Phần 6

324. Phục kích (5)

2025-10-04

2

Baek Aeyoung lơ lửng trên dây thừng, cảnh giác nhìn ra ngoài. Cô đo khoảng cách giữa dây thừng và cửa thang máy, rồi nhảy một đường parabol về phía cửa thang máy. Khoảnh khắc tiếp đất, chiếc túi đeo ngang hông cô ấy rơi xuống.

Chiếc túi chứa vàng và đồ trang sức rơi xuống trần thang máy với một tiếng "bịch" nặng trịch, may mắn thay không phải trên người tôi hay người kỹ sư vừa rơi xuống. Tôi nghe thấy tiếng Baek Aeyoung chửi thề từ trên đó. Khi tôi nhìn luân phiên giữa túi của Baek Aeyoung và người đàn ông rơi xuống, một giọng nói từ trên cao vọng xuống.

"Cầm túi của tôi và đứng yên đó! Dù ai đến cũng đừng lên tiếng! Đừng đi đâu cả! Tôi sẽ quay lại nên đừng biến mất mà không nói một lời nào!"

"Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây!"

Tôi giơ bàn tay trái đang quấn băng lên vẫy. Tôi không thể đi đâu cả. Baek Aeyoung dường như nhìn về phía này trong giây lát, nhưng ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy.

"Nếu có ai đến bắn anh thì hãy nhảy thẳng vào trong thang máy. Chúng sẽ không muốn phiền phức đi xuống đó để giết anh đâu. Tôi sẽ đến đón anh! Cứ đợi tôi!"

Baek Aeyoung dặn dò cẩn thận rồi biến mất về phía cửa thang máy có ánh sáng chiếu vào. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa thang máy nơi ánh sáng chiếu vào cho đến khi tiếng bước chân của Baek Aeyoung xa dần và tôi không thể nghe thấy nữa.

Trần thang máy nơi tôi đang đứng hầu như không có ánh sáng. Dù ánh nắng ban trưa đang chiếu vào cửa thang máy cách 4 mét phía trên và cửa sổ lớn ở phía đối diện, nhưng chỉ đủ để tôi nhìn thấy tay chân mình. Trong lúc tôi đang lục lọi ba lô bằng tay phải để lấy đèn pin thì có ai đó nắm lấy mắt cá chân tôi. Tôi hét lên theo phản xạ.

"Aaaaaaa!"

Tôi hét muốn long cả trục thang máy. Tiếng hét giảm dần theo thời gian, nhưng khi nhận ra người rơi xuống còn sống, tôi hoàn toàn im lặng. Hơi thở hổn hển của tôi tràn ngập tai.

"Hộc. Hộc. Hộc."

Tôi cứ tưởng người đó đã chết rồi. Tôi tìm đèn pin và bật sáng, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc đen ướt đẫm máu. Tôi do dự một lúc rồi dùng tay phải và chân phải lật người đàn ông đang nằm sấp lại. Người đàn ông đang co giật vì cú ngã dường như không thở được bình thường.

Tiếng khò khè phát ra từ miệng, có vẻ như máu đang ứ đọng trong miệng và chảy vào khí quản. Trên ngực anh ta có vết đạn, có vẻ là tác phẩm của Baek Aeyoung. Hai phát vào phổi. Người đàn ông trong ánh chiếu đèn pin đang chảy máu rất nhiều và phun bọt máu từ miệng và mũi. Nước mắt máu chảy ra từ mắt. Trời ơi. Nhìn cảnh tượng này ngay trước mắt mà tôi sợ đến mức muốn đập đầu vào tường và ngất đi.

Bản năng lập tức muốn rời xa người này bao trùm lấy tôi. Aeyoung! Cô mang tôi đi với! Đừng bỏ tôi lại! Tôi cố gắng kiềm chế không hét lên, ngậm đèn pin vào miệng. Sau đó tôi lấy một chiếc khăn trong ba lô ra. Tôi thở dài một hơi và tiến đến gần người kia. Là người bị thương thôi. Chỉ là người bị thương thôi.

Dù tôi lau mặt anh ta bao nhiêu lần nữa thì máu vẫn cứ chảy ra, nên tôi không thể xác định được danh tính một cách chính xác. Xét việc Baek Aeyoung đã bắn anh ta thì chắc không phải người của đội kỹ sư Ga rồi. Trong bóng tối, tôi nhìn kỹ quần áo thì thấy có chữ "Haoran" bằng tiếng Anh. Tôi không biết tại sao anh ta lại ở đây, nhưng có vẻ bên Giáo hội Vô Hạn đã cử anh ta đến sửa thang máy. Mũi anh ta hình như cũng bị gãy. Dù vết đạn của Baek Aeyoung chí mạng, nhưng khẩu súng trường kim loại nặng trịch anh ta đang đeo va chạm với sàn nhà cũng đã làm gãy hết những phần yếu ớt trên cơ thể anh ta.

