Trans: Torisaki Haruka
P/S: Dạo này bắt đầu bận việc nên chương sẽ ra chậm lại
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Trại hành quân được dựng lên trong khu thương mại.
Đây là cơ sở tạm thời phục vụ chiến dịch phối hợp giữa các hiệp sĩ của Eden và Lực lượng Phòng vệ Thành phố.
Tại đó, Denver đang quan sát quá trình chỉ huy của đội phản ứng khủng hoảng.
Dù là người ngoài, bầu không khí vẫn không hề tệ.
Ông là thủ lĩnh của Prime Capital Eden, đồng thời cũng là một anh hùng từng tham gia nhiều cuộc chiến.
Hiểu rõ bản chất của một người lính, ông cố gắng tránh làm những việc khiến Lực lượng Phòng vệ cảm thấy khó chịu.
Đối phương cũng ghi nhận sự tinh tế đó và đối xử với ông một cách niềm nở.
Bầu không khí thân thiện của trại hành quân bị phá vỡ bởi một vị khách mới do Laila đưa tới.
“Haha, lâu rồi không gặp, ngài Denver.”
“Khụ, Wei Zhao.”
Kẻ mới tới là một người đàn ông da vàng tóc xanh.
Tên hắn là Wei Zhao, thủ lĩnh gia tộc Zhao – thế lực luôn tranh đấu với gia tộc Eden để giành quyền kiểm soát sao Hỏa.
Denver nhìn gã, đang thản nhiên rút xì gà ra hút trong nhà, với ánh mắt có phần phức tạp.
“…Ngươi đến đây làm gì?”
Vốn thân thiện với mọi người, nhưng Denver không thể giữ thái độ đó với những kẻ thuộc gia tộc Zhao.
Hai gia tộc đã giao tranh suốt hàng trăm năm để trở thành kẻ thống trị duy nhất trên sao Hỏa. Chuyện đổ máu giữa hai bên không phải lần đầu xảy ra.
Ngay cả bây giờ, tại thành phố chính của sao Hỏa, những cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa hai gia tộc vẫn đang diễn ra kịch liệt. Thế nên, mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên là điều dễ hiểu.
Wei, chẳng giấu diếm sự thù địch, đáp lại Denver bằng nụ cười ung dung:
“Không, ta nghe nói đang có chuyện thú vị xảy ra. Ta là một trong những nhà báo, nên nếu có vụ việc mới thì chẳng phải nên đến đưa tin à?”
Denver liếc sang Laila, người vừa đi cùng Wei.
Nét mặt cô cũng lạnh như băng. Rõ ràng là gã này đã ép buộc cô – dù cô không hề muốn chút nào.
“Ngay lúc này mà còn…”
Gia tộc Zhao là chủ sở hữu tờ báo lớn nhất trong MegaCorp – Daily Mars.
Tin tức về sự cố tại Trung tâm Thương mại Đặc biệt chắc chắn đã được chuyển tới trước cả khi cuộc họp hội đồng diễn ra.
“Mọi thứ đều đã được kiểm soát, Wei. Không có gì ở đây đủ thu hút sự chú ý của ngươi đâu.”
“Haha, đừng thất vọng thế chứ. Ta cũng đến vì cuộc bỏ phiếu kia mà. Không thể bỏ lỡ cơ hội đánh giá xem ứng cử viên có xứng đáng hay không, đúng không?”
“….”
Wei Zhao là người ủng hộ việc tái cử của Akira Yujin.
Theo như Denver biết, nội bộ gia tộc Zhao chia làm hai phe – ủng hộ Akira và không ủng hộ Akira.
Nói cách khác, với Wei, việc quan trọng nhất là bôi nhọ đối thủ của Akira – Samdam Chemblin – càng nhiều càng tốt.
Chỉ như vậy mới có thể thống nhất được dư luận trong nội tộc.
“…Mong Vicus làm tốt.”
Nếu kẻ cầm đầu báo lá cải có sức ảnh hưởng nhất trong MegaCorp mà gặp chuyện bất trắc ở đây, kế hoạch của Samdam và Denver sẽ hoàn toàn sụp đổ, và họ sẽ phải chờ tới cuộc họp hội đồng lần sau.
