Năm người còn lại cũng không đi đâu xa.
Chẳng bao lâu, tất cả đã quay trở lại chỗ xuất hiện ban đầu.
Trình Thực nhìn sang Trần Xung, thanh trường kiếm trong tay anh ta đã được biến hình thành một tấm khiên.
Chiến sĩ của [Trật Tự] là một trong số ít những chức nghiệp lấy phòng ngự làm chủ, giúp họ cực kỳ phù hợp với dạng thử thách sống sót.
Vũ khí dạng khiên - kiếm là loại có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai hình thái, và chỉ người chơi có điểm xếp hạng trên 1600 mới đủ điều kiện rút ra được loại đạo cụ cấp A này.
Phải nói là vận may của Trần Xung không tồi, khi rút được vật phẩm này mà chỉ mới vượt mốc 1600.
“Tôi đã tìm được Điểm [Trật Tự] cho hôm nay,” Trần Xung lên tiếng, “có một quán bar bị chôn vùi dưới đống đổ nát, tôi đã dọn sạch đá vụn rồi lôi ra được một quy tắc của quán: hôm nay chỉ uống rượu trái cây.”
Nói rồi, anh ta lật tay lấy ra một chai rượu trái cây mà chẳng ai nhận ra nhãn hiệu.
Rõ ràng thứ này không phải vớt được từ đống hoang tàn, mà là đồ trong không gian cá nhân.
Mỗi người chơi đều có một chiếc kho di động, nó to cỡ một chiếc tủ khóa và được dùng để cất giữ những vật phẩm quan trọng nhất.
Trình Thực cũng có một cái, hắn chất đầy mấy thứ kỳ dị và vô dụng trong đó, nhưng điều hắn không ngờ, rằng hóa ra, cũng có người thích tích trữ nước uống như mình.
Mấy người còn lại thì tỏ vẻ ngạc nhiên rõ rệt hơn Trình Thực.
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Trần Xung bật cười:
“Sống căng quá. Bình thường không làm vài ngụm là không ngủ nổi, nên tôi lúc nào cũng thủ sẵn mấy chai.
Mỗi người uống một ngụm đi, Ánh Sáng của [Trật Tự] sẽ bảo hộ mọi người. Đừng lo, đây chỉ là rượu nhẹ thôi, không ảnh hưởng gì đến trận chiến sắp tới đâu.”
Nghi Thức của [Trật Tự] là tìm kiếm trật tự. Chỉ những ai tuân theo một quy tắc nhất định mới có thể được ban phúc.
Và muốn nhận được bảo hộ từ [Trật Tự], người chơi buộc phải tuân thủ mỏ neo trật tự được tìm thấy.
Thấy chỉ cần một quy tắc đơn giản như vầy là tăng độ an toàn, ai nấy đều vui vẻ, lần lượt nhận lấy chai rượu và nhấp môi.
Riêng Trình Thực là tu ừng ực một nửa chai sau khi nhận lấy.
Trần Xung khẽ nhíu mày, ‘Cái tên Mục sư này có vẻ không đáng tin cho lắm.’
Đứng bên cạnh Trần Xung, Cao Tam Tuế hình như cũng hoàn thành Nghi thức rất suôn sẻ. Anh ta rút ra vài chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng và bắt đầu phát cho cả đội.
“Tôi đã định vị Điểm [Thời Gian] và điều chỉnh toàn bộ đồng hồ. Chúng sẽ báo giờ trước thời điểm chính thức 5 phút, 3 phút và 1 phút. Mọi người nhớ giữ trạng thái cơ thể ổn định. Lữ Khách Thời Gian chỉ có thể quyết định khi nào trận địa bắt đầu và kết thúc, chứ không thể điều khiển trạng thái của người trong đó.”
Trình Thực nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay anh và cẩn thận quan sát.
Chiếc đồng hồ quả quýt này đúng là được làm bằng vàng, ngay cả kim chỉ giờ cũng ánh lên tia sáng vàng rực.
Vừa nhìn đã thấy quý phái rồi.
Chỉ tiếc là ở thế giới hiện tại, vàng chẳng có giá trị gì mấy.
Thậm chí, độ khó của thử thách yêu cầu vàng còn thua cả thử thách yêu cầu thực phẩm.
Dẫu vậy, như để bù đắp cho đời sống tiếc nuối ngày trước, vẫn có những người chơi giữ thói quen trọng vàng bạc.
