Shin Haeryang đứng ngoài thang máy quan sát tình hình, còn Seo Jihyuk ở bên trong cùng mọi người. Baek Aeyoung đang kiểm tra bảng mạch bên trong thang máy rồi gọi Shin Haeryang vào. Anh ấy bước lùi vào trong khi vẫn quan sát phía trước, sau đó gật đầu trả lời câu hỏi của Baek Aeyoung.
"Đi lên ngay chứ?"
"Ừ, ngay lập tức."
Cửa thang máy đóng lại. Khi nó bắt đầu di chuyển lên trên, mọi người dần dựa vào vách rồi ngồi thụp xuống sàn. Tumanako tựa đầu vào vách thang máy, trông kiệt sức. Cô ấy nói chuyện một cách khó khăn, như thể ngay cả việc thở cũng là một cực hình.
"Mệt quá. Tôi muốn về nhà."
Tôi cũng cảm thấy rã rời, chỉ ngồi bất động như một mớ quần áo rơi trên sàn. John Doe thậm chí chẳng thèm để tâm đến việc sàn thang máy bẩn đến mức nào, cứ thế nằm ngửa trên sàn.
Có vẻ như chỉ có ba thành viên của đội kỹ sư là còn đủ tỉnh táo. Lòng bàn tay tôi dính bết lại vì máu khô. Tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả. Tôi chỉ muốn được về nhà, nằm dài trên giường.
Nhưng thực tế không như vậy. Đối diện với hiện thực, tôi dựa người vào vách thang máy. Tôi phát ngán với cái thang máy này rồi. Đã sang thế kỷ 21 rồi mà con người vẫn chưa có phương tiện di chuyển có cánh sao?
"Anh ổn chứ?"
Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra người ta đang hỏi mình. Tôi chỉ đảo mắt nhìn Tumanako rồi trả lời:
"Tôi nghĩ là không ổn đâu."
"Ừ. Cũng đúng thôi. Không phải lúc nào cũng có thể ổn được."
Mấy người đội kỹ sư cũng ngồi xuống trong thang máy, trông ai cũng thoải mái. Đặc biệt là Baek Aeyoung, cô ấy dùng ba lô làm gối rồi nằm hẳn ra sàn. Seo Jihyuk tựa lưng vào vách, ôm khẩu súng nhắm mắt lại. Nhìn sơ qua, trông anh ấy giống hệt một người lính ngủ gục trong chiến hào. Nhưng tôi biết anh ấy chỉ đang nhắm mắt thôi, vì vậy tôi hỏi thẳng:
"Không nhất thiết phải giết. Hoàn toàn có thể đưa cô ấy theo cùng mà."
Seo Jihyuk mở mắt nhìn tôi. Lúc đó, Shin Haeryang lên tiếng ra lệnh từ bên cạnh:
"Nghỉ ngơi đi."
Nghe những lời đó, Seo Jihyuk lập tức nhắm mắt lại. Giống như một cỗ máy vừa cạn kiệt năng lượng. Shin Haeryang ngồi xuống giữa tôi và Seo Jihyuk, rồi nói:
"Để tôi trả lời thay."
"Vâng."
"Đưa cô ta theo quá nguy hiểm."
"Cô ấy bị thương, cổ tay bị trói, và đã đồng ý hợp tác."
"Kết quả của sự hợp tác là ngay khi mất điện, cô ta lại trộm máy tính bảng rồi bỏ chạy."
"Nhưng máy tính bảng của anh vốn vô dụng mà."
Nếu như tôi hiểu đúng về quyền hạn của các kỹ sư thì đội trưởng các nhóm hiện tại gần như chẳng còn quyền hành gì cả. Chỉ có máy tính bảng của Michael Roacker mới có thể giải thoát những người bị nhốt trong khu Baekho. Dù Shin Haeryang có giao máy tính bảng của mình cho Zixuan ở đảo Daehan, thì nó cũng chỉ là một miếng giấy lộn vô dụng mà thôi.
"Tôi chỉ đơn giản là đưa cho Zixuan thứ mà cô ta muốn thôi."
Anh ấy đã khiến Zixuan tin rằng thứ vô dụng đó là cần thiết. Một kẻ bị thương như cô ấy mà có thể giật đồ từ tay Shin Haeryang ư? Nếu vậy thì cướp mật gấu từ một con gấu sống còn dễ hơn.
