Tập 01

Chương 07: Buổi Hẹn Hò Ở Tiệm Trà

2025-09-26

8

Buổi sáng, Khi Natsuomi bước vào lớp học và ngồi xuống bàn của mình, cậu thấy Yui đã ngồi sẵn bên cạnh.

“Chào buổi sáng nha.”

“Chào buổi sáng, Katagiri-san.”

Natsuomi vừa chào thì Yui chỉ ngẩng mắt lên khỏi chiếc điện thoại đang cầm, và đáp gọn một câu rồi lập tức đưa ánh nhìn lạnh nhạt trở lại chiếc điện thoại trên tay.

Kei là người đang dõi theo cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, vỗ vai Natsuomi với vẻ mặt đầy sâu sắc.

“Tiểu thư Villiers mà chịu đáp lại lời chào của ông, đấy là bước tiến lớn đấy.”

“Bình thường người ta chẳng mấy ai lờ đi khi có người chào đâu ông cụ à.”

“Ừ thì, không hẳn là lờ đi, nhưng trước kia chẳng phải cô ấy toàn toát ra cái khí lạnh lẽo sao? Giờ mất cái đó thôi đã là tiến bộ rồi.”

Kei vừa cười vừa vỗ nhẹ vai Natsuomi mấy cái.

Và đúng như Kei nói, Yui bây giờ không còn căng thẳng như lúc mới đến.

Cô vẫn không phải kiểu người bắt chuyện bừa với tất cả mọi người, nhưng lúc nào chẳng hay, cô đã hòa vào nhóm con gái trong lớp. Ngay cả giờ nghỉ trưa thì người khác cũng thấy cô ăn bánh mì mua ở cửa hàng trong trường cùng mấy cô gái khác.

Trong mắt Natsuomi, cô ấy vẫn còn hơi gượng gạo một chút, nhưng so với “Kuuderella” lạnh lùng như thuở ban đầu, giờ đây cô đã hòa nhập với lớp hơn một chút rồi.

“Ông cũng nên tỏ ra tử tế hơn chút đi chứ, Natsuomi. Ông ngồi ngay bên cạnh cô ấy đó, hơn nữa về mặt danh nghĩa thì vẫn là người hướng dẫn cho cổ đấy.”

“Tôi đã nói rồi, nếu Villiers không gặp rắc rối gì thì tôi chẳng cần phải xen vào.”

Khi Natsuomi vừa quay mặt đi khỏi Kei để đáp thì ánh mắt cậu lại dừng trên gương mặt nghiêng của Yui và hai ánh mắt của họ vô tình chạm nhau.

Ngay sau đó, như thể muốn trốn tránh cái nhìn ấy, Yui lạnh lùng quay đi và hướng mắt ra phía cửa sổ bên đối diện.

Nguyên nhân là ở chuyện xảy ra tối hôm trước.

“Ở ngoài thì vẫn giữ nguyên khoảng cách như trước sao? Và cách xưng hô cũng không thay đổi hả…?”

Yui nhíu mày bên tách trà sau bữa tối, phản ứng trước đề nghị của Natsuomi.

“Nếu để người khác biết tối nào cậu cũng sang nhà, rồi chúng ta cùng ăn tối, thế thì sẽ rắc rối to đấy.”

Natsuomi đưa tay gãi sống mũi, mắt hướng lên trần nhà khi nói.

Trong một ngôi trường toàn các cậu trai cô gái tuổi mới lớn thì những tin đồn kiểu đó sẽ lan đi rất nhanh.

Và mỗi lần truyền miệng, câu chuyện lại thêm phần phóng đại cho đến khi biến thành chuyện nghiêm trọng. Tùy theo cách đồn thổi, mà nó thậm chí có thể gây rắc rối đến tư cách học sinh danh dự hay thân phận du học sinh trao đổi của Yui.

Hoàn toàn không có gì mờ ám hay không đứng đắn, không hề có tình cảm nam nữ xen vào, nhưng Natsuomi cho rằng tốt hơn hết là tránh phiền phức không cần thiết.

“Chúng ta chẳng phải chỉ cần… không nói cho ai biết là được sao?”

“Đúng vậy, nhưng chỉ cần trông có vẻ thân thiết thôi cũng đủ làm dấy lên mấy tin đồn phiền toái rồi.”

“Tin đồn phiền toái?”

“Kiểu như người ta nghĩ chúng ta đang hẹn hò chẳng hạn.”

