Web novel

Chapter 11: Sự ghé thăm của Tuyết nữ

2025-09-03

2

Chapter 11: Sự ghé thăm của Tuyết nữ

 

“Niini… em buồn ngủ…”

 

Kokoa nói trong khi mơ màng bám lấy cánh tay tôi, bước ra khỏi phòng tắm sau khi đánh chén no nê là chỉ muốn nằm ngay xuống chiếc giường êm ái. Đúng thật là chẳng có gì sướng hơn vậy.

 

Mà cũng hơn tám giờ tối rồi còn gì, cũng là giờ mà Kokoa nên đi ngủ nên tôi quyết định cho ẻm lên giường.

 

“Được rồi lên nào”

 

“Mm…”

 

Bế Kokoa trong tay, tôi mở cánh cửa dẫn đến phòng mình. Nhẹ nhàng đặt em ấy lên giường tôi với tay xoa nhẹ mái tóc mượt mà như lụa ấy.

 

“Ngủ ngon nhé Kokoa.”

 

“Ngủ ngon nyan…”

 

Có vẻ em ấy buồn ngủ lắm rồi, thôi thì không làm phiền ẻm nữa.

 

 Chỉ mất khoảng 5 phút để Kokoa hoàn toàn chìm vào giấc nồng, nhìn vào gương mặt đang say giấc đó là chỉ muốn nựng một cái thôi~

 

“Có vẻ hôm nay mẹ sẽ về trễ đây.”

 

Thường thì sau khi Kokoa ngủ tôi sẽ tranh thủ làm xong việc nhà nhanh nhất có thể, vì còn cả đống bài tập đang chờ tôi nữa. Cân bằng được thời gian đúng là chẳng phải một việc dễ dàng.

 

Đang mải mải mê trong suy nghĩ của mình thì bỗng—

 

Ping pong?

 

Tiếng chuông cửa vang lên.

 

Có thể là ai chứ? Nếu là mẹ tôi thì chẳng cần phải bấm chuông làm gì cho mệt, mà cũng chẳng có ai đi giao hàng tầm này cả.

 

“Buổi tối tốt lành. Tớ vào được chứ?”

 

Trên màn hình phản chiếu hình bóng của một cô gái trong bộ đồng phục thanh tú, gương mặt sắc lạnh đến tinh xảo và sự lạnh lùng chẳng thể nào so sánh— Suzumine Hyouka.

 

Phải mất một lúc suy nghĩ tôi mới có thể an ủi bản thân là mình không bị ảo giác, Suzumine-san bạn thân của Misaki. Người đã chẳng thấy đâu hôm nay bây giờ lại đang đứng ngay trước cửa nhà tôi.

 

Tôi không muốn nói rằng cổ ở đây là vì chuyện của Misaki đâu… chẳng nhẽ cô ấy đến là để làm chuyện đó chẳng…?

 

“Mà cũng muộn rồi, sao cậu không đợi đến mai đi…?”

 

“Nếu cậu nhanh ý thì cũng biết tôi đến vì lý do gì, nên là mở cửa nhanh đi.”

 

Cô ấy nói cùng gương mặt vô cảm và sự hờ hững, không giận dữ cùng chẳng có gì là tỏ vẻ thân thiện cả.

 

Giọng điệu lạnh lùng cách biệt cùng, ánh mắt vô hồn khiến tôi không khỏi lạnh sống lưng.

 

“Nếu việc đó liên quan đến Misaki thì chẳng phải cậu nên nói với cô ấy thì hơn sao?”

 

“Mọi chuyện sẽ chẳng có tí tiến triển nào khi cô ấy bên cạnh đâu, mà nhanh lên đi hay là tôi nên chờ cho đến khi mẹ của anh quay về đây?”

 

Ugh… chắc chắn cổ sẽ không rời đi cho đến khi nào đạt được mục đính đâu nhỉ… Mà sao cô ấy biết mẹ tôi không có nhà? Quan trọng hơn, tôi không thể để một cô gái đứng trước cửa nhà mình vào giữa đêm được… Tôi không muốn mấy cái camera chạy bằng cơm lại bắt đầu lên tiếng đâu.

 

“Rồi, rồi. Tôi mở đây…”

 

Suzumine hiển nhiên đã chuẩn bị trước, tôi làm sao mà ngờ tới được. Đúng là bây giờ chỉ có Faker mới cứu được pha này.

