Tập 01

Chương 08: Một Bức Ảnh Kỷ Niệm Phủ Đầy Mèo

2025-09-28

7

Bzzz bzzz, bzzz bzzz.

Vào khoảng cuối giờ nghỉ trưa, Natsuomi nhận được tin nhắn từ Yui gửi đến điện thoại của cậu.

Đó là một đoạn văn ngắn với nội dung, “Xem cái này đi,” kèm theo một đường liên kết. Khi chạm vào thì điều đầu tiên hiện ra trên màn hình là dòng chữ: “Đại hạ giá! Toàn bộ sản phẩm giảm 20%!”

“Đại hạ giá à?”

Xem kỹ hơn một chút thì hóa ra đó là một bài viết trên blog thông báo về một đợt xả hàng ở siêu thị tại ga kế bên. Ngay sau đó, Yui gửi thêm một tin nhắn: “Tan học đi nhé.”

Ở phía bên kia lớp học, nơi cô đang ngồi cùng nhóm bạn nữ khác, Yui gõ điện thoại với gương mặt điềm tĩnh thường thấy, thi thoảng thì hơi liếc sang chỗ Natsuomi.

Natsuomi đáp lại: “Rõ rồi. Cảm ơn đã báo tin nóng,” và nhận về một nhãn dán hình mèo kiêu ngạo, một trong những cái Yui hay dùng, vẽ con mèo hờ hững nhưng mang vẻ đắc thắng.

Cô quả thật đã nắm vững nghệ thuật dùng nhãn dán không khác gì những nữ sinh cao trung khác.

(…Ra là sau gương mặt điềm tĩnh ấy, thật sự cậu ấy đang thấy đắc ý à.)

Natsuomi, vốn nhiều lần chứng kiến những biểu cảm tinh tế của Yui, có thể nhận ra ngay. Ở “chế độ trước mọi người,” cô thường bộc lộ chưa đến một nửa cảm xúc thật.

Và việc biết rằng chỉ có mình hiểu được cô đang âm thầm tự hào khiến Natsuomi thấy bản thân như có phần vượt trội hơn hẳn.

Từ sau lần ghé quán trà, hai người đã dùng ứng dụng nhắn tin để liên lạc trong giờ học. Không ai trong lớp nghi ngờ họ đang tiếp xúc trực tiếp cả, nên vừa an toàn lại vô cùng tiện lợi. Quả đúng là thành tựu tuyệt vời của công nghệ hiện đại.

“Natsuomi-san. Trò chuyện với bạn gái qua điện thoại cũng tốt đấy, nhưng sao không dành cho tôi chút sự quan tâm ấy chỉ?”

Từ chiếc bàn phía trước, Kei hút hộp sữa bằng ống hút rồi ném cho cậu ánh nhìn ghen tị nửa đùa nửa thật.

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cô ấy không phải bạn gái tôi.”

“Người nào đột nhiên nhắn tin nhiều hơn bình thường? Hừm, thì luôn là thế cả thôi.”

“Không phải vậy. Em gái tôi vừa có được chiếc điện thoại đầu tiên, giờ thì nhắn tin dồn dập liên tục. Nếu tôi không trả lời thì con bé sẽ dỗi mất.”

Natsuomi nhanh chóng đưa ra lý do mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho những tình huống thế này. Kei thoáng ngạc nhiên rồi gật gù tỏ vẻ hiểu ra.

“Ồ, là cô em gái dễ thương của cậu ấy à? Nói với con bé là tôi sẵn sàng giúp tập nhắn tin bất cứ lúc nào nhé.”

“Thôi đi. Tôi chẳng có hứng gọi cậu là em rể đâu.”

“Này, bình tĩnh nào. Không có ý gì mờ ám hết. Ý tôi chỉ là lập một nhóm chat, cậu cũng có trong đó thôi.”

“Không đâu. Tôi chẳng muốn ngồi xem cái cảnh ấy diễn ra chút nào.”

Dù hai người có hợp hay ghét nhau, thì tình hình cũng chỉ khiến mọi thứ thêm gượng gạo mà thôi.

Trong lòng thầm gửi lời xin lỗi đến cô em gái bị lôi ra làm bình phong, Natsuomi xác nhận xong chỗ hẹn với Yui rồi nhét điện thoại trở lại túi áo.

◇◇◇

“Xin lỗi vì để cậu phải chờ.”

Trước chiếc ghế dài bên bờ sông, cách trường không xa là mấy.

Lần này Natsuomi đến trước nên cậu đứng dậy chào Yui khi cô chạy đến.

“Không sao. Đi thôi nào.”

“Vâng, đi thôi.”

Họ sánh bước cùng nhau tiến về phía siêu thị đang tổ chức đợt đại hạ giá.

Chỉ cách một ga thôi, quãng đường giữa hai ga cũng chẳng xa lắm, nhưng đủ để tạo thành một chuyến đi dạo  thoải mái rồi.

Dù hoa anh đào đã rụng hết, con đường ven sông vẫn được trồng kín anh đào và nổi tiếng với quang cảnh tuyệt đẹp. Nhiều người thường đi bộ dọc theo con đường này và đó là một nơi rất dễ chịu để thư giãn.

