“Bóng dáng đó chẳng lẽ là...?”
Trên đường về nhà sau khi tập đàn organ ở nhà thờ, tôi ghé vào siêu thị để mua những thực phẩm cho ngày cuối tuần. Và lại lần nữa, tôi bắt gặp một tình huống kỳ lạ.
“……”
Công chúa của lớp tôi đang chăm chú nhìn vào một hộp bento giảm nửa giá được bày bán, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tư thế tao nhã của cô nàng khiến cảnh tượng cô nhìn chằm chằm vào một phần ăn giảm giá trông chẳng khác gì một cảnh trong phim.
Những người mua sắm đi ngang qua đều đưa mắt nhìn cô nàng đầy tò mò, nhưng theo bản năng khiến họ giữ khoảng cách và đi vòng qua cô.
Villiers… cậu đang làm gì vậy?
Tôi cau mày nhìn người bạn cùng lớp, người vẫn đang không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Vì chúng tôi sống cùng chung cư nên việc đi mua sắm ở cùng một chỗ và tình cờ bắt gặp nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ về tương lai xa thì, có lẽ duy trì một mối quan hệ hàng xóm thân thiện cũng là ý hay đấy.
Nhưng thực tế thì Villiers-san và tôi chỉ là bạn cùng lớp, thậm chí còn chẳng thể gọi là người quen của nhau nữa.
Và khác với Kei, tôi không thể nào mà thoải mái bước đến nói, “Yo, cần tôi giúp gì không thế?” được.
Một vài phút trôi qua trong lúc tôi băn khoăn không biết nên làm gì, nhưng Villiers-san vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hộp bento giảm nửa giá.
...Khoan đã, chẳng lẽ cô ấy thật sự đang gặp rắc rối sao?
Ngay lúc tôi bắt đầu cảm nhận được chút gì đó từ vẻ mặt vô cảm khó đoán của cô ấy, Villiers-san nhận ra ánh mắt của tôi và ngẩng lên.
“Katagiri-san.”
“Oh, thật trùng hợp nhỉ. Mình cũng hay ghé ở đây, vừa gần lại vừa rẻ và có nhiều lựa chọn. À mà, cậu có chuyện gì sao?”
Cố gắng để không nghe như thể mình đã theo dõi cô ấy, tôi nói thêm một câu giải thích nửa vời và lên tiếng như thể vừa mới đến.
Villiers-san như thể đang trình bày điều gì đó một cách duyên dáng, đưa bàn tay lên và chỉ vào hộp bento thịt heo xào gừng dán nhãn giảm nửa giá.
“Mình chỉ đang thắc mắc tại sao hộp bento này lại giảm nửa giá thôi.”
Câu nói đó quá mức bình thường khiến tôi chớp mắt mấy lần vì khó tin.
“...Khoan đã, thật sao? Cậu đã đứng đây chỉ để thắc mắc chuyện đó thôi à?”
“Đúng là vậy. Mình chỉ thấy tò mò về lý do đó thôi.”
Villiers-san gật đầu nghiêm túc, giọng điệu rất chân thành.
Tôi đành phải thừa nhận rằng mình đã để mắt đến cô ấy từ đầu, vì bất ngờ trước câu hỏi quá đỗi bình thường kia. Nhưng cô không hề bình luận thêm gì về điều đó nữa và chỉ lặng lẽ nhìn lại tôi.
“À thì, ở Anh không có bán Han-gaku bento sao?” [note78856]
“Han-gaku bento… ý cậu là sao? Mình xin lỗi, mình chưa từng nghe qua thuật ngữ đó bao giờ cả.”
Cô hơi nghiêng đầu, phát âm nghe như người Anh bản xứ.
À, hóa ra Villiers đúng là người Anh thật, tôi nghĩ như vậy khi chỉ tay vào nhãn giảm giá dán lên trên giá gốc.
“Nhìn này, hạn sử dụng được in ở đây mà? Khi đã qua thời điểm hết hạn đó thì họ không thể bán nữa. Vì vậy họ giảm xuống nửa giá còn hơn là vứt đi thì sẽ có lợi cho cửa hàng hơn đấy.”
Sau khi tôi giải thích, Villiers-san gật gù mấy lần, có vẻ như là đã hiểu những gì tôi đã nói.