“À… mình đã hiểu ý của cậu rồi.”

Đôi mắt Yui, vốn còn đang cau lại, bỗng dịu xuống khi cô hạ ánh nhìn.

“Mình không bận tâm người khác nghĩ gì. Mình sẽ kiên định với quyết định của bản thân. Nhưng… mình lại không muốn cậu phải chịu những lời xét nét và cái nhìn ngột ngạt giống như hồi cậu ở Anh Quốc nữa.”

Natsuomi nói câu đó với sự dứt khoát, khiến Yui thoáng ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười, nụ cười mang chút tự giễu.

“…Vâng. Nó đâu phải ký ức gì dễ chịu cả.”

Bị đối xử thiên vị, bị nói xấu trong một cộng đồng học đường khép kín nó khiến người ta vừa khó chịu vừa mệt mỏi.

Ngay cả Natsuomi, chỉ vì sống một mình năm ngoái cũng đã trải qua phần nào, nên cậu hiểu được ánh mắt soi mói ấy khó chịu đến mức nào.

Còn Yui thì là một nữ sinh du học xinh đẹp. Dù cô có muốn hay không, cô vẫn trở nên nổi bật mà thôi. Cô thu hút ánh nhìn bất kể ý định của bản thân.

Và cô đã chịu đựng đến mức phải rời bỏ quê nhà.

Natsuomi không muốn để cô lại trải qua cái kiểu phán xét u ám ấy thêm lần nào nữa.

Chính vì thế cậu mới nghĩ tốt hơn hết là giữ kín mối quan hệ của họ.

“…Mình hiểu ý của cậu, và biết cậu làm vậy là vì nghĩ cho mình… nhưng mà…”

Đôi tay nhỏ bé của Yui siết chặt trong lòng.

Cùng với nụ cười lẫn lộn, như đang cố che giấu điều gì đó vậy, cuối cùng những lời còn dang dở cũng thoát ra:

“…Thật khó chịu khi mình dường như chẳng thể nào đón nhận được sự tử tế của Natsuomi.”

Cô khẽ thì thầm, giọng nói nghe thật cô độc.

“Cậu biết không, Kei. Cậu có nghĩ là có những chuyện… cho dù bản chất nó không xấu, nhưng nói ra lại chẳng tốt chút nào không?”

Đang là giờ ăn trưa tại căn tin. Natsuomi vừa khuấy thức ăn của mình vừa nói, giọng nghe giống như đang ngẫm nghĩ hơn là đặt câu hỏi.

Kei khựng lại ngay lúc đang đưa vắt mì soba lên miệng, chớp mắt ngạc nhiên nhìn Natsuomi.

“Khoan, sao tự dưng lại hỏi vậy? Đừng nói là ông có bạn gái rồi mà giấu bọn này nhé?”

“Không phải. Chỉ là chuyện liên quan đến công việc thôi, kiểu tư vấn mà tôi nhận được ấy.”

Kei ghé sát lại, rõ ràng mang vẻ hóng hớt, còn Natsuomi thì gạt đi bằng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Kei cười toe, nhưng vừa ăn mì soba vừa nghiêm túc gật đầu, bắt đầu suy nghĩ đàng hoàng về câu hỏi khi nãy của Natsuomi.

“Chà, như ông biết đấy, công việc của gia đình tôi tiếp xúc với đủ hạng người, ai cũng có chuyện riêng cả. Thế nên tôi cũng quen với việc các mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ phức tạp như vậy rồi.”

“Trong mấy công việc về ban đêm thì thật sự chuyện đó phổ biến vậy à?”

“Có rất nhiều người bình thường, nhưng cũng có không ít người chẳng bình thường cho lắm. Mà nói thật thì ai mới là người định nghĩa được thế nào là ‘bình thường’ chứ?”

Kei khịt mũi, như thể chuyện đó chẳng đáng bận tâm.

“Chỉ là phép lịch sự cơ bản thôi, đừng chọc vào những chuyện mà người ta rõ ràng không muốn nói. Một trong những lý do tôi hòa hợp với ông, Natsuomi à, là vì ông hiểu cái khoảng cách cần thiết đó.”

Kei bật cười khẽ, còn Natsuomi cũng bất giác nở một nụ cười nhẹ theo.

Kei luôn phụ giúp công việc gia đình, có lẽ vì vậy mà cậu ta chín chắn và điềm tĩnh hơn so với phần lớn người cùng tuổi.

