Hiện thực - Một bãi đỗ xe trống vắng ở một tỉnh thành vô danh nào đó.
Trần Xung chậm rãi mở mắt, nhìn mái xe quen thuộc trên đầu, rồi thở ra một hơi nặng nề, cái thở dài của anh chứa vô số cảm xúc trộn lẫn.
Lại sống rồi.
Không chỉ thế, phần thưởng thử thách còn cho anh thêm một Thiên phú cấp A.
⟬Nhận được Thiên phú: Người Thủ Thành (A),Thiên phú của chức nghiệp Chiến binh,khi sử dụng kỹ năng loại Khiên,tất cả hiệu quả phòng ngự tăng thêm 25% ⟭
Ngoài hai vị trí thiên phú ban đầu, người chơi 1600 điểm còn có thêm hai vị trí bổ sung, tất cả đều có thể thay đổi kỹ năng.
Trần Xung âm thầm thay bỏ cái thiên phú cấp C cuối cùng, và đổi sang cái cấp A mới.
Như vậy, dàn thiên phú của anh từ mức trung - hạ (1A2B1C) bỗng vọt thành 2A2B, thuộc hạng trung - thượng.
Với mức phân đoạn hiện tại, hơn 1600 điểm mà có được cấu hình thế này quả là xuất sắc. Ít nhất, trong mấy lần thử thách tiếp theo, anh sẽ có thêm tự tin và cơ hội sống sót.
“Trình Thực... quả nhiên mấy cao thủ đều thích tỏ vẻ nhỉ...”
Anh bật cười khổ, lắc đầu, tiện tay rút một chai bia từ chồng thùng trên ghế phụ, rồi xuống ừng ực.
Rượu tràn ra, ướt đẫm áo anh, nhưng anh chẳng mảy may để ý. Anh uống liền bốn chai, ợ một cái, rồi ngả đầu xuống ghế.
“Hừ, cái thế giới chó má này, còn không bằng mơ một giấc.”
Anh khô khan cười, quẳng chai bia ra cửa sổ.
Thế nhưng chai không vỡ, mà vang lên những tiếng “leng keng” giòn giã.
Ngước mắt nhìn theo, anh thấy cả bãi xe đã chất đầy như núi toàn chai lọ.
So với gọi là bãi đỗ xe, “bãi rác” có lẽ chính xác hơn.
Một bãi rác thu hồi vỏ chai.
Trần Xung vốn chẳng phải kẻ cần uống hai chai mới ngủ.
Số lượng anh cần uống là hai thùng.
Thứ anh tìm không phải là giấc ngủ, mà là sự tê liệt.
“Hãy mau kết thúc đi... cái thế giới khốn nạn này.”
...
Hiện thực - Một căn hộ ở một tỉnh thành không tên nào đó.
Cao Tam Tuế ngẩn ngơ nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, anh vẫn chưa hoàn hồn.
Thử thách kết thúc sớm một tiếng chuyện chưa từng xảy ra. Sự thật là như thế nào thì anh vẫn không biết.
Nhưng có một điều mà anh chắc chắn: ở khoảnh khắc mình rời khỏi thử thách, anh nhìn thấy nụ cười của Trình Thực.
“Anh ta cười cái gì? Tại sao không sợ hãi? Chẳng lẽ anh ta đã sớm biết thử thách sẽ kết thúc sớm?”
Nét mặt Cao Tam Tuế thêm hồ nghi.
Anh vẫn tin rằng thời gian không bao giờ dối người. Bởi trong thử thách, anh đã mở ra ⦗Trận Địa Thời Gian⦘.
Nhưng vấn đề là thời gian không gạt người, vậy còn con người thì sao?
Nếu có một kẻ có thể lừa dối tất cả, thậm chí động tay động chân trên cả dòng thời gian...
Kẻ đó chỉ có thể là người đã cho tất cả bọn họ uống chai ‘Coca’ kia.
Trình Thực!
“Hả!?”
Cao Tam Tuế trợn to mắt, vội chạy tới bàn, tháo tung đồng hồ bằng dụng cụ và dùng kính lúp soi kỹ.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, ở mặt sau kim đồng hồ, hắn tìm thấy vết dấu vân tay mờ nhạt.
Ba vết, nối lại với nhau, thành một hình hết sức vi diệu:
:)
“...”
Thời gian quả thực không gạt người.
Nhưng đã có người lừa dối thời gian.
Trong khoảnh khắc, Cao Tam Tuế thông suốt. Anh cầm lên chiếc đồng hồ và bật cười nhẹ nhõm.
Thử thách vốn chẳng hề kết thúc sớm. Thứ sớm chính là ‘thời gian’ trong tay anh.
“Trình Thực... lợi hại thật.”
...
Hiện thực - Một tầng hầm ở tỉnh thành vô danh nào đó.
Nam Cung ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn nửa miếng bánh bò khô đã hết trong tay và bỗng bật cười.
“Lại sống rồi... tốt quá.”
Điểm của cô vẫn luôn thấp. Dù cộng cả lần này, điểm trên thang cũng chỉ hơn 1400.
Với mức điểm đó, trong thời đại mà thử thách càng lúc càng khó thì thật chẳng dễ dàng gì.
