Volume1

Lời mở đầu

2025-09-21

5

trans:ntth1911

================================================================================================================================

Lời mở đầu

Cũng sắp tới giờ ăn tối rồi.Khi mà tôi đang chuẩn bị món karaage sở trường,tôi nghe thấy tiếng cửa đang mở,tiếp theo là tiếng bước chân vào nhà.

"Xin lỗi nhé,Natsuomi-kun,tớ đến hơi muộn chút."

Bước vào phòng là một cô gái mười bảy tuổi.Tên đầy đủ của cô là Yui Elijah Villiers.Cô nàng này chính là một công chúa thực sự,cả trên danh nghĩa cho đến thực tế.Mặc dù chẳng theo tôn giáo nào,Yui lại có tên thánh đệm giữa họ và tên.Lí do ư?là do cô là con gái của một nhà sùng đạo Cơ Đốc thuộc tầng lớp quý tộc Anh Quốc.

Yui có một đôi mắt xanh thẳm cuốn hút đến lạ thường,mái tóc đen dài óng mượt.Làn da trắng ngần,cùng hàng mi dài cong vút mà dẫu nhìn từ xa bao nhiêu vẫn có thể trông thấy được.Đôi môi mỏng thanh tú,có màu hồng nhạt,tựa những cánh anh đào mùa xuân.

Yui mang vẻ ngây thơ hợp với lứa tuổi học sinh trung học của mình,nhưng gương mặt của cô nàng lại mang phần xinh đẹp nhiều hơn là dễ thương.So sánh với nữ sinh đồng trang lứa,cô khá cao,chân tay thon thả,thân hình thì mảnh mai và rất cân đối.Cử chỉ của cô toát lên sự điềm đạm,trưởng thành,lại mang chút duyên dáng,yêu kiều.Nếu không mặc đồng phục,cô ấy sẽ trông lớn hơn vài tuối đó.

Ngoài khuôn mặt đẹp không thì vết ra,Yui còn mang một phong thái lạnh lẽo nữa.Chính vì thế nên mọi người trong lớp đặt cho cô biệt danh "công chúa kuderella" vì sự ngưỡng mộ của họ,nhưng chỉ có tôi mới biết rằng đây chỉ là sự ích kỉ của họ,và biết rằng cô ấy thực sự rất ghét cái biệt danh này. 

Bước vào trong,liếc nhìn nơi bàn tay tôi khi tôi đang chuẩn bị bữa tối,trong khi bỏ chìa khóa dự phòng vào túi,Yui lên tiếng:

"Tối nay ăn gì vậy ta...gà rán đúng không?."

"Ừm,bữa nay thịt gà đang được giảm giá đấy."

"Hưmm!tớ rất mong chờ gà rán của Natsuomi đó,vì tớ thích nó mà."

Yui trông có vẻ rất tự hào vì đã đoán đúng,đôi mắt xanh to tròn của cô khẽ nheo lại.

Dễ thương quá.

Khoảng cách giữa vẻ lạnh lùng và dễ thương làm cho cô nàng trông càng dễ thương hơn nữa~Tôi nhanh chóng che giấu sự bối rối đối với Yui bằng cách giả vờ ho nhẹ vài cái.

"Tớ rất vui vì cậu mong chờ nó,nhưng sao cậu không thay đồng phục ra cho dễ chịu hơn?đằng nào cũng sống ngay cạnh nhau mà."

"À,không sao đâu mà,tại tớ chỉ muốn đến đây nhanh hơn thôi.Nếu cậu muốn thì tớ đi thay bây giờ đây?."

"...Ừm,thôi kệ vậy,miễn Yui thấy thoái mải là được."

"Thế,tớ giúp gì được cho cậu không?."

Khi Yui nghiêng đầu nhìn tôi,hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc đen dài của cô nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Phòng bếp của căn hộ một người ở không rộng rãi cho lắm,nên khi mà đứng cùng nhau trong gian bếp,chúng tôi tự nhiên trở nên gần gũi với nhau hơn,về mặt vật lí.

Sẽ thật tuyệt nếu nói rằng việc Yui đang tựa sát vào người tôi lúc này chính là bằng chứng của sự tin tưởng mà cô ấy dành cho mình,nhưng tôi vẫn chưa thể quen nổi việc Yui tiến lại gần mình mà không chút phòng bị.

