Tập 01

Chương 01: Nàng Kuuderella Nhà Bên

2025-08-17

8

Beep beep beep. Beep beep beep beep.

Bây giờ đã là 7 giờ sáng. Chuông báo thức trên điện thoại mà tôi đã lâu không dùng đến đang vang lên khắp căn phòng.

Bây giờ đã là tháng Tư.

Một năm học mới, một cuộc sống mới, những học sinh mới, và có những nhân viên mới, mùa xuân là mùa cho sự bắt đầu. Ngắm nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết đúng chất xuân, vừa còn chút se lạnh vừa có sự ấm áp dịu dàng từ ánh nắng.

Nhìn xuống dưới qua cửa sổ, nơi mọi người tấp nập trong bộ đồng phục mới tinh hoặc những bộ vest mới trông còn gượng gạo. Căn hộ bên cạnh đã có người dọn đi vào tháng trước, và chỉ hôm qua thôi đã có người thuê mới chuyển vào. Mọi thứ đều mang cảm giác bận rộn khó tả.

Vậy là kỳ nghỉ xuân ngắn ngủi đã chính thức kết thúc. Tôi, Katagiri Natsuomi đang chào đón mùa xuân thứ hai kể từ khi vào cao trung.

Nói cách khác, đã tròn một năm kể từ khi tôi bắt đầu sống một mình.

Sau khi với tay tắt chuông báo thức, tôi ngồi dậy trên giường, duỗi người để rủ bỏ cảm giác cứng đờ vì giấc ngủ, hít một hơi thật sâu cho tỉnh táo lại.

"...Được rồi. Dậy thôi nào."

Tôi bước ra khỏi giường và đi vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh táo.

Sữa rửa mặt mà tôi vừa mua thêm vài ngày trước là loại rẻ tiền. Có vẻ da tôi khá khỏe, nên tiêu chí duy nhất chỉ là giá cả và cảm giác sảng khoái sau khi dùng.

Tôi rửa sạch bọt còn lại, khóa vòi nước, rồi vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa lau sạch những giọt nước vương trên bồn rửa và gương, sau đó mới súc miệng.

“Trông mình có vẻ lớn hơn một chút rồi nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm với hình ảnh phản chiếu trong gương.

Có lẽ tôi đã thấy quen với cuộc sống một mình này nhưng tôi vẫn không thể tin là mình đã trưởng thành đến như vậy.

“Chừng này chắc cũng không quá khác lắm đâu nhỉ.”

Rời mắt khỏi gương, tôi mặc vào chiếc sơ mi trắng đã ủi từ hôm qua, siết chặt cà vạt, rồi mặc chiếc quần âu của đồng phục mà tôi đã đem đi giặt trong kỳ nghỉ xuân vừa rồi. Sau đó là chiếc blazer.

"Itadakimasu."

Tôi chắp tay trước chiếc bàn nhỏ dành cho một người và bắt đầu bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là cơm với trứng sống, ít cải bó xôi ohitashi tôi đã làm sẵn, và một miếng cá hồi nướng được giảm giá.

Rắc muối rồi nướng cho đến khi cháy cạnh vừa phải, miếng cá hồi mỗi lần cắn đều phát ra tiếng giòn rụm, vị mặn ngọt đậm đà lan tỏa.

Tự khen thì có hơi kỳ, nhưng nó được nấu vừa khéo.

Thực đơn trông giống như một suất ăn sáng thường thấy ở mấy quán cơm thịt bò, nhưng tự nấu thì tốn chưa tới một phần năm số tiền, mà được ăn đồ mới nấu nóng hổi, ngon lành thế này, là điều mà chỉ trong năm qua tôi mới thật sự thấy quý.

Quét dọn, nấu ăn, giặt giũ tự mình lo hết mấy việc cơ bản, học được rằng chỉ riêng việc sống thôi cũng tốn tiền, và nhận ra mình mang ơn bố mẹ nhiều thế nào... tôi muốn nghĩ đó ít nhất cũng là một dấu hiệu trưởng thành.

“Dọn ra ở riêng ư? Được thôi, nếu con xin được học bổng toàn phần. Mà chắc gì con làm được.”

Đó là câu chuyện của hai năm trước, khi tôi đang học năm ba trung sơ trung và bắt đầu nghĩ về tương lai sau này của mình.

Người đã nói câu đó là mẹ tôi, bà vừa nằm dài trên ghế sofa trước TV và cười hả hê.

Và giờ đây thì tôi đang thật sự sống cuộc sống đó, sau khi biến lời mẹ nói thành hiện thực.

Lúc tôi thực sự giành được học bổng, mà mẹ lại nói với vẻ mặt nghiêm túc "Lời hứa nào cơ?" tôi đã giận bà thật sự. Nhưng giờ nghĩ lại, quả thực nó là một kỷ niệm khá đẹp.

“Xin cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi nhanh chóng rửa bát đĩa và xếp lên giá cho ráo nước. Với chỉ chừng đó bát đĩa cho một người, dọn ngay sẽ dễ dàng hơn về lâu dài so với việc để dồn lại một bài học sương máu nữa mà tôi đã học được.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử, tôi thấy 7 giờ 45 sáng.

Trường cách khoảng 15 phút đi bộ, nên nếu 8 giờ xuất phát thì thừa thời gian để kịp chuông vào học. Không cũng không biết nên làm gì, tôi nghĩ là sẽ thưởng thức một tách trà nên đã đổ nước vào ấm.

Chỗ tôi ở khá rộng rãi đối với một người sống một mình, một căn hộ 1LDK, với bếp, phòng khách kiêm phòng ăn, và phòng ngủ nối liền nhau trong một bố cục thoáng đãng.

Được xây cách đây bốn năm, có hệ thống khóa tự động, màn hình liên lạc và hòm thư nữa, an ninh thuộc hàng cao cấp. Bếp, phòng tắm, máy lạnh và các thiết bị khác đều mới, khiến nơi này trở thành một căn thuê thuộc loại khá cao cấp trong khu vực.

Dù tôi được nhận học bổng toàn phần, ban đầu tôi đã từ chối nơi này vì thấy áy náy với chi phí. Nhưng bố mẹ tôi lại kiên quyết bảo rằng “Đây là tình thương của bố mẹ!” và quyết định thay tôi. Giờ khi đã sống ở đây, tôi thật sự biết ơn tình thương đó, và cũng đã dần thích nơi này.

Và còn một lý do nữa khiến tôi thích căn hộ này.

“Năm nay chúng lại nở rộ nữa rồi.”

Tôi kéo cửa sổ dẫn ra ban công hướng nam. Ngay trước mắt tôi là một cây anh đào tráng lệ đang nở rộ.

Những cánh hoa hồng nhạt khẽ lay trong gió, nhuộm cả khung cảnh bằng vẻ đẹp đặc trưng của mùa xuân. Làn gió lướt qua tán hoa mang theo một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, ngọt ngào pha chút chua chua của hoa anh đào.

“Khung cảnh này đúng là không chê vào đâu được.”

Cảnh tượng những cánh hoa khẽ múa trong gió, chậm rãi trôi xuống như đang lơ lửng, khung cảnh mà chỉ có thể hưởng thụ được hết cái đẹp của nó vào mùa xuân.

Khi Natsuomi nheo mắt ngắm nhìn, tận hưởng cảnh tượng tuyệt vời này, thì một giọng hát trong trẻo tuyệt đẹp như phép màu vang lên hòa vào khung cảnh đó.