Nhưng cô không hề bất mãn. Chỉ riêng việc có thể sống dưới ánh nhìn của [Mục Nát] đã là may mắn rồi.
“Ngươi vốn có thể sống dễ dàng hơn, thúc đẩy sự mục nát của kẻ khác, đối với Người mà nói, cũng là một loại hiến tế.”
Giọng khàn khàn vang vọng trong căn hầm ẩm thấp.
Nhìn quanh, ngoài Nam Cung, không hề có ai khác.
Một giọng nói đến từ hư vô.
Cô lại quen lắm rồi. Nam Cung rút dao găm, kiên định lắc đầu:
“Ta không thể hại người khác.”
“Ngu muội. Ôm lấy sự mục rữa, ấy mới là tạo hóa của chúng sinh.”
“Ta không thể hại người.”
“...Ngu đến cùng cực. Thôi, bắt đầu nghi lễ hôm nay đi.”
Nam Cung sững ra, “Vừa nãy chẳng phải đã hiến tế rồi sao?”
“Những hiến tế trong thử thách là dâng cho Người. Còn bây giờ là phần của ta.”
Sắc mặt Nam Cung biến đổi. Cô cắn môi, tụt quần, dùng dao khứa sâu một nhát trên đùi.
Vết cắt ấy là một nét trong chữ Chính(正), mà đôi chân cô, đã đầy rẫy những chữ 正 như thế.
Khi máu trào ra và nhanh chóng tụ về lưỡi dao. Gương mặt Nam Cung tái nhợt dần.
Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể rơi xuống, lưỡi dao mới dừng và khe khẽ hừ một tiếng đầy thỏa mãn.
“Xong rồi?”
“Ừ, giờ trị thương cho bản thân đi.”
Cô gượng gạo, tự phát cho bản thân một kỹ năng trị liệu, rồi lôi từ gầm giường mục nát ra một cuốn sổ nhỏ, trịnh trọng viết vào một cái tên.
Trình Thực.
“Ngươi còn muốn báo đáp hắn? Nực cười. Thần Linh sẽ không để các ngươi gặp lại.”
“Nhưng ta vẫn phải ghi, nhỡ đâu đấy!”
Nam Cung lật vài trang. Quyển sổ rách nát ấy kín đặc những cái tên, mỗi người từng giúp cô.
“Ta cũng từng giúp ngươi, sao ngươi không ghi tên ta?”
“Cái giá của ngươi... ta trả rồi.”
...
Hiện thực - Một công viên ở tỉnh thành lạ lẫm nào đó.
Tống Á Văn nhìn điểm số mà cậu có từ thử thách mà ngây dại.
⟬Thang Khán Giả: +3⟭
“Đù?? Cộng ba điểm?? Bậc thang này mà cộng tới ba??”
Cậu dụi mắt nhìn đi nhìn lại, rồi gào rú, nhảy nhót như điên.
“Đờ mờ! Tao được +3! Anh em, bậc thang của tao tăng ba điểm!”
Người chơi trong công viên nghe tiếng, đồng loạt nhìn cậu như kẻ thần kinh. Nhưng Tống Á Văn mặc kệ, cứ chạy vòng vòng khu lều trại, cậu vừa chạy, vừa hét:
“Hỏi xem có ngầu không! Một ván tăng 3 điểm! Đứa nào từng thấy chưa hả?”
Có kẻ bực mình chửi:
“Tống Á Văn, mày thần kinh à, bậc thang cao nhất chỉ cộng 2 thôi, mơ hả cộng 3!”
Cậu chẳng thèm dừng mà tiếp tục la hét:
“Biết cái mẹ gì! Bảng thưởng tao nhìn nhầm chắc? Có cao thủ gánh, tao mở ulti gặp chân thần, giờ tao đã không cùng đẳng cấp với tụi mày rồi, hiểu chưa?”
Có người tò mò hỏi, “Cao thủ nào? Tên gì? Chức nghiệp, đức tin gì?”
“Vớ vẩn. Nói cho mày nghe... thôi bỏ đi, tên cao thủ là thứ mày có tư cách biết à?”
Dứt lời, mặc kệ ánh nhìn, cậu vẫn gào đến khi xả hết hưng phấn, mới ngồi bệt vào cái lều của mình.
Sau đó...
Cậu vẫn tiếp tục gõ điên cuồng trên các kênh chat:
--“Tao tăng 3 điểm bậc thang, tụi bây xem tao bá đạo chưa?”
--“Xem cái con c...”
...
Hiện thực - Một biệt thự đơn lập ở tỉnh thành nào đó.
Trong gương thay đồ vỡ nát, lờ mờ phác ra một bóng hình tuyết trắng.
Nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy một bàn tay chai sần vì cung tiễn khẽ run rẩy vươn lên, chạm vào đôi chân thon dài mỹ lệ.
“Trình Thực...”
Trong lời thì thầm ngân nga, [Sinh Sôi] bừng nở.
Người lại một lần nữa chú ý nơi này, xua tan sự lạnh lẽo trên gương mặt tín đồ của mình và ban cho cô một ơn phúc.