Với mái tóc dài đẹp rũ xuống tai,cô nàng ngước nhìn lên đầy thích thú trong khi đang cười khúc khích.

"Ể?Cậu đang thấy ngượng phải không?.

"I-im lặng đi,cứ ngồi vào bàn đợi trong khi tớ nấu đi."

"Hửmm,được rồi.Tớ sẽ chuẩn bị bát đĩa ra vậy."

Tập trung nấu bữa tối,tôi cố đáp lại nụ cười tinh nghịch của Yui trong khi vừa tránh ánh mắt của cô ấy.

Yui đặt bát đĩa lên bàn một cách thành thục,đúng như những gì tôi đã hướng dẫn cô ấy từ trước.

Để nói thì chiếc bàn nhỏ trong căn hộ của tôi chỉ dành cho một người,nên là có hơi nhỏ khi hai người dùng.

Để giải quyết được vấn đề này,Yui đang nghĩ đến việc tạo ra một nơi mà hai chúng tôi có thể cùng chung nhau một đĩa đồ ăn kèm,hay đặt một khay lên trên tấm bìa cứng tự chế làm bàn phụ.

Nhìn Yui từ trong bếp,tôi bật cười khi thấy được vẻ lo lắng lẫn nghiêm túc của cô nàng trong khi đưa tay lên cằm.

Hiện tại,đây chính là cuộc sống thường ngày của tôi.

Trong những năm tháng cao trung sống tự lập,tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải chăm sóc một người nào đó,đằng này lại còn là một cô bạn cùng lớp xinh đẹp và đáng yêu như Yui sẽ đến căn hộ của tôi mỗi tối nữa chứ!Tôi có đang mơ không nhỉ?.

Thông thường,sau giờ tan trường,tôi sẽ thường ghé siêu thị cùng với Yui để mua đồ ăn tôi,rồi cùng nhau nấu bữa tối trong căn hộ của tôi.Chúng tôi quây quần trên chiếc bàn ăn nhỏ,vừa thưởng thức bữa ăn vừa trò chuyện về những thứ vặt vãnh.Chẳng biết từ khi nào,trước khi nhận ra,cuộc sống như thế này đã trở nên quá quen thuộc,đến mức chỉ nghe tiếng chiên của gà rán thôi cũng đủ khiến tôi mỉm cười.

"Có chuyện gì vậy?Natsuomi-kun?."

Yui bước vào bếp,trên tay cầm một chiếc đĩa dành cho hai người.

"À,ừm,không,không có gì đâu.Chỉ là...."

Cổ tò mò nghiêng đầu,rồi lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng đầy tinh quái.

"Sao thế Yui?"

Tôi hỏi.

"Thấy Natsuomi-kun cười như vậy,tớ cũng cảm thấy vui lắm."

Cô cười khúc khích với nụ cười tuyệt đẹp mà tôi vẫn hay thấy gần đây,trong khi lấy một ít bắp cải thái lát ra đĩa rồi đặt lên bàn.

Tôi cũng đặt chỗ karaage lên trên,trong khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh lên vì hạnh phúc của Yui.

"Được rồi,cùng ăn khi nó còn nóng nào."

"Ưm,cảm ơn cậu vì bữa ăn."

Ngồi đối diện nhau trên cái bàn ăn nhỏ,với cái bụng trống rỗng,cả hai cùng nói "Itadakimasu" một lần nữa quanh chiếc bàn ăn nhỏ hôm nay.

Trên cổ tay của cả hai người,một chiếc vòng tay xích bạc giống nhau nhô ra từ cổ tay áo bên trái của mỗi người,và viên pha lê Swarovski ở cuối đầu móc khóa lấp lánh lên sắc cầu vồng.

Yui và tôi nhận ra điều đó,cả hai mỉm cười nhẹ với nhau khi trên mặt có chút xấu hổ.

Đây là cảnh tượng quen thuộc trong cuộc sống của tôi và Yui,cùng nhau ăn mỗi tôi.

Đây chính là cuộc sống thường nhật mới của chúng tôi khi bước vào mùa anh đào.