“Bài hát này là…”

Natsuomi lặng đi, cố lắng nghe giai điệu.

Đó là giai điệu mà bất kỳ người Nhật nào cũng từng nghe, một bài dân ca về hoa anh đào. Giọng hát đẹp ấy mềm mại nhưng rõ ràng, cưỡi theo cơn gió như đang ca ngợi sự nở rộ của hoa anh đào, vang tới tai của Natsuomi.

Cảm giác như những cánh hoa trước mắt đang múa theo giọng hát ấy, chậm rãi rơi xuống trong không trung. Như thể bị một sợi chỉ mảnh vô hình kéo, cậu quay về phía phát ra âm thanh và ngay lập tức bị hút hồn bởi gương mặt nghiêng của cô gái ở căn hộ bên cạnh.

Trong làn gió xuân nhẹ thổi qua mái tóc đen, cô gái đứng trên ban công nhà bên, khe khẽ ngân nga giai điệu đó. Trông cô như một tác phẩm thủy tinh tinh xảo đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác không thật.

Gương mặt nghiêng của cô tinh tế như một bức tượng sứ trắng, và trong đôi mắt xanh màu lam ngọc xanh thẩm ấy, những cánh hoa anh đào rơi phản chiếu dịu dàng khi đôi môi cô dệt nên giai điệu vào không gian.

Đẹp thật đấy

Đó là từ duy nhất hiện lên trong đầu tôi.

Giọng hát thuần khiết, trong vắt của cô hòa vào không khí một cách nhẹ nhàng, vang vọng mềm mại nhưng sâu lắng. Những nốt nhạc dịu dàng vuốt ve tai Natsuomi, bao trùm chúng trong hơi ấm, và trước khi kịp nhận ra, cậu đã hoàn toàn bị mê hoặc, không thể động đậy.

Nhưng trong đôi mắt xanh khẽ nheo ấy lại ẩn chứa một thoáng mong manh như một sợi dây căng chặt có thể đứt bất kỳ lúc nào.

Phản chiếu những cánh hoa rơi lặng lẽ quanh cô, gương mặt nghiêng ấy mang một sự lạnh lùng tĩnh lặng khiến cô càng thêm bí ẩn.

Natsuomi không thể rời mắt khỏi cô gái cho đến khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt cậu, và giai điệu bỗng ngưng lại.

“...”

Đôi mắt cô hơi mở to vì ngạc nhiên.

Biểu cảm đó, vốn như một bức tượng thủy tinh vô hồn, giờ lại thấp thoáng nét bối rối và cuối cùng khiến Natsuomi bừng tỉnh trở lại thực tại.

...Khoan đã nào. Từ bên ngoài nhìn vào, mình trông y như một kẻ biến thái nguy hiểm ấy nhỉ?

Khi lùi lại một bước và nhìn khách quan, cậu nhận ra mình đã quá lộ liễu mà dán mắt vào ban công nhà hàng xóm.

Không chỉ vậy, người kia lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nếu bị cho là người đáng ngờ thì cậu có mười cái miệng cũng chẳng thể cãi nổi. Nhận thức ấy kéo khóe miệng Natsuomi thành một nụ cười gượng gạo.

“...Xin lỗi. Mình không có ý nghe lén gì hết đâu.”

“...”

Cô gái khẽ nhíu mày rồi cúi mặt xuống. Đôi tay nhỏ nắm chặt trước ngực như thể đang sợ hãi.

Trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ bị mắng vì làm điều gì sai, và dù biểu cảm rất nhẹ, Natsuomi vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong dáng vẻ cứng nhắc của cô.

“...Mình xin lỗi.”

Cô lẩm bẩm với giọng gần như không nghe thấy, rồi nhanh chóng quay người, lẩn vào trong phòng, giấu đi khuôn mặt.

Lạch cạch. Rầm.

Tiếng cửa sổ đóng sầm lại vang lên, để Natsuomi một mình cô đơn trên ban công.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu còn chẳng kịp khép cái miệng đang hé dở cùa mình.

“...Mình hết cứu rồi nhỉ.”

Tôi rời mắt khỏi ban công bên cạnh, chống cằm lên tay rồi dựa vào lan can, lẩm bẩm.

Tôi biết hôm qua có hàng xóm mới chuyển đến nhà bên cạnh, nhưng không hề nghĩ lại là một cô gái như vậy. Và nhìn vào đồng phục cô nàng mặc, có thể cô là học sinh mới vào trường cậu năm nay.

Dù thời nay hàng xóm ít khi qua lại, nhưng việc cô ấy là nữ sinh cùng trường mà đây lại là lần chạm mặt đầu tiên khiến tình huống trở nên cực kỳ khó xử. Nếu bố mẹ cô báo rằng có kẻ khả nghi, cậu thật sự cũng chẳng thể trách.

Ít nhất, tỉnh hình hiện tại xem ra cô ấy sẽ không bấm chuông cửa hay lao ra ban công để mắng tôi, điều đó cũng khiến tôi thực sự nhẹ nhõm. Nhưng miễn là cô còn ở bên cạnh, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ chạm mặt. Đến khi đó, tôi chỉ còn cách xin lỗi cho đàng hoàng.

Ngay khi nghĩ vậy, mắt tôi chạm vào chiếc đồng hồ trong phòng. Đã quá 8 giờ.

“Thôi chết rồi, mình cũng phải mau đi thôi.”

Cậu tạm gác lại chuyện vừa rồi, cầm lấy cặp sách rồi bước ra khỏi cửa, để quên chiếc ấm nước dự định pha trà nóng lại phía sau.

***

“Aaa, chào buổi sáng~, Nacchan!”

“Chào buổi sáng, Katagiri-sensei.”

“Aww, khách sáo quá! Ra ngoài trường rồi thì cứ gọi là 'Onee-chan' thôi mà!”

“Chính cô là người nói chỉ cần em còn mặc đồng phục thì vẫn là quan hệ thầy trò đó, Katagiri-sensei.”

“Ủa, chị nói thế hả? Không nhớ gì hết... À khoan, chắc hẳn là lúc đó chị say rồi đó.”

Trên đường đến trường, người lè lưỡi mà chẳng thấy ngại chút nào chính là Katagiri Kasumi, giáo viên chủ nhiệm của tôi ở Học viện Tosei, đồng thời cũng là chị họ tôi.

Năm nay chị hai mươi bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt trẻ con ngây thơ. Tóc cắt ngang vai, thân hình tuy có đường nét của phụ nữ, nhưng nếu không mặc vest thì trông hầu như chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu đâu.

“Không thấy tiếc à, ước gì kỳ nghỉ xuân dài thêm chừng hai tuần nữa? Giáo viên cũng đáng được thưởng công vì sống sót qua một năm học chứ nhỉ?”

“Chị đã nói y hệt câu đó trong kỳ nghỉ hè năm ngoái rồi. 'Chúng ta đã làm việc nửa năm vất vả' nhớ không?”

“Thật à? Aaa, chị ước gì kiểu giáo dục siêu thư giãn trở thành hiện thực, ví dụ, tuần học bốn ngày thôi. Mà tất nhiên thì lương thì vẫn giữ nguyên.”

Bà chị họ tôi thuộc kiểu người lớn lúc nào cũng muốn nghỉ ngơi, ít nhất nửa tháng.