Thấy mọi người đang săm soi đồng hồ, Cao Tam Tuế lại nói thêm:
“Phòng khi mọi người chưa hiểu rõ về ⦗Trận Địa Thời Gian⦘, tôi xin nhắc lại một lần nữa:
Nghi thức của [Thời Gian] là chuẩn xác và đúng giờ.
Khi tôi thiết lập xong trận địa, chúng ta bắt buộc phải khởi động vào giờ tròn, và kết thúc tất cả xung đột trước mốc giờ tiếp theo.
Nếu không làm được, chúng ta sẽ bị kẹt trong vòng lặp thời gian vô tận, mọi thứ sẽ lặp lại cho đến khi chúng ta hoàn thành được mục tiêu mới thôi.
Nhưng mỗi lần lặp lại sẽ bào mòn khái niệm thời gian trong tâm trí chúng ta.
Nếu lặp lại quá nhiều, chúng ta sẽ đánh mất bản thân trong dòng chảy thời gian. Kết cục ra sao... chắc không cần tôi nói thêm.
Thế nên nếu các vị không chắc chắn có thể giải quyết vấn đề ngay từ lần đầu, thì đừng mở trận địa.
Thời gian không phải thứ có thể đùa được.”
Những ai sống sót đến hôm nay hầu hết đều từng trải qua đủ loại thử thách và tổ đội, nên họ đều quen thuộc với cơ chế này và đồng thuận gật đầu.
Sau đó, cả bốn người còn lại (bao gồm cả Trình Thực) cũng lần lượt xác nhận, rằng mình đã hoàn thành Nghi thức.
Trần Xung thấy ai nấy đều đã sẵn sàng thì gật đầu nói:
“Phía đông đống đổ nát này còn vài tòa nhà chưa bị phá hủy hoàn toàn. Để đảm bảo an toàn, chúng ta nên đến đó ẩn náu, chờ đến khi gặp quân đội một trong hai phe, hoặc bị động đụng độ thì mới tính bước tiếp theo. Mọi người thấy sao?”
“Tôi không có ý kiến.”
Hạ Uyển vẫn lạnh giọng như thường, nhưng cô nhanh chóng tiếp lời:
“Tôi tìm thấy xác của người Bohmide trong đống đổ nát gần đó. Nhiều khả năng đây là một thị trấn nhỏ thuộc Châu lục Hy Vọng.
Trong kênh thảo luận của chức nghiệp Thợ săn, có người từng nhắc rằng Lục địa Hy Vọng đã bị đại quân Xương Khô san bằng.”
Cao Tam Tuế tiếp lời:
“Chuẩn đấy. Chúng ta có vẻ đang ở gần Quận Mật Lâm. Bên kênh Pháp sư có nhiều người nghiên cứu lịch sử thử thách, nếu thử thách này thật sự là Trận Phản Công của Châu lục Hy Vọng, thì quân thù mà chúng ta sắp đối mặt... chắc là cánh quân phía đông của Đại Quân Xương Khô.”
Trình Thực âm thầm bội phục những người có hứng thú nghiên cứu mấy chuyện này. Bản thân hắn thì chưa từng động não cho nổi một trang.
Bởi vì trong cái thế giới kỳ lạ này, sống sót thôi đã chiếm mất nửa sức lực của hắn rồi.
Nửa phần còn lại, hắn phải để dành để lừa người ta chứ.
Khi Trò Chơi Của Đức Tin mới bắt đầu được nửa tháng, đã có người phát hiện ra: mỗi lần thử thách, người chơi dường như đều bị dịch chuyển đến một thế giới từng tồn tại.
Không ít người vì tò mò mà bắt đầu sưu tầm thông tin bối cảnh, sắp xếp thành hệ thống, rồi chia sẻ rộng rãi trong các kênh chức nghiệp và đức tin.
Đáng tiếc là, trong kênh đức tin của Trình Thực, hiếm khi có thông tin gì hữu ích.
Mọi mẩu lịch sử về thử thách hắn biết được... đều là từ kênh chức nghiệp mà ra.
Dù gì thì hắn cũng là Mục sư thật sự.
Trần Xung rõ ràng cũng không phải kiểu thích tra cứu tư liệu, anh nhíu mày hỏi:
“Vậy... thì sao?”