“Cậu dùng điện thoại thạo hơn nhiều rồi nhỉ. Không ngờ lại tìm được thông tin thế này.”

“Đúng vậy, mình cũng rất kinh ngạc vì nó hữu ích đến thế. Hôm nay bạn cùng lớp còn giới thiệu cho mình vô số video nữa.”

“Video sao?”

“Cậu có muốn xem thử không?”

Trong đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, Yui thao tác nhanh gọn rồi đưa màn hình về phía Natsuomi.

Đoạn video phát cảnh một chú mèo con chẳng làm gì ngoài nô đùa đáng yêu.

“Aww… mèo con thật quá dễ thương… Tại sao chúng có thể dễ thương đến vậy…?”

Yui nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn bị mê hoặc, còn ánh mắt mơ màng đắm chìm trong sự ngưỡng mộ.

“Hm, tớ không ngờ cậu là người thích mèo đấy.”

“Mình chưa từng nuôi mèo lần nào, nhưng mình rất yêu mèo. Mình luôn mơ ước có thể được vuốt ve mèo bao nhiêu tùy thích.”

Yui siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình với niềm đam mê và gật đầu dứt khoát.

“Ra ước mơ của cậu là vậy sao…”

Xét đến hộp bút, sổ ghi nhớ, và cả nhãn dán hình mèo trong các cuộc trò chuyện, Natsuomi cũng đoán Yui thích mèo. Nhưng khi thấy được một ước mơ giản dị đến thế, cậu vẫn bất giác mỉm cười chiều chuộng.

“Nhưng… động vật thường không thích mình cho lắm…”

“Không thích cậu? Ý là chạy mất hay không cho cậu chạm vào?”

“Đúng vậy… Mình đã cố gắng nhưng chúng chẳng bao giờ lại gần hết…”

Yui cúi xuống, nét mặt ủ rũ, thì bỗng—

“Meow.”

Một chú mèo con từ ngõ gần đó bước ra, ngẩng lên nhìn hai người, rồi cất tiếng kêu khẽ.

“M-mèo con…!?”

Yui đứng sững tại chỗ.

Ngay dưới chân cô là một con mèo bé xíu, chắc mới vài tuần tuổi. Bộ lông vằn mềm mại, cơ thể nhỏ bé, chân ngắn, đôi mắt to long lanh. Bộ lông óng mượt, trông khỏe mạnh, hẳn đang được ai đó chăm sóc.

Yui đưa hai tay che miệng như vừa chứng kiến điều không tưởng, mắt mở to đến cực điểm, rồi quay sang Natsuomi.

Sau đó, cô lại cúi nhìn mèo con rồi ngước về phía Natsuomi như một cánh cửa kêu cọt kẹt lắc qua lắc lại.

(Có lẽ đây là lần tôi thấy cô ấy bối rối rõ rệt nhất…)

Natsuomi chẳng rõ cô đang phấn khích hay sợ hãi, trong lúc còn phân vân thì chú mèo đã dụi mặt âu yếm vào chân cậu.

“Whoa, thân thiện ghê nhỉ?”

“Mrow.”

Naomi ngồi xuống, vuốt nhẹ đầu nó. Mèo con lập tức rúc vào tay cậu, kêu gừ gừ đầy mãn nguyện.

“A-ahh… Quá sức dễ thương rồi…!”

Giọng Yui run run, khẽ đến mức như một fan vừa đối diện thần tượng vậy.

Natsuomi nghĩ thật đáng nể khi một người có thể xúc động sâu sắc chỉ vì một con mèo con, rồi cậu ra hiệu cho Yui lại gần.

“Con này hướng ngoại lắm. Cậu thử vuốt nó xem sao?”

“T-thật sao…!? Một người như mình… có được phép chạm vào sinh linh quý giá thế này ư…!?”

“Chừng nào nó không thấy phiền thì được thôi, đúng không?”

Natsuomi chẳng còn phân biệt nổi trạng thái cảm xúc của Yui nữa, thì đúng lúc ấy, con mèo con chập chững bước đến chân cô.

Yui ngồi xổm xuống đầy cẩn trọng rồi nín thở.

“B-bé mèo ơi…? UM… nếu được thì… chị sẽ chỉ vuốt một chút thôi, được chứ…?”

Với sự cẩn thận và tập trung của một chuyên gia gỡ bom, Yui chậm rãi đưa tay về phía đầu nó, nhưng mèo con lập tức giật mình rồi co lại, hạ thấp thân rồi gầm gừ.

“…Đúng thật. Mình biết là sẽ thành ra như vậy mà, mình đã biết trước rồi…”

Yui thở ra một tiếng nặng nề, như thể mọi sức lực rời khỏi cơ thể.

Natsuomi nhận ra đây có lẽ là trường hợp của những người quá yêu động vật nên càng căng thẳng, rốt cuộc lại khiến chúng sợ.

“Cậu đang căng thẳng quá đấy, nên nó cũng căng thẳng theo đó. Cậu cần thả lỏng để nó không hoảng sợ.”