Về phía Laila, rất có thể cô sẽ phải chịu trách nhiệm và từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc.
“Dù sao thì, đây là việc của ta, ngài Denver không cần lo đâu. Hửm? Cái camera kia là gì thế?”
Wei – kẻ vừa chặn họng Denver – hỏi trưởng ban chỉ huy khủng hoảng trong khi vẫn ngậm điếu xì gà.
“Đó là camera cá nhân của các trung đội trưởng thuộc Lực lượng Phòng vệ đang tham gia chiến dịch. Nó giúp chúng tôi dễ dàng theo dõi tiến trình chiến dịch tại đây…”
Trong lúc trưởng ban đang giải thích, cả trại hành quân rung lắc dữ dội.
“Đ…động đất ư?!”
“Mọi người, cẩn thận!”
Cơn chấn động khiến mọi thứ – từ máy tính, thiết bị cho đến con người – đều rung lên dữ dội, nhưng nó nhanh chóng dừng lại.
Tuy nhiên, ai nấy đều lộ vẻ hoang mang tột độ.
Một trận động đất… xảy ra bên trong một cấu trúc nhân tạo đang lơ lửng ngoài không gian.
Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên là Laila – người nắm giữ thành phố.
“Liên hệ quản lý mái vòm ngay lập tức, xác minh xem có phải va chạm thiên thạch không.”
“Rõ.”
Thư ký lập tức chạy vội ra khỏi trại.
Wei – kẻ bị gió thổi ngã sõng soài – lồm cồm bò dậy, mặt mũi cứng đờ.
“…Ta nghe nói T&C rất nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển thuộc địa. Bình thường nó như thế này à?”
“Không, đây là lần đầu tiên.”
“Phải đảm bảo được sự tin cậy chứ.”
“Laila, Wei, bình tĩnh. Cơn rung này có vẻ đến từ mặt đất. Trưởng ban khủng hoảng, các đơn vị bên dưới có xác nhận gì không?”
Theo yêu cầu của Denver, trưởng ban ra hiệu cho một lính truyền tin.
Người lính lập tức gửi thông điệp xuống dưới lòng đất.
“Đây là sở chỉ huy. Bên dưới có ổn không?”
[Đội Phòng vệ số 1. Zzz zz… không có thương vong…Zzz zz…đã xác nhận. Phó chỉ huy và các hiệp sĩ…Zzz zz…vẫn ổn.]
[Zzz zz…Đội Phòng vệ số 2. Khu cống bị sập…Zzz zz…một số thương vong…Zzz zz…đang được chữa trị.]
[Đội Phòng vệ số 3. Hiện tượng sụt lún quanh trại và…Zzz zz…mặt đất sập xuống…Zzz zz…toàn bộ nhân sự trong khu vực dưới lòng đất…Zzz zz…mất liên lạc.]
“Tín hiệu liên lạc không ổn định. Gửi thêm quân viện trợ tới Đội 2. Nói với Đội 3 cố gắng liên lạc lại.”
“Rõ. Đây là sở chỉ huy…”
Trong lúc lính truyền tin đang chuyển lời chỉ đạo từ trưởng ban, Denver – dù ngoài mặt bình tĩnh – nhưng bên trong đã rúng động.
‘Người duy nhất xuống dưới cùng Đội 3… là Tennessee.’
Hiện tại, các hiệp sĩ của Denver đang tham gia chiến dịch với tư cách lực lượng hỗ trợ. Cấu trúc hỗ trợ được chia làm ba tiểu đội, mỗi đội phối hợp với một đơn vị của Lực lượng Phòng vệ.
Cả ba tiểu đội đều dựng trại chung với Lực lượng Phòng vệ trên mặt đất. Trong số đó, Vicus và Jacob của Đội 1 và 2 đảm nhận chỉ huy trên mặt đất. Chỉ có Tennessee – kẻ đang hừng hực khát khao trả thù – là xung phong đi xuống dưới.
Anh ta thậm chí còn tình nguyện làm mồi nhử.
Denver rời khỏi trại với cái cớ có việc cần giải quyết.
Khi đã chắc chắn xung quanh không ai để ý, ông lập tức gửi tín hiệu tới Vicus.