Hạ Uyển tiếp tục nói:
“Thông tin về cục diện ở cánh phải rất ít, nếu tôi nhớ không nhầm thì số ghi chép nhiều nhất chắc là...”
Cô còn chưa nói hết, thì trên bầu trời xa xa bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.
Mọi người giật mình, vội vàng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy bầu trời phía xa chẳng biết từ khi nào đã nhuộm thành một mảng đen kịt, từng đôi cánh đen kịt che kín cả bầu trời, ào ạt ập đến như một cơn bão.
“... Đội quân Quỷ của Sự Sợ Hãi.”
Hạ Uyển thốt ra đáp án với mặt mày u ám.
Quỷ Sợ Hãi là loại ác ma địa ngục mọc cánh thịt sau lưng, lấy nỗi sợ làm thức ăn, giỏi tạo ra hỗn loạn. Chúng là tín đồ của [Ô Uế], đồng thời là kẻ thù không đội trời chung của [Sinh Sôi].
Trước mặt họ là một quân đoàn Quỷ Sợ Hãi.
Chỉ nhìn con số khủng khiếp kia thôi, nếu thật sự giao chiến, sáu người bọn họ e còn chẳng đủ nhét kẽ răng cho cả đại quân.
“Bọn này... nhiều quá rồi!”
Trình Thực cau mày trong khi liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi, kim giờ vừa nhích qua vạch to, hiện tại mới có 9:01 thôi, nên ⦗Trận Địa Thời Gian⦘ dường như chưa kịp mở ra.
Cao Tam Tuế sắc mặt cũng tái lại, hiển nhiên, anh cũng không ngờ nhịp độ lần này lại nhanh đến thế, vừa bắt đầu là họ đã chạm chán với đội quân trên không rồi.
“Anh Cao, mấy trận thuộc hạng 1900 của các anh cũng nhiều thế này sao??” Tống Á Văn kinh hãi hỏi.
Trong lòng Cao Tam Tuế thầm chua xót: ‘Nói xằng nói bậy, ông đây cũng chưa bao giờ thấy trận nào kinh hãi như vầy!’
“Rút lui! Nhanh, tranh thủ chưa bị phát hiện, rút vào trong tàn tích! Chúng đang hành quân, phải tránh va chạm trực diện, đi mau!”
Trần Xung quát lớn và tháo tấm khiên trên lưng xuống, anh che ánh sáng trên mặt khiên và dẫn mọi người cúi thấp người, chạy về phía đông.
Tống Á Văn xông lên đầu tiên, khi vừa lao tới phần bóng tối trong đống tàn tích, thân thể cậu ta lập tức hóa thành một làn khói mờ, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Kỹ năng chức nghiệp của sát thủ: ⦗Lướt Mình Trong Bóng⦘ .
Sát thủ ẩn mình trong bóng tối, di chuyển xuyên qua các vùng bóng mờ trong cự ly ngắn, vừa đổi vị trí, vừa mượn bóng để che giấu bản thân.
Sự ẩn giấu này không phải là nấp vật lý, mà là lách sang mặt phẳng bóng tối, trực tiếp biến mất khỏi thế giới hiện thực.
Tốc độ của Hạ Uyển cũng chẳng kém bao nhiêu, với một thợ săn thì ‘nhanh nhẹn’ gần như là tên đệm.
Nhưng cô không như Trình Thực hay Nam Cung, hai thanh niên chỉ biết cắm đầu chạy. Trong khi chạy, cô tung ra một thứ gì đó xuống đất.
Trình Thực liếc nhìn thì phát hiện đó là Hạt Giống Sinh Sôi.
Thứ này dĩ nhiên không phải hạt cỏ thật, mà là phúc lành của [Sinh Sôi] ban cho chức nghiệp thợ săn.
Đây là một loại bẫy sinh mệnh: sinh vật nào chạm vào hạt giống sẽ bị ý chí của [Sinh Sôi] ảnh hưởng, khiến cho ham muốn sinh sản của sinh vật đó tăng vọt. Trong cơ thể nhanh chóng thai nghén ra một cá thể độc lập bất chấp ý chí của chủ thể.
Tham vọng đó như cái khao khát làm mẹ của người phụ nữ trong thử thách ‘Giao Hàng’, rồi bị Trình Thực ra tay xử lý.
Đòn này gần như chính là cách tấn công chủ đạo của tín đồ [Sinh Sôi].