Tính cách phóng khoáng, thường xuyên bị giám thị khối mắng, chuyện đó chẳng lạ với học sinh. Nhưng nhờ sự duyên dáng và luôn tươi cười, mọi người cũng dễ dàng bỏ qua.

Đi cạnh chị, chẳng có cảm giác cô trò chút nào mà giống như anh chị em hoặc bạn bè hơn.

Tôi cũng chẳng thể ghét chị được. Sự lạc quan của chị đã giúp tôi không biết bao lần.

“Nhưng mà này, Nacchan, đồng phục giờ hợp với em thật đấy. Năm ngoái trông em còn non nớt lắm, như thể đồng phục đang mặc em vậy.”

“Ai mà chẳng thay đổi sau một năm.”

Ngay cả đồng phục sản xuất hàng loạt thì theo thời gian cũng bắt đầu vừa vặn hơn. Cặp tự nhiên vắt lên vai phải, con đường đến trường cũng có thể đi mà chẳng cần nghĩ ngợi.

Không giống năm ngoái, khi mọi thứ đều mới mẻ và bất an, bây giờ chỉ là quen thuộc nhìn vào thì giống như có tự tin thôi.

“Ahaha, không, ý chị không phải thế. Ý chị là, trong mắt bà chị này thì em đã trưởng thành thêm chút rồi.”

Chị đan hai tay ra sau lưng, ngẩng lên nhìn tôi với nụ cười trêu chọc.

Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt tinh nghịch đó, ánh mắt gợi lại những ký ức từ ngày xưa.

...Đó phải chăng là điều bình thường nếu có một ai đó quen biết bạn từ lâu à.

Kasumi hơn tôi sáu tuổi và luôn như một người chị gái thật sự đối với tôi. Bọn tộ đã thân thiết từ khi tôi còn nhớ được. Dù chị có là một người lớn vô vọng đi nữa, tôi cũng chẳng bao giờ dám cãi lại.

Khi tôi còn học sơ trung và phải đối diện với việc lựa chọn con đường bước tiếp tương lai, chính Kasumi là người đã nghiêm túc lắng nghe những lo lắng của tôi. Chị cũng là người đã giới thiệu cho tôi hệ thống học bổng đặc biệt khi tôi cảm thấy áp lực kỳ lạ phải “trưởng thành.”

Và khi tôi thực hiện được thỏa thuận với bố mẹ về việc giành học bổng.

“Không đời nào một học sinh cao trung lại có thể sống một mình, chuyện đó là bất khả thi!”

“Vậy thì để em chăm sóc Nacchan nhé? Nó đã cố gắng và giữ đúng lời hứa rồi thế này thì bất công quá!”

chính Kasumi đã nổi giận thay cậu trước bố mẹ đang miễn cưỡng.

Đó là lý do tôi vẫn chẳng thể cãi lại chị, và việc bị bảo là đã trưởng thành chỉ khiến tôi thấy như đang bị trêu chọc.

Mà nhìn vào nụ cười nửa miệng trên mặt chị, thì chắc chắn đúng là trêu thật.

“Ừ thì, nếu chỉ sau một năm mà có thể nhìn ai đó và nói ‘đã trưởng thành rồi’ thì đời dễ dàng quá. Bản thân em còn chẳng thấy mình là người lớn.”

“Chị thì nên cư xử giống người lớn hơn một chút chứ, xét theo tuổi và công việc của chị.”

"Ugh, chẳng dễ thương gì hết. Chẳng dễ thương được tí nào hết. Thái độ đó là không được, trượt toàn tập, bị loại luôn.”

Chị nhăn mặt quá đà, khoanh đôi tay nhỏ trước ngực thành hình chữ X để mắng tôi.

Có lẽ chị chẳng cố tình làm trò đâu, nhưng những cử chỉ như vậy chính là lý do khiến chị chẳng có chút uy nghiêm nào. Dù vậy, sự dí dỏm đó cũng là một phần con người chị.

Khi tôi đi cạnh với nụ cười gượng, Kasumi bất chợt vỗ tay một cái và “A!”

Cậu dừng lại, nghiêng đầu về phía chị.

“À mà này, chị nghe nói hôm nay lớp mình sẽ có học sinh chuyển trường đó.”

“Học sinh chuyển trường?”

***

“Mình là Yui Elijah Villiers. Rất vui được gặp mọi người.”

Giọng nói điềm tĩnh, như tiếng chuông ngân vang khẽ trong không khí, mang theo tên cô bằng âm điệu phẳng lặng, vô cảm. 

Cả lớp im phăng phắc. Không hề nao núng trước ánh mắt dồn hết vào mình, cô nàng mà tôi đã thấy sáng nay đứng ở phía trước lớp mà chẳng có chút sợ hãi hay biểu cảm nào.

Cả lớp dịch chuyển đầy lúng túng, trao đổi ánh mắt. Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến chẳng ai biết phản ứng ra sao.

Một cái tên rõ ràng là người nước ngoài mà không ai quen nghe. Mái tóc đen dài lấp lánh trong ánh sáng. Làn da mịn màng như sứ. Thân hình mảnh khảnh, cao ráo như người mẫu. Và hơn hết, gương mặt hoàn hảo, tinh xảo như được tạo tác từ thủy tinh, được đôi mắt xanh bí ẩn bao quanh.

Nữ sinh chuyển trường, dáng vẻ mong manh và thoáng buồn, đó rõ ràng là cô nàng nhà bên. Tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy.

“Villiers-san là du học sinh từ Anh. Tiếng Nhật của em ấy hoàn toàn ổn, nhưng có thể vẫn có nhiều điều chưa quen, nên mọi người hãy đối xử tốt với em ấy nhé, được không~?”

Kasumi tiếp tục với giọng điệu vô tư quen thuộc, đứng cạnh Villiers-san. Lớp học bắt đầu xì xào khe khẽ.

“Trời ạ, lớp mình vừa thêm một thiên thần giáng xuống nè.”

Cậu con trai ngồi phía trước tôi là người bạn của tôi, Suzumori Kei quay lại với nụ cười gượng gạo.

Cả lớp đều nhìn Villiers-san với ánh mắt pha trộn giữa tò mò và ganh tỵ, và câu nói đó tóm gọn chính xác suy nghĩ chung của họ.

Nhưng nhân vật chính lại chẳng hề có chút phản ứng nào. Cô đứng đó với sự hiện diện yên lặng, ánh mắt lạnh lùng tách biệt khỏi tất cả, như một tiểu thư cao quý bị giam trong tòa tháp. Chính cái khí chất bí ẩn đó lại càng khiến vẻ đẹp của cô nổi bật hơn.

“Phán quyết của thẩm phán Natsuomi là gì?”

“Tôi thì phải phán xét cái gì chứ? Tôi không hứng thú với mấy chuyện kiểu đó đâu.”

“Biết ngay là ông sẽ nói thế mà.”

Kei nhún vai rồi bật cười vui vẻ.

Kei đã là người bạn thân nhất của tôi từ khi tôi nhập học vào ngôi trường này.

Trông cậu ta có vẻ màu mè và cư xử thoải mái, nhưng thật ra lại rất chu đáo và có khả năng tuyệt vời trong việc giữ khoảng cách với mọi người. Người già hay trẻ, nam hay nữ, cậu ta đều có thể hòa đồng.

