Web Novel

Chương 11: Trị Liệu Bằng Giấc Ngủ Và Mưa Thiên Thạch

2025-10-08

2

Cao Tam Tuế vừa mơ một giấc mộng.

Anh mơ thấy điểm trên Thang Khán Giả của mình lên tới 2000, đứng đầu bảng, và được Chân Thần [Thời Gian] triệu kiến.

Ngay khi anh thành kính quỳ rạp xuống, chuẩn bị tiếp nhận ân huệ từ Thần... thì một con Quỷ Sợ Hãi đột nhiên từ đâu bay tới, đá văng anh ra ngoài rồi thay anh nhận ân phúc.

Tức muốn ói máu, anh gào lên và bật dậy khỏi giấc mơ.

“Mẹ nó chứ—!”

Anh hét một tiếng, nghiêng người và bật dậy.

Nhìn thấy đám đồng đội đều ngoái lại nhìn mình bằng ánh mắt sửng sốt, anh bất giác ngơ ngác:

“Tôi... Ơ? Sao tôi khỏe lại rồi?”

Cảm nhận dòng năng lượng trào dâng trong cơ thể, đủ đầy chẳng kém gì lúc mới bước vào thử thách, Cao Tam Tuế sững người không nói nên lời.

Không chỉ anh, cả Nam Cung nằm bên cạnh cũng sắc mặt hồng hào, không còn tí dấu vết nào của kẻ từng hấp hối.

Nhưng khoan đã… ‘vừa nãy’?

Linh cảm có gì không ổn, anh vội rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra, kiểm tra điểm thời gian mà anh lấy là Điểm đánh dấu. Kết quả cho thấy... thời gian mới trôi qua 8 tiếng.

Tức là, anh chỉ mới ngủ có hai tiếng đồng hồ à?!

“Không đúng… Hai tiếng thì sao có thể hồi phục như thế này được?”

Cao Tam Tuế nhíu mày, giơ tay vuốt nhẹ một cái lên không trung, cảm nhận sự trôi qua của thời gian quanh mình.

Là tín đồ của [Thời Gian], anh rất mẫn cảm với dòng chảy thời gian dù không xác định được từng phút giây, nhưng vẫn cảm nhận được đại khái dài hay ngắn.

Quả thực, nơi này chỉ mới trôi qua hai, ba tiếng đổ lại.

Vấn đề là tại sao cơ thể anh lại hồi phục hết được?!

Ngẩng đầu lên, anh nghi hoặc hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nam Cung nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình thì chẳng buồn nói gì, cô chỉ hất đầu ra phía cửa, rồi tiếp tục băng bó cho Hạ Uyển.

Dù trạng thái cơ thể đã phục hồi, nhưng vết thương ngoài da của cô vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn.

Chỉ có Hạ Uyển là lạnh nhạt lên tiếng:

“Tụi này cũng mới tỉnh.”

Cao Tam Tuế đã có 1900 điểm, nên anh dĩ nhiên không phải là tên ngốc. Anh lập tức hỏi:

“Coca có gì trong đó đúng không?”

Hạ Uyển gật đầu.

“Trình Thực đâu?”

“Gác ở ngoài.”

Nghe thế, lông mày Cao Tam Tuế cau chặt.

Anh hiểu rõ rằng, việc bản thân có thể hồi phục hoàn toàn trong 2 tiếng, chắc chắn có liên quan tới Trình Thực.

Anh không biết là do kỹ năng đặc biệt của một Mục Sư cấp cao, hay Trình Thực dùng thêm trị liệu phụ trợ nào, nhưng anh biết chắc một điều rằng, nếu Trình Thực có ác ý khi họ mê man, thì giờ cả bọn đã tan xác rồi.

May mà hắn ta không ra tay. Hoặc nói đúng hơn, may mà niềm tin của hắn không đối lập với người kia.

Và may mắn hơn nữa, trong suốt hai tiếng đó, không có kẻ địch nào tìm đến.

Một cơn rùng mình theo bản năng bốc lên sống lưng anh, Cao Tam Tuế bước nhanh ra khỏi nhà cây, mặt mày đầy cảnh giác.

Dưới tàng cây, Trình Thực đang trò chuyện cùng Trần Xung và Tống Á Văn, xem biểu cảm thì hai người kia cũng đã khôi phục phần nào sức lực.

Nghĩ đến chuyện năm người ngủ một lượt, chỉ còn Trình Thực canh gác, mà hắn lại còn là một Mục Sư nữa chứ! Cao Tam Tuế không khỏi trợn tròn mắt:

“Anh điên à?! Cho năm người cùng ngủ?! Dù có thuốc trị liệu thì cũng nên để từng người hồi sức chứ!!”