Cậu coi trọng việc giữ khoảng cách tôn trọng và không bao giờ ép buộc bước vào đời sống của người khác. Natsuomi hiểu rõ rằng cái vẻ “dễ gần” và phong thái nhẹ nhàng Kei thường thể hiện thực chất là do cậu ấy chủ ý duy trì, và Natsuomi thật sự khâm phục sự tinh tế tự nhiên đó. Giữa hai người họ có một sự ăn ý tự nhiên.

Natsuomi không cho rằng mình chín chắn được như thế, nhưng được thừa nhận theo cách ấy thì cũng không tệ chút nào.

“Cuối cùng thì, chẳng phải vấn đề nằm ở chỗ im lặng có giúp cậu bảo vệ điều thật sự quan trọng hay không sao?”

Kei nhún vai khi kết luận, rồi húp thêm một miếng soba.

“Điều gì thật sự quan trọng hả…”

Natsuomi nhắc lại bằng giọng trầm, như đang ngẫm nghĩ từng chữ.

Điều tôi quan tâm nhất là chắc chắn Yui không phải chịu cảnh ngột ngạt thêm lần nào nữa, để cô ấy có thể mỉm cười thoải mái.

Yui từng nói rằng cô thấy áy náy với cậu, nhưng Natsuomi chưa từng làm gì cho cô để đổi lại sự nhìn nhận. Cậu không mong được cô công nhận. Quan trọng hơn cả là không để cô sống một cuộc đời tù túng, nhất là sau khi đã đến Nhật Bản.

…Nhưng, điều mà Yui thật sự quan tâm nhất là gì?

Câu hỏi đó, nó đã khơi dậy từ lời của Kei, vẫn vương lại trong tâm trí cậu cùng với âm vang cô độc trong giọng nói của Yui hôm qua.

Cảm giác khó chịu mơ hồ mà Natsuomi mang theo từ hôm qua dần hiện hình, và cậu cảm thấy như cuối cùng đã nhìn thấy điểm khởi đầu của điều mình cần nói với cô. Cậu ngẩng đầu lên.

“Cảm ơn, Kei. Ông đúng là chín chắn thật đấy.”

“Nếu chỉ cần thế này đã được tính là người lớn thì đúng là tiêu chuẩn thấp quá rồi. Nhưng mà này nhá, cậu có thể cảm ơn tôi bằng một phần pudding sữa mát lạnh đấy.”

“Được rồi. Tôi sẽ đãi cậu sau.”

Natsuomi bật cười nhẹ khi đáp lại, trong lòng biết ơn lời khuyên chân thành ấy, còn Kei thì ghé sát lại với nụ cười trêu chọc, đôi mắt hơi nheo lại.

“Thế rốt cuộc cô ấy là bạn gái ông hả? Cuối cùng cũng đã chính thức rồi à?”

“Chẳng phải ông từng nói cậu thích việc chúng ta tôn trọng ranh giới của nhau sao?”

“Tôi không tò mò thái quá, nhưng cứ thả mấy cái gợi ý rồi im re thế thì ác quá đấy, hiểu không?”

“Ừm, nghe cậu nói vậy thì…”

Natsuomi ngập ngừng. Kei đã giúp đỡ để gỡ khuất mắt rồi, thế mà cậu lại chẳng đáp lại thứ gì cả. Cảm giác đó khiến cho cậu cảm thấy không ổn lắm.

Nhưng chính cậu lại là người đã gợi ý với Yui rằng nên giữ kín chuyện này. Nếu giờ chính mình là người phá vỡ lời hứa trước thì thật chẳng phải lẽ.

“Bình tĩnh đi, tôi chỉ đùa thôi mà. Đừng lo. Khi nào ông sẵn sàng để nói thì tôi sẽ ở đây. Với lại, chẳng phải tôi cũng chưa kể hết mọi chuyện cho ông sao?”

Thấy Natsuomi thật sự lúng túng vì băn khoăn đó, Kei nở một nụ cười sảng khoái rồi còn nháy mắt.

Natsuomi mỉm cười đáp lại, trong lòng biết ơn vì Kei đã cố tình xua bớt sự căng thẳng.

“Ông đúng là một người tốt đấy, Kei.”

“Được nghe câu đó từ ông á? Đấy là lời khen cao nhất rồi còn gì.”