Natsuomi vuốt ve mèo con thêm lần nữa, nó lăn ngửa ra, kêu gừ gừ lớn hơn, rúc mình vào tay cậu.

“M-mình hiểu rồi…? Cậu nói cũng có lý…! Được rồi, thả lỏng… thả lỏng…”

Yui nhắm mắt, hít sâu từng hơi rõ rệt.

Hít vào… thở ra… hít vào… thở raaaa…

Sau khi thở ra hết, cô dừng lại giây lát, rồi từ từ mở đôi mắt xanh phảng phất ánh lam.

Khí chất của cô hoàn toàn khác hẳn. Giờ đây toát ra sự trầm tĩnh và vững chãi như một bậc thầy võ đạo. Natsuomi cùng chú mèo chỉ biết ngước nhìn đầy kinh ngạc.

“…Mèo con, chị có thể vuốt ve em được chứ?”

Yui đưa tay ra với động tác mượt mà, ung dung đến mức gần như kỳ lạ.

“Mrow.”

Ngay lập tức, mèo con quay lưng và chạy đi.

Bàn tay vẫn đưa ra, Yui khẽ mỉm cười chua chát.

“…Quả nhiên. Mình là người con gái có số phận đã định chẳng bao giờ được chạm vào mèo.”

Cô vén mái tóc dài sau và cúi ánh mắt xuống với vẻ mặt đầy chấp nhận.

Natsuomi nghĩ rằng chuyện này trông giống như là con mèo tùy hứng hơn là gì khác. Nhưng toàn bộ sự việc cứ như một màn hài kịch vậy.

(Dù vậy, Yui cũng khá buồn cười nhỉ.)

Cậu bật cười khi nhìn nghiêng gương mặt điềm tĩnh ấy.

Nhưng trông cô thật tội nghiệp. Natsuomi nghĩ mình sẽ có thể vuốt ve một con mèo dễ dàng nếu nó quen với con người hơn. Giờ thì, giá mà có một nơi toàn những chú mèo siêu hòa đồng thì tốt biết mấy…

“À đúng rồi. Tớ nhớ có một quán Neko Cafe gần đây.”

Natsuomi vỗ tay như vừa nhớ ra, Yui liền bước sát lại, đôi mắt lóe sáng.

“Neko Cafe ư…? Ý cậu là quán cà phê nơi mèo sẽ chơi đùa cùng mình thỏa thích hả…?”

“Um… chắc là thế, tớ nghĩ vậy.”

Dù cách nói của cô có hơi kỳ lạ, nhưng không sai. Natsuomi liền gật đầu đồng tình.

Tìm “ga gần nhất + Neko Cafe” trên điện thoại liền ra kết quả: Neko Cafe Nekojarashi.

“Để xem nào… À, nó gần ngay siêu chúng ta định đi.”

“Ồ… gần sao… Thì ra… gần nhỉ…”

Lẩm bẩm, Yui cứ liên tục liếc trộm Natsuomi bằng khóe mắt.

“…Muốn ghé thử luôn không?”

“Thật ư!?”

Gương mặt Yui bừng sáng như ánh dương.

Rồi cô chợt khựng lại, nụ cười tắt dần còn đôi vai thì trĩu xuống.

“…Không được. Hôm nay ta đã hẹn đi mua sắm rồi… Hơn nữa còn là đại hạ giá…”

Cô như người buộc lòng từ bỏ giấc mơ, thở dài não nề.

“Nếu ghé quán cà phê mèo trước thì ta vẫn kịp lúc hạ giá mà.”

“Ùm… Cũng đúng, nhưng mà… Đây hoàn toàn là ước muốn ích kỷ của mình…! Uuuuugh…!”

Yui ôm đầu rên rỉ như đang dằn vặt dữ dội.

Cô nhiều lần hé môi rồi lại thôi, hết lần này đến lần khác.

(Thật hiếm thấy khi nào cô ấy giằng co dữ dội đến vậy…)

Natsuomi mỉm cười quan sát, lần đầu tiên chứng kiến một khía cạnh khác của Yui.

Cuối cùng, sau cuộc chiến nội tâm dài dằng dặc, Yui ngẩng lên với đôi má ửng hồng, mắt ngân ngấn nước.

“…C-có thật sự ổn chứ…? Khi mình đòi hỏi điều ích kỷ thế này…?”

“Có sao đâu. Bạn bè cả mà. Với lại, tớ cũng muốn thử một lần.”

“Natsuomi-san…!”

Ôm tay trước ngực, Yui lại một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ.

“Vậy thì… cậu đi cùng mình đến Nekojarashi nhé?”

“Tất nhiên rồi. Tớ hân hạnh được tháp tùng.”

Natsuomi cúi chào đầy khoa trương, mỉm cười trêu chọc còn Yui thì đáp lại bằng một nụ cười rạng ngời, gật đầu thật mạnh.

Cả hai mở chức năng chỉ đường trên điện thoại của Natsuomi rồi cùng nhau hướng về phía quán cà phê mèo hiện lên trên màn hình.

