“Xin lỗi vì đã tới muộn, Natsuomi-san.”
Hiện giờ đã gần tới giờ ăn tối rồi. Tôi đang chuẩn bị món gà rán sở trường thì nghe tiếng cửa chính mở khóa và tiếng bước chân tiến lại gần phòng.
Cô gái tên Yui Elijah Villiers. Đã mười bảy tuổi xuân xanh, là một nữ sinh cao trung. Bản thân cô ấy không theo tôn giáo nào, nhưng vì xuất thân từ một gia đình quý tộc Anh sùng đạo Thiên Chúa, nên cô có một tên thánh ở giữa. Trên danh nghĩa và cả thực tế, cô là một công chúa chính hiệu.
Cô có đôi mắt xanh lớn, nổi bật và mái tóc đen dài óng ả của cô rất dễ hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Làn da trắng mịn như sứ, hàng mi dài có thể thấy rõ ngay cả từ xa, sống mũi thanh tú và đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên cùng là đôi môi hồng nhạt mềm mại, thanh lịch.
Cô vẫn giữ nét ngây thơ đúng với tuổi mình, nhưng so với “dễ thương” thì “xinh đẹp” lại hợp với cô hơn. Nàng có vóc dáng cao so với con gái, tay chân dài và thon, thân hình tuyệt mỹ. Tính cách điềm tĩnh tạo nên vẻ trưởng thành, nên nếu không mặc đồng phục, cô dễ bị nhầm là người lớn hơn tuổi thật.
Với vẻ ngoài tinh tế và có phong thái lạnh lùng nữa, cô thường được bạn cùng lớp đặt cho biệt danh là “Công chúa Kuuderela”. Tất nhiên, đó chỉ là hình ảnh mọi người nghĩ về cô, chỉ mình tôi biết cô cực kỳ ghét biệt danh đó.
Yui bước vào phòng, nhét chiếc chìa khóa dự phòng vào túi rồi liếc nhìn đôi tay tôi đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
“Tối nay ăn gì vậy nhỉ... là gà rán đúng không?”
“Chuẩn luôn. Hôm nay gà đang giảm giá đấy.”
“Yaay, mình thích gà rán của cậu lắm. Mình thật sự rất mong chờ đấy.”
Cô mỉm cười đắc ý vì đoán trúng, đôi mắt xanh to híp lại một cách đáng yêu.
Sự đối lập với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày khiến nét dễ thương đó càng trở nên nổi bật. Tôi khẽ hắng giọng để che đi phản ứng của mình.
“Mình mừng là cậu mong chờ, nhưng mà nhà mình và nhà cậu sát bên nhau thì ít nhất cậu cũng nên thay đồng phục đi đã chứ.”
“Mình chỉ muốn qua đây thật nhanh thôi. Nhưng nếu cậu thấy phiền, mình sẽ về thay.”
“Mình quen rồi. Nếu cậu không thấy vấn đề gì thì mình cũng không để ý đâu.”
“Mà quan trọng hơn, mình có thể làm gì để giúp cậu không, miễn là thứ mình làm được.”
Yui nghiêng đầu nhìn tôi, và một mùi hương dịu ngọt thoảng ra từ mái tóc đen dài khẽ lay động của cô.
Nhà bếp chỗ tôi không quá rộng rãi cho 2 người lắm nên khi ngồi cạnh như thế này thì cả hai lại càng trở nên thân thiết hơn so với lúc trước
Không sai khi nói sự gần gũi này là dấu hiệu cho thấy cô ấy tin tưởng tôi, nghe thì hay đấy, nhưng thật lòng mà nói, cô ấy lại cứ đến gần quá mức mà chẳng bận tâm gì, và tôi vẫn chưa thật sự quen được điều đó.
Vén mái tóc dài, đẹp ra sau tai, Yui ngước nhìn tôi đầy tinh nghịch và khẽ bật cười.
“Sao thế? Cậu thấy ngại đó à?”
“Trật tự đi. Mình sắp bắt đầu chiên rồi, nên hãy ra bàn ngồi đợi đi."
“Được thôi. Mình sẽ đi lấy đĩa vậy.”
Yui mỉm cười tinh quái, còn tôi quay đi đáp gọn.
Cô ấy di chuyển một cách thuần thục, bày bàn y như tôi đã chỉ.
Bàn ăn thấp của tôi vốn chỉ đủ cho một người, nên hai người ngồi sẽ hơi chật. Để xoay xở, chúng tôi chia món chính từ một đĩa lớn, và cô ấy còn chồng một cái thùng carton với khay lên trên để làm bàn phụ tạm thời. Những thay đổi nhỏ như vậy đều do Yui nghĩ ra để có thêm chỗ.
Nhìn cô ấy vừa chống cằm suy nghĩ cách sắp xếp vừa chăm chú, đáng yêu đến mức tôi khẽ mỉm cười từ trong bếp.
Đây đã trở thành cuộc sống thường ngày của tôi dạo gần đây.
Khi bắt đầu sống một mình hồi cao trung, tôi chưa từng nghĩ sẽ phải chăm sóc cho ai. Và càng chẳng thể ngờ rằng sẽ có một bạn cùng lớp dễ thương như thế này lại đến nhà tôi mỗi tối.
Tan học, chúng tôi sẽ ghé siêu thị cùng nhau, vừa mua vừa bàn bạc món ăn cho bữa tối, rồi về nhà tôi nấu cùng nhau. Ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, vừa ăn vừa nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ lúc nào đó, thói quen này đã trở thành điều bình thường. Tôi mỉm cười, giấu sau tiếng xèo xèo của gà rán.
“Natsuomi-san? Có chuyện gì à?”
“À, không. Chắc là có. Chỉ là.”
Yui thò đầu vào bếp, hai tay bưng chiếc đĩa lớn cho cả hai.
Cô nghiêng đầu thắc mắc một lát, rồi mỉm cười ngại ngùng.
“Còn cậu thì sao, Yui? Có chuyện gì nghĩ đến không?”
“Thấy cậu có vẻ vui nên mình cũng thấy vui theo.”
Cô khẽ cười khúc khích, một nụ cười mà dạo này cô hay dành cho tôi, vừa trải bắp cải bào đã ngâm nước ra đĩa, đặt lên quầy bếp.
Tôi đặt những miếng gà rán giòn sau hai lần chiên lên trên, và đôi mắt xinh đẹp của Yui sáng lên khi cô mỉm cười đầy thích thú.
“Rồi, ăn khi còn nóng thôi.”
“Ưm. Cảm ơn vì bữa ăn lần nữa.”
Tôi và Yui ngồi vào chỗ quen thuộc đối diện nhau và, như mọi khi, cùng chắp tay rồi nói “Itadakimasu” một lần nữa quanh chiếc bàn nhỏ.
Mỗi chiếc vòng tay bạc có dây xích giống nhau ló ra từ tay áo bên trái của cả hai, những viên pha lê Swarovski ở chốt phản chiếu ánh sáng thành dải màu cầu vồng.
Cùng lúc nhận ra điều đó, chúng tôi trao nhau nụ cười hơi ngượng và khẽ bật cười.
Đó là khung cảnh quen thuộc của tôi và Yui, dành mỗi buổi tối ở bên nhau như thế này.
Đó là bắt đầu cho cuộc sống thường nhật mới của chúng tôi, vào mùa hoa anh đào nở ấy.

