúng như dự đoán.
‘Hiệp sĩ biến đổi gen… gene… Ồ?’
“Nó ở đây!”
Bọn hiệp sĩ phát hiện tôi, vừa hét lên vừa nã Plasma bolter xuống nước. Tôi lập tức rời khỏi vị trí.
Chúng đang nhắm vào gene của mình?
Tại sao giờ tôi mới nghĩ tới điều này?
Trước đó tôi luôn mặc định rằng nhà Eden không mấy quan tâm tới công nghệ biến đổi gen, vì vẫn suy nghĩ bằng khung cốt truyện trong game của MegaCorp. Tôi cho rằng chỉnh sửa gene và sản xuất “Dị nhân khổng lồ” chỉ thuộc phạm vi của nhà Yujin.
‘Nhưng đây là thực tế.’
Trong game, kĩ thuật gene do nhà Yujin độc quyền, tàu chiến thuộc về Eden, nhưng ở thực tế này chẳng có ràng buộc hệ thống nào như vậy.
Tôi đang tiến hóa, thoát khỏi giới hạn của game và dần nhận ra những bản chất “thật”.
Cú “bẻ lái” này đáng lẽ phải nghĩ ra từ lâu.
Những hiệp sĩ Eden mà tôi nuốt chửng đều là con người đã được biến đổi gen. Trong game, đó chỉ là NPC lính đánh thuê ngẫu nhiên, đôi khi có chủng tộc khác như Bolt hay Kult, nhưng nền tảng vẫn là con người.
‘Trong game có thể “reroll” lại NPC cho tới khi ra con ưng ý, nhưng ở đây là thực tế.’
Các hiệp sĩ đều là con người được “xử lý” theo tiêu chuẩn của gia chủ nhà Eden, được cấy ghép gene từ nhiều loài sinh vật, thứ mà người ta gọi chung là Dị nhân khổng lồ.
Gia chủ Eden đang vươn tay sang lĩnh vực của nhà Yujin.
Trong mắt họ, tôi là một thực thể cực kỳ đa dạng về gene và đặc tính, vô cùng giá trị để nghiên cứu.
“Á!”
Bẻ gãy cổ thêm một hiệp sĩ, tôi rút ra kết luận: hiệp sĩ từ cống ngầm và Lực lượng Phòng vệ có mục tiêu hơi khác nhau. Cả hai đều muốn diệt trừ mối đe dọa mà tôi gây ra cho thành phố, nhưng khác biệt nằm ở cách thức.
Lũ hiệp sĩ muốn bắt sống tôi, hoặc ít nhất giữ nguyên toàn vẹn xác, để nghiên cứu.
‘Việc tấn công Lực lượng Phòng vệ có lẽ là để không cho xác tôi rơi vào tay họ hoặc T&C phía sau.’
Nếu T&C biết rằng tôi là món hàng nghiên cứu quý với nhà Eden, họ sẽ tìm cách mặc cả. Dù hai gia tộc hiện đang hợp tác, đây chỉ là liên minh “bằng mặt không bằng lòng” và sẵn sàng trở mặt khi cần.
‘Mình đã quậy quá sung ngay từ đầu…’
Ai ngờ sau lưng lại rối rắm thế này.
Nhưng thật ra cũng hay.
Ban đầu tôi định giả chết rồi chuồn khỏi đây, nhưng giờ có thêm lựa chọn:
‘Nên trốn dưới thoát bằng việc bị Eden bắt, hay chạy tới chỗ T&C?’
Nếu tôi tiêu diệt hoàn toàn một phe, phe còn lại sẽ mặc nhiên giành được “xác” tôi.
‘Nếu theo phe Eden, nhiều khả năng tôi sẽ bị đưa lên phòng thí nghiệm trên chiến hạm của họ.’
Khi đó tôi có thể cướp tàu trốn khỏi thành phố.
‘Nhưng vấn đề là mình không rõ an ninh trên chiến hạm của họ chặt cỡ nào.’
Chiến hạm bảo mật hơn tàu nghiên cứu rất nhiều. Xét việc họ định bí mật bắt tôi, khả năng cao “xác” sẽ được đưa thẳng lên tàu chủ lực của gia chủ, nơi đặt phòng lab.
Nếu là nó, an ninh sẽ càng khủng.
‘Dù các trận chiến trước đây của mình khá căng, thì chiến hạm sẽ còn khó nhằn hơn nhiều.’
‘Vậy còn T&C?’
Xét đến tình hình hiện tại, có vẻ Lực lượng Phòng vệ hiện giờ biết rất ít về tôi.
‘Nhưng khi trận kết thúc, họ sẽ lờ mờ đoán ra điều gì đó.’
‘Cơ thể mình có thứ gì đó khiến Eden sẵn sàng ra tay với cả đồng minh. Dù đang hợp tác, giữa hai nhà vẫn tồn tại thế cạnh tranh, sẵn sàng chớp lấy sơ hở của nhau.’
‘Phải làm sao đây?’
Thời gian không còn nhiều. Nếu chần chừ, Lực lượng Phòng vệ sẽ bị xóa sổ trước khi tôi quyết định.
Đạn và tia plasma trút xuống khu vực quanh tôi khi tôi cũng đưa ra lựa chọn cuối cùng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