“Ra vậy. Vậy thì ‘han-gaku bento’ quả là một hệ thống hợp lý nhỉ.”
“Ờ thì, cũng có thể gọi là một hệ thống.”
Vì vốn dĩ nó là hệ thống trong siêu thị, tôi gật đầu trước cách nói có phần khoa trương của cô nàng.
Tôi nghĩ là ở Anh chắc cũng có giảm giá để xả hàng, nhưng xét đến việc Villiers-san được cho là con gái của nhà quý tộc, nên có lẽ cô chưa bao giờ đi siêu thị mua đồ bao giờ.
Nếu cô đúng là kiểu công chúa như thế, thì tôi tự hỏi tại sao cô lại muốn sống một mình ở Nhật Bản... nhưng nhìn cô mù tịt về mấy chuyện thường ngày thế này, tôi lại càng tin rằng cô đúng là con gái của hoàng tộc.
“Mà dù sao thì, cậu cũng không cần phải nghi ngờ gì chỉ vì nó giảm nửa giá đâu. Một khi đã sống một mình thì đây là hệ thống rất hữu ích, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian cơ mà.”
“Cảm ơn vì đã giải thích của cậu. Vậy thì mình sẽ vui vẻ ăn nó cho bữa tối…”
Ngay khi Villiers-san quay lại nhìn hộp bento với nụ cười nhẹ thì
“...Ah.”
Một bàn tay nhanh chóng từ bên cạnh chộp lấy hộp bento thịt lợn xào gừng.
“……”
Villiers-san ngẩn người nhìn chằm chằm vào chỗ hộp bento nửa giá vừa bị lấy đi mất.
Đối với bento siêu thị thì ai nhanh thì người đó được phục vụ trước. Không ai sai cả, chỉ đơn giản là bản chất của hệ thống han-gaku bento mà thôi.
Thấy gương mặt vô cảm của cô nàng khẽ lộ ra chút thất vọng, tôi gần như không chịu nổi;phải lấy tay che miệng và quay đi để nhịn cười.
“Khoảng 7 giờ tối mỗi ngày là họ sẽ lại bắt đầu giảm nửa giá, nên nếu ngày mai cậu lại đến đây thì chắc sẽ lấy được đấy.”
“Thật vậy sao? Vậy mình sẽ thử đến vào ngày mai vậy.”
Cố nén nụ cười, tôi đưa cho cô lời khuyên đó. Villiers-san khẽ gật đầu rồi bắt đầu bước về phía lối ra.
Có lẽ vì không lấy được hộp bento, bước chân cô trông có chút nặng nề, như thể cô nàng đang buồn bã vậy.
Ngay cả công chúa cũng có thể đặt nhiều cảm xúc vào một hộp bento nửa giá, huh...
Khẽ mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của cô, tôi tiến về quầy tính tiền để thanh toán đồ của mình.
* * *
“...Yo.”
“Katagiri-san.”
Sau đó, ở thang máy trong chung cư của chúng tôi.
Tôi giơ tay chào, kèm theo nụ cười gượng vì đây đã là lần thứ năm hôm nay chúng tôi chạm mặt nhau.
“Nói rõ trước nhé, mình không hề bám theo cậu đâu nhé?”
“Mình chưa từng nghĩ vậy, vậy nên xin đừng lo. Chúng ta học cùng trường và sống cùng chung cư. Gặp nhau nhiều lần cũng là chuyện đương nhiên mà.”
Villiers-san không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ đơn giản nhìn lên bảng hiển thị số tầng đang giảm dần.
Đến lúc này, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần đến mức khó mà cảm thấy ngạc nhiên được nữa. Cảm nhận sự im lặng ngượng ngùng, tôi cúi mắt xuống và âm thầm mong thang máy mau mau nhanh lên.
Lúc đó tôi để ý thấy túi nilon Villiers-san đang cầm. Thứ bên trong lờ mờ thấy được qua lớp nhựa trong suốt.
“...Chỉ toàn nước thôi sao?”
Chiếc túi in logo của quầy thuốc gần đây, bên trong đầy ắp những chai nước. Câu hỏi buột miệng bật ra trước khi tôi kịp ngăn lại.