Kei bật cười lớn, cái kiểu vừa hài hước vừa ấm áp quen thuộc lại hiện rõ.

Natsuomi nhìn cậu, trong lòng chợt nghĩ mình cũng muốn trở thành người như thế. Cậu cẩn thận khắc ghi lời khuyên của Kei vào trong tim.

❀ ❀ ❀

Và rồi, sau giờ tan học.

Natsuomi đi đến chiếc ghế dài bên bờ sông, phía bên kia nhà ga so với trường. Khi đến nơi, cậu thấy Yui đã ngồi đó từ trước, vừa ngồi vừa nghịch điện thoại.

“Xin lỗi đã để cậu phải chờ.”

Yui nhận ra cậu đang đến gần liền nhanh chóng cất điện thoại vào túi áo khoác đồng phục rồi đứng dậy.

“Không sao. Mình cũng vừa mới tới thôi.”

“Được rồi, Đi thôi nào. theo tớ nhé.”

Yui khẽ gật đầu và hai người bắt đầu bước đi bên cạnh nhau.

Họ chọn một điểm hẹn xa trường để tránh ánh mắt của bạn cùng lớp. Sau khoảng mười lăm phút đi bộ, họ đến một con phố mua sắm mang phong cách xưa cũ mà người địa phương gọi là Basha-michi.

Con đường được lát gạch đỏ, những cột đèn đường kiểu đèn khí đốt khiến nơi này mang một vẻ đẹp hoài niệm. Nó còn xuất hiện trong các cẩm nang du lịch địa phương. Tên gọi Basha-michi nghĩa là “Con đường xe ngựa” bắt nguồn từ thời nơi đây còn có xe ngựa qua lại. Giờ thì đã trở thành một dãy dài những cửa hiệu nằm trong các tòa nhà hiện đại.

“Xin lỗi vì gọi cậu ra đột ngột thế này.”

“Không sao. Mình cũng không có kế hoạch gì. Nhưng… chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Chị tớ đưa cho tớ tờ phiếu giảm giá để xin lỗi vì thất hẹn hôm trước.”

“Xin lỗi vì thất hẹn…?”

Yui hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu, trong khi cả hai tiếp tục đi trên con phố Basha-michi. Chẳng mấy chốc, họ dừng lại trước một tòa nhà trông cũ kỹ, nơi chứa điểm đến của họ.

Tấm biển phía trên cửa ghi “Toffee”, và Natsuomi khẽ đẩy cánh cửa gỗ xinh xắn và bước vào.

“Wow… mùi thơm thật đấy…”

Yui đảo mắt nhìn quanh không gian ấm áp mang phong cách xưa, mũi khẽ hít hà khi hương trà thanh tao lan tỏa khắp căn phòng.

Những chiếc kệ dọc tường bày hàng chục loại lá trà được đóng gói gọn gàng. Bên dưới quầy là tủ kính giữ lạnh, trưng bày bánh ngọt thủ công, bánh scone và bánh quy, những món đi kèm hoàn hảo với trà.

“Nơi này có phải là… một tiệm trà, đúng không?”

Được dẫn đến một chiếc bàn, Yui ngồi xuống và đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh.

“Phải vậy. Đây là tiệm trà khá nổi tiếng quanh đây vì phục vụ trà rất ngon. Tớ chưa có dịp đi một mình, nhưng vì chị đưa phiếu giảm giá, nên tớ nghĩ là sao lại không thử nhỉ?”

Trong quán có khoảng hai mươi chỗ ngồi, và vào tầm cuối buổi chiều mà vẫn khá đông. Cũng dễ hiểu vì sao lại được ưa chuộng, xét đến không khí nơi này.

Natsuomi vừa giải thích vừa lấy quyển thực đơn đặt sẵn trên bàn, mở ra trước mặt cho Yui.

“Xem như cảm ơn cậu đã đi cùng, cứ gọi bất cứ món nào cậu thích.”

“Cảm ơn á? Nếu có thì ngược lại chứ, mình mới là người luôn dựa vào cậu…”

“Tớ đã nói rồi, chuyện này là hai chiều. Thôi nào, đã đến tận đây rồi thì đừng ngại nữa. Muốn gọi gì thì cứ gọi đi nhé.”

Natsuomi vừa dịu dàng vừa dứt khoát đẩy quyển thực đơn về phía cô, và dù trông có hơi bối rối, đôi mắt Yui lại sáng rực lên khi chăm chú lật từng trang.