Tôi ôm anh ta từ phía sau và đặt anh ta lên sàn thang máy gồ ghề. Rồi tôi nâng cằm anh ta lên và quay đầu sang một bên. Máu mũi chảy xuống ròng ròng. Nước mắt máu cũng chảy sang bên cạnh. Có vẻ như anh ta đã đập đầu xuống sàn rất mạnh nên không tỉnh táo được. Tuy nhiên, anh ta vẫn có thể thở được, nên người đàn ông đang khạc ra cục máu nói lắp bắp.

"Tôi phải đi. Tôi sẽ đi. Tôi phải đi."

Người đàn ông vung tay chân, như thể muốn đi đâu, thốt ra những câu tiếng Trung không rõ nghĩa rồi yếu ớt gục xuống. Tôi dùng tay phải ấn chặt chiếc khăn vào ngực nơi đang chảy máu. Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên từ xa nhưng tôi không biết ai đang bắn hay bắn ở đâu. Haoran, người đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pin tôi ngậm trong miệng, hỏi tôi.

"Ai vậy?… Anh là Park Moohyun sao?"

Tôi do dự một lúc rồi gật đầu, ánh đèn pin lung lay lên xuống.

"Tôi không thấy mặt anh. Cho tôi xem mặt đi."

Tôi đổi tay phải đang ấn khăn sang tay trái vô dụng của mình. Rồi tôi lấy đèn pin đang ngậm trong miệng ra bằng tay phải, giơ lên và chiếu xuống. Haoran ho khan, nước mắt máu chảy ra rồi hỏi.

"Tôi thật may mắn. Anh là Đấng cứu thế của chúng tôi."

"…Đó là những gì họ nói."

"Hãy… cứu rỗi tôi."

Tay Haoran khó khăn sờ lên ngực rồi đưa ra một chiếc túi nhỏ.

"Tôi sẽ trả giá."

Bàn tay dính đầy máu run lẩy bẩy. Anh ta cứ đưa chiếc túi ra và lắc lư như muốn tôi cầm lấy.

"Cái gì vậy?"

"Tìm chủ nhân của chiếc vòng tay này và trả lại cho tôi. Chắc chắn là do bọn buôn người. 10 năm trước đột nhiên biến mất."

Tôi ngậm đèn pin vào miệng và dùng tay phải cầm lấy chiếc túi đó rồi mở ra. Bên trong chiếc túi nhỏ có một chiếc vòng tay ngọc bích, tròn và nhẵn, màu xanh lá cây đậm. Nhìn kích thước thì có vẻ là của phụ nữ. Rơi từ độ cao hai tầng mà chiếc vòng ngọc bích vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ một ly. Chỉ có Haoran là bị dập nát khắp nơi. Haoran nói khó khăn trong khi thở dốc một cách kỳ lạ. Mỗi khi anh ta nói, máu lại ứa ra.

"Nếu tặng đá quý… thì sẽ được ban điều ước, đúng không?"

Vị của chiếc đèn pin trong miệng tôi đắng ngắt. Tôi muốn hét lên rằng tôi không biết làm điều đó. Tôi quay đầu lại thì ánh đèn pin chiếu vào chiếc túi của Baek Aeyoung. Do lực va chạm khi rơi, vài thỏi vàng nhô ra khỏi khóa kéo của chiếc túi, và giữa chúng, tôi thấy sợi dây chuyền đá lapis lazuli. Tôi cúi đầu xuống, chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn pin.

Tôi lấy đèn pin đang ngậm trong miệng ra bằng tay phải và lại chiếu vào Haoran. Tôi có thể chỉ cần nói những lời tốt đẹp. Sẽ không có vấn đề gì nếu tôi đóng vai Đấng cứu thế giả cho đến khi Haoran chết.

Nhưng.

"Nếu chúng ta ra khỏi đây, tôi sẽ mua tặng anh một viên đá quý. Với túi tiền của tôi, có lẽ tôi có thể mua được một sợi dây chuyền thạch anh tím rẻ nhất. Tôi sẽ tặng anh đá quý, vậy hãy thực hiện điều ước của tôi."