Họ chưa bao giờ tiêu diệt kẻ địch trực tiếp, mà là bẻ cong chúng, khiến chúng tự diệt vong.
Tuy thần linh thuộc Con đường [Sự Sống] có khuynh hướng trật tự hơn, nhưng ‘ý chí trật tự’ chẳng hề ngăn cản sự vặn vẹo về vật chất. Ở vài biểu hiện cụ thể, chính thần giữ trật tự còn chẳng khác gì tà thần vô trật tự, đôi khi còn vượt xa hơn nữa.
“Ít nhất, tôi cần 57 phút 42 giây để tái khởi động ⦗Trận Địa Thời Gian⦘. Trong thời gian đó, tôi chỉ có thể tác động lên miền thời gian quanh các vị thôi. Cầu nguyện đi, mong chúng chưa phát hiện chúng ta.”
“Bớt nói nhảm, giờ dùng đi, cho bọn tôi tăng tốc mau!”
Trần Xung gầm một tiếng, tốc độ anh lao đi lại tăng thêm ba phần.
Lữ Khách Thời Gian có thể điều khiển dòng chảy thời gian, cực kỳ hữu ích trong giai đoạn chạy trốn.
Thực ra Cao Tam Tuế không muốn tiêu hao năng lượng quá sớm, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác. Anh siết chặt chiếc đồng hồ bỏ túi, hướng tới đồng đội và hét lớn:
“Khu vực - Tua Nhanh!”
Lời anh vừa dứt thì năm hình bóng của đồng đội anh lập tức như video được bấm nút tăng tốc. Họ vọt đi gần trăm mét chỉ trong nháy mắt.
Ngược lại, ở khu vực sát bên cạnh vùng tăng tốc, không khí như đông cứng, khói bụi bay lên cũng đứng lặng giữa không trung.
Thế năng của thời gian luôn trong một phạm vi cân bằng: một bên nhanh thì bên kia tất yếu sẽ chậm.
Trình Thực cảm giác gió rít dưới chân, hắn cực kỳ vui. Cái nơi đáng lẽ phải chạy mấy chục phút, giờ chỉ mất hơn chục giây.
Đáng tiếc hiệu ứng tăng tốc chỉ tồn tại trong một vùng nhất định, vừa ra khỏi thì tốc độ lập tức rớt về trạng thái thường.
Dù bậc thang của Cao Tam Tuế khá cao, trạng thái của anh vượt trội hơn hẳn đồng đội, nhưng một lần tăng tốc phạm vi lớn như thế vẫn khiến anh mệt lả.
Thấy vậy, Trần Xung lập tức túm lấy, quăng anh ta lên lưng mình để cõng đi và chạy tiếp.
“Sát thủ đi trước, quét sạch tàn tích, tìm điểm trú!”
“Nam Cung hồi phục năng lượng cho pháp sư! Quan Âm Mục Sư đừng động bậy, chưa tới lúc anh ra tay đâu!”
“Thợ săn Sinh Sôi giăng bẫy nhiều vào! Bọn trinh sát của lũ quỷ không thể cứ bay mãi, khi chúng hạ xuống thì kéo dài được chừng nào hay chừng đó!”
Trần Xung bản lĩnh vững vàng, chỉ huy cũng trầm ổn, rõ ràng là dựa vào thực lực mà anh ta mới leo lên được 1600.
Nhưng cục diện hiện tại quá hung hiểm, anh không còn đường lựa chọn nào ngoài chạy trốn.
Vừa chạy, anh vừa cẩn trọng chọn những đống tàn tích còn đủ rộng để chứa cả sáu người, mong tránh được một kiếp.
Song biến số của chiến trường luôn vượt ngoài dự liệu.
Họ còn chưa kịp lao vào tòa nhà phía trước, thì đại quân của Quỷ Sợ Hãi dày đặc đã nhào xuống từ bầu trời.
Đám trinh sát trong đó đã sớm phát hiện sự tồn tại của đám người chơi.
“Yaaaa—Saaaa—!”
Như thể vừa tìm thấy món quà bất ngờ trên đường hành quân, tiếng hú nghe như tiếng gào kinh hoàng của Quỷ Sợ Hãi vang khắp phế tích, sự phấn khích in đậm trong âm sắc của chúng.
“Không kịp rồi, kích hoạt hạt giống đi! Chuẩn bị giao chiến!”

