Short Stories

Câu truyện kết thúc, tình bạn bắt đầu

2025-09-21

5

Người dịch: Hoàn simp Megumi.

Bối cảnh: Chương truyện được phát hành lần đầu khi được tặng kèm khi mua Blu-ray 7 của Saenai Heroine no Sodatekata, được viết tiếp và phát hành trong cuốn Saenai Heroine no Sodatekata FD 2.

------

Câu chuyện kết thúc, tình bạn bắt đầu.

“Megumi, cậu thử làm một nét mặt cho tớ được không?”

“Etou… ý cậu là nét mặt như thế nào?”

“Để xem nào… nhờ vào nỗ lực của nhân vật chính, sự sụp đổ của thế giới đã được ngăn chặn trong gang tấc, nhưng ngay cả vậy, thành phố vẫn đổ nát. Giữa khung cảnh đó, cuối cùng cậu cũng tìm thấy người mình đã kiếm bấy lâu. Cậu để gió cuốn mình đi, đứng từ đỉnh con dốc nhìn xuống, và nở một nụ cười rạng rỡ. À, tất nhiên, đôi mắt thì phải như sắp rơi lệ đấy nhé!”

“Etou… tớ nghĩ tớ nói điều này nhiều lần rồi, nhưng mà cậu thật sự không thể đưa những chỉ dẫn phức tạp như thế cho một người mẫu nghiệp dư đâu…”

“Này! Nếu cậu không thể làm được nét mặt như vậy thì ít nhất cũng phải làm gì với mái tóc đi chứ! Đây là cảnh tuyệt nhất khi cơn gió mát thổi qua con dốc làm tóc của Meguri bay bay!”

“Tớ đã nói rồi Eriri, chuyện biểu cảm thì còn có thể hiểu được, nhưng không phải như vậy thì hơi quá sao?”

Đó là một ngày Chủ Nhật cuối tháng Mười. Một buổi chiều mùa thu yên bình dưới bầu trời trong xanh.

Tại một khu dân cư ở Tokyo, một nơi có rất nhiều con dốc.

Trên đỉnh của con dốc ấy, được nhiều người biết đến với cái tên Dốc Thám Tử.

Ở đó, có hai cô gái, vừa cẩn thận để không cản đường người đi bộ hay xe cộ, vừa làm một việc trông giống như diễn kịc… không, phác họa.

“Thôi thì, đoạn này cần nụ cười rạng rỡ nhất của cậu. Dù sao thì, Megumi, cậu chính là…”

“Nữ chính, tớ biết rồi, Eriri.”

Với giọng có phần hờ hững, nhưng vẫn thể hiện chút ít động lực, cô người mẫu tạo dáng, đưa tay vén tóc ra sau. Cô chính là Katou Megumi.

Học sinh năm hai, lớp 2-B, Học viện Toyogasaki. Một cô gái chỉ vừa mới bắt đầu có định kiến cá nhân, chưa có bất mãn gì đặc biệt với xã hội, không phải thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật nhưng lại tham gia câu lạc bộ game, và tuy không nổi bật nhưng rõ ràng thuộc nhóm những cô gái xinh đẹp.

“Ừm, cười nhẹ hơn một chút. Thêm chút dịu dàng… và thêm chút man mác buồn.”

Người vừa đưa ra những chỉ dẫn chi tiết ấy, vừa thoăn thoắt di chuyển cây bút chì, chính là Sawamura Spencer Eriri.

Học sinh năm hai, lớp 2-G, Học viện Toyogasaki. Một cô gái nổi tiếng, hòa đồng, được biết đến như át chủ bài của câu lạc bộ mỹ thuật, hoa khôi số một của trường, tiểu thư số một… nhưng đồng thời cũng là một người vẽ doujinshi R-18, vừa là nữ sinh trung học vừa là họa sĩ minh họa.