 

Nói thẳng ra là tôi không có sức mà đối đầu với cổ bây giờ đâu, còn cả đống bài tập tôi còn chưa kịp làm nữa…

 

“Xin lỗi nhé, đến chỗ cậu muộn thế này.”

 

Cánh cửa vừa mở, Suzumine-san bước vào như nhà của cổ, nếu biết mẹ tôi không ở nhà thì đáng ra cô ấy không nên cứ thế mà vào chứ…?

 

Bộ cô ấy không có tí phòng vệ nào à…

 

“Nếu đã vậy thì chẳng phải nên chọn lúc khác sao?”

 

“ Chẳng phải tự nhiên tôi đến đây vào giờ này đâu, lớp luyện thi của tôi cách chỗ này khá xa và tiện thể tôi chạy qua đây luôn.”

 

“À đúng rồi… cậu có thể nói nhỏ chút được chứ? Em gái tôi đang ngủ.”

 

“Ok, trừ khi cậu định làm trò gì bậy bạ thì tôi sẽ không làm loạn lên đâu. Thế nên đừng có lo.”

 

Ừ. Tốt nhất là nên như vậy, không thì mệt cho tôi lắm…

 

“Thế có chuyện gì mà cậu phải lặn lội đến tận đây? Phàn nàn về điều gì đó chẳng…?”

 

Đi thẳng vào vấn đề là cách mà tôi giải quyết mọi chuyện, quá lòng vòng chẳng đem lại cho tôi lợi ích gì. Mà trên hết tôi muốn cô ấy đi trước khi mẹ tôi về đến nhà.

 

Đứng trước câu hỏi đó Suzumine-san chỉ nhìn tôi một cách khó hiểu, như thể tôi vừa hỏi cô ấy xem con gà có trước hay quả trứng có trước vậy.

 

“Uhh… có chuyện gì à… Mình tưởng cậu đang nói về chuyện của Misaki đúng chứ? Với vai trò là bạn thuở nhỏ thì chắc cũng phải có chút vấn đề phải không…?”

 

“Ra vậy. Tôi trong mắt cậu chỉ có thế à?”

 

Như thể không thỏa mãn với câu trả lời của tôi, Suzumine-san nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.

 

Bộ tôi nói cái gì khó nghe thế à…?

 

“Thì… hai cậu cũng là bạn thuở nhỏ, việc lo lắng cho bạn mình khi mà quyết định hẹn hò với một người chẳng được lòng ai… là chuyện đương nhiên. Phải chứ…?”

 

Nếu có nói thì cô ấy cũng sẽ chẳng phải người duy nhất đâu.

 

Cũng chẳng làm tôi cảm thấy bất ngờ nếu nó thực sự xảy ra.

 

“Chuyện Misaki hẹn hò với ai là chuyện riêng của cô ấy. Không đến lượt tôi phán xét.”

 

Ừ nhỉ… với cái tính khí và sự lạnh nhạt đó thì việc của người khác chắc cổ cũng chả để vào đầu đâu ha…

 

“Một người như Suzumine-san đây cũng được coi là khá trưởng thành chẳng phải sao? Nếu nói như vậy liệu có là quá vô tâm không?”

 

“Ồ, cậu mà cũng nói được câu đó sao?”

 

Trong một khoảng khắc, tôi cảm thấy như cái ánh mắt đó đã xuyên cả một lỗ trên người tôi rồi ấy…

 

“Haiz… Không phải là tôi sẽ không nói gì nếu thấy cô ấy đi chệch hướng. Cơ mà trong trường hợp này thì tôi không có ý kiến.”

 

“Vậy điều đó cũng lý giải việc vắng mặt của cậu trong sự việc buổi sáng nay nhỉ? Thế cậu thực sự ở đây là gì?”

 

Theo những lời cổ nói thì chẳng có lý do để cô ấy ở đây cả…

 

Đột nhiên khóe miệng Suzumine chợt cong thành một nụ cười ma mãnh, khiến tôi không khỏi cảm thấy rùng mình…

 

“Hai người… thực sự không có hẹn hò… tôi nói có đúng không?” 

 

“...!”

 

“Hahaha… Bingo-”