Vì lý do nào đó, cái con người giống như hiện thân của kỹ năng xã hội này lại có hứng thú với tôi và cứ bám theo cho đến khi chúng tôi thành bạn. Và ngay cả một người như Kei, vốn thường không phán xét người khác qua vẻ bề ngoài, cũng không kiềm được mà phải nhắc đến cô ấy, bằng chứng rằng Yui đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đối diện chúng tôi, giáo viên chủ nhiệm nhỏ nhắn, có phần bay bổng bắt gặp ánh mắt tôi rồi gật đầu với nụ cười rạng rỡ đến mức như phát ra tiếng, đưa tay lên.

“Được rồi, Villiers-san, chỗ của em là ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ. Nếu cần gì thì hãy hỏi cậu bạn ngồi cạnh, Katagiri-kun. Trông cậu ấy có vẻ khó gần, nhưng thật ra lại khá tốt bụng.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

“...Hả?”

Villiers-san khẽ gật đầu, còn ngay bên cạnh cô ấy, người chị họ vô vọng của tôi thì đang cười toe rồi vẫy tay.

***

“Cậu có muốn hỏi gì không thế?”

“Không, cảm ơn. Mình đã xem trước tập hướng dẫn của trường nên cũng đã quen với các cơ sở và quy định rồi.”

“Ra vậy. Thế… hoàn toàn không có gì sao?”

“Vâng. Hoàn toàn không có gì.”

“...”

“...”

Sau giờ sinh hoạt sáng, trong khoảng nghỉ trước tiết đầu tiên. Tôi đang cố bắt chuyện với Villiers-san, người ngồi cạnh mình nhưng cuộc nói chuyện chẳng đi tới đâu.

Thực ra còn chẳng được tính là bắt đầu. Cô ấy không nhìn tôi lấy một lần, giờ thì quay ra nhìn cửa sổ như muốn nói chuyện này đến đây là hết. Dù sao giáo viên cũng đã nhờ tôi để ý đến cô ấy, tôi cảm thấy có nghĩa vụ ít nhất phải thử, nhưng tình hình thực tế lại thế này.

Không phải tôi mong sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ gì đâu, nhưng mà ấy…

Cô ấy thậm chí chẳng liếc qua tôi. Không có dấu hiệu nào cho thấy đang muốn hòa nhập. Cả bầu không khí đều toát ra “đừng có nói chuyện với tôi”.

Ờ thì, một người xinh đẹp thế này chắc chắn bị chú ý không mong muốn nhiều, tôi cũng tưởng tượng được chuyện đó sẽ phiền. Nhưng tôi chỉ mong cô ấy ít nhất hiểu được là tôi không có ý tiếp cận kiểu đó.

...Dù cho cô ấy đúng là hàng xóm nhà tôi thật.

Cô ấy còn chẳng có dấu hiệu gì là nhớ ra tôi từ sáng nay.

Công nhận lúc đó chỉ là một lần chạm mặt ngắn ngủi, mà mặt mũi tôi cũng đâu có gì đặc biệt, nhất là so với cô ấy nhưng với tình hình thế này, tôi thậm chí chẳng có cơ hội nói lời xin lỗi về chuyện khi sáng.

“...”

“...”

Không còn gì để nói, tôi im lặng. Tất nhiên rồi, cũng chẳng có câu chuyện nào mới nảy ra. Mấy bạn cùng lớp lúc đầu còn tò mò nhìn sang, giờ thì ngượng ngập quay đi. Yui vẫn hoàn toàn bình thản, không một chút biểu cảm.

Sao tự nhiên lại giống trò thi nhìn nhau im lặng thế này?

Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua, Kei, có lẽ đã nhìn đủ, liền xen vào với nụ cười tươi sáng, định giúp một tay.

“Này này, Villiers-san, sao cậu lại chọn du học ở Nhật vậy?”

“Tớ có lý do riêng.”

“À à, hiểu rồi. Xin lỗi nếu đó là chuyện riêng tư. Vậy thì… có chỗ nào ở Nhật cậu muốn đến không?”

“Không, cũng không hẳn.”

“Ồ… vậy chắc cậu thuộc kiểu thích ở trong nhà?”

“Không, cũng không hẳn.”

“Ờ-ờ, vậy thì có lẽ… ừm…”

Villiers-san cho cậu ta ăn cú lơ mạnh nhất lịch sử.

Ngay cả khi quý ngài ‘Giao Tiếp’ tung ra hết đề tài này đến đề tài khác, cô ấy cũng không hề đỡ lại. Cứ như lơ đi những quả bóng rơi xuống mỗi lần.

Kei vẫn kiên trì, đổi hướng, đổi cách tiếp cận, nhưng chưa một lần nào cô ấy bắt lấy được lời cậu ta. “Cuộc trò chuyện” chỉ toàn là chuỗi nỗ lực thất bại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Kei chật vật thế này…

Tôi gần như còn thấy khâm phục vì cô ấy phớt lờ triệt để đến vậy. Và rồi tiếng chuông thông báo vào tiết đầu tiên vang lên từ loa phát thanh.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay chặn Kei lại, người vẫn chưa bỏ cuộc, rồi xen vào.

“Ừ thì, nếu có chuyện gì cần thì cứ nói với mình. Dù sao giáo viên cũng đã nhờ mình giúp mà.”

“Vâng. Cảm ơn.”

Lần đầu tiên cô nàng liếc nhìn tôi rồi khẽ cúi đầu, kết thúc cuộc trao đổi.

Cô ấy đã nói là ổn, mà nếu không muốn dính dáng gì thì tôi nghĩ tốt nhất nên tôn trọng điều đó. Nếu lúc nào cần giúp, tôi sẽ bước vào để giúp.

Tôi chốt lại như vậy trong đầu rồi vỗ vai Kei, bảo, Trâu bò đấy, ông bạn.

***

Tan học xong, giờ đã là sau giờ học.

Khi Villiers-san lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế mà không phát ra tiếng động nào rồi rời khỏi lớp, Kei nhìn theo và lẩm bẩm.

“Công chúa Villiers thật sự cả ngày không nói một lời nào nhỉ.”

“Ừ. Cô ấy vẫn y như buổi sáng vậy.”

Tôi liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh mình rồi gật đầu.

Bất kể là nam hay nữ, suốt cả ngày cũng có mấy bạn cùng lớp thử bắt chuyện với cô ấy giống như Kei. Có lẽ một số thì chỉ tò mò hoặc quan tâm. Nhưng nữ sinh chuyển trường ấy suốt cả ngày vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Vì giáo viên nhờ nên tôi đã để ý đến cô ấy từ chỗ ngồi cạnh bên, nhưng trong giờ nghỉ trưa cô ấy đi căng tin hay ra cửa hàng trong trường một mình, chưa từng có lúc nào trông như bị lạc giữa các phòng học. Nhìn vào đó thì đúng là cô ấy đã tìm hiểu kỹ về trường trước rồi. Tôi chẳng cần phải can thiệp gì cả.

“Ờ thì, cũng có người chỉ muốn yên ổn một mình thôi, nên tụi mình nên tôn trọng.”

“Ừ, nhưng nếu đã cất công đến tận đây du học mà lại gặp khó trong việc kết bạn thì cũng hơi buồn.”

“Nếu đúng như thế thì tôi cũng thấy tội thật nhưng không phải cảm giác cô ấy đang cho thấy.”

“…Cũng đúng.”

Kei gật đầu, lông mày cau lại.