Ba người cùng lúc quay lại nhìn hắn. Tống Á Văn cười toe toét, không nói gì. Trần Xung mặt chẳng đổi sắc, nhưng đôi mắt giật nhẹ tiết lộ sự bất mãn ngấm ngầm của anh đối với Trình Thực.

Chỉ có Trình Thực là tỉnh bơ, gãi đầu, rồi bật cười:

“Ơ? Anh nói gì thế? Tôi cũng mới tỉnh dậy thôi mà, sáu đứa tụi mình ngủ chung đấy.”

“...?????”

Linh hồn Cao Tam Tuế run lên bần bật. Anh không dám tin vào tai mình. 

‘Cái tên này... lại dám?’

“Trình Thực! Anh đang đem mạng tất cả ra đánh cược! Chỉ cần có biến cố giữa chừng, chúng ta đã chết sạch rồi!”

Trình Thực cực kỳ đồng tình:

“Đúng vậy. Rủi ro quá lớn, không đáng học theo.”

“...?”

Cao Tam Tuế nghẹn họng. Ngữ khí này nghe chẳng khác gì hắn đang trách mắng tên ‘thủ phạm’, mà thủ phạm lại là chính hắn.

“Vậy mà anh vẫn dám đánh cược à?”, Cao Tam Tuế tức đến bật cười.

Trình Thực nhún vai, “Thì tôi thắng cược rồi còn gì. Giờ cả bọn khỏe như trâu.”

“…”

“Dù gì cũng mất hai tiếng mà chẳng làm gì, vậy thì thử cược một ván, lãi hay không nè?”

“…”

Cao Tam Tuế ngồi phịch xuống đất. Mặt nhăn như táo tàu khô, anh thở ra một hơi thật dài:

“Lần sau mà còn như vậy, làm ơn báo tôi một tiếng trước. Tôi không muốn chết vì hoảng loạn trước khi kịp diện kiến [Thời Gian].”

Lần này Trình Thực không pha trò nữa. Hắn thở ra một hơi và chân thành nói:

“Tôi biết mọi người sẽ không đồng ý. Hoặc nói đúng hơn, chẳng ai muốn đánh cược kiểu này cả.

Nhưng sự thật là, chúng ta không có đủ thời gian để lần lượt phục hồi. Nguy hiểm đang áp sát thì giành được một giây là hay một giây.”

“Nhưng nếu giữa chừng có...”

“Thì rõ ràng là không có, đúng không?”, Trình Thực lại cười toe toét.

Cao Tam Tuế nghẹn lời, Trần Xung thì mắng xối xả:

“Không có lần sau nữa, Trình Thực. Tôi ghét mấy trò hên xui! Đệt, nhìn anh kìa, giống gì cũng không giống tín đồ [Sinh Sôi], anh nhìn cứ như tín đồ của [Số Mệnh] vậy đó!”

Trình Thực bật cười, hắn giơ tay tụ lại một đốm ánh sáng màu lục, rồi giơ ánh sáng lượn lờ trong lòng bàn tay về phía Trần Xung:

“Không tin à? Vậy để tôi cho anh nếm thử cảm giác làm mẹ một lần xem sao?”

Trần Xung còn chưa kịp né thì Tống Á Văn đã tháo chạy, vọt xa tận 10 mét.

“…”

Cao Tam Tuế nhìn chằm chằm đốm sáng lục, nghiêm túc hỏi:

“Coca rốt cuộc là cái gì?”

Biết anh ta hỏi về vụ hồi máu lúc nãy, Trình Thực liền thu lại ánh sáng, chép miệng nói:

“Tôi gọi nó là trị liệu bằng giấc ngủ, pha coca với thuốc ngủ cực mạnh và dược phẩm cấp A tên là ‘Thịnh Vượng Xưa Kia’.

Loại này kết hợp thần lực của [Ký Ức] và [Phồn Vinh], là thuốc hồi phục cao cấp.

Tôi trữ được sáu chai.

Giờ thì dùng hết sạch rồi.”

“Thứ cứu mạng như vậy mà cũng có người chịu đổi sao?”, Tống Á Văn chạy quay lại, nghi hoặc hỏi.

“Có lúc, mục tiêu còn quan trọng hơn cả mạng sống”, khi nói, Trình Thực không biết nhớ tới ai mà lặng lẽ thở dài.

Đúng vậy.

Nếu đã mất mạng, thì giữ lại bao nhiêu thứ quý giá cũng có ích gì?

Nhưng nếu mất đi mục tiêu, sống tiếp thì còn có nghĩa lý gì nữa.