“Họ nói hôm nay bán với giá được chiết khấu giảm rất nhiều.”
Villiers-san bình thản đáp, mắt vẫn nhìn bảng hiển thị số tầng.
...Lúc nảy Villiers-san chẳng phải đang tính mua bento cho bữa tối ở siêu thị sao?
Sau khi chúng tôi tách ra, chắc cô ghé tiệm thuốc và rồi bây giờ lại tình cờ gặp nhau.
Nếu vậy thì chắc chắn cô chưa có thời gian đi ăn ngoài. Tôi nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu.
“Có chuyện gì sao?”
Có lẽ cảm nhận được sự băn khoăn của tôi, Villiers-san quay sang hỏi.
“Không, mình chỉ nghĩ... cậu không mua bữa tối sao?”
“Mình nghe nói vào 7 giờ tối ngày mai sẽ có thêm bento giảm nửa giá.”
“Không, ý mình là bữa tối của hôm nay cơ.”
“Mình có nước mà, chỉ vậy là đủ rồi.”
Cô khẽ nâng túi nilon lên cho tôi thấy.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra trong im lặng. Chúng tôi lần lượt bước vào. Cánh cửa khép lại sau lưng, khung cảnh ngoài ô cửa sổ nhỏ bắt đầu thay đổi.
“Cậu không định nhịn ăn tới mai mới mua bento nửa giá đấy chứ? Chỉ uống nước thì không ổn đâu. Hay là... cậu quên đổi tiền nên giờ không có đủ tiền mặt?”
“Mình có mang theo đủ yên Nhật.”
“Vậy thì... cậu thấy mệt nên không muốn ăn gì sao?”
“Mình vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ, nhưng sức khỏe thì ổn.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đến tầng hai. Chúng tôi hiện đã đứng trước cửa nhà của mỗi người.
Không có thời gian nói thêm, tôi bắt đầu mở khóa cửa nhà của mình, nhưng rồi nhận thấy Villiers-san cúi mặt suy nghĩ. Cô xoay mặt về phía tôi.
“Mình rất cảm kích vì cậu đã lo lắng cho mình, nhưng... mình chỉ là không muốn tiêu tiền. Xin đừng bận tâm.”
Những lời nhẹ nhàng của cô thành thật và thẳng thắn.
Không gay gắt, không lạnh nhạt, chỉ là vạch rõ ranh giới.
“Trong khoản tiền tiêu vặt mà mình được cho, mình muốn tự kiếm ít nhất một phần chi phí sinh hoạt của mình.”
Tôi nhớ lại lời cô từng nói ở nhà thờ và bỗng dưng nghẹn lời.
“Villiers...”
Ở độ tuổi này, cô sống xa bố mẹ, du học ở một đất nước xa lạ. Thêm vào đó, cô còn muốn tự trang trải một phần cuộc sống, dù chỉ một chút, bằng việc đi làm thêm.
Nói cách khác, dù có lẽ được cho đủ tiền để sống, cô vẫn chọn không dùng và chọn sống bằng số tiền mình tự kiếm.
Hẳn là cô nàng có lý do riêng. Và cô không phải kiểu người sẽ dễ dàng nói ra. Cô nàng thật sự kiên định với niềm tin của mình.
Một người như vậy... tôi thật sự tôn trọng.
“Cậu không giống công chúa như bề ngoài nhỉ?”
“Công chúa? Ý cậu là gì?”
“À, không có gì. Mình chỉ lẩm bẩm một mình thôi.”
Tôi đáp lại với nụ cười mờ nhạt, còn Villiers-san cau mày khó hiểu.
“Xin lỗi, nhưng... cậu có thể chờ ở đây một chút được không?”
“Eh?”
Để mặc Villiers đang ngơ ngác, tôi quay vào phòng mình.
Tôi mở tủ đông, lấy ra hai phần thức ăn đóng gói chân không và bỏ vào túi nilon. Khi quay lại, cô nàng vẫn đứng đó, chờ đợi một cách lịch sự như tôi đã nhờ.
“Ở đây có đủ cho hai bữa ăn. Vậy là cậu có thể dùng đến tối mai rồi đó.”