"Với khả năng của anh, lẽ ra có thể ngăn không cho cô ấy giật đồ chứ?"
"Anh đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ là một thợ sửa chữa bình thường, đang sợ chết khiếp thôi."
Shin Haeryang thản nhiên nói. Cá nhân tôi nghĩ rằng ở khoảnh khắc này, có lẽ những người trong căn cứ dưới đáy biển đều muốn đấm thẳng vào mặt anh ấy. "Anh không hề sợ, mà cũng chẳng phải thợ sửa chữa bình thường!"
Nhìn sang Tumanako ở góc bên kia xem. Đó mới là dáng vẻ của một người đang sợ hãi. Cô ấy run lẩy bẩy như một con thỏ đang chịu đựng gió giữa mùa đông. Bình tĩnh lại nào. Tôi không hề bối rối.
"Một người thợ sửa chữa bình thường mà lại quá rành súng ống như vậy à?"
"Bác sĩ, anh lại quá quen thuộc với tín đồ tà giáo và bọn khủng bố đấy. Bình thường người ta sẽ cảm thấy ghê tởm, sợ hãi đến mức chẳng muốn đứng gần hai nhóm đó đâu."
Hình như anh ấy đang nói về chuyện tôi từng cõng Sumire, hoặc việc tôi đã chữa trị cho Zixuan... Phải rồi, John Doe cũng ở đây nữa.
"Thứ tôi quen thuộc chỉ là công việc nha khoa thôi."
"Mất điện là sự cố bất ngờ. Ngay khi có cơ hội, Zixuan đã xô John Doe, đẩy ngã Tumanako, giật lấy máy tính bảng rồi bỏ chạy. Trong tình thế kẻ thù vẫn còn ngoài kia, chúng ta không thể cứ mặc kệ những mối nguy từ bên trong xảy ra được. Khi thoát khỏi căn cứ này và đoàn điều tra Trung Quốc đến, cứ nói rằng Seo Jihyuk đã nổ súng theo lệnh cưỡng ép của tôi."
Căn cứ dưới biển là một loại khu vực ngoài lãnh thổ. Và trong tình huống không rõ thẩm quyền của quốc gia nào sẽ được áp dụng, nếu là trước đây, có lẽ tôi đã ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Tôi thậm chí có thể thấy lời của Shin Haeryang thoạt nhìn có vẻ hợp lý. Nhưng thực tế thì sao? Chắc chắn sẽ chẳng có cuộc điều tra nào, hoặc nếu có, nó cũng chỉ là một màn kịch rồi dần dần bị chìm vào quên lãng. Nếu vụ việc này do phía Trung Quốc chủ mưu, thì cái chết của Zixuan sẽ bị chôn vùi trong im lặng.
Nếu tôi chẳng hay biết gì, tôi đã hoàn toàn tin tưởng và làm theo những gì nhóm kỹ sư nói.
"Giả sử Zixuan là người Hàn Quốc, các anh vẫn sẽ giết cô ấy sao?"
Nếu tôi đào sâu vào nguồn gốc của những lợi ích nhỏ nhặt mà mình có, tôi sẽ nhận ra rằng mình đã trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia vào hành vi đối xử và bạo lực ở những khía cạnh mà bản thân thậm chí không nhận thức được trong cuộc sống. Tôi là một người đàn ông sinh ra ở một quốc gia phát triển, sống gần thủ đô, làm một công việc chuyên môn với thu nhập cao và nhờ tiền bạc mà khuyết tật của tôi hầu như không thể nhận ra bằng mắt thường. Tôi đã tin rằng mình hiểu rõ những đặc quyền mà mình có. Vì vậy, để sống một cách đúng đắn, tôi nghĩ rằng mình luôn phải ghi nhớ rằng nhóm mà tôi tham gia có thể không phải là một nơi tốt đẹp.
"Không."
...Trong suốt cuộc đời mình, tôi hiếm khi nghĩ rằng việc mang quốc tịch Hàn Quốc có nghĩa là thuộc về một nhóm lợi ích nào đó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ nhận ra điều đó tại một căn cứ dưới đáy biển, nơi đầy rẫy những kẻ cầm súng.