Dù rất không đồng tình với cách làm của Trình Thực, nhưng Cao Tam Tuế vẫn gật đầu cảm kích, “Đợi đến khi kết thúc thử luyện, ta sẽ dùng dược phẩm ngang giá để đền cho anh.”

Mắt Trình Thực sáng lên, “Ấy, thế thì ngại quá.”

Thế nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn đầy thèm thuồng, tầm nhìn đã bắt đầu đảo qua người Cao Tam Tuế, y hệt như hắn muốn xem coi anh còn giấu bao nhiêu bảo bối.

“...”

Quả nhiên lời đồn không sai, cao thủ 2000 điểm thì tính tình đều kỳ quái. Trình Thực của ngày hôm nay chẳng khác nào minh chứng sống.

Đám người cũng đã mặc định hắn là 2000 điểm với không chút hoài nghi.

“Giờ mọi người đã tỉnh táo cả rồi, trạng thái cũng ổn, vậy chúng ta sẽ?”, Cao Tam Tuế hỏi.

“Xuất phát theo kế hoạch.”

Thấy Trình Thực chẳng có ý định chỉ huy, chỉ ngồi đó cười ngây ngô không nói năng gì, Trần Xung đen, mặt tiếp lời.

“Được, vậy thì gọi họ...”

Lời còn chưa dứt, Cao Tam Tuế bỗng cảm thấy một luồng không khí nóng từ dưới đất bốc lên, dữ dội ập thẳng vào mặt anh. Sắc mặt anh lập tức biến đổi.

Những người khác cũng kinh hãi, đồng loạt đứng bật dậy và nhìn xuống dưới chân.

Chỉ có Trình Thực là mặt mày căng thẳng, ngẩng đầu lên để nhìn trời và nghiến răng, rít ra mấy chữ:

“Khốn kiếp, là mưa lửa thiên thạch!”

“Lệnh truy sát cấp S: Mưa Thiên Thạch ư???”

Tống Á Văn sợ đến méo cả giọng, vội ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, ở tận cùng chân trời, một vầng mặt trời khổng lồ hư ảo dần dần trồi lên, trông dữ tợn và khủng bố vô cùng.

Rìa quầng sáng ấy bùng nổ những tia hỏa quang rực rỡ, mỗi một tàn lửa bắn ra đều hóa thành một khối thiên thạch khổng lồ, xé toạc bầu trời và lao thẳng về phía đồng bằng nơi họ đang đứng!

Trong nháy mắt, thiên thạch rơi xuống như mưa.

“Chạy!!”

Trình Thực không chút do dự mà quay đầu lao thẳng ra ngoài, chẳng giữ lại nửa phần sức lực nào.

Hắn căn bản chẳng cần lo cho ai cả, ở đây, ai cũng nhanh hơn hắn.

Sắc mặt Cao Tam Tuế chợt trầm xuống, ngay giây kế tiếp, anh mở bùa tăng tốc và bao phủ cả nhóm. Tống Á Văn lập tức hóa thành tàn ảnh biến mất, Trần Xung kích hoạt kỹ năng chiến sĩ, một tay kéo Trình Thực, một tay lôi Cao Tam Tuế, như cuồng phong, anh gào thét và lao thẳng ra ngoài.

Trên những tán cây, hai bóng người di chuyển càng nhanh. Đó là Hạ Uyển đang ôm lấy Nam Cung, chỉ cần mấy bước là cô đã nhảy sang ngọn cây khác.

Gió rít điên cuồng quất rát mặt Trình Thực, khiến hắn đau buốt.

Cao Tam Tuế cũng chẳng dễ chịu gì, anh gào lên trong sự kinh hãi:

“Đây đâu phải pháp thuật thuộc về Thế Giới Dưới Lòng Đất, đây rõ ràng là đại cấm thuật của các Thẩm Phán Đức Tin ở Lục Địa Hy Vọng! Chúng ta rốt cuộc đang thủ vai gì mà lại thành kẻ địch cả hai bên chứ?”

Địch? Không đúng!

Cho dù sáu người bọn họ thật sự là kẻ thù của Lục Địa Hy Vọng, Thẩm Phán Đức Tin cũng tuyệt đối không phí sức dùng đến thứ pháp thuật hủy diệt như thế để diệt họ.

Sáu người trong cuộc chiến thì tính là gì?

Chẳng là cái thá gì!

Họ càng không có tư cách để gánh một trận mưa thiên thạch!

Mặt Trình Thực tối sầm, trong đầu hắn hiện lên một khả năng:

“Mưa Lửa Thiên Thạch này vốn không phải nhắm vào chúng ta! Khốn kiếp, nó được dùng để ngăn chặn cánh quân Quỷ Sợ Hãi đến từ bên cánh phải!!!”