[Zzz zz, thưa Lãnh chúa? Có chuyện gì sao?]
“Kiểm tra Tennessee. Có chuyện bất thường.”
[Hiện tại tín…Zzzz zz….hiệu liên lạc không ổn định…Zzz zz, thần sẽ đích thân xuống kiểm tra.]
Cho tới lúc đó, Denver vẫn chưa thực sự lo lắng.
Việc cống sập do động đất là một sự cố ngoài dự tính, nhưng ông vẫn nghĩ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Ít nhất là… ông đã nghĩ vậy.
***
“Huyết mạch” của một thành phố được rèn đúc bằng công nghệ tinh luyện tiên tiến. Chúng là những đường ống kim loại không dễ bị biến dạng, ngay cả khi đủ loại chất thải chảy qua.
Thế nhưng, hệ thống cống rãnh đáng tự hào đó giờ đây đã bị cắt đứt.
“Mạnh hơn mình tưởng đấy chứ?”
Hơi thở tâm linh (Trans: Hay là dùng Tâm linh chi tức nhỉ :> ) đã tàn phá không thương tiếc mọi thứ chắn đường.
Lòng ống dẫn tất nhiên bị phá hủy, xuyên thủng qua cả những bức tường bê tông cốt thép.
Tôi đã đoán nó sẽ mạnh lên do hiệu ứng của loại hình, nhưng thế này thì quá sức tưởng tượng.
‘Không chỉ riêng ống dẫn, mà cả nền đất xung quanh cũng đã sụp đổ.’
Do [Hơi thở tâm linh] xoá sổ một khoảng rộng không gian dưới lòng đất, mặt đất phía trên không chịu nổi áp lực đã sập xuống.
Mặt đất sụp lún kéo theo sự đổ vỡ của các công trình phía trên, khiến phạm vi phá hủy lan rộng.
Ước chừng khoảng một phần năm khu thương mại nơi tôi đang đứng đã trở thành đống đổ nát.
“Lũ trẻ có ổn không?”
Tôi dùng năng lực ngoại cảm để liên lạc với Số 26.
[ZZZ ZZZZ ZZ (Bên đó ổn chứ?)]
[ZZZ(Bé Bự, khi nãy có tiếng "rầm rầm rầm"! Ngươi có bị thương không?!)]
[ZZZZ ZZZ ZZ (Ta ổn. Còn ngươi thì sao?)]
[ZZZ(Bé nhỏ cảnh báo về tiếng "rầm rầm rầm" trước nên ta trốn kịp rồi.]
Thật may.
Dù là dị thể, nhưng đó vẫn là một Gallagon Lam Thuần Chủng.
Gallagon rất nhạy cảm với dòng chảy của năng lực tâm linh. Có lẽ nó đã cảm nhận được dòng chảy ấy và biết phải tránh xa khu vực nguy hiểm.
[ZZZ ZZZZ (Tạm thời cứ tiếp tục ẩn nấp đi.)]
[ZZZ(Được.)]
Sau khi xác nhận lũ trẻ vẫn an toàn, tôi đứng dậy.
Nơi tôi đang đứng giờ đây đã biến từ một đường ống hẹp thành không gian khá rộng rãi.
Nhờ hệ thống cống sụp đổ, một ít ánh sáng từ bên trên len lỏi rọi xuống.
“Tình hình đang dần trở nên phức tạp.”
Nếu kẻ địch nhận ra tôi là một con quái vật đủ sức làm sập cả thành phố, chúng có thể hành động liều lĩnh.
“Khả năng không cao, nhưng cũng có thể chúng sẽ sử dụng pháo kích từ hạm đội.”
Nếu việc điều quân xuống cống không hiệu quả, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thành thật mà nói, việc đó giống như dùng đại bác để bắn ruồi, nhưng không ai nói con người luôn hành xử lý trí cả.
“Tốt hơn hết là nên lấy nốt phần gen còn lại trước đã.”
Lo lắng về những thứ chưa xảy ra thì thật vô ích. Tập trung xử lý việc trước mắt vẫn tốt hơn.
Trong số các hiệp sĩ đang truy đuổi tôi, chỉ còn lại hai người, và cũng không còn xa.