◇◇◇

“Chào mừng quý khách! Đây có phải lần đầu ghé thăm không ạ? Hiện tại chúng tôi đang có chương trình giảm giá đặc biệt. Quý khách có muốn chọn gói này không?”

Tại quầy tiếp tân của quán cà phê mèo, nữ nhân viên đưa cho họ một tấm thực đơn. Natsuomi và Yui trao nhau cái nhìn bối rối.

Ưu đãi quả thật rất hấp dẫn: giảm 30% cho hai người, đồ uống miễn phí, còn tặng thêm thức ăn cho mèo. Tên gói là? “Giảm giá cho cặp đôi.”

“Uh… cậu thấy sao?”

“Vâng… chúng ta nên làm gì đây…?”

Chỉ riêng cái tên đã dựng lên một bức tường ngượng ngập giữa hai người. Cả hai nhìn chằm chằm vào thực đơn, chẳng ai mở lời tiếp theo.

Mức giảm giá vô cùng cuốn hút. Nhưng xét đúng ra thì Natsuomi và Yui chỉ là bạn, không phải người yêu, vậy từ chối mới là lựa chọn hợp lý.

Tuy nhiên, mối quan hệ của họ vốn dựa trên sự hỗ trợ và tiết kiệm lẫn nhau, nên giả vờ là một cặp đôi chỉ để hưởng giảm giá thì cũng chẳng hẳn là sai.

(Nhưng mà phải tự nói “bọn em là một cặp” thành tiếng, cho dù là nói dối thì…)

Dù cả hai đều biết chẳng phải thật, cảm giác ngượng ngập ấy vẫn đổ ập xuống nặng nề.

Nhìn vẻ mặt Yui, Natsuomi đoán cô cũng đang nghĩ tương tự. Thế nên hai người cứ đứng chết trân, lặng lẽ nhìn thực đơn trong thế giằng co.

Thật ra chỉ cần nói “bọn em là một cặp” là xong. Sau đó có thể cười xòa: “Haha, vậy là tiết kiệm được tiền.” Đáng lẽ phải dễ thôi.

Yui chắc chắn cũng sẽ hiểu, và sẽ chẳng gây phiền phức gì. Tất cả đều ổn.

Natsuomi tự nhủ như vậy, hít một hơi sâu, quay sang nhìn Yui bên cạnh—

“Natsuomi…san…”

Yui ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt nheo lại đầy lo lắng.

Má cô đỏ bừng, môi mím chặt. Trong dáng vẻ nhỏ nhắn ấy là sự căng cứng vừa hy vọng vừa lo sợ.

Ánh nhìn ấy khiến tim Natsuomi khựng lại một nhịp. Cậu chợt nhớ rõ ràng hơn bao giờ hết: cô là một cô gái.

Trong khi đó, nữ nhân viên đang quan sát thì mỉm cười ấm áp, như thể thầm nói “Có phải mình vừa tung ra một đường chuyền hoàn hảo không?” — thật đáng tức chết mà.

(…Có vẻ chuyện này do mình quyết định thôi.)

Nếu Yui cũng đang nghĩ giống cậu, thì cô sẽ chẳng thể nào tự nói “bọn em là một cặp.” Biết tính cách của cô thì chuyện đó là bất khả. Vậy nên Natsuomi hiểu rằng trách nhiệm mở lời tự nhiên mà rơi vào mình.

Ưu đãi kia quả là hấp dẫn, nhưng… nếu khiến không khí giữa hai người trở nên gượng gạo sau này, thì chưa chắc đã đáng. Natsuomi hạ quyết tâm, quay sang nhân viên——

“Giá thông thường ạ, làm ơn—” “Giảm giá cho cặp đôi ạ, làm ơn—”

Hai giọng nói chồng lên nhau, cả hai cùng sửng sốt, mắt chạm nhau đầy kinh ngạc.

Một giây sau, mặt Yui đỏ bừng.

“T-tức là…! Mình chỉ nghĩ gói giảm giá cho cặp đôi… sẽ tốt hơn… phải không…!?”

“Phải, tớ cũng nghĩ thế, nhưng mà…”

“Nếu—nếu cậu thấy không thoải mái, mình hoàn toàn chấp nhận trả giá thường…!”

“Không, khoan, nếu cậu không ngại, tớ cũng đâu phiền gì với gói giảm giá cho cặp đôi…!”

Cả hai lúng túng, vừa đỏ mặt vừa lắp bắp, trong khi nữ nhân viên mỉm cười hiền hậu, dường như đang tận hưởng màn kịch trước mắt.

Sau khi thong thả thưởng thức tình cảnh này, cô nâng thực đơn lên và cố tình hỏi bằng giọng chậm rãi:

“Vậy hai bạn là một cặp? Hay chỉ là bạn bè?”

““Ch-chúng em là một cặp ạ…””

“Tuyệt quá! Vậy tôi sẽ đăng ký cho hai bạn gói giảm giá cặp đôi~♪”

Natsuomi và Yui lập tức quay mặt đi, đỏ mặt hơn bao giờ hết.