Natsuomi cũng nghiêng người nhìn từ bên kia, nhưng thực đơn toàn chữ nước ngoài cầu kỳ mà cậu chẳng quen tẹo nào cả, ngay cả nhìn hình cũng không chắc hương vị của hầu hết món sẽ ra sao.

Thế nhưng, dù trông sang trọng là thế, giá cả lại bất ngờ hợp lý đến lạ, và với bầu không khí ấm cúng, đây rõ ràng là kiểu quán khiến bất cứ người mê ăn uống nào cũng phải thích thú.

“Vậy thì… ừm, mình sẽ chọn món này.”

Sau khi do dự khá lâu với đôi mày hơi cau, Yui rụt rè chỉ vào món gợi ý đặc biệt của tiệm.

“Watalappan là món gì thế?” [note80979]

“Mình cũng chưa từng thấy, nhưng nó được ghi là món gợi ý, mà hình minh họa trông ngon lắm.”

Trong ảnh thực đơn là một thứ giống cupcake đặt trên đĩa, phía trên còn in nổi bật chữ Khuyến Khích! Rõ ràng đây là một trong những món đặc trưng của quán.

“Thế thì tớ sẽ chọn bánh táo nhà làm.”

Khi họ vừa gấp thực đơn lại, thì một chị phục vụ nãy giờ vẫn chú ý đến họ bước tới ghi nhận món sẽ gọi. Đồ uống thì cả hai chọn trà thảo mộc khuyên dùng, được phục vụ trong ấm trà.

Khi phục vụ rời vào trong, Yui lại đưa mắt khắp quán, rõ ràng không giấu nổi sự háo hức.

Vẻ ngạc nhiên bối rối ban nãy đã biến mất hoàn toàn. Giờ cô rạng rỡ chờ mong, nhìn ngắm kệ lá trà, thỉnh thoảng còn liếc vào gian bếp mở. Cô hít hà không khí, tỏ ra thích thú với hương trà dìu dịu đang lan tỏa.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lấy điện thoại ra, lướt nhanh một lúc rồi khẽ gật gù một mình.

“Nghe nói Watalappan là một loại pudding kiểu Sri Lanka.”

“Vậy thì cơ bản nó cũng là pudding thôi. Cậu thích pudding hả?”

“Phải, mình rất mong được ăn thử luôn đó.”

Yui gật đầu đầy háo hức, môi khép lại thành một nụ cười vừa gò bó vừa phấn khích. Natsuomi cũng mỉm cười đáp lại.

Ngày trước cô từng hỏi những câu như “Vòi là gì thế?”, vậy mà giờ đây cô đã quen tay tra cứu mọi thứ trên điện thoại.

Ngay cả tin nhắn cũng vậy, vốn từng có chút gượng gạo, giờ cũng được thêm thắt những biểu tượng cảm xúc dễ thương, chắc là do mấy bạn nữ trong lớp chỉ cho.

Nữ sinh cao trung đúng là thích ứng nhanh thật, Natsuomi nghĩ thầm, vừa lúc người phục vụ quay lại với một khay đồ ăn.

“Wow… thật tuyệt vời…”

Yui thốt lên đầy ngạc nhiên, đôi mắt long lanh khi thở ra đầy thích thú.

Trên bàn là một ấm trà được thiết kế thanh nhã cùng hai tách trà đồng bộ.

Bên trong là trà thảo mộc màu hổ phách trong vắt, tỏa ra hương ngọt dịu xen lẫn chút the mát của bạc hà.

Món Watalappan pudding—Sri Lanka, cũng là món đặc trưng của quán được bày trong một chiếc cốc kim loại nhỏ, bên trên phủ kem vani và rưới siro ngọt ngào.

Trước mặt Natsuomi là chiếc bánh táo vừa nướng còn bốc khói nghi ngút, trên có một viên kem vani đang tan chảy, càng khiến nó thêm hấp dẫn hơn.

“Cậu có muốn chụp một tấm để kỷ niệm không? Tiện thì chụp luôn đi nhé.”

“Được, cùng chụp nhé.”

Yui nhanh chóng mở ứng dụng camera, sau khi ngắm qua màn hình thì vui vẻ nhấn nút chụp.

Một tiếng tách vang lên, máy ảnh ghi lại hình Natsuomi ở phía bên kia bàn.

“Khoan đã, sao lại là tớ? Cậu định làm gì với tấm đó?”