Villiers chớp đôi mắt xanh nhìn túi đồ bên trong có Nikujaga và súp Minestrone đông lạnh. [note78859]
“Nếu có hộp chịu nhiệt thì cậu có thể hâm bằng lò vi sóng. Nếu không thì cho vào nồi hoặc chảo, hâm lên trên bếp là được.”
“Mình, ừm... cái này là...?”
“Cậu có lò vi sóng hoặc chảo đúng chứ?”
“Có, nhưng... còn tiền thì sao...?”
Cô trông hoàn toàn lúng túng, tôi chỉ nhún vai khẽ lắc đầu.
“Chỉ là mình đang lo chuyện bao đồng thôi. Đừng lo. Với lại, đây không phải kiểu món ăn mình có thể lấy tiền được đâu nên cậu đừng mong đợi nhiều về hương vị nhé?”
Tôi nói nửa đùa nửa thật khi đưa túi cho cô, ép vào tay cô.
Thật lòng mà nói, sau một năm tự nấu ăn, tôi cũng có chút tự tin. Nhưng khẩu vị mỗi người khác nhau, khó mà biết được công chúa thật sự có thích không. Vậy nên tôi tự nhủ đây chỉ là một chút thiện ý thôi, vậy là đủ.
Villiers hơi cau mày, có vẻ phiền lòng trước sự can thiệp của tôi.
“Mình... mình cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mình không nghĩ có một lý do gì để nhận sự giúp đỡ này, Katagiri-san…”
“Nếu chúng ta không nói chuyện, có khi cậu đã lấy được hộp bento đó rồi. Và như cậu thấy, đây chỉ là phần thức ăn mình nấu sẵn còn lại thôi. Không có gì to tát cả đâu.”
“Nhưng mà…”
Villiers định nói gì đó nhưng không tìm ra lời. Cô cúi đầu, mái tóc đen dài rủ xuống che khuất khuôn mặt.
Từ phía sau mái tóc của cô ấy, tôi nghe thấy giọng nói khẽ run.
“...Mình thật sự rất biết ơn lòng tốt của cậu. Nhưng mình không muốn trở thành gánh nặng.”
Cô không ngẩng mặt, chậm rãi đưa túi đồ trả lại cho tôi, vẻ đầy áy náy.
Qua kẽ tóc, tôi thoáng thấy biểu cảm của cô, đôi môi mím chặt, như sắp bật khóc.
...Trông cô ấy phông phải chỉ là cảm thấy áy náy.
Nhìn sự cương quyết trong lời từ chối của Villiers, tôi cảm nhận được còn điều gì đó hơn thế. Tôi khẽ thở dài.
“Câu nói đó, là thứ cậu nên nói sau khi đã chứng minh mình thật sự tự lập, đúng chứ?”
“...Hả?”
Villiers ngẩng lên, ngạc nhiên trước lời tôi.
“Mình không rõ về tình hình của cậu, Villiers ạ, nhưng mình biết một bạn cùng lớp sống ngay cạnh đang nhịn đói, và cậu lại bảo mình đừng lo à? Xin lỗi, nhưng mình không thể lòe chuyện đó đi được.”
Tôi cố ý giữ giọng nhẹ nhàng, không rời mắt khỏi Villiers, người đang ngẩn ra.
“Một người khiến người khác phải lo lắng thì chưa gọi là tự lập thật sự. Và nếu muốn trở nên độc lập, cậu cũng phải biết chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác.”
“Katagiri-san…”
Villiers cúi đầu, gương mặt trở nên u ám.
Đôi môi mỏng càng mím chặt, cô khẽ cắn chúng.
Khoảnh khắc đó, cô trông còn nhỏ bé hơn vóc dáng vốn đã mong manh, và bàn tay đang đưa túi ra dần dần hạ xuống.
Cảm thấy hơi gượng gạo, tôi khẽ hừ mũi rồi quay mặt đi.
“...Mình hiểu. Mình cũng từng như vậy.”
“Cậu... cũng từng như vậy sao?”
Villiers nhìn tôi, đôi mắt hơi lay động.
“Năm ngoái ấy, mình thì chẳng làm được gì cả, nhưng vẫn cứ cố chấp, cuối cùng gây phiền phức cho nhiều người. Sau đó thì mình đã tự nhìn lại bản thân, dựa dẫm vào người khác, rồi từ từ học được cách xoay sở.”