Chỉ mới quen nhau nửa năm trước, và chỉ một tháng trước mới bắt đầu gọi nhau bằng tên, giờ đây cả hai đang làm việc theo đúng vai trò circle “blessing software”: nữ chính và họa sĩ minh họa, miệt mài sáng tạo tác phẩm cho sự kiện sắp tới.

Megumi tạo dáng, còn Eriri thì chuyển chúng thành tranh vẽ.

Bức vẽ mà họ đang làm chính là cảnh cuối của route đầu tiên — Meguri End — mà biên kịch Kasumigaoka Utaha vừa mới hoàn thành.

“Đúng rồi, tốt lắm. Megumi, cậu thực sự đã nắm được cách biểu cảm của nhân vật 2D rồi.”

“…Tớ không biết đây là chuyện nên vui hay nên thở dài nữa, Eriri.”

“Thì là nữ chính, cậu nên tự hào đi chứ. Nhưng mà, nếu đánh giá trên phương diện con gái thì kết quả rất, rất nửa vời…”

“Cái đó… etou, bằng cách nào đó, nghe chẳng dễ chịu chút nào.”

Dù vậy, dù rất muốn phản bác lại bằng một câu chí mạng kiểu: “Đã là tsundere hoàn hảo theo khuôn mẫu như Eriri thì cũng rất, rất nửa vời đấy”, Megumi chỉ nuốt cục tức này xuống. Thay vào đó, cô dồn chút sức sống vào đôi mắt đang dần biến thành kiểu “mắt cá chết.”

“Nhưng thật đấy, Megumi, hồi đó cậu chẳng thể làm ra bất kỳ biểu cảm nào cả. Lúc chúng ta mới thiết kế nhân vật, tớ đã suýt bỏ cuộc rồi đấy.”

“Ahh… chuyện đó đúng là đã từng xảy ra nhỉ…”

Đó là vào đầu mùa hè, khi nhóm vừa gom đủ thành viên để bắt đầu phát triển game.

Đối diện nhau trong phòng nghe nhìn của trường, cùng làm công việc thiết kế nhân vật nữ chính, Katou Megumi — hay đúng hơn, Kanou Meguri.

“Cậu chỉ thật sự thoát khỏi vỏ bọc của mình tại Rokutenma Mall thôi…”

“Eriri… tớ thực sự mong cậu đừng nhắc lại sự việc ngày hôm đó nữa.”

“Ừ ừ, đúng rồi, cái gương mặt đó, đúng là cái gương mặt đó! …Nhưng tớ không muốn cậu làm nó ngay bây giờ đâu, nên thôi bỏ đi nhé.”

“À, chờ chút. Khi đã nhớ lại thì tớ phải mất một lúc mới quên được.”

Đó là vào mùa mưa, trong một ngày hiếm hoi trời quang, khi quá trình phát triển game đã mắc kẹt ở khâu lên cốt truyện.

Tại trung tâm mua sắm mà cô đến cùng trưởng nhóm, đối diện Eriri lần nữa giống như bây giờ, biểu cảm “xị mặt” của nữ chính Kanou Meguri — không, Katou Megumi — cuối cùng đã ra đời.

“Nhưng hôm chúng ta ở khu cắm trại, cậu vẫn chưa thể làm được nụ cười trong nước mắt.”

“Đó là bởi vì cậu tự dưng bỏ hết mọi thứ giữa chừng rồi chạy đi đâu mất đấy, Eriri.”

“…H-hãy nghỉ ngơi một lát đi, nhé? Tớ cũng cần một lúc mới quên được khi đã nhớ lại.”

Và đó chỉ là mới đây thôi, sau khi nhóm đã tăng lên năm thành viên.

Tại trại khảo sát bối cảnh ở cao nguyên Tateshina, lại một lần nữa đối diện nhau như bây giờ, cùng làm CG sự kiện của nữ chính Katou Megumi — Kanou Meguri.

Hồi đó, khi họ vẫn còn gọi nhau bằng họ, và sau này khi đã gọi nhau bằng tên.