Nữ nhân viên gật gù mãn nguyện, trông hết sức hài lòng.

“Bây giờ không có ai khác ở đây, chỉ có hai bạn thôi. Xin hãy tận hưởng theo cách mình muốn.”

Để lại một lời nói gợi ý nghe có chút kỳ lạ, cô nhân viên rời khỏi phòng, để Natsuomi và Yui lại bên trong.

Quán cà phê mèo này có một căn phòng rộng phía sau quầy tiếp tân, có cửa khép kín để tạo sự riêng tư. Bên trong bày sofa, bàn, tạp chí và sách, một không gian mang phong cách phòng chờ ấm cúng.

Trên tường treo tấm bảng ghi chú các quy định:

“Bạn có thể vuốt ve hoặc chạm vào mèo chừng nào chúng tỏ ra thoải mái. Không được bế lên. Nếu mèo tự leo lên người bạn, thì được phép.”

Quanh các trụ mèo, giường nằm và đệm trải khắp phòng, khoảng hai mươi con mèo nằm vắt vẻo trong nhiều tư thế thoải mái khác nhau.

“Waaah! D-dễ thương quá…! Giống như mơ thành hiện thực vậy…!”

Đôi mắt Yui lấp lánh niềm vui thuần khiết khi cô nhìn khắp căn phòng, vô thức bật sang tiếng Anh trôi chảy trong lúc ngắm nhìn những chú mèo.

Mọi sự ngượng ngùng còn sót lại giữa cô và Natsuomi lập tức tan biến. Cả người cô gần như run lên vì phấn khích, hơi thở dồn dập, mũi phập phồng như thể cố kìm nén.

“Natsuomi-san, nhìn kìa! Nhìn kìa, nhiều mèo quá! Ở đâu cũng có…! Thật tuyệt—đúng là tuyệt vời…!”

Yui xoay một vòng như một đứa trẻ bước vào cửa hàng đồ chơi, đưa mắt nhìn quanh một vòng trọn vẹn.

“Những chú mèo này… mình thực sự có thể vuốt ve chúng, đúng không? Đúng chứ!?”

“Ừm, chỉ cần làm theo quy định và nhẹ nhàng thôi.”

“Tất nhiên rồi! Mình đã ghi nhớ hết rồi!”

Cô nhanh chóng đảo mắt quanh phòng rồi ngồi xổm trước một con mèo tam thể đang cuộn mình trên chiếc giường nhỏ. Nó ngẩng lên nhìn cô với đôi mắt ngái ngủ.

“Bình tĩnh nào… đừng làm nó sợ… được rồi.”

Lấy hơi sâu và nhắm mắt lại, Yui khẽ gật đầu đầy quyết tâm.

“Mikey-chan, cho chị vuốt nhẹ một chút nhé…?”

Mang nụ cười dịu dàng có phần gượng gạo, Yui chậm rãi đưa tay về phía chú mèo tam thể.

“Myaaao.”

Chú mèo tam thể thân thiện kêu khẽ một tiếng, khép mắt lại đầy mãn nguyện khi để Yui chạm vào, còn tựa đầu vào bàn tay cô.

“Waaaa…! D-dễ thương quá…! Có phải mình đang mơ không…?!”

“Mrrr~ gừ gừ gừ~”

“Tuyệt quá…! M-mình thật sự đang vuốt ve mèo nè…! Natsuomi, nhìn kìa, chú mèo thích được vuốt ve…! Áaaaa…!”

Yui bật cười khúc khích như một đứa trẻ sung sướng, gương mặt rạng rỡ ánh lên niềm hạnh phúc.

Natsuomi chẳng hiểu nửa đoạn cuối cô vừa nói là gì, nhưng niềm vui của cô thì rõ ràng không lẫn vào đâu được.

Sự căng thẳng nơi bàn tay Yui khi chạm vào mèo dần tan biến, chú tam thể cũng đáp lại bằng tiếng gừ gừ khoan khoái và rúc sát vào cô.

“Hehe, mình vui quá… em dễ thương quá đi… uwii uwii~”

Vuốt ve chú mèo tam thể như thể đang nâng niu báu vật, Yui lim dim đôi mắt đầy sung sướng.

Nụ cười mơ màng, hoàn toàn thư thái ấy gần như đáng yêu đến mức không chịu nổi, khiến Natsuomi theo phản xạ quay đi, lấy tay che miệng.

(…Cái này chẳng khác nào ăn gian cả.)

Vốn dĩ cô đã xinh đẹp sẵn rồi, nhưng khi để lộ nụ cười ngây thơ, yếu mềm ấy… sức công phá thật khủng khiếp. Tất cả những gì cậu có thể làm là cố giấu nụ cười ngốc nghếch sắp hiện ra trên mặt.

“Myaa~”

Chú mèo tam thể đứng dậy, leo lên đùi Yui, dùng đôi chân trắng nõn hé ra từ dưới váy đồng phục của cô làm chỗ nằm, rồi ngả người xuống.