Tôi cười gượng khi nói, nhớ lại quá khứ chẳng mấy dễ chịu.
Càng bất lực, con người càng dễ tự đánh giá quá cao bản thân và làm mọi người xung quanh lo lắng.
Trải qua điều đó, tôi thấy thấp thoáng hình ảnh của bản thân trước đây trong Villiers. Có lẽ vì thế mà tôi mới muốn xen vào.
“Vậy nên, có thể đây là sự giúp đỡ không ai cần, nhưng là chuyện bao đồng của mình nên cứ nhận đi. Với lại…”
Tôi dừng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ với Villiers.
“Mình không ghét những người đang cố gắng tự đứng lên bằng đôi chân của mình.”
“Katagiri-san…”
Chiếc túi nilon trong tay Villiers khẽ sột soạt.
Thấy cô không còn định từ chối nữa, tôi cũng không đợi câu trả lời. Tôi chỉ quay đi và đặt tay lên cửa phòng mình.
“Vậy nhé.”
“À...! Katagiri-san, um…!”
Tôi đóng cửa trước khi cô kịp ngăn lại.
Tựa lưng vào cánh cửa vừa khép, tôi thở ra. Việc bao đồng vừa rồi bỗng dưng khiến tôi thấy xấu hổ, tôi cười méo miệng.
“...Rốt cuộc lại thành một bài giảng rồi.”
Tôi đã áp hình ảnh bản thân trước kia lên cô, giảng đạo cho cô, rồi nhét vào chút lòng tốt thừa thãi.
Giờ chỉ còn một mình, làn sóng xấu hổ tràn đến, tôi đưa tay xoa trán.
Nhưng vốn dĩ tôi cũng không mong nhận lại gì. Cũng chẳng có ý đồ gì khác. Đây chỉ là chuyện xảy ra một lần.
Dù sao thì, tôi nghĩ ngay cả Villiers cũng sẽ thà chịu một tên hàng xóm nhiều chuyện còn hơn phải nhịn đói đến tối mai.
Ngay lúc tôi vừa định cởi giày, chuông cửa vang lên, tiếng ding-dong nhút nhát.
“...Lại gì nữa đây?”
Sau khi đã tỏ ra rời đi thật ngầu, tôi mở cửa với chút lúng túng.
Trước mặt tôi là Villiers, trông còn rối rắm hơn lúc trước, gương mặt cúi gằm.
Cô vẫn cầm túi đồ trong tay, có vẻ chưa quay về phòng.
Tôi nghiêng đầu, không hiểu cô định làm gì, thì cô ngẩng lên với ánh mắt quyết tâm và nói.
“...Xin lỗi. Nhà mình có lò vi sóng, nhưng... điện trong phòng mình vẫn chưa được nối, nên mình không thể dùng chúng được…”
“...Vậy là lỗi do mình không kiểm tra trước.”
Cảm giác ngượng ngùng giờ đã là của cả hai, chúng tôi cùng quay mặt đi.
* * *
“Được rồi, tới rồi đây.”
Tôi đặt một đĩa lớn gà rán lên bàn thấp trong phòng khách.
Villiers đang ngồi yên trước nó, chớp mắt rồi hơi nghiêng người về phía trước.
Đùi gà đã được ướp với nước tương và gừng, sau đó phủ bột giòn rồi chiên ngập dầu. Bên dưới là lớp bắp cải thái sợi ngâm nước cho giòn. Tôi cũng hâm nóng lại ít canh thịt heo miso cay nấu với rau còn thừa, và thêm một món phụ là rau chân vịt chan nước dùng từ sáng nay.
Bàn trong phòng tôi chỉ là cái kotatsu dành cho một người, nên bày đủ đồ ăn cho hai người cũng hơi chật, nhưng tôi vẫn xoay xở được.
Tôi rút một đôi đũa mới chỉ dùng một lần từ túi ra, đưa cho Villiers, người đang ngồi co ro như một con mèo con lo lắng.
“Cậu dùng được đũa chứ? Mình cũng có cả nĩa với muỗng để phòng sẵn nữa đó.”
“À, vâng… đũa là được rồi, cảm ơn cậu…”
“Vậy thì tốt. Cứ ăn thoải mái đi nhé.”