Ngay cả khi chữa trị những chiếc răng bị gãy hoặc sứt mẻ ở Deep Blue, tôi vẫn nghĩ ba người này là những người mạnh mẽ nhưng chính trực. Người ta nói rằng khi sợ hãi, con người có xu hướng chia bè kết phái, đứng về phía họ cảm thấy an toàn và đặt niềm tin tuyệt đối vào nhóm bảo vệ họ. Có phải tôi đã tin như vậy chỉ để cảm thấy an toàn hơn không?
Nếu nghĩ rằng những hành động của tôi chỉ là một dạng rộng lượng giả tạo với những người yếu hơn hay thấp kém hơn mình khi đang bám víu vào kẻ mạnh... thì thật là buồn nôn.
Nỗi buồn trào dâng khi nhận ra rằng những người mà tôi từng tin tưởng lại có thể nổ súng giết người khác không một chút do dự. Nhưng cảm giác gần như là phản bội này chỉ có mình tôi hiểu. Những người này không thể biết được cảm xúc này của tôi bắt nguồn từ đâu.
Chỉ có tôi, người nhớ tất cả, mới biết một khía cạnh khác của họ. Chúng tôi đã dành thời gian cùng nhau để trốn thoát khỏi căn cứ này, dựa vào nhau, cố gắng bảo vệ nhau. Trong quá trình đó, mạng sống của họ đối với tôi không thể bị cân đo bằng hiệu suất hay sự cần thiết.
Nếu tôi sớm nhận ra rằng họ là một nhóm người sẵn sàng giết người chỉ vì một chiếc máy tính bảng vô dụng, có lẽ tôi đã không trao tình cảm của mình, không lãng phí thời gian gắn kết, và không phải một mình vật lộn với những cảm xúc này.
Thật buồn và khó chịu.
Tôi muốn gọi điện than thở với ai đó. "Này, hôm nay tôi có một ngày tệ hại ở công ty. Tôi đã nghĩ họ là những người tốt. Nhưng hóa ra, họ chỉ rộng lượng với những người cùng nhóm, còn những kẻ bên ngoài thì lại bị họ giết vì gây phiền phức. Theo quan điểm của họ, tôi chỉ là một kẻ cứng đầu lãng phí thời gian một cách vô ích khi cứ khăng khăng giúp đỡ một người không phải người Hàn Quốc." Tôi muốn trút ra tất cả những lời phàn nàn như vậy.
Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy bực bội. Cánh tay con người có thể xoay được nhờ khớp vai, đúng không?! Nếu khuỷu tay không thể gập lại, ít nhất cũng phải cố mở ra chứ!
Thấy tôi buồn bã, Baek Aeyoung thở dài rồi quay sang nói với đội trưởng Shin.
"Chúng ta đều biết rõ anh ấy hiểu chuyện nội bộ của chúng ta thế nào rồi. Đừng tiếp tục nữa."
"Ngay từ đầu, tôi đâu phải người biên kịch vở kịch dài dòng này."
Baek Aeyoung liếc nhìn Seo Jihyuk, rồi đột ngột đá vào bắp chân anh ấy. Đôi mắt vốn đang nhắm lập tức mở ra.
"Sao lại đá! Nói bằng lời đi chứ."
"Tôi bảo dừng lại."
Seo Jihyuk nhếch môi cười khẽ, rồi đưa tay che miệng lại. Giọng anh ấy pha chút thích thú.
"Hừm. Lừa một người tốt chẳng vui chút nào."
Shin Haeryang nói với Seo Jihyuk như thể anh ấy không thể tin nổi.
"Cái gì? Vậy cậu làm theo lệnh chắc? Cứ cãi lại mới được."
"Tôi chỉ nói theo kiểu của một người đã từng tha cho ai đó dù trái lệnh đội trưởng, nhưng cuối cùng lại bị phản bội thôi! Đó là màn diễn xuất đỉnh cao, chứa đầy nỗi cô độc và bi tráng đấy! Mọi người thật quá đáng khi không cảm nhận được."
"Trời ạ. Nổi cả da gà! Anh tưởng mình là nhân vật chính trong phim chắc?"
Baek Aeyoung rùng mình nhìn Seo Jihyuk với vẻ ghê tởm. Bầu không khí nặng nề trong thang máy cũng dịu đi phần nào.
Đột nhiên, Shin Haeryang bất ngờ hỏi tôi, khi tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ.
"Anh tin rằng tôi có thể dễ dàng ra lệnh giết người cho Jihyuk, và anh ấy cũng có đủ khả năng để thực hiện lệnh đó?"