“Aaa, đáng yêu quá, em thích được ôm ấp phải không? Ở đây hả? Vậy thì chị sẽ vuốt em nhiều nữa nhé—ngoan nào, ngoan nào~”

Khi Yui dịu dàng xoa vào ngực chú mèo, nó duỗi người ra, kêu gừ gừ to hơn vì thích thú.

Mỗi khi cô hơi cử động, vạt váy cũng dịch chuyển theo, để lộ thoáng qua làn da trắng mịn trên đùi, buộc Natsuomi phải vội quay đi.

“Natsuomi-san, nhìn nè, nhìn nè~! Chúng thân thiện quá, đúng không~?”

“P-phải… mấy con mèo ở đây… đúng là rất thân thiện…”

“Hửm? Có chuyện gì thế? Sao cậu lại không nhìn sang đây?”

“K-Không có gì! Thật sự chẳng có gì hết!”

Thành thật mà nói, tâm trí Natsuomi lúc này đã chẳng còn tập trung vào mèo nữa rồi.

Đó không phải là tình cảm lãng mạn hay ý nghĩ không trong sáng gì cả, nhưng giữa nụ cười ngọt ngào của Yui, đôi chân thon mềm mại và cái cảm giác áp đảo rằng ‘cô ấy thật sự rất con gái’, cậu chỉ không thể nào nhìn thẳng vào cô ấy.

Đúng lúc ấy, tiếng tách cửa phía sau Yui vang lên phá vỡ bầu không khí ấy. Cô nhân viên khi nãy bước vào lại.

Tất cả lũ mèo trong phòng lập tức ngẩng lên, đồng loạt quay nhìn về phía cô.

Sợi dây căng thẳng siết chặt Natsuomi rốt cuộc cũng đứt ra, cậu thở phào một hơi thật sâu.

“Đây là ưu đãi giảm cho dành cho cặp đôi của hai bạn.”

Trên tay cô là một chiếc cốc đựng ức gà luộc xé nhỏ.

Chính xác là món ăn khoái khẩu của mèo.

“Vậy thì… chị có thể đưa cho cô ấy được không?”

“M-mình á? Cậu chắc chứ…?”

Khi Natsuomi chỉ về phía Yui, cô bắt đầu bồn chồn chờ đợi, rõ ràng vừa ngập ngừng vừa phấn khích.

“Xin mời ngồi ở đây và giơ hai tay lên quá đầu.”

“V-vâng… thế này ạ?”

Theo lời hướng dẫn của nhân viên, Yui ngồi xuống một chiếc đệm giữa phòng rồi đưa hai tay lên ngang tầm mắt.

Natsuomi không rõ tư thế đó liên quan gì đến việc cho mèo ăn, nhưng cậu im lặng quan sát khi nhân viên nở nụ cười đầy thích thú thường thấy và gật đầu.

“Bây giờ trong phòng chỉ có hai em thôi, nên sẽ hơi náo nhiệt đấy. Nhưng xin hãy tận hưởng hết mình. Tất cả mèo ở đây đều rất háo ăn, nên nếu có thể, hãy chia phần đồng đều nhé.”

“Khoan, náo nhiệt…?”

“Cậu bạn trai nè, cậu nên chuẩn bị sẵn máy ảnh đi.”

“Hả? À… đúng rồi…”

Natsuomi nghe vậy liền bật sẵn chế độ chụp ảnh trên điện thoại.

Khi cả hai còn đang hoang mang, nhân viên đặt chiếc cốc đựng thức ăn vào đôi bàn tay đang giơ cao của Yui.

Ngay khoảnh khắc chiếc cốc chạm vào lòng bàn tay cô, tất cả mèo trong phòng đồng loạt lao về phía Yui.

“Wah!? Đ-đợi đã, khoan…! Gì thế này…?!”

Lũ mèo chen chúc quanh người cô như một bức tường lông mềm, trèo lên vai và cả tay, thậm chí cả lưng, tất cả đều tranh nhau với tới phần thức ăn trên tay cô.

Khung cảnh trở thành một cơn bão mèo thực thụ, chân cào loạn xạ còn đuôi quét qua lại còn tiếng “meo meo” vang lên tứ phía.

Ở tâm điểm của cơn bão, Yui bị bao vây từ mọi hướng, hoàn toàn chìm trong vòng vây mèo.

“Ahaha! Đ-được rồi! Chị sẽ cho từng em một mà, bình tĩnh nào! Đừng chen lấn! Dừng lại! Ahaha, các em hãy xếp hàng đi nào… ahaha!”

Cô vừa cười to vừa la hét như một đứa trẻ, cố gắng phân phát thịt gà đều cho từng con, dù áo khoác và váy đã nhanh chóng bị phủ đầy lông mèo.

Natsuomi không thể kìm được mà tay bấm nút chụp theo phản xạ.

“Đ-đừng chụp mà! Thế này lộn xộn quá—ahaha! Mọi người, chờ chút đã—ahahaha!”

Ngay cả khi cô ấy khóc, gương mặt Yui vẫn rạng rỡ đến mức Natsuomi lại bấm thêm tấm nữa.