Tôi múc cơm ra hai bát, rồi chắp tay hướng về bữa ăn và nói “Itadakimasu.”
Trước tiên, tôi húp một ngụm canh thịt heo. Để qua đêm giúp gia vị thấm sâu, nước dùng canh cũng ngấm thêm vị ngọt từ các nguyên liệu. Ngon tuyệt.
Tiếp theo, tôi gắp một miếng gà rán. Lớp bột giòn tan, bên trong thịt mọng nước và béo ngậy, được ướp hoàn hảo với nước tương và gừng. Thật sự bữa ăn này làm rất thành công.
Bình thường tôi sẽ cho nhiều tỏi hơn, nhưng nghĩ Villiers có thể không thích nó, nên hôm nay tôi đã bỏ qua chúng.
“Sao thế? Không đói hửm? Hay có gì cậu không ăn được?”
Tôi nhìn sang Villiers, người đang ngồi đối diện với tôi và đôi đũa chưa hề động tới, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào đĩa.
“À, không, không phải là mình ghét món nào cả…”
“Vậy thì ăn đi kẻo nguội mất. Món dùng để đãi khách mà chỉ có chừng này cũng không ra dáng bữa ăn cho lắm, nhưng mà…”
Được lời tôi thúc, Villiers hơi do dự rồi khẽ gật đầu.
“Vâng… itadakimasu.”
Cô chắp tay giống tôi, khẽ cúi đầu trước thức ăn, rồi rụt rè gắp một miếng gà rán.
Khi cô từ từ đưa miếng gà rán lên chiếc miệng nhỏ, một tiếng giòn tan vang ra khi cô cắn xuống, gần như dè dặt.
“…!”
Đôi mắt xanh của cô mở to hơn bất kỳ lúc nào tôi đã thấy trong ngày.
Sau đó cô bắt đầu nhai với những động tác nhỏ nhưng dứt khoát, nuốt xuống với tiếng ực khẽ, rồi gương mặt dần thả lỏng với vẻ nhẹ nhõm.
“... Thật sự là. Ngon tuyệt vời…”
Cô thì thầm, tay hơi che miệng, rồi ngay lập tức gắp thêm một miếng gà rán khác.
Canh thịt heo, rau chân vịt, cơm, mỗi lần cho gì vào miệng, cô lại khe khẽ nói “ngon” và tôi lặng lẽ nhìn, rồi hài lòng, xong mới cầm lấy đũa của mình, thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi tôi nói câu kết thúc quen thuộc,
Villiers cũng chắp tay và cúi đầu.
Tôi rót ít trà xanh nóng sau bữa ăn. Tuy vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cô vẫn thành thật nhận lấy và đưa tách trà lên môi.
Nhìn cô khẽ thổi để làm nguội trà, tôi suýt nữa bật cười, nhưng kịp nén lại.
Thấy vẻ mặt cô dần mềm lại khi cuối cùng đã bớt căng thẳng, tôi cũng thấy khóe môi mình hơi giãn ra.
“Được rồi, để mình dọn dẹp cho, cậu cứ nghỉ một lát đi.”
“À, không, xin hãy để mình phụ giúp nữa.”
“Vậy thì cậu mang chén đĩa ra bồn rửa giúp mình với nhé? Mình sẽ rửa chúng.”
“Rõ rồi.”
Tôi để việc dọn dầu chiên và mớ bừa bộn trên bếp lại sau, rồi bắt đầu rửa nhanh chén đĩa đã dùng bằng nước rửa.
Trong khi đó, Villiers lặng lẽ bưng từng món từ bàn ra, đứng cạnh tôi và chăm chú nhìn tay tôi.
“…Có chuyện gì sao?”
“Mình đang đợi cậu rửa xong mấy cái chén đĩa này.”
Tay cầm hai chiếc đĩa, Villiers nghiêng đầu đầy khó hiểu.
“Không cần phải đợi đâu, cậu cứ chồng chén đĩa lại rồi để đó là được rồi.”
“Nhưng như vậy phần chồng lên có thể bị bẩn...”
“Không sao cả mà, mình sẽ rửa cả hai mặt lận mà.”
Villiers hơi hé miệng khẽ “Ah” một tiếng
“...Xin lỗi. Mình không quen mấy việc như thế này.”