"Gì cơ?"

Tôi cảm thấy Haoran đang cố gắng tập trung để nghe lời tôi nói. Tôi cúi người xuống bên cạnh Haoran.

"Tôi ước có ai đó giải thoát tôi khỏi nỗi đau này."

Tôi giơ bàn tay trái đẫm máu lên và nói. Rồi tôi hất cằm về phía cửa thang máy ở xa, cao như bầu trời.

"Tôi ước có ai đó đưa tôi ra khỏi đây ngay lập tức."

Tôi vừa nói vừa ấn mạnh vào ngực Haoran bằng tay trái.

"Tôi ước có ai đó có thể giúp tôi đừng phải chết nữa."

Chiếc túi ni lông treo lủng lẳng ở cổ tay phải cứ chạm vào cẳng tay mỗi khi tôi cử động, khiến tôi khó chịu. Cơn đau thỉnh thoảng ập đến cũng vậy.

"Tôi muốn về nhà… Nếu các người yêu cầu tôi cứu rỗi, vậy ai sẽ cứu rỗi tôi đây?"

Haoran chắc chắn đã nghe thấy nhưng không nói gì cả. Anh ta khạc ra máu đang trào lên ở khóe miệng, rồi đột nhiên tỏ ra ngỡ ngàng, rồi giận dữ nói.

"Tại sao… anh lại nói với tôi những lời đó… Khụ! Tôi đã gia nhập Giáo hội Vô Hạn… Và niềm tin của tôi cũng tràn đầy mà! Tôi đã làm việc chăm chỉ vì ngày hôm nay đến mức nào! Anh phải cứu rỗi chúng tôi chứ! Anh đang nói cái quái gì vậy!… Cầm đá quý đi! Cầm đá quý và… ban cho tôi điều ước! Chỉ cần cúng đá quý thì điều ước sẽ thành hiện thực mà! Khụ!"

Haoran hét lên với khuôn mặt như thể bị vị thần mình tin tưởng chối bỏ, và tình trạng của anh ta dường như càng lúc càng tồi tệ hơn. Quả thật, vị Đấng cứu thế của tôn giáo mình lại cầu xin được cứu rỗi trước thì đúng là nực cười.

"Tôi chỉ biết một con đường cứu rỗi duy nhất thôi."

"Đúng vậy! Trở về… quá khứ! Anh sẽ biết cách trở về quá khứ!"

"Cách cứu rỗi của tôi là cứ sống qua từng ngày. Đánh răng hàng ngày, dùng chỉ nha khoa thì càng tốt. Đối xử tử tế với tất cả mọi người mình gặp. Lắng nghe những người đang gặp khó khăn, cho họ ăn nếu họ đói, động viên họ bằng những lời đơn giản. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi không biết cách cứu rỗi nào khác."

"…Cách để trở về quá khứ và cứu rỗi chúng tôi? Suy nghĩ kỹ đi. Không thể nào không có được."

"Tôi cũng không biết."

Ngay khi nghe lời đó, Haoran như muốn nổ tung, dù đã bị bắn hai phát và tình trạng cơ thể hỗn loạn vì cú ngã, anh ta vẫn cố gắng đứng dậy. Nhìn anh ta vung tay, có vẻ như anh ta muốn đánh tôi vài cái hoặc muốn bám víu vào tôi.

"Các tín đồ Vô Hạn sẽ phải tự cứu rỗi bản thân, giống như các tín đồ tôn giáo khác vậy. Điều ước cũng vậy. Nghĩ lại thì đời sống tôn giáo đều giống nhau cả. Dù có cầu xin thần linh bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng nếu không tự mình hành động thì sẽ chẳng đạt được gì cả đâu."

Haoran nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng rồi ném chiếc túi chứa vòng ngọc bích cho tôi cùng với vài lời chửi rủa.

"Mày phải cứu rỗi tao bằng sức mạnh tuyệt đối chứ. Điều ước của tao… thực hiện nó đi. Cái này không đủ sao? Tao có thể cho thêm. Nếu tao phải tự làm thì tại sao… tao lại phải gia nhập Giáo hội Vô Hạn chứ."

"…Đúng vậy. Có lẽ… các người đã chọn nhầm người làm Đấng cứu thế, hoặc là đã gia nhập nhầm tôn giáo. Chắc là bị ai đó lừa rồi."

"Đây không phải là điều tao muốn. Ở đây… tao không muốn chết ở đây một cách vô nghĩa như thế này."