Hai người lúc nào cũng trò chuyện với cuốn sổ vẽ đặt ở giữa.

Dù thân thiết đến mấy, giữa họ vẫn luôn có một tờ giấy ngăn cách.

Dù xa cách đến đâu, đối phương cũng chỉ cách mình một tờ giấy.

Và thế là, cô gái hơi đanh đá và cô gái hơi ít phản ứng…

Cô gái hơi vụng về và cô gái hơi chăm chỉ…

Qua tờ giấy ấy, họ trở thành những người bạn thân, chia sẻ tình cảm chân thành và gọi nhau bằng tên riêng.

“Etou… Eriri, cậu không nghĩ cái này hơi phóng đại tớ quá mức sao?”

Trước tuyên bố nghỉ giải lao của Eriri, Megumi đứng trước giá vẽ, nhìn chằm chằm vào bức chân dung của mình. Thở dài lẫn trong tiếng thở ra đầy ấn tượng, cô nhấp một ngụm cà phê lon.

“Nhưng mà này, Megumi, cậu thực sự có sẵn nhiều “tài nguyên siêu tuyệt vời” đấy.”

Trái ngược với phản ứng hơi dè dặt của Megumi, Eriri thì tràn đầy tự tin, vừa tự hào về kết quả của bản thân vừa khoe khoang “thông số” của người mẫu, trong khi đang tu ừng ực chai trà chanh.

“Cậu không cần phải gượng gạo nịnh nọt tớ đến vậy đâu, cậu biết mà…”         

“Tớ không nịnh cậu đâu—đó là lý do tại sao tớ lại nói mấy từ sến súa như ‘siêu’, đúng không?”

“Ế~? Thế tức là cậu đang cà khịa tớ à?”

Bất kể có ý kiến khác nhau thế nào về vẻ ngoài của Megumi, khi nhìn vào bản vẽ line art đã hoàn thành, cả hai dường như đều thống nhất trong đánh giá.

…Nói cách khác, Megumi—không, Meguri—mà Eriri đã vẽ vừa xinh đẹp, vừa dễ thương, vừa moe moe, đủ để xứng đáng trang trí cho đoạn kết của trò chơi.

“Với tớ… tớ không thêm mấy từ như ‘siêu’ hay ‘cực kỳ’ để nói giảm nói tránh. Tớ cũng chẳng đưa ra mấy kiểu đánh giá thái quá như thế.”

Thực tế thì, nó thật sự được làm cực kỳ tốt.

Đến mức mà tình cảm của họa sĩ dành cho người mẫu đã hiện rõ trong đó…

“Thật sự là như vậy sao?”

“Ừ, đúng thế. Tớ không nghĩ ai đó là ‘siêu tuyệt vời’, cũng chẳng nói tớ yêu họ, hay tớ ghét họ. Nghĩ hay nói những điều đó chẳng đem lại lợi ích gì.”

“Lợi ích…? Tình bạn thật sự là như vậy sao?”

“Với tớ thì đúng… ít nhất trong vài năm qua là vậy.”

“Eriri…”

Hai đại mỹ nhân của Học viện Toyogasaki: “bóng tối” Kasumigaoka Utaha và “ánh sáng” Sawamura Spencer Eriri.

Trong khi Utaha, người bị gọi là “bóng tối,” đối xử với mọi người theo một cách đen tối, thủ đoạn, hoàn toàn vặn vẹo, thì “ánh sáng” Eriri lại có một mặt khuất rộng lớn hơn nhiều.

Một bên, cô là tiểu thư kiểu mẫu với phong thái hoàn hảo, một mỹ nhân rạng rỡ với nụ cười tươi tắn, một họa sĩ nghiệp dư tài năng.

Mặt khác, cô lại là một kẻ tự hủy vì nỗi ám ảnh với chỉ một người, một tsundere tóc vàng buộc hai bên với tất cao ngang đùi, và là một họa sĩ tranh khiêu dâm ngập tràn những ảo tưởng suy đồi.