“Hả? Mình tưởng là chụp ảnh kỷ niệm… Ủa, ý cậu chỉ là chụp bàn thôi hả?”

“Ý tớ là vậy… chẳng phải câu chuyện vừa rồi cũng theo hướng đó sao?”

“X-xin lỗi… mình chưa quen mấy chuyện này lắm…”

Má Yui đỏ bừng rồi vội vàng chỉnh lại góc và chụp một tấm ảnh tử tế của đồ ăn trên bàn.

Cô gật gù hài lòng khi kiểm tra ảnh, rồi liếc sang bức ảnh chụp nhầm Natsuomi lúc này đang trầm ngâm.

“Um… mình có nên xóa tấm này không?”

“Hả? Không cần đâu, nhưng… sao cậu lại hỏi vậy?”

“Ừm, mình nghĩ nó cũng có thể làm kỷ niệm cho hôm nay, vì mình đã đến đây cùng cậu. Xóa đi thì có hơi phí…”

Ngước lên với đôi mắt như cún con mang chút áy náy, cô khẽ nhìn cậu đầy hy vọng.

Natsuomi vốn không thích chụp ảnh cho lắm, nhưng giờ mà bắt cô xóa đi thì thấy cũng kì thật.

“Nếu cậu muốn giữ thì tớ không ngại đâu.”

“Vậy mình sẽ giữ nhé, cảm ơn cậu.”

Yui nở nụ cười ngọt ngào rồi cất điện thoại đi với chút háo hức trong lòng.

Một cô nàng dễ thương như Yui thì có lẽ ảnh nào cũng đáng giữ lại, nhưng Natsuomi nghĩ gương mặt mình chỉ làm tốn bộ nhớ máy cô thôi.

Dù vậy, nếu nó là một phần ký ức của ngày hôm nay… thì cậu cũng chẳng thấy phiền.

“Được rồi, mình ăn thôi nhé?”

“Ừ, ăn thôi.”

Hai người chắp tay như thường lệ, gật đầu với nhau rồi bắt đầu.

Yui cầm thìa, lưỡng lự không biết nên ăn từ đâu, cuối cùng dè dặt xúc một miếng đưa lên miệng.

“Mmm…! Ngon quá…”

Cô che miệng bằng một tay, đôi mắt mở to ngạc nhiên rồi dần dịu lại trong niềm hạnh phúc, bàn tay còn lại khẽ áp lên má.

Món tráng miệng có ba lớp trong cốc, lớp custard ngọt nhẹ, lớp sponge cake thấm siro, và kem vani tan chảy bên trên. Mọi hương vị hòa quyện hoàn hảo trong miệng, nổi bật từng tầng vị riêng biệt.

Nó thực sự mang hương vị của niềm vui. Yui thưởng thức từng miếng thật chậm rãi, rồi lại nhanh chóng xúc thêm muỗng tiếp theo và khẽ ngân nga một âm điệu ngọt ngào đầy thích thú.

“…Uầy, cái này tuyệt thật đấy.”

Natsuomi cắn một miếng bánh táo và không kìm được bật thốt thành lời.

Lớp vỏ bánh mỏng giòn hòa quyện cùng kem vani đang tan chảy, nhân táo nóng hổi tẩm gia vị và kem trứng quyện vào nhau thật khéo trong miệng.

Mùi thơm và vị ngọt của đường hạt cùng bột quế rắc phía trên lan tỏa lên sống mũi khiến  khẽ thở dài khoan khoái.

Khi nhấp một ngụm trà thảo mộc ấm, vị nhẹ, không quá ngọt pha chút mát dịu của bạc hà rửa sạch vòm miệng, khiến cậu dễ dàng cầm dao nĩa tiếp tục lao vào món bánh ngọt ngào ấy.

“Natsuomi-san, mời cậu thử món này nữa.”

“Yui cũng vậy, ăn thử cái của tớ đi.”

Cả hai đổi đĩa cho nhau, và khi cùng múc một thìa nếm thử, giọng họ trùng nhau trong niềm thích thú, cả hai cùng tận hưởng hương vị với phản ứng giống hệt nhau.

“Chẳng trách nơi này lại nổi tiếng như vậy.”

“Đúng vậy, tớ thật sự bất ngờ vì mọi thứ ngon đến thế.”

Lần hiếm hoi cả hai đều sôi nổi như nhau khi chia sẻ cảm nhận.