Tôi dùng khăn và tay trái ấn chặt vào vết thương trên ngực nhưng dường như nó không giúp cầm máu được nhiều. Nhìn Haoran, có vẻ như anh ta đang bị thiếu máu và hạ huyết áp do mất máu quá nhiều. Mặt Haoran trắng bệch. Tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe câu chuyện của anh ta.

"Tôi không muốn chết như thế này. Đau quá! Chết như thế này! Cứu… tôi."

Tôi đang cầm đèn pin bằng tay phải và chiếu từ trên xuống, nên Haoran nắm lấy cánh tay trái của tôi và bám vào. Sức mạnh của anh ta rất lớn, tôi chỉ đành nghiến răng chịu đựng cơn đau. Haoran liên tục lặp lại rằng anh ta không muốn chết như thế này, rồi cuối cùng anh ta từ từ buông lỏng ra, không còn sức để nói nữa.

Tiếng thở dốc nặng nề vẫn tiếp tục vang lên. Tôi không biết đã bao nhiêu phút trôi qua. Đến khi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, một tiếng động nhỏ phát ra từ góc. Tôi chiếu đèn pin vào thì thấy đó là tiếng động từ chiếc túi mà Haoran đã ném. Mở ra, tôi thấy chiếc vòng ngọc bích đã vỡ làm đôi. Tôi đặt hai tay Haoran lên ngực anh ta và đặt chiếc túi đựng vòng tay vào giữa hai bàn tay.

Thi thoảng vẫn có tiếng súng từ xa vọng lại nhưng không ai tiếp cận khu vực thang máy. Tôi đợi thêm khoảng 30 phút nữa bên cạnh Haoran đã chết, nhưng vẫn không có ai đến.

Liệu nếu tôi giả vờ là Đấng cứu thế, dù chỉ là lời nói dối, để anh ta có thể ra đi thanh thản thì có tốt hơn không? Tôi tiếp tục chờ đợi Baek Aeyoung, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi vô hình.

.

.

.

talia: (warning: lảm nhảm dài dòng) Không biết mọi người đã nghe câu “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân” của Karl Marx chưa, cá nhân tui thì luôn tâm đắc câu này kinh khủng. Thuốc phiện ở bối cảnh này nó không chỉ là chất gây nghiện, mà nó giống như là một liều thuốc xoa dịu tinh thần hơn (thuốc phiện thời đó là opium - kiểu thuốc giảm đau hơn là chất cấm á). Tui thì không theo tôn giáo nào, nhưng tui luôn thấy hứng thú với việc các tôn giáo luôn tồn tại như một chỗ dựa cho con người, và con người “con người” hơn khi đặt niềm tin vào một điều gì đó tưởng chừng không thực ấy. Đọc chap này thì tui lại nghĩ tới câu của Marx và tui nghĩ nó cũng lý giải rất nhiều cho hành động của Haoran, hay Jaehee, hay Kanu, hay các tín đồ khác (dù tui vẫn đéo ưa nổi hành động của bọn tà giáo này). Haoran hay những tín đồ khác đã đặt niềm tin cho một ‘Đấng cứu thế’ quá lâu, để dựa vào ‘niềm tin không thực’ đó quên đi một nỗi đau không thể vượt được trong hiện thực. Rồi khi Moohyun nói như thế thì cũng giống như lập tức dừng liều thuốc giảm đau đó đi, khiến cái tượng đài niềm tin đấy của ổng sụp đổ cái đùng. Nên dù cũng hơi giật mình khi ổng sắp chết vẫn cố đứng dậy vung tay thì điều đó cũng không khó hiểu lắm.

Nhưng mà nếu không thể dựa vào tôn giáo đề cho mình thêm sức mạnh, thì hãy làm như Moohyun nói đi, dựa vào niềm tin vào chính bản thân mình đã. Suy cho cùng, tôn giáo chỉ là liều thuốc giảm đau thôi, không phải thuốc chữa bệnh đâu - “Dù có cầu xin thần linh bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng nếu không tự mình hành động thì sẽ chẳng đạt được gì cả đâu.”

Có lẽ lý do dù Moohyun có trông hèn đến bao nhiêu vẫn tạo cảm giác ảnh thật dũng cảm là vì trong cái tình cảnh có thể chọn buông xuôi, có thể chọn dựa vào niềm tin không thực, có thể chọn cách dựa vào sự hy sinh của người khác, nhưng anh nha sĩ nhà ta vẫn kiên định chọn dựa vào sức mạnh của chính mình ?iu ảnh lắm lun huhu