“Tớ… có kỳ quặc không?”

“Không hẳn là kỳ quặc, nhưng… mặt đó của cậu không thực sự được thể hiện ra khi ở trong circle, Eriri.”

Hai thế giới tinh thần ấy—mà ngay cả Eriri cũng chẳng rõ cái nào là mặt nổi và cái nào là mặt chìm—chưa bao giờ hòa làm một, nhưng cả hai đều cấu thành Sawamura Spencer Eriri.

Đến mức mà với Megumi, người đã tiếp xúc với “mặt sau” của Eriri hơn nửa năm nay, việc thỉnh thoảng thấy “mặt trước” của Eriri ở trường lại khiến cô choáng ngợp bởi sự khác biệt quá lớn.

“Ừm… nhìn lại thì, có lẽ tớ đã làm quá đà trong việc xây dựng nhân vật.”

“À… ừ… chắc vậy.”

Ngay cả với tư cách là bạn thân, Megumi cũng phải cố nén lại để không buột miệng nói câu vô duyên: “Etou, cậu làm quá đà ở chỗ nào vậy?” Thay vào đó, cô chỉ mỉm cười gượng gạo.

“Có lẽ tớ không cần phải đóng vai tiểu thư cực đoan đến mức đó… Chắc chỉ cần sống như một cô gái bình thường hơn một chút, bớt nói chuyện otaku lại, mở rộng thế giới thêm một chút là đủ rồi.”

“…”

Megumi không biết—và cảm thấy mình không nên biết—rằng cái “chắc chỉ cần thế là đủ” ấy là sự hối tiếc nhắm đến Eriri của quá khứ, hay Eriri của hiện tại.

Thế nên cô chọn im lặng, thay vào đó để vị đắng của lon cà phê lăn qua đầu lưỡi.

“Ahaha… nghe chẳng giống lời của một cô gái bình thường lắm nhỉ.”

“Ừ thì… khi nói chuyện với Kasumigaoka-senpai, cậu tự nhiên hơn nhiều đấy.”

“Tớ ghét con mụ đó! Chỉ là cơn giận bản năng mà tớ không thể kìm lại được thôi!”

“Ah, và sau đó sẽ là, ‘Đ-đừng hiểu lầm đấy nhé?!’ Có đúng không? Tớ biết rồi.”

“Cậu không cần phải biết cái cửa miệng đó đâu!”

Ngay cả với tư cách là bạn thân, Megumi cũng kìm lại không nói: “Thấy chưa, chính cái vừa rồi là cực kỳ tự nhiên đấy.”

“Nhưng cậu biết không, tớ có cảm giác Kasumigaoka-senpai về cơ bản là đứng về phía cậu đấy, Eriri.”

“Dừng, dừng, dừng! Nghe mà nổi da gà hết cả người! Nhìn đi, kìa, nó đang nổi lên từng đám, nhìn đi!”

À thì… Megumi cũng chẳng đi xác nhận xem da gà có thật sự nổi khắp cánh tay thon thả kia không.

Dù vậy, cô không khỏi cảm nhận được chút gì đó giống như tình cảm trong những phản ứng tsundere rập khuôn của Eriri dành cho Utaha.

Và chắc chắn, Utaha cũng có một kiểu tình cảm nào đó dành cho Eriri…

“Hai người dạo này có vẻ thân nhau, nhưng nếu quá thân thiết, có thể sau này cô sẽ hối hận đấy.”

Những lời cảnh báo mà Utaha vừa mới dành cho cô vài ngày trước—Megumi không thể không coi chúng như cách Utaha thể hiện sự quan tâm.

…Và nếu sự quan tâm đó có hướng về Eriri nhiều hơn cô, thì thôi, Megumi quyết định cho rằng đó chỉ là ảo tưởng và quên đi.

“Tớ không cần đồng minh. Vì tớ đã có cậu rồi, Megumi.”

“Ưm, tớ nghĩ có càng nhiều đồng minh càng tốt chứ?”