Dù vẻ ngoài màu mè thế, Kei thật sự rất tốt bụng và hay giúp đỡ người khác, không bao giờ có mục đích xấu.

Cậu ta đặc biệt quan tâm đến những ai trông có vẻ bị tách biệt giống như tôi hồi mới nhập học ở đây. Vì vậy tôi chưa bao giờ thấy việc cậu ta xen vào là chuyện xấu cả.

Nhưng bức tường mà Villiers-san dựng lên thì không thể phủ nhận được.

Thế nên tôi nghĩ việc tử tế nhất tôi có thể làm là tôn trọng ranh giới của cô ấy và không tự ý áp đặt bản thân.

Dù lựa chọn đó có đúng hay không thì tôi cũng không chắc. Nhưng dù có ý tốt thế nào đi nữa, nếu làm điều người kia rõ ràng không muốn thì cũng chẳng thể gọi là tử tế được.

“À mà, tôi nghe mấy đứa trong lớp nói. Hình như ‘Villiers’ là họ của một gia đình quý tộc ở Anh.”

“Quý tộc? Thật à?”

“Ừ. Nghe thì khó mà tưởng tượng ở Nhật, nhưng hình như cô ấy đúng là công chúa thật.”

“Công chúa hả… Nghe chẳng thấy thật chút nào.”

Nghe “công chúa” là tự nhiên tưởng tượng đến hình ảnh cô gái tóc vàng xinh đẹp mặc váy trắng xếp tầng với vương miện như bước ra từ manga hay phim.

Nhưng Villiers-san lại có mái tóc đen mượt, gương mặt tinh tế giống người Nhật. Đẹp thì chắc chắn, nhưng chẳng giống hình ảnh công chúa phương Tây trong truyện cổ tích. Nó không khớp chút nào.

Tuy vậy, đúng là cô ấy có tên đệm, mà nếu xuất thân từ dòng họ quý tộc thì chuyện đó cũng bình thường thôi.

“Dù sao thì, tự mình sang đây du học ở độ tuổi này cũng khá ấn tượng. Tôi chẳng thể tưởng tượng cảnh tự đi đến một đất nước xa lạ được.”

“Một mình? Cô ấy từ Anh sang đây một mình sao?”

“Kasumi-chan nói cô ấy đang du học đúng không? Thường thì nghĩa là đi một mình rồi. Tôi chắc là cô ấy cũng đang ở cùng ai đó quen biết thôi.”

“…Thật sao?”

Lời Kei khiến tôi nhớ lại chuyện sáng nay.

Khu chung cư tôi đang ở thật ra không thiết kế cho gia đình mà là kiểu rộng rãi cho một người, chật cho hai người. Và chủ yếu cho thuê để sống một mình.

Sáng nay vội vã tôi quên mất, nhưng nghĩ lại thì khả năng cao Villiers-san cũng đang sống một mình giống tôi.

Tức là cô ấy thật sự từ Anh sang đây một mình, và mới chuyển đến hôm qua thôi, nói là đột ngột thì đúng thật.

Quê tôi chỉ cách đây hai tiếng đi Shinkansen, vậy mà tôi còn phải mất khá lâu mới quen được cuộc sống một mình.

Vậy mà cô ấy đang phải tự xoay xở một mình… lại còn ở một đất nước xa lạ nữa chứ.

Cho dù tiền bạc không phải vấn đề, nếu không ở cùng gia đình bản xứ như Kei đoán thì chắc chắn chuyện này rất khó khăn.

Tôi chắc chắn xung quanh cũng có người cô ấy có thể nhờ cậy. Có lẽ tôi không cần phải lo. Nhưng vì mới trải qua mấy chuyện tương tự hồi năm ngoái, tôi không tránh được việc nghĩ đến.

“Dù sao thì… nếu bản thân Villiers-san không muốn được giúp, tụi mình cũng chẳng làm gì được nhiều.”

“Nhưng ông có cái danh nghĩa ‘người hỗ trợ được chỉ định’ từ Kasumi-chan còn gì?”

“Cũng chẳng ích gì nếu tôi trở thành kẻ hỗ trợ mà người ta không muốn.”

“Được rồi, câu đó nghe thuyết phục đấy. Tôi không cãi lại được.”

Kei bật cười với giọng điệu nhẹ nhõm thường thấy.

Tôi cũng từng trải qua giai đoạn nổi loạn, nên hiểu rõ việc chấp nhận sự giúp đỡ, dù là có thiện ý, cũng khó đến mức nào. Đôi khi, không cho họ cái gì lại là lựa chọn tử tế hơn.

Ngày trước, khi vừa nhận học bổng, tôi từng tự mãn quá đà. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó chỉ toàn khiến tôi thấy xấu hổ. Và vì Kei với Kasumi biết rõ phần con người đó của tôi, tôi chẳng thể làm cao trước mặt họ.

Nhưng chính những trải nghiệm cay đắng đó lại dạy tôi nhiều điều, nên giờ tôi coi nó là “trải nghiệm tốt”. Ừ, vậy đi.

“Hôm nay ông có đi làm cái ‘công việc hợp pháp’ đó không, Natsuomi?”

“Ừ. Còn ông vẫn làm cái ‘việc bất hợp pháp’ vào cuối tuần chứ gì?”

“Đừng gọi việc phụ giúp công việc gia đình là bất hợp pháp chứ.”

Kei cười gượng rồi nhún vai.

Mẹ cậu ta điều hành một quán hostess, và Kei thường xuyên giúp đỡ vào cuối tuần.

Về mặt kỹ thuật thì đó là một quán bar đêm nhưng vì Kei chỉ làm trong bếp, không tiếp xúc với khách, mà lại là việc gia đình nên cậu ta bảo không sao.

Tôi chỉ biết chuyện đó sau khi chúng tôi trở nên thân thiết hơn vào năm ngoái, và điều đó giải thích vì sao Kei luôn toát lên vẻ chín chắn hơn tuổi.

“Ông nên ghé qua một lần đấy. Tôi cá là mấy chị ở đó sẽ quý ông lắm. Tôi còn lo cho ông thêm tí dịch vụ đặc biệt nữa cơ.”

“Tôi sẽ cân nhắc khi nào đủ tuổi uống rượu. Dù sao thì giờ tôi phải đi rồi.”

“Được thôi. Vậy hẹn gặp lại tuần sau nhé.”

Tôi khẽ vẫy tay rồi rời khỏi lớp, hướng đến cái mà Kei hay đùa gọi là “công việc làm thêm hợp pháp” của tôi.

***

Ở rìa xa của khuôn viên Học viện Tosei có một tòa nhà bê tông với cây thánh giá lớn trên mái. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những ô kính màu trải dài trên tường, tán ra những dải màu cầu vồng trong nhà nguyện yên tĩnh.

“…Được rồi.”

Tiếng lẩm bẩm nhỏ của tôi vang vọng trong không gian trống.

Tôi khẽ xoay cổ và cổ tay, hít một hơi sâu, rồi từ từ đặt ngón tay xuống những phím trắng đen. Âm thanh trầm hùng, trang nghiêm vang lên khắp nhà nguyện khi đàn Pipe Organ cất tiếng.

Khúc nhạc đó là một bài thánh ca thường được dùng trong lễ cưới và buổi lễ Chủ nhật Thánh ca số 312: “What a Friend We Have in Jesus.”