Má cô ấy đỏ lên khi xin lỗi, rõ ràng là đang cảm thấy rất xấu hổ.
Ngồi cạnh tôi, trông cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh cao trung bình thường. Nhưng cái cách mà cô ấy không quen rửa chén lại khiến tôi nhớ ra cô nàng đúng là con gái nhà quý tộc. Dù vậy, cái dáng vẻ cứ co rút lại của cô ấy trông buồn cười đến mức tôi phải cố nén cười.
“Những chuyện như thế này chỉ cần có kinh nghiệm thôi mà. Không cần phải xin lỗi từng chút một đâu.”
“Vâng, mình xin— à, um… Ý mình là… Mình xin lỗi.”
Cô ấy kịp dừng lại, nhưng vì chẳng biết nói gì khác, cuối cùng vẫn xin lỗi như thường.
Nhíu mày, cô ấy cúi mặt, những ngón tay thanh tú đan vào nhau rồi ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy áy náy.
Thấy cô nàng thật sự lúng túng đến mức đó, tôi không nhịn được nữa mà bật cười khẽ.
“V-Vì sao cậu lại cười…?”
“Chỉ là mình thấy hơi buồn cười thôi à, Villiers”
“...Buồn cười? Ý cậu là phiền phức chứ gì?”
“Làm gì có chuyện mình thấy phiền vì mấy chuyện này chứ.”
“Nếu chúng ta trở lại nhà mình ở bên Anh, thì chắc chắn đã có người buông lời mỉa mai rồi.”
“Mình không biết trong gia đình cậu như thế nào, nhưng bình thường thì người ta chẳng giận vì mấy chuyện đó đâu. Thật lòng thì mình chỉ thấy… dễ thương nên mới cười thôi.”
“...Dễ thương?”
Tôi vừa cười vừa nói, Villiers mở to mắt chớp chớp, nghiêng đầu như thể không hiểu nổi ý tôi.
Trời ạ... Tôi thật sự mừng vì cô ấy không sinh ra trong một gia đình quý tộc kiểu soi mói từng chút, tôi nghĩ vậy khi nhìn cô ấy ngồi đó, ngơ ngác hoàn toàn. Thật sự rất dễ thương khiến tôi lại bật cười lần nữa.
“Thôi, đừng bận tâm gì nữa. Cứ uống thêm trà đi nhé, mình rửa xong ngay đây.”
“...Vâng. Dù sao thì mình cũng chẳng giúp được mấy…”
Khuôn mặt lẫn lộn giữa xấu hổ và áy náy, Villiers lặng lẽ quay lại ngồi vào bàn kotatsu.
Nhìn cô ấy ngồi đó, má hơi hồng, mắt cụp xuống, tôi lại thấy cô nàng thật đáng yêu, và tôi rửa nhanh nốt số chén đĩa còn lại.
* * *
Sau khi dọn dẹp xong, tôi đưa cho Villiers túi nhựa có canh Minestrone và Nikujaga, rồi tiễn cô ấy ra cửa.
“Sáng mai nhớ liên lạc với bên công ty điện đấy. Cậu có biết cách liên hệ với họ không?”
“Mình không , mặc dù thủ tục cài đặt đã hoàn tất rồi, nhưng... Mình vẫn không dùng được điện.”
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu trước câu trả lời bất ngờ.
Ở khu này, chỉ cần liên hệ với công ty điện là không cần lắp đặt gì thêm. Điện sẽ dùng được ngay.
Nếu thủ tục đã xong thì lẽ ra không có vấn đề gì, nghĩ vậy, tôi chợt hiểu ra. Có lẽ cô ấy chỉ không biết mấy điều cơ bản thôi.
“Cậu đã bật cầu dao chưa thế?”
“...Cầu dao?”
Chuẩn luôn, y như tôi đoán.
“Dù hoàn tất thủ tục rồi, cậu vẫn phải bật công tắc chính trong phòng. Nếu không thì sẽ chẳng có gì hoạt động cả đâu.”
Tôi mở bảng cầu dao phía trên cửa nhà mình và chỉ vào công tắc chính nằm ở đó.