Mỗi tiếng tách vang lên, gương mặt ngập tràn niềm vui của Yui bao quanh bởi những chú mèo lại được lưu giữ lại trong máy cậu.

Nếu có ai trong lớp chỉ biết đến “Kuuderella” lạnh lùng mà chứng kiến cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ không tin đây là cùng một người.

Cô trông quá đỗi hạnh phúc và thoải mái còn độ đáng yêu thì đến mức Natsuomi không cưỡng lại được mà thay đổi góc chụp và tiếp tục chụp liên tục.

“Nào nào, mấy bé mèo, thử nhìn về phía chàng trai kia xem? Đúng rồi, không được chen nữa! Ấy—cẩn thận!”

Bị đàn mèo chen ép quá mức, Yui mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Cô vẫn cố giữ cho chiếc cốc không đổ, nhưng vì hạ thấp độ cao, lũ mèo liền ùa lên, cào cấu và leo trèo khắp người cô, trên quần áo, thân thể, thậm chí cả gương mặt vốn hoàn mỹ ấy không chút nương tay.

“Nnff…! Đ-đừng lên mặt—mmph… nặng quá… fufu, ahaha!”

Bị ép chặt xuống lưng, nửa thân trượt khỏi đệm, Yui bị mèo phủ kín, giẫm đạp lên, vậy mà cô lại trông vô cùng hạnh phúc.

Vẻ đẹp thường khiến các nam sinh ngẩn ngơ, sự điềm đạm thường ngày đều chẳng có nghĩa lý gì trước lũ mèo. Với chúng, cô chỉ là nguồn thức ăn. Sự đối lập ấy khiến cảnh tượng trở nên thật buồn cười và Natsuomi lại tiếp tục chụp hết tấm này đến tấm khác.

Nhân viên vẫn nở nụ cười mãn nguyện, lặng lẽ bước đến bên Natsuomi và thì thầm.

“Bạn gái của cậu thật sự dễ thương quá mức đó.”

“…Chị biết rõ là không phải mà, đúng chứ?”

“Đã dùng gói giảm giá dành cho cặp đôi thì phải gọi là bạn gái rồi, đúng không?”

“Chắc là… có lẽ vậy, nhưng mà…”

Thấy Natsuomi lúng túng, nhân viên khúc khích cười, vẻ mặt như đang rất thích thú.

“Nhưng… chị nghĩ con gái sẽ không cười rạng rỡ như thế trước một người con trai mà mình không có cảm tình đâu.”

“…Haaah. Thật sự thế sao?”

“Ừm, đó chỉ là đoán mò thôi.”

“Chỉ là đoán mò thôi hả.”

“Chuyện đó khác nhau tùy mỗi người. Nếu cậu thật sự muốn biết thì sao không tự mình tìm hiểu đi nhỉ?”

Ném ra một lời gợi đầy vô trách nhiệm đó, cô ấy mỉm cười ranh mãnh và nhìn chầm chầm vào mặt cậu ấy.

Hiểu rõ mình đang bị trêu chọc, Natsuomi chau mày đôi chút càng khiến nhân viên bật cười lớn hơn.

Đúng là Yui có những lúc đáng yêu đến khó tin và ở cạnh cô thực sự rất vui. Nếu có ai hỏi rằng cậu có thích việc mình là người duy nhất được thấy mặt đó của cô hay không thì Natsuomi chắc chắn không thể phủ nhận.

Nhưng điều đó không có nghĩa họ là gì hơn ngoài bạn bè. Mối quan hệ hiện tại rất dễ chịu, thoải mái. Cậu không muốn phá vỡ nó chỉ vì mong cầu nhiều hơn. Vì vậy—

“…Um, có lẻ nếu có cơ hội.”

Natsuomi buông lời như miễn cưỡng, còn nhân viên thì nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Vậy thì, để chị chụp cho hai em một tấm kỷ niệm nhé? Xem như phần thưởng thêm của gói giảm giá cho cặp đôi.”

Cô ấy chỉ tay về phía Yui, vẫn còn bị mèo bao quanh rồi quay lại nhìn Natsuomi, người tỏ vẻ chẳng hứng thú gì.

“Em thực sự không cần mấy thứ kiểu đó đâu…”

“Thôi nào, có mất gì đâu. Không muốn chụp cùng nhau sao? Dù gì cũng là lần đầu em ấy tới quán cà phê mèo mà.”

Chị ấy quay lại mỉm cười dịu dàng với Yui, và Yui lúc này đang ngồi dậy vuốt ve mấy con mèo đã ăn no liền đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

“Nếu Natsuomi-san không phiền, em rất muốn làm. Đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng quý giá với em.”

Dù quần áo đầy lông mèo, gương mặt Yui vẫn ánh lên nụ cười chân thành, khiến Natsuomi không thể nào từ chối. Cô nhân viên dường như hiểu rõ điều đó, lại liếc cậu bằng ánh mắt đắc thắng.

“Cậu nghe thấy chưa? Còn cậu sao nào, bạn trai?”

“…Được rồi. Cứ làm vậy đi.”