Tôi rời khỏi đường ống đã biến dạng.
“Vì hệ thống cống đã sụp đổ, khu vực đó chắc chắn đang hỗn loạn. Mai phục thì không khó, nhưng vấn đề là phía sau.”
Trong lúc suy nghĩ, tôi cảm nhận được luồng sóng truyền đến từ đường ống đối diện.
Hai hiệp sĩ tôi nhắm tới đang tiến lại gần.
“Xử lý bọn chúng trước đã.”
Chỗ này khó mà ẩn nấp vì nước không còn nhiều.
Do tia năng lượng màu tím làm bốc hơi, cộng thêm những lỗ thủng trên tường, mực nước đã hạ thấp đáng kể.
“Không. Không cần ẩn nấp làm gì.”
Kiểm tra bằng cơ quan phụ trợ, tôi thấy một người đang đỡ người còn lại.
Có vẻ một hiệp sĩ bị tê liệt không thể di chuyển, và người kia đang dìu cô ta.
Tức là sức chiến đấu của địch chỉ còn chưa đến một nửa so với một hiệp sĩ bình thường. Không cần phải ẩn nấp.
Tôi men theo tường, tránh để sóng năng lực tâm linh lan đến chúng.
Từ đầu đường ống, tôi nghe thấy tiếng gọi:
— “Đội trưởng Yannick! Phó tư lệnh Vicus! Khỉ thật, liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn rồi!”
— “Ư... ư...”
— “Chết tiệt! Catherine, cô ổn chứ?”
— “Ư... ư...!”
Một hiệp sĩ không nhận ra tôi vì đang lo cho người đồng đội nữ của mình.
Khi nữ hiệp sĩ nhìn thấy tôi và phản ứng lại, hắn ngẩng đầu lên.
Tôi nhảy xuống từ trần ống, đè hắn ngã xuống cùng nữ hiệp sĩ, cả ba cùng ngã lăn ra sàn cống.
— “Á!”
Kẻ địch rút móng Blade Claw ra định phản công.
Nhưng khoảng cách quá gần khiến hắn không thể vung tay. Tôi dùng vuốt cường hóa giữ chặt hai tay hắn, rồi ngoạm lấy mũ bảo hộ.
— “Ư... ư...?”
Hàm răng tôi, được tăng cường bởi lớp cơ bắp khoẻ mạnh, nghiền nát chiếc mũ.
Phần kính chắn vỡ toang, khuôn mặt hắn lộ ra. Kính cường lực vỡ vụn, cắm ngược vào bên trong.
— “Á! Á á!!”
Tên hiệp sĩ hét lên khi mũ bảo hộ bị bóp nát, những mảnh kính găm vào mắt hắn.
Đôi chân hắn lúc đầu còn quẫy đạp dữ dội, rồi dần dừng lại. Xác nhận hắn đã chết, tôi buông tay ra, rút đầu khỏi chiếc mũ đã bị nghiền thành một phần ba kích thước ban đầu.
— “Ư... Ư... Ư ư!”
Nữ hiệp sĩ vừa chứng kiến cảnh đồng đội chết thảm bên cạnh, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Cô ta định ném xác đồng đội xuống, nhưng đúng lúc ấy, một vũ khí lạ lọt vào tầm mắt tôi.
“Súng phóng plasma à?”
Một khẩu phóng plasma treo trên lưng hắn.
Tôi tháo nó ra và cầm trong tay.
“Mang theo hàng xịn đấy chứ?”
Dù dùng [Hiện thân kẻ săn mồi], nếu bị bắn liên tiếp hai phát thì cũng nguy hiểm vì uy lực của súng phóng là rất lớn.
“Lực lượng phòng vệ có thể mang súng phóng là điều hiển nhiên, nhưng tại sao Hiệp sĩ đoàn lại có?”
Lực lượng phòng vệ thuộc hạm đội phòng thủ đương nhiên sẽ được trang bị súng phóng plasma.
Ngược lại, Hiệp sĩ Eden không dùng chúng.
Vũ khí chính của họ là plasma bolter – uy lực kém hơn nhưng linh hoạt hơn nhiều.
Tất nhiên đó là trong game, còn ở đây thì có thể khác.