“Nhưng nếu nhiều đồng minh bỗng nhiên đều biến thành kẻ thù thì chẳng phải càng tệ hơn sao?”

“Cái đó thì…”

“Tớ đã trải qua rồi. Vì vậy đồng minh thật sự—chỉ cần số lượng tối thiểu thôi.”

“Ư-ưm… Eriri, cậu thực sự suy nghĩ sâu sắc đấy. Dù phản ứng của cậu thì đơn giản thật.”

“Cậu đúng là thích gây sự với tớ nhỉ Megumi?”

Và hai người này, vài tháng sau sẽ… à, thôi, đừng nhắc đến nữa. Xem như chưa ai nói gì.

“Dù sao thì, đó là lý do tớ không kiềm chế với cậu, Megumi.”

Uống cạn ngụm cuối cùng trong chai, Eriri nở một nụ cười rạng rỡ với Megumi.

Nụ cười ấy không phải kiểu hoàn hảo, trau chuốt của “mặt sáng,” cũng chẳng phải kiểu khoa trương, dựng bảng hiệu của “mặt tối.” Nó tự nhiên, thoải mái, và phẳng lặng.

“Cậu siêu dễ thương. Và siêu nhạt nhòa. Và siêu khó chịu.”

Đó là một nụ cười, ở một khía cạnh nào đó, khá giống kiểu mà Megumi thường mang.

“Ựa~ siêu phiền phức~.”

“Ahaha, cái ‘siêu’ vừa rồi hoàn toàn không có tí cảm xúc gì cả.”

“Ể~ siêu sốc.”

“Được rồi! Hết giờ nghỉ. Tớ bắt đầu tô màu đây, nên vào tư thế lại đi, Megumi.”

“Rồi rồi, tớ hiểu rồi, Eriri.”

Và thế là Megumi cũng tiến thêm một bước so với thường ngày, trả lời bằng một nụ cười lớn hơn mọi khi.

***

“Này, Eriri.”

“Ưm~?”

Ba mươi phút sau, sau khi Eriri đã chuyển sang dùng cọ vẽ.

Có lẽ vì kiệt sức trước bầu không khí im lặng căng thẳng, nơi tay thì liên tục hoạt động còn miệng thì im lìm, Megumi cuối cùng cũng cất giọng rụt rè.

“Khi trò chơi này hoàn thành, cậu muốn làm gì, Eriri?”

“Để xem nào… trước tiên là tiệc ra mắt. Chúng ta sẽ thưởng thức thịt bò Kobe teppanyaki[note80715] ở một ryotei[note80716] có đầu bếp riêng cho từng bàn, sau đó đến buffet tráng miệng ở khách sạn sang trọng để lấp đầy cái bụng là cái thứ hai, rồi sau đó sẽ tổ chức tiệc ngủ trong phòng suite khách sạn. Tất nhiên, nếu có thứ gì đó liên quan đến tên trưởng nhóm trong tất cả hoạt động trên thì là tiền chứ không phải sự góp mặt của hắn.”

“Ưm, không, tớ không có ý đó.”

Gạt sang một bên câu trả lời rõ ràng vô tâm của Eriri, Megumi tiếp tục hỏi với vẻ nghiêm túc hơn một chút.

“Cậu có muốn tiếp tục duy trì nhóm không?”

“Ể.”

“Cậu có muốn làm thêm một game nữa cùng Aki-kun không?”

“Megumi…”

Nghe vậy, nét cọ của Eriri cuối cùng cũng chậm lại đôi chút.

Ánh mắt vốn đang lia nhanh giữa Megumi và bảng vẽ nay mềm lại, dao động.

“Không biết blessing software sẽ tồn tại được bao lâu nhỉ?”

Và trong đôi mắt chao đảo của Eriri phản chiếu lại ánh nhìn còn bất định hơn của Megumi.

“Chẳng lẽ chỉ là một nhóm tạm bợ, tồn tại đến khi giấc mơ của Aki-kun thành hiện thực thôi sao?”