“Tốt quá! Hãy để tôi lo liệu nhé~♪”

Nhân viên vui vẻ gật đầu trước câu trả lời của Natsuomi.

Cảm giác như vừa bị dắt mũi một cách hoàn hảo, Natsuomi đưa điện thoại cho cô ấy. Nhưng khi liếc thấy gương mặt sáng rỡ của Yui thì cậu chợt nghĩ thôi thì… cũng chẳng tệ lắm.

Cậu ngồi xuống cạnh cô và vài chú mèo thân thiện lập tức trèo lên lòng cậu, khiến Yui bật cười khúc khích.

“Thật tuyệt vời, cậu biết chứ… khi có thể cùng nhau tạo ra những kỷ niệm như thế này.”

“Phải, cậu nói đúng.”

Ngắm nhìn nụ cười hồn nhiên của cô, Natsuomi cũng mỉm cười đáp lại.

Rồi nhân viên giơ điện thoại lên và vẫy tay.

“Rồi nhé, nhìn về đây nào~! Cười tươi lên!”

Trong vòng vây của mèo, vai kề vai, Natsuomi và Yui mỉm cười trước ống kính.

◇◇◇

“Đã hơn tám giờ rồi sao. Chúng ta ở lại lâu hơn tớ nghĩ.”

“Vâng… nhưng mình cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh. Như một giấc mơ vậy.”

Khi họ bước ra ngoài, mặt trời đã lặn hẳn. Trên con đường ven sông mà họ đã đi lúc trước, những ngọn đèn đường bắt đầu tỏa sáng lờ mờ trong bóng tối.

Vì đã khá muộn, họ quyết định bỏ qua đợt giảm giá cuối ngày và đi thẳng về nhà.

Yui bước bên cạnh Natsuomi với nụ cười rạng rỡ, chăm chú nhìn vào những bức ảnh vừa chụp khi nãy.

“Cảm ơn cậu đã chụp ảnh cùng mình. Natsuomi-san. Đây là một kỷ niệm thật tuyệt vời, em sẽ trân trọng nó.”

Dưới ánh đèn đường, cô ôm chặt chiếc điện thoại vào ngực, nụ cười dịu dàng của cô ánh lên dưới quầng sáng ấm áp.

Nhìn cô lúc ấy khiến cho Natsuomi thật sự cảm thấy chuyến đi đến quán cà phê mèo hoàn toàn xứng đáng.

“Ừm. Chỉ cần cậu thấy vui thì thế là đủ rồi.”

Trong tấm ảnh chụp hai người, Yui nở nụ cười thật rạng rỡ, còn Natsuomi lại mang vẻ hơi ngượng ngùng. Cả hai đều bị lông mèo phủ đầy người và xung quanh là những con mèo tò mò.

Đó là kiểu ảnh chỉ cần nhìn vào đã thấy tràn đầy niềm vui. Yui chăm chú ngắm tấm hình, khóe mắt cong lên và nụ cười càng thêm dịu dàng.

“Nếu lần sau lại có giảm giá cho các cặp đôi, cậu sẽ đi cùng mình nữa chứ?”

“Nói kiểu đó thì bất cứ chàng trai nào nghe cũng sẽ hiểu lầm đấy.”

“Nếu không phải là cậu thì mình đã chẳng hỏi ngay từ đầu rồi. Thế nên không cần lo lắng chuyện đó đâu.”

“Nếu đã là lời mời đặc biệt thế này thì tớ không thể từ chối nổi rồi.”

“Vậy thì mình sẽ lại nhờ cậu nhé.”

Natsuomi khẽ nhún vai và Yui khúc khích cười vui vẻ bên cạnh.

Dù câu nói của cô có phần bông đùa, nhưng việc Yui tin tưởng đến mức có thể nói ra như thế cũng khiến Natsuomi thấy thực sự hạnh phúc. Cậu ngước nhìn bầu trời đêm, chậm rãi điều chỉnh bước chân để hòa nhịp với cô khi cả hai cùng sánh đôi.

“Tối nay tớ tính làm món đơn giản cho bữa tối, cậu có muốn ăn gì không?”

“Nếu là món đơn giản… vậy tamago kake gohan thì sao?”

“Không ngờ vậu lại chọn món đó. Tớ còn bất ngờ hơn vì cậu biết đến nó đấy.”

“Khi còn sống ở Nhật, mình từng rất thích món ấy. Hôm nay tự nhiên lại muốn ăn lại sau một thời gian dài.”

Yui mỉm cười hồn nhiên, khóe mắt cong cong như con nít.

Trước nụ cười ấy, Natsuomi chẳng còn lý do gì để từ chối. Cậu khẽ gật đầu.

“Được rồi. Tớ sẽ làm thêm ít dưa muối nhạt ăn kèm rồi nướng cá hồi làm món chính.”

“Nghe ngon quá. Mình thật sự rất mong chờ nó.”

Với kế hoạch bữa tối được quyết định một cách tự nhiên, “nàng công chúa” khẽ nở nụ cười hạnh phúc và cả hai tiếp tục bước đi thong thả về nhà dọc trên con đường ven sông.