"Hả?"
"Anh tin rằng cả ba chúng tôi đều là những kẻ giết người thuần thục sao?"
"Hả?"
"Từ lúc anh biết con dao của tôi, tôi đã thấy kỳ lạ rồi. Tôi giấu nó khá kỹ đấy."
"Tôi thấy có gì đó sai sai ngay từ khi anh bảo tôi sẽ bị bắn."
"Anh đang nói gì vậy?"
Seo Jihyuk vẫn tựa đầu vào tường, nhìn tôi và nói.
"Tôi không giết Zixuan. Nếu phải chọn, kẻ tôi muốn giết là Hao Ran và Wei Qi. Zixuan thì không. Dù sao, cô ta cũng chưa làm gì đáng để tôi xuống tay."
"Không. Nhưng anh vừa bắn... Tôi thấy cô ấy ngã xuống rồi mà."
"Tôi bắn vào bắp chân trái của cô ta thôi. Bác sĩ đã chữa trị cho cô ta rồi, tôi giết làm gì nữa? Tôi chỉ định xem có ai đến giúp cô ta không thôi. Nhưng không có ai cả, vậy thì đành phải tự bò đi thôi. Đã được dùng thuốc giảm đau, lại còn biết cách cầm máu vì bác sĩ chỉ cho một lần. Chỗ cô ta ngã là ngay bên cạnh phòng giặt. Cứ xé quần áo ra mà băng lại. Đội trưởng đã cho cô ta máy tính bảng rồi. Nếu bình thường sống tử tế, chắc cũng sẽ có người sẵn lòng giúp cô ta thôi."
"Nhưng anh nói đội trưởng Shin bảo anh giết Zixuan mà."
Tôi ngây người nói ra điều đó, nhưng Seo Jihyuk chỉ cười ranh mãnh.
"Nếu đội trưởng thực sự ra lệnh giết, viên đạn đầu tiên đã không nhắm vào vai cô ta đâu. Tôi đâu có phí đạn vô ích như vậy. Đáng lẽ nó phải găm thẳng vào đầu rồi."
"Nếu có thể giết người tùy ý để dọn dẹp đối thủ, tôi đã chẳng phải phiền phức dùng đến nắm đấm."
Shin Haeryang nói với giọng bình thản. Baek Aeyoung thì thầm.
"Nước biển đang rò rỉ vào căn cứ? Cứ tìm đường tránh nó và ra ngoài thôi. Bọn cuồng tín điên rồ? (Cô ấy liếc sang John Doe rồi thở dài.) Cứ coi như tất cả đều như thế đi. Còn đám kỹ sư vác súng lang thang như anh nói trên loa? Hầu hết đều đã bị nhốt trong khu Baekho rồi. Vậy thì giờ chúng ta quan tâm nhất điều gì?"
Shin Haeryang, Seo Jihyuk và Baek Aeyoung cùng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy như một con mồi bị ba con thú săn bao vây. Mà trong thang máy này, tôi chẳng có đường nào để trốn cả.
"Seo Jihyuk, Baek Aeyoung và tôi đều được ký hợp đồng với tư cách kỹ sư. Lịch sử nghề nghiệp trong sơ yếu lý lịch cũng ghi rõ như vậy, nên với người ngoài, chúng tôi chỉ là những dân thường gây ra hành động phá hoại. Nhưng anh thì đã biết chúng tôi thực sự đến đây vì lý do gì rồi, đúng không?"
.
.
.
lu: Moohyun buồn lắm nha. Những ai đã đọc và suy nghĩ nhân sinh vì chap trước và nửa đầu chap này nào. Cười ẻ. Diễn sâu đc cả ba luôn. Bắt nạt bé Moohyun =)))))))
Haha ừ thì tui cũng từng là nạn nhân đây. Chap trc còn nghĩ Moohyun lần này ko thân thiết đc với ShinSeoBaek nữa, rồi gì mà ai đúng ai sai. Chap này há hốc. Lên xuống tàu lượn chỉ trong 1 chap =)))))))
.
talia: cạn lời :)))))))))) nhìn moohyun tội điên :))))))))))) vòng này lại khám phá thêm được vài khía cạnh thú vị nữa của ShinSeoBaek, cụ thể là đanh đá và nói dối trắng trợn lừa người ngây thơ ? kỹ sư bình thường cơ mà haha