“Mình xin lỗi… vì không biết gì nên đã làm phiền cậu, lại còn ăn tối ở đây nữa…”
Thay vì ngượng ngùng, trông cô ấy thật sự áy náy, vai cũng co lại.
Thấy vẻ mặt khổ sở đó, tôi cười gượng rồi đáp bằng giọng nhẹ nhàng.
“Mình đã nói rồi, lúc đầu không biết cái gì cũng là chuyện bình thường. Không biết thì không cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Cái đáng nói là nếu cứ mặc kệ vậy. Thế nên đừng tự trách mình nữa.”
“...Katagiri-san.”
“Điều khiến mình vui nhất tối hôm nay chính là thấy cậu ăn tối với nụ cười như thế.”
Tôi gãi mũi gượng gạo trong khi cười ngượng ngùng với cô ấy.
Bản thân tôi trước đây cũng y chang.
Tôi chẳng biết nấu ăn, không biết dùng máy giặt, chẳng phân biệt nổi nước giặt với nước xả, không biết máy hút bụi có màng lọc, không biết bồn cầu phải lau định kỳ hay hộp thư mà bỏ mặc thì sẽ đầy tờ rơi.
Hồi đó tôi là một học sinh nhận học bổng, tưởng rằng mình có thể làm được mọi thứ một mình. Đến lúc nhận ra mình bất lực đến thế nào thì bị sốc thật sự.
Vì vậy tôi mới biết ơn những giúp đỡ mà mình nhận được đến từ bố mẹ, Onee-san và Kei. Và cũng vì tôi thấy hình ảnh bản thân trước kia ở Villiers, nên mới muốn lựa chọn bước vào để giúp đỡ.
“Hơn nữa… cậu còn tự một mình đến Nhật. Chắc chắn phải có lý do chính đáng. Chỉ vậy thôi cũng đủ để tự hào rồi.”
“Katagiri-san…”
Đôi mắt Villiers mở to, cô bản năng siết chặt túi nhựa đang cầm.
Vẻ mặt cô như tan chảy, nở một nụ cười khẽ nhẹ nhàng.
“...Vâng. Dù mình còn chưa biết nhiều, nhưng mình đã quyết định sẽ tự sống tự lập.”
Giọng cô chứa đầy quyết tâm, và cô mỉm cười gật đầu.
Đó chính là nụ cười mà cô đã làm lúc rời nhà nguyện khi hoàng hôn buông xuống.
...Cô nàng khi cười lên thì thật sự rất dễ thương đó nhỉ.
Không phải kiểu cười giả tạo hay gượng gạo mà là thứ gì đó ấm áp, chân thật.
Không phải thứ khiến tim tôi đập loạn hay gì cả. Chỉ là… thuần khiết và thật đẹp đẽ.
Nhìn thấy nó, tôi cũng mỉm cười một cách tự nhiên.
“Thay vì xin lỗi nữa, cậu có thể nói ‘cảm ơn’ được không?”
“Ừ. Và mình sẽ nói ‘Không có gì.’”
Chúng tôi nhìn nhau, cùng bật cười nhỏ pha chút ngại ngùng.
Vẻ mặt Villiers dịu dàng, hoàn toàn khác so với sáng nay, hay lúc nói chuyện trong lớp, hoặc ngay cả ở nhà thờ. Một nụ cười dịu dàng và bình yên.
Nhưng tôi biết đây mới chính là con người thật của Villiers.
“Nếu còn chuyện gì khác, cứ nói với mình. Cứ xem như duyên phận đi.”
“Vâng. Khi nào cần, mong cậu giúp đỡ nữa.”
Cô khẽ cúi đầu, mái tóc dài khẽ lay động khi quay về phòng. Sau khi thấy cửa phòng cô đóng lại, tôi mới trở vào phòng mình.
Khi đang định kéo rèm mà tôi quên chưa đóng, tôi nhận ra đèn phòng bên đã sáng và cây anh đào ngoài cửa sổ cũng được chiếu sáng mờ ảo.
Điều đó cho tôi biết Villiers đã bật được điện.
“Đúng là một công chúa đặc biệt.”
Nhìn bóng mình phản chiếu trong khung kính với một nụ cười nhạt, tôi thì thầm với tán hoa anh đào đang tỏa sáng nhẹ nhàng rồi khép rèm lại.


Ghi chú