Với những âm sắc sáng đặc trưng của kèn đồng xen lẫn, giai điệu mạnh mẽ, đầy sức sống lan tỏa khắp nơi. Cảm nhận âm thanh dưới đầu ngón tay, tôi chơi bằng cả hai tay lẫn bàn chân, điều khiển cây đàn khổng lồ được lắp dọc theo bức tường nhà nguyện.

Học viện Tosei là một trường dòng Công giáo có lịch sử lâu đời, trong khuôn viên có cả nhà thờ nhỏ này.

Nó được dùng cho lễ cưới, tang lễ và lễ hằng tuần, thậm chí còn mở cửa cho công chúng, người theo đạo trong vùng thường tập trung ở đây. Bình thường, nhà trường cấm đi làm thêm, nhưng những việc hỗ trợ liên quan đến trường như thế này lại được xem là hoạt động ngoại khóa nên được chấp thuận ngoại lệ.

Tôi làm việc ở đây với vai trò người chơi đàn.

Thật lòng thì, nếu chỉ muốn kiếm tiền, làm ở cửa hàng tiện lợi hay tiệm thức ăn nhanh sẽ trả cao hơn nhiều.

Dù là một trường dòng có lịch sử, nhưng xét cho cùng cũng là một cơ sở hiện đại, đa số học sinh đều lén đi làm thêm, và miễn là không gây rắc rối thì nhà trường cũng thường nhắm mắt cho qua.

Tuy nhiên, tôi với danh hiệu là học sinh học bổng. Nếu gây ra vấn đề, cậu có thể mất tư cách đó. Nên nếu muốn đi làm, lựa chọn duy nhất của cậu là một trong số ít công việc được trường chấp thuận.

Bản thân tôi không theo đạo, nhưng hồi nhỏ mẹ thường đưa tôi đến nhà thờ, nên tôi thấy khá quen thuộc với môi trường này. Thêm nữa, tôi đã chơi piano nhiều năm, nên công việc này cũng chẳng thành vấn đề, thậm chí tôi còn khá thích việc có thể thoải mái chơi cây đàn pipe organ trị giá hàng chục triệu yên này bao lâu tùy ý.

Khi tôi nhấc tay khỏi bàn phím, dư âm của tiếng đàn pipe organ dần tan vào sự tĩnh lặng trong nhà nguyện.

“…Ừ, vậy là ổn rồi nhỉ.”

Tôi xoay cổ tay, kiểm tra lại cảm giác ở đầu ngón tay.

Vì được cấp chìa khóa riêng để dùng organ bất cứ khi nào nhà nguyện không có người, tôi đã quen với thói quen đến đây chơi đàn mỗi khi rảnh sau giờ học, vào cuối tuần. Đó là một trong những thói quen yêu thích của tôi.

“Được, thêm một bản nữa—— ”

Ngay khi vừa đặt ngón tay lên phím đàn, cậu chợt thấy một vệt nắng tràn qua khe cửa nhà nguyện hé mở rồi quay đầu lại.

Và ở đó—

“…Katagiri-san?”

Yui Elijah Villiers, đôi mắt xanh hơi mở to vì ngạc nhiên.

***

Trong văn phòng nhà thờ phía sau nhà nguyện, tôi đang ngồi đối diện Yui ở một chiếc bàn nhỏ.

“Cậu đến để phỏng vấn công việc làm thêm đúng không, Katagiri-san?”

“Các sơ quản lý chỗ này thì kiểu… họ thoải mái lắm. Giống giáo viên chủ nhiệm của bọn mình vậy.”

“Ra vậy. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

Villiers-san gật nhẹ kèm một tiếng “À,” trông như đã hiểu.

Tôi thấy hơi thương cảm khi ngay cả một học sinh chỉ vừa gặp cũng đã nhận ra được Kasumi là kiểu người thế nào, nhưng mà cũng đúng là Kasumi, nên cậu bỏ qua.

“Được rồi, cậu có thể điền mẫu đơn này chứ?”

Tôi đẩy sang tờ đơn cần thiết để đăng ký hoạt động ngoại khóa được trường chấp thuận.

Vì không phải là công việc làm thêm chính thức nên mẫu đơn rất đơn giản, chỉ cần tên, địa chỉ, thông tin liên lạc, và lý do ngắn gọn để đăng ký. Về cơ bản chỉ là thủ tục để cho thấy trường đã cho phép học sinh làm công việc tự nguyện này. Ít nhất thì người chị họ của cậu nói vậy.

“Nếu cậu không muốn mình thấy thông tin cá nhân thì có thể gấp đôi lại trước khi đưa.”

“Không sao đâu. Mình không ngại đâu mà.”

Villiers-san lấy hộp bút từ trong cặp ra rồi quay sang tờ đơn.

Tôi thoáng thấy chiếc hộp bút màu trắng, với hình vẽ con mèo kiểu lười biếng, cách điệu. Một dạng thiết kế xấu mà dễ thương, kiểu có sức hút lạ lùng.

...Không ngờ cô ấy lại thích mấy món dễ thương như thế.

Cái đó trông thật lạ lẫm so với hình ảnh lạnh lùng, xa cách mà cô ấy toát ra. Sự đối lập giữa điều đó và gương mặt không biểu cảm khi bắt đầu điền đơn đã hoàn toàn thu hút lấy sự chú ý của tôi.

Nhìn lại, đúng là cô ấy có đường nét sắc sảo nổi bật thật. Ngay cả hành động đơn giản như vén tóc ra sau tai cũng giống một cảnh trong phim. Thế nhưng nét mặt thì không thể đọc được, không cho thấy cô đang nghĩ gì.

Có lẽ đây chính là cách cô ấy giữ khoảng cách với người khác.

Khi cậu nhìn cây bút lướt trên giấy, bàn tay Villiers-san đột nhiên dừng lại. Ngòi bút dừng trên dòng “Lý do đăng ký.”

“Phần đó là để ghi lý do cậu muốn làm công việc này đó.”

“…Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”

Villiers-san đưa bút lên môi, hơi nhíu mày.

Rồi, sau khi khẽ gật đầu, cô tiếp tục viết. Cô ghi vào dòng đó “Vì ngay cả ở Học viện Tosei, nơi cấm làm thêm, hiệu trưởng đã nói em có thể kiếm tiền thông qua công việc này.” Sau đó, cô liếc nhẹ về phía tôi.

“Ừ, mình nghĩ ở chỗ đó không phải là tại sao cậu chọn công việc này, mà là lý do cậu muốn kiếm tiền ngay từ đầu.”

“Lý do mình muốn kiếm tiền ư?”

“Đừng lo lắng quá, không phải vì thế mà họ từ chối đâu. Cậu chỉ cần ghi kiểu như ‘để có kinh nghiệm xã hội’ hoặc ‘muốn tham gia vào công việc của nhà thờ’ là ổn rồi.”

“Mình đã hiểu rồi. Cảm ơn cậu vì đã giải thích rõ.”

Ngồi thẳng lưng, Villiers-san lễ phép cúi đầu rồi bắt đầu xóa phần vừa viết.

Thật ra điều cô viết ban đầu không sai, nhưng có lẽ việc nắm bắt sắc thái tiếng Nhật vẫn hơi khó. Khi tôi đang nghĩ thế, ánh mắt tôi lướt xuống cái tên nằm trên mẫu đơn, tôi bất chợt để ý tới phần tên của cô ấy.

“Villiers-san… Tên đệm Elijah của cậu, đó là tên thánh à?”

“Đúng vậy.”