“Một nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt như sắp trào lệ.” Đó là yêu cầu—và cho dù nụ cười ấy chỉ đạt khoảng 80 điểm, thì về độ phức tạp nó gần như hoàn hảo.

“Không ai khác trong nhóm có giấc mơ gắn với chuyện này sao?”

“Ừm, Hyoudou Michiru thì chắc chắn không. Chẳng dính dáng gì hết.”

“À, ahaha…”

“Còn Kasumigaoka Utaha… làm game thậm chí chẳng phải mục tiêu của cô ta. Cô ta chỉ làm để thỏa mãn một ham muốn vừa ô uế, vừa xấu xa, vừa méo mó thôi…”

“Thế còn cậu thì sao, Eriri?”

“Tớ…”

Dù là vì biểu cảm của Megumi đang lệch khỏi yêu cầu, hay vì một lý do nào khác, Eriri đã dừng hẳn cây cọ, và nhìn thẳng vào khuôn mặt Megumi.

“Ô uế hay trong sáng cũng được… nhưng Eriri, cậu—”

“Thôi nào, chúng ta còn chưa xong trò đầu tiên, mà cậu đã nói đến cái tiếp theo rồi sao?”

“Chỉ là… với trò chơi này, tớ cảm thấy mình chẳng giúp được bao nhiêu.”

“Chỉ cần làm “ngòi nổ” đã là một vai trò lớn lắm rồi, cậu biết không… dù cho cách nó xảy ra có hơi buồn cười.”

“Nhưng đó đâu phải sức mạnh hay ý chí của tớ.”

“…Còn cái gọi là ‘Katou Megumi, cô gái không có chính kiến, chỉ trôi theo dòng’ đâu rồi? Không phải đó mới là bản sắc của cậu sao?”

“Etou, đó không phải bản sắc, chỉ là nhìn lại quá khứ thôi. Với lại, bây giờ tớ đang nghiêm túc đấy.”

“Không, nhưng mà… cậu lúc này nghe giống Ruri hơn Meguri đó, biết không?”

“Đã bảo là đừng nhầm ‘nghiêm túc’ với ‘yandere’ mà.”

Trong những lời và thái độ bất ngờ trĩu nặng của Megumi, Eriri thoáng thấy bóng dáng không phải của cô bạn cùng lớp trong thế giới này, mà là cô em gái kiếp trước của nhân vật chính, người hay thốt ra câu: ‘Đúng là anh trai của em.’

…Ừm, có lẽ ví dụ hơi lệch, nhưng cũng gần đúng.

“Càng đến gần lúc hoàn thành, tớ càng nghĩ… chắc là tớ đã có thể làm được nhiều hơn.”

Ngọn gió thổi ngược dốc làm tóc Megumi và vạt váy cô tung bay.

“Tớ đâu có tài năng đặc biệt như Eriri vẽ tranh, hay Kasumigaoka-senpai viết kịch bản.”

Ngay cả lúc đó, khung cảnh y như bước ra từ một CG sự kiện, Eriri vẫn chỉ khắc ghi hình ảnh ấy vào tâm trí, chờ đợi lời nói tiếp theo của Megumi.

“Nhưng mà nhé, tớ nghĩ cũng đã đến lúc tớ thấy chán việc để Aki-kun một mình làm hết mọi việc—mặc dù đó là những việc ai cũng làm được nhưng vẫn cần một ai đó gánh vác.”

“Cái đó… phần lớn là việc vặt thôi đấy.”

“Việc vặt cũng vui mà.”

“Megumi…”

Và thế là, từ một dáng vẻ và biểu cảm xứng tầm nữ chính, lại thốt ra những lời nghe như một nhân vật quần chúng.

“Nhìn mấy việc vặt chất chồng thành cái gì đó thật sự, nhìn quá trình một thứ được hoàn thành—chẳng phải rất hứng thú sao?”