Natsuomi nhìn nụ cười thật lòng của Yui và gật đầu mãn nguyện.

“Cuối cùng cậu cũng cười rồi.”

“…Hả? Cuối cùng?”

Yui nghiêng đầu khó hiểu trước lời thì thầm của Natsuomi.

“Từ hôm qua đến nay cậu cứ trông buồn buồn. Tớ nghĩ nếu đưa cậu đi ăn thứ gì ngon thì có lẽ cậu sẽ cười lại.”

Thấy Natsuomi thở ra nhẹ nhõm, Yui hiểu ra điều cậu muốn nói và khẽ mỉm cười, có chút bối rối.

“…Cậu đưa mình đến đây chỉ để làm mình vui lên sao.”

Cô thả vai xuống với nụ cười ấm áp, vừa cảm động vì sự quan tâm, vừa thấy hơi áy náy vì đã khiến cậu lo lắng.

“Hôm qua tớ đã suy nghĩ lại cách mình xử sự. Tớ muốn làm cho rõ ràng một chút. Xin lỗi vì đã áp đặt ý kiến lên cậu.”

“Không, cậu không cần phải xin lỗi. Mình hiểu rằng cậu đã đưa ra gợi ý đó là vì lo cho mình. Mình mới là người ích kỷ ở đây.”

Vẫn mỉm cười một cách hơi bối rối, Yui khẽ lắc đầu.

Natsuomi nhìn xuống bàn, rồi chậm rãi mở lời, nhớ lại lời khuyên của Kei.

“Tớ đã suy nghĩ… Điều quan trọng nhất với cậu là gì?”

“Với mình…?”

“Đúng vậy. Điều quan trọng nhất với cậu đó, Yui.”

Cậu lặp lại câu hỏi và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô, gật đầu quả quyết.

Dù có hơi ngại, cậu vẫn đối diện trực tiếp mà không hề né tránh.

“Với cậu, điều quan trọng nhất là cậu có thể mỉm cười và sống hạnh phúc. Vì thế tớ nhận ra rằng… không được để cậu phải buồn mới là điều quan trọng nhất đối với tớ.”

“…Vâng. Mình đã nhận được rất nhiều từ Natsuomi-san rồi.”

Yui gật đầu một cách do dự, má cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.

“Vậy nên, nếu việc phải che giấu chuyện tớ giúp đỡ Yui khiến cậu buồn lòng… thì liệu cậu sẽ làm, nếu đó là vì mình chứ?”

“Vì mình ư…? Ý cậu là sao vậy?”

Yui khẽ cau mày, không hiểu Natsuomi muốn nói gì.

Natsuomi hắng giọng, hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cậu từng nói rằng cậu cảm thấy áy náy vì mọi chuyện đều do tớ làm cho cậu, đúng không? Nhưng tớ không muốn nhìn thấy cậu buồn bã như vậy. Thế nên tớ đã nghĩ… nếu cậu cho rằng tất cả chỉ vì tớ, thì việc giữ bí mật chuyện của chúng ta có lẽ sẽ khiến lòng cậu nhẹ nhõm hơn một chút”

“Natsuomi-san…”

“Dù vậy… suy cho cùng thì chắc tớ mới là người ích kỷ ở đây nhỉ.”

Đôi mắt xanh Yui khẽ lung lay.

Điều quan trọng nhất với Natsuomi chính là nụ cười của Yui

Cậu không bận tâm nếu người khác biết hay không về những gì mình làm cho cô. Chỉ cần Yui hiểu điều đó là đủ rồi.

Cậu hy vọng cô sẽ chấp nhận điều đó như một lời thỉnh cầu, thứ cô có thể gật đầu đồng ý mà không còn có thể làm gì khác.

Nghe vậy, Yui khẽ bật cười rồi mỉm cười dịu dàng, đôi vai cô buông lỏng xuống.

“Cậu đúng là ích kỷ quá đó.”

“Ồ, tớ không thể nào ích kỷ được thêm nữa đâu.”

Cả hai cùng trao nhau nụ cười có chút ngượng ngùng.

Nhưng vẻ u ám đã không còn trên gương mặt của Yui nữa, thay vào đó là một biểu cảm tươi tắn hơn nhiều.

“Cảm ơn cậu. Natsuomi-san đúng là tốt bụng thật đó.”

“Tớ không tốt bụng đâu. Chỉ là ích kỷ thôi.”