Yui khẽ gật đầu đáp lại.

Tên thánh, hay còn gọi là tên Christian, thường được trao khi một người lãnh nhận phép rửa tội như một dấu hiệu của đức tin. Người theo đạo thường chọn hoặc nhận một tên thánh từ linh mục, và tên này thường được thêm vào tên khai sinh của họ

Học viện Tosei, vốn là ngôi trường tôn giáo, có chương trình trao đổi với trường liên kết ở nước ngoài. Nếu Villiers-san mộ đạo đến mức có tên thánh thì việc cô ở đây cũng rất hợp lý. Và việc hiệu trưởng giới thiệu cho cô công việc này cũng không có gì lạ.

Khi tôi khẽ gật đầu với chính mình, Villiers-san hoàn tất việc điền đơn và đưa cho tôi.

Lý do đăng ký sau khi sửa giờ đây là “Để trang trải sinh hoạt phí.”

Câu trả lời bất ngờ khiến tôi chớp chớp mắt.

“Sinh hoạt phí…? Ý là tiền ăn uống này nọ?”

“Vâng. Đúng là như vậy.”

“Cậu tự trang trải sinh hoạt phí của mình sao?”

“Lý do như thế có gì sai sao?”

“Không, lý do đó không sai, chỉ là… bất ngờ thôi.”

Villiers-san đáp lại câu hỏi vụng về theo phản xạ của Natsumi mà không hề lộ chút cảm xúc nào.

Con gái của một gia đình quý tộc tới từ Anh, đi làm thêm để tự trang trải sinh hoạt phí trong khi du học, hoàn toàn khác xa hình ảnh một công chúa được nuông chiều.

Tôi đã phần nào đoán được từ cuộc trò chuyện trước với Kei rằng có thể cô ấy đang sống một mình ở chung cư đó, nhưng nghĩ kỹ hơn, hình ảnh “công chúa quý tộc” trong đầu cậu đúng là chẳng khớp chút nào.

Qua cách nói lúc nãy, nghe như chính Villiers-san đã tự tìm đến hiệu trưởng để xin việc. Chắc chắn cô ấy có lý do riêng.

Đó không phải chuyện cậu có thể xen vào. Nếu bản thân cô không muốn nói thêm, tôi cũng không cần phải hỏi thêm làm gì.

Cậu nhận ra mình đã vô thức bám lấy một hình ảnh ảo tưởng, rồi quyết định bỏ nó qua một bên. Nhưng vẫn có một điều cậu cảm thấy cần nhắc nhở với Villiers-san một điều.

“Nhưng mà cái công việc này lương không cao lắm đâu. Nếu là để chi trả sinh hoạt phí thì cậu chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn với một công việc làm thêm bình thường.”

Cuộc sống tự lập của tôi là điều cậu đạt được bằng thỏa thuận với bố mẹ. Chỉ cần có đủ tiền tiêu vặt cho bản thân là đủ.

Dĩ nhiên, có nhiều hơn thì đúng là cũng tốt, nhưng mà phải đánh đổi học bổng chỉ để có thêm ít tiền thì không đáng chút nào.

Công việc này, suy cho cùng, cũng chỉ là “hỗ trợ được trường chấp thuận.” Không đều đặn, và kể cả làm suốt giờ nghỉ thì số tiền cũng chẳng được bao nhiêu.

Nên nếu thật sự muốn chi trả sinh hoạt phí, công việc này chắc chắn là không đủ.

“…Không sao đâu. Mình chỉ muốn kiếm thêm trong phạm vi cho phép của nhà trường thôi.”

Đôi mắt xanh nhạt hạ xuống bàn, lấp lánh sự nghiêm túc lặng lẽ.

Dù giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng chứa đựng sự quyết tâm mà tộ chưa từng nghe từ cô cho đến giờ.

...Ra là Villiers-san cũng có thể có nét mặt như vậy.

Ý chí điềm tĩnh mà kiên định trong giọng nói ấy khiến tôi lần đầu tiên thoáng thấy con người thật của cô. Nó đã làm thay đổi hình ảnh về cô nàng trong suy nghĩ tôi.

Chắc chắn cô nàng có lý do riêng để sang Nhật, những điều cô không thấy cần phải giải thích. Và tôi chọn cách tôn trọng điều đó, và không tiến tới thêm nữa.

“Xin lỗi nhé. Vừa rồi hơi đường đột. Câu trả lời đó với mình là đủ rồi.”

“Không sao đâu. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Khi tôi nói xin lỗi, Villiers-san khẽ cúi đầu, mái tóc đen dài khẽ lay theo động tác.

Cậu nhận lấy tờ đơn đã hoàn thành và gấp lại bỏ vào phong bì.

“Được rồi, mình sẽ nộp cái này cho quản lý nhà thờ. Khả năng bị từ chối tuy không cao, nhưng để chắc chắn, cậu chờ kết quả đến khoảng vào tuần sau nhé.”

Công việc này không được học sinh ưa chuộng lắm cho cam, tiền thì ít, mà nhiệm vụ thì mơ hồ. Hiện giờ chỉ có mỗi cái thân này đang làm.

Nếu không phải là danh nghĩa học sinh học bổng, tôi cũng sẽ chọn một công việc trả lương cao hơn. Và nếu nhà thờ thật sự cần người, họ sẽ thuê tạm bên ngoài. Không phải đến mức thiếu nhân lực.

Hơn nữa, nếu hiệu trưởng là người đã giới thiệu cô ấy, thì chắc chắn Villiers-san sẽ không bị từ chối. Nhưng tôi vẫn thêm lời nhắc để phòng trường hợp.

“Còn điều gì cậu muốn hỏi thêm nữa không?”

“Có được hỏi chuyện không liên quan đến công việc không?”

“Được chứ. Nếu nó nằm trong phạm vi mình có thể trả lời.”

“Vậy thì…”

Villiers-san cúi mắt suy tư một lát, rồi bất chợt ngẩng mặt lên lại.

“Katagiri-san, cậu có phải sống ở phòng bên cạnh mình không?”

“…Hả?”

Tôi như đứng hình, hoàn toàn bất ngờ.

“…Vậy là cậu có để ý đến nhỉ.”

“Có. Mình nhận ra khi thấy cậu ở trên lớp.”

“Ra vậy. Hợp lý rồi.”

“Ưm.”

“……”

“……”

…Được rồi, thế tôi nên phản ứng thế nào với câu này đây?

Tôi đã nghĩ cô ấy không để ý đến mình sáng nay nhưng rõ ràng cô nàng có để ý đến. Và việc chính cô ấy chủ động nhắc đến, ngay ở đây, ngay lúc này, khiến tôi không biết nói gì.

Tôi đã định sẽ xin lỗi vào lần tới khi cả hai gặp nhau gặp nhau, nhưng cậu không giỏi ứng biến trong những tình huống kiểu này. Chẳng biết phải nói gì.

Trong khi đó, Villiers-san vẫn nhìn cậu mà không thay đổi biểu cảm. Không thể đọc được gì từ gương mặt cô, không biết tại sao cô nàng lại đột ngột nhắc tới chuyện này như vậy.

Cuối cùng, suy nghĩ thêm cũng chẳng giúp gì. Tôi quyết định đối mặt thẳng thắn và dựa theo kế hoạch ban đầu, là xin lỗi.

“Về chuyện đó——”

“Mình xin lỗi.”

“Mình xin lỗi.”