Điều đó khiến Eriri không còn phân biệt được liệu vị trí của Megumi trong nhóm là quan trọng hay không quan trọng.

Một chân chạy vặt, một chốt chặn, một trợ lý, một kẻ giật dây, vô hình nhưng lại đứng ở trung tâm sân khấu.

Và đồng thời, là người quan trọng nhất với cậu ấy…

“…Quên hết mấy chuyện đó đi. Giờ thì hãy dồn hết tâm sức vào làm nữ chính đi.”

“Eriri…?”

“Công việc này không thể làm trong khi còn phân tâm đâu, biết chứ?”

Cuối cùng, Eriri đã phần nào né tránh câu hỏi của Megumi về “tương lai.”

Ngay cả chính cô cũng không rõ sự thoái lui đó là vì cảm xúc cụ thể nào, hay chỉ là bột phát trong khoảnh khắc.

“Nụ cười tươi hơn! Nước mắt nhiều hơn! Thể hiện tất cả cảm xúc—niềm vui, hoài niệm—tất cả trên khuôn mặt, rồi nói câu thoại!”

“Đã lâu rồi nhỉ. Cuối cùng… chúng ta cũng gặp lại nhau.”

Lời thoại trôi ra từ môi Megumi trước cả khi Eriri kịp nhắc nhở.

Và biểu cảm của cô khi đó không chỉ đúng như Eriri yêu cầu—mà còn chứa đựng nhiều cảm xúc hơn.

“Đúng rồi! Đừng nhúc nhích, Megumi, giữ nguyên khuôn mặt đó!”

“H-hết bao lâu nữa?”

“Ừm… ít nhất một tiếng nữa!”

“Ehh~”

Eriri lại nhấc cọ và bay lướt trên toan với tốc độ chóng mặt.

Từ đó trở đi, bất kể Megumi nói gì, cô cũng không nhận được câu trả lời nào.

Biểu cảm của Eriri lúc đó cũng vui sướng, đau đớn, xinh đẹp và đáng yêu chẳng kém gì Megumi.

Với Megumi, Eriri thật chói sáng, đáng ngưỡng mộ—không phải vì vẻ đẹp của cô, mà vì sự chuyên tâm hết mình.

***

“Xong~!”

“E-Etou, vậy có nghĩa là… Eriri?”

“Ừ, cậu có thể thả lỏng khuôn mặt rồi, Megumi!”

“Ha, haaaahhh~”

…Cuối cùng, Megumi đã giữ đúng mệnh lệnh “ít nhất một tiếng” của Eriri một cách đáng kinh ngạc.

Một tiếng mười lăm phút sau lời đó, Eriri giơ cao tay phải—cùng cây cọ—hướng lên bầu trời. Còn Megumi thì ngã khụy xuống đất.

“Ừ, tuyệt thật—kiệt tác của riêng tớ đây! Nhìn đi, Megumi, nhìn đi!”

“Đ-đợi đã, tớ vẫn chưa… Oa.”

Như thể không muốn phí vài giây đợi Megumi đứng dậy, Eriri đã gỡ ngay bức tranh vẫn còn ướt khỏi giá vẽ và giơ lên trước mặt cô.

“Cái này… dù tớ là người mẫu, nó vẫn siêu tuyệt vời~.”

“Nó siêu tuyệt vời chính vì cậu là người mẫu đấy Megumi?”

“Ahaha.”

“Đúng chứ?”

Với người ngoài, nó có thể nghe chẳng khác gì một màn khen ngợi lẫn nhau đầy sến súa.

Nhưng với cả hai, chẳng có vấn đề gì cả.

Và thực tế, cũng chẳng hề có vấn đề.

Bởi vì bức tranh này vốn chỉ dành cho hai người mà thôi.

“Tốt lắm, Megumi… đây, là quà cho cậu.”

Fin.

Ghi chú

[Lên trên]
phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu
phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu
[Lên trên]
một loại hình nhà hàng hạng sang
một loại hình nhà hàng hạng sang