Cô ta mặc giáp tăng cường, nên cũng có thể tự cầm súng phóng plasma.
“Dùng thử vậy.”
Tôi cầm súng phóng lên rồi quay lại nhìn nữ hiệp sĩ.
Dựa theo những gì nghe lúc nãy, có vẻ chức năng liên lạc có vấn đề.
Năng lượng tâm linh mạnh có thể gây nhiễu sóng vô tuyến.
Dù vậy, đó không phải là vĩnh viễn – tầm khoảng 10 phút sau sẽ hồi phục.
“Phải xử lý càng nhiều càng tốt trước khi chúng có thể liên lạc trở lại.”
Mặt đất khu thương mại đã sụp đổ, hẳn sẽ có nhiều tàn tích.
Tôi nên cân nhắc dùng một nơi làm căn cứ tạm thời.
“Còn nữ hiệp sĩ này thì sao?”
Nếu liên lạc chưa khôi phục, việc dùng cô ta làm mồi cũng hơi mơ hồ.
“Thôi thì... để lũ trẻ ăn vậy.”
Tôi không biết chúng còn phải nhịn đói bao lâu nữa.
Cho chúng một bữa ngon vào lúc này, nhất là sau khi phải ăn đống giòi trên xác chết, vẫn là lựa chọn tốt hơn.
“Nghĩ lại thì mình gần như đã ăn hết đám hiệp sĩ rồi.”
Việc tăng cường bản thân bằng tinh chất di truyền là ưu tiên hàng đầu, nhưng nuôi lớn lũ trẻ cũng quan trọng không kém.
Chúng sẽ là những chiến binh xuất sắc với tiềm năng vượt trội.
“Thịt của đám hiệp sĩ khá giàu dinh dưỡng.”
Nếu lũ trẻ ăn vào mà mạnh lên thì tôi cũng được lợi.
Tôi để nữ hiệp sĩ lại, rồi bắt đầu ăn xác đồng đội cô ta.
Tôi gỡ lớp giáp dày, xé những bó cơ rắn chắc bên trong.
Đưa miếng thịt vào miệng nhai, tôi cảm nhận được độ dai của các thớ cơ nhỏ bé.
“Thịt người này có vị giống thịt heo?”
Chính xác là giống thịt cổ heo.
Thường thì thịt cổ heo có vị đậm nhưng hơi ngán, nhưng thịt tên hiệp sĩ này lại ngon hơn, kết cấu cũng tốt hơn.
“Trong Space Survival làm gì có heo, kỳ lạ thật.”
Theo thiết lập game, Trái Đất trở thành hoang mạc sau chiến tranh hạt nhân giữa bảy đại tập đoàn và các chính phủ.
Heo tuyệt chủng, gà thì thuộc loài quý hiếm, chỉ tầng lớp thủ đô mới được ăn.
“Thế giới dystopia thật thảm hại – gà và thịt ba chỉ đều biến mất.”
Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhanh chóng ngấu nghiến nốt thịt hiệp sĩ.
“Haiz. Ăn hết mất rồi.”
Thứ còn lại chỉ là cổ tay hắn.
Mùi vị quen thuộc nên mình khá thích, nhưng vẫn cảm thấy tiếc.
“Biết sao giờ.”
Không ăn thì uổng. Nghĩ vậy, tôi nuốt cổ tay đó luôn.
Ngay khi phần cuối cùng của tên hiệp sĩ trôi xuống cổ họng…
[Kích hoạt hiệu ứng săn mồi! Đã thu được tinh chất di truyền ‘Giả chết’】
[Đã trích xuất ‘Giả chết’ từ đặc tính sinh học của ‘Linh Cẩu Hound’.】
Bạn có muốn áp dụng ‘Giả chết’ không?】
(Chú thích: Giả tử là hành vi động vật giả vờ chết. Đây là chiến lược sinh tồn để tránh kẻ săn mồi, đồng thời cũng có thể dùng để đánh lừa con mồi trong các tình huống chủ động săn đuổi.)
“Ồ?”
Phải chăng vì đã lâu rồi mới được ăn bữa ngon, nên khung thông báo mờ ảo xuất hiện lần này trông lại thấy thân thuộc hơn bao giờ hết.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