“…Hả?”

“…sao cơ?”

Cả hai cùng cúi đầu cùng lúc, rồi ngẩng lên, bất ngờ vì lời xin lỗi của đối phương.

“Tại sao cậu lại xin lỗi, Katagiri-san?”

“Hả? Ý mình là… mình đã nhìn trộm mà, đúng không? Nhưng quan trọng hơn, sao cậu lại xin lỗi cơ chứ?”

“Bởi vì nếu ai đó nghe thấy một giọng hát khả nghi phát ra từ phòng bên cạnh, mình tưởng họ sẽ cảm thấy khó chịu.”

…Giọng hát khả nghi?

Thật ra, tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi nó. Lý do duy nhất cậu chưa xin lỗi ngay là vì tôi đã quá say mê bài hát lẫn bản thân của Villiers-san sau đó.

Khi cô hơi nghiêng đầu sang phải, tôi nghiêng đầu sang trái và nhíu mày.

“Mình sẽ chú ý hơn trong tương lai, nên xin hãy tha thứ cho mình vì những gì đã xảy ra.”

“À, vâng… mình cũng sẽ cẩn thận hơn. Thế thì coi như hai ra làm hoà nhé.”

“Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”

Vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, Villiers-san cúi chào lịch sự. Tôi hơi ngượng ngùng, cũng cúi chào lại theo cô nàng.

...Mình không hoàn toàn hiểu chuyện vừa rồi, nhưng nếu Villiers-san không giận thì cũng xem như là ổn rồi.

Thiết nghĩ vụ này đến đây là xong rồi, những vẫn còn thứ gì đó cứ làm tôi băn khoăn, vậy nên tôi mở miệng gắng hỏi thêm một lần nữa.

“Mình hỏi cậu điều này được chứ Villiers-san”

“Ưm, là gì vậy?”

Villiers-san chăm chú nhìn tôi khi nghe câu hỏi.

“Bài hát lúc sáng của cậu không hề khó nghe chút nào đâu. Hãy để mình đính chính ít nhất điều đó.”

Nghe vậy, Villiers-san chớp mắt vài lần và hơi nghiêng đầu.

“Ý..ý..ý của cậu là sao vậy?”

Khuôn mặt không biểu cảm của cô chỉ lộ ra nét bối rối nhẹ khi hỏi, giọng nhẹ nhàng. Tôi hơi ngượng khi phải nói ra, vẫn giữ mắt nhìn cô và trả lời thẳng.

“Giọng hát của cậu thực sự rất hay. Mình đã nghe nhiều người hát, đặc biệt với vai trò người chơi đàn, và ngay cả khi đó, mình vẫn thực sự bị cuốn hút. Nên mình chỉ muốn nói rõ là mình hoàn toàn không thấy khó nghe chút nào hết cả.”

“…Katagiri-san.”

Đôi mắt xanh của cô hơi hơi đảo, trông có vẻ như cô nàng đang bất ngờ.

Tôi chơi piano với mẹ từ nhỏ, và tôi thường đệm cho các ca sĩ trong nhiều năm.

Vì vậy, dù chỉ là cô ngân nga, cậu cũng nhận ra trình độ kỹ năng của cô và biết đó không phải thứ học một sớm một chiều.

Nên tôi nói ra, dù biết có thể không cần thiết. Nhưng với tôi, đó là cách tối thiểu để thể hiện sự tôn trọng.

“…C-cảm ơn… rất nhiều.”

Khi Villiers-san nhận lời khen của tôi, vẫn nghiêng đầu nhẹ, cô khẽ cúi xuống và hơi đỏ mặt, nét mặt bối rối, mắt nhìn loanh quanh như không biết phải làm gì.

...Huh? Cô nàng không chỉ tốt bụng mà còn đáng yêu nữa chứ.

Nhìn đôi vai thanh tú của cô hơi khom xuống với dáng vẻ ngại ngùng như vậy.

Trông cô nàng thật sự rất đáng yêu, sự tương phản của gương mặt tôi đang đối diện này so với gương mặt lạnh lùng vô cảm lúc ở trên lớp lại càng làm cô nàng trở nên đáng yêu hơn. Tôi cũng không thể nhịn được nữa mà khẽ mỉm cười.

“…Sao vậy?”

“Không có gì đâu.”

Villiers-san hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, tôi đáp lại bằng một cái nhún vai nhỏ.

Tôi muốn tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi đáng yêu của cô nàng này thêm chút nữa, nhưng tôi không muốn bị cô nàng nổi giận và ghét bỏ nên tôi đứng dậy để kết thúc cuộc nói chuyện của cả hai.

“Được rồi. Tuần sau, sau giờ học quay lại đây nhé. Mình sẽ giải thích công việc lúc đó.”

“Mình đã hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Nghe vậy, tôi dẫn cô ra cửa sau ra ngoài văn phòng. Villiers-san giờ đã hoàn toàn trở lại phong thái điềm tĩnh, cúi chào đúng mực rồi bước ra ngoài.

Khi ánh sáng ấm áp buổi chiều chiếu vào, tôi hơi nheo mắt vì ánh sáng rồi nhận ra Villiers-san đã dừng bước. Cô quay lại, dáng người nhỏ nhắn hướng về cậu lần nữa.

“Cách cậu chơi đàn cũng tuyệt lắm. Thật sự rất hay.”

Ngập trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, Villiers-san mỉm cười nhẹ nhàng.

Đó là một nụ cười đẹp, đẹp đến mức tôi hoàn toàn quên mất đáp lại câu đó, đã thật sự bị cuốn hút.

...Vậy là cô ấy thật sự có thể cười.

Hình ảnh cô đơn sáng nay biến mất. Biểu cảm cứng nhắc, khó đọc ở lớp cũng biến mất. Thay vào đó là một cô gái dịu dàng với đôi mắt xanh hiền và nụ cười ấm áp, đáng yêu.

“Vậy thì, hẹn cậu tuần sau. Tạm biệt nhé.”

Cô cúi chào một lần nữa, mái tóc đen dài lay nhẹ khi quay đi và lần này, không ngoảnh lại, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

Tôi thở dài, cảm thấy thư giãn.

“…Cô công chúa này thật khó hiểu.”

Khuôn mặt cô đơn sáng nay. Biểu cảm điềm tĩnh trong lớp. Nét ngượng ngùng trước đó. Và nụ cười quyến rũ vừa rồi.

Con gái quý tộc Anh chuyển vào lớp cậu. Cô nàng ngồi cạnh cậu. Đồng nghiệp trong một công việc không ai muốn. Hàng xóm nhà bên.

Nhìn lại cả chuỗi sự kiện thậm chí Kei cũng khó tin, tôi bật cười khẽ, đúng là không thể tin nổi mà.

Dĩ nhiên, tôi và Villiers-san không hơn gì ngoài những điều đó. Chỉ là hai người mà đường đời tình cờ chồng chéo. Tôi không có ý định ép thêm mối quan hệ nào sâu hơn.

Nhưng tôi sẽ rất vui nếu như một ngày nào đó cô nàng có thể cởi mở và thoải mái khi ở bên cạnh tôi.

“Ừ… chắc mình sẽ quay lại luyện tập tiếp thôi.”

Mỉm cười nhẹ một mình, nghĩ về cách người hàng xóm bí ẩn có thể biểu đạt cảm xúc, tôi đóng cửa sau và trở lại phòng đánh đàn.