Cậu trả lời y hệt như lần trước khi cô từng nói vậy và cả hai bật cười khẽ.

Yui khẽ thở dài rồi nheo mắt nhìn cậu với nụ cười dịu dàng.

“Nhưng mà như vậy thì hơi bất công thật đó.Nếu cậu nói như thế thì mình còn cách nào để từ chối nữa chứ?”

“Tớ đoán là cậu không còn sự lựa chọn nào khác đâu.”

“Vâng. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc giữ bí mật giữa cả hai nhé.”

Ôm lấy lý lẽ ích kỷ ấy như một điều quý giá, Yui khẽ mỉm cười.

Khi cả hai nhấp ngụm trà thảo mộc ấm, hơi thở dịu nhẹ của họ hòa cùng làn hơi bốc lên, và một lần nữa, chúng tôi lại cùng bật cười tiếp.

“Mà mình cũng hơi sốc khi cậu nghĩ mình ngây thơ đến mức có thể vui lên chỉ vì cậu cho mình ăn thứ gì đó ngon?”

Yui chu môi hờn dỗi khi cô khẽ chạm vào quanh vành tách trà và lẩm bẩm.

“Thì… lần đầu tiên cậu cười trước mặt tớ là lúc ăn karaage mà, nhớ không?”

“C-chuyện đó là… vì món cậu nấu ngon quá thôi, Natsuomi-san…”

Yui nói lắp bắp và cúi đầu xuống như thể cậu vừa chạm trúng chỗ nhạy cảm vậy.

Vẻ hờn dỗi ấy lại đáng yêu đến mức khiến Natsuomi không biết làm gì khác ngoài nhún vai và gãi sóng mũi của mình.

“Vậy thì… chắc đành chịu rồi.”

“Vâng… mình nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Thôi đành vậy, chúng ta tiếp tục ăn nhé?”

“Vâng, ăn thôi.”

Nói rồi, Yui cầm thìa còn Natsuomi thì cầm nĩa, cả hai cùng đưa tay về phía phần bánh trên đĩa.

Vừa thưởng thức món tráng miệng ngọt ngào tuyệt vời, họ vừa tận hưởng cả hương vị lẫn khoảng thời gian yên bình bên nhau.

❀ ❀ ❀

Rồi sáng hôm sau.

“Yo, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Katagiri-san.”

Cũng như ngày hôm qua, Natsuomi chào cô nàng hàng xóm là Yui, người đã đến trước và đang ngồi cạnh anh. Yui ngẩng lên khỏi chiếc điện thoại mình đang nghịch và đáp lại ngắn gọn rồi lại quay ánh mắt lạnh lùng về phía màn hình trong tay.

Kei, nhìn cảnh tượng lặp lại y hệt ngày hôm qua chỉ thở dài mệt mỏi.

“Này Natsuomi, ông không định nói thêm gì à? Kiểu như cậu ăn gì vào bữa sáng vậy, chẳng hạn.”

“Tôi cũng đâu có nói chuyện kiểu đó với Kei đâu, phải không? Với lại, bọn này vốn thế mà nên không sao cả.”

“Trời ạ, đôi khi cậu thật sự xa cách quá đấy.”

Trong lúc cả hai tiếp tục võ mồm như hôm qua, Yui khẽ liếc nhìn họ.

Rồi khẽ mỉm cười nơi khóe môi đủ để chỉ Natsuomi nhận ra, trước khi lại cô nàng quay mặt ra cửa sổ phía đối diện, cảnh tượng giống hệt như ngày hôm qua vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Watalappan là món tráng miệng yêu thích số 1 của người Sri Lanka. Món bánh này gồm cốt dừa, sữa đặc, đường thốt nốt, trứng, gia vị có quế, nhục đậu khấu, đôi khi còn có thêm cả hạt điều. Những nguyên liệu này sẽ được trộn đều rồi hấp chín, khá giống với món bánh flan nhưng béo ngọt và thơm mùi dừa hơn rất nhiều.
Watalappan là món tráng miệng yêu thích số 1 của người Sri Lanka. Món bánh này gồm cốt dừa, sữa đặc, đường thốt nốt, trứng, gia vị có quế, nhục đậu khấu, đôi khi còn có thêm cả hạt điều. Những nguyên liệu này sẽ được trộn đều rồi hấp chín, khá giống với món bánh flan nhưng béo ngọt và thơm mùi dừa hơn rất nhiều.