Gần đây, Narushima-san đã không còn tới các tiết học bơi bổ túc nữa.
Nhưng đó chưa phải tất cả, khi chúng tôi rủ cổ đi chơi, cổ còn không thèm đáp lại ở trên điện thoại.
Thậm chí cả trong nhóm chat của năm người tụi tôi, cổ cũng chỉ để mặc kệ chúng tôi nhắn với nhau mà không tham gia vào.
Tôi cũng đã thử nhắn riêng qua cho cổ rồi, nhưng những gì mà tôi nhận lại chỉ có dòng chữ đã xem mà không có lấy một phản hồi nào.
Tôi không biết có gì đã xảy ra, nhưng nó chứng tỏ rằng cổ đang né tránh bọn tôi.
Hành vi kì lạ này của cổ đã diễn ra được một tuần nay rồi…..
“Này, Asagiri-san. Cậu có biết được chuyện gì không?’’
“Không, tớ không biết gì cả…. Nhưng mà, cậu là người sống kế sát vách nhà cậu ấy mà cậu cũng không nắm được gì sao?’’
“Không một manh mối gì luôn….’’
Hôm nay là buổi học cuối của chúng tôi ở lớp học bơi bổ túc. Sau khi tôi hoàn thành buổi tập đó, bốn người trong số bọn tôi lại tụ tập với nhau ở nhà hàng gia đình như thường lệ.
Và đương nhiên người không có mặt ở đây là Narushima-san.
“Cậu chắc là cậu không có làm gì cậu ấy đâu nhỉ, Seiran?’’
Shintarou nheo mắt nhìn Seiran trong khi cậu ấy nhấp một ngụm soda ấm đã hết ga từ lâu.
Sự thật thì tôi cũng hơi nghi ngờ Seiran một chút. Tôi nghĩ chỉ một chút thôi có lẽ sau khi cổ thổ lộ với Seiran xong và bị từ chối, Narushima-san đã bắt đầu dữ khoảng cách với bọn tôi.
“Tớ đã nói với các cậu rồi mà, tớ không có làm gì cả.’’
Nhưng nhìn từ ngoài vào thì điều không phải vậy thật.
Bên cạnh đó, Narushima-san cũng đã nói rằng cổ sẽ không thổ lộ tình cảm của mình cho tới khi kết thúc cái kế hoạch đi ngắm đom đóm của tụi tôi rồi mà…
“Chẳng lẽ hai người các cậu không để ý được điều gì đó ở cậu ấy trong các tiết học bơi à? Không thấy cậu ấy có gì khác lạ sao?’’
“Tớ không nghĩ là có đâu… mọi thứ đều rất bình thường.’’
Shintarou liếc qua tôi một cái và tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, trong suốt các tiết học bơi bổ túc, tất cả những gì cổ làm cũng chỉ là vật lộn với cái kiểu bơi tự do tệ hại của cổ. Trông cổ chả có gì bất thường cả.
Lần cuối cùng tôi gặp cổ cũng đã phải một tuần trước rồi—từ cái hôm Shintarou hẹn gặp tôi để nói chuyện ấy. Lúc đó trông cổ vẫn bình thường.
“Chúng ta nên làm gì đây….?’’
Asagiri nhìn bọn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Nè, các cậu có nghĩ rằng Yoru cũng sẽ không đến vào cả ngày mai không…?’’
Ngày mai là ngày mà chúng tôi đã chờ đợi từ rất lâu—ngày đi ngắm đom đóm.
Chúng tôi định sẽ leo lên núi bằng xe đạp từ chiều tối để có thể ngắm nhìn đom đóm cùng nhau.
Các buổi tụ họp ở nhà hàng gia đình này cũng là để lên kế hoạch cho dự định đi ngắm đom đóm đó.
Nhưng từ khi Narushima-san không còn phản hồi lại chúng tôi, chúng tôi đã hoàn toàn đi chệch hướng mọi thứ khỏi dự định ban đầu.
“….Không có nhiều thứ mà tụi mình có thể làm đâu. Bọn mình chỉ có thể để mọi thứ lại cho Junya thôi, dẫu sao cậu cũng là người hàng xóm ngay cạnh nhà cậu ấy mà.’’
Không cần phải đợi đến khi Seiran nhắc, tôi cũng đã định sẽ đi tìm cô ấy để hỏi xem rồi.
---
Sau khi chia tay với mọi người, tôi liền bước tới trước cửa phòng Narushima-san.
Nếu cổ đã không phản hồi trên điện thoại thì tôi đành phải đến gặp mặt trực tiếp vậy.
Trước đó cả đám chúng tôi cũng có ghé qua vài lần rồi, nhưng cổ đều không ở nhà—hoặc có lẽ cổ giả vờ không ở nhà. Nói chung chúng tôi không gặp mặt được cổ.
Nhưng hôm nay tôi sẽ không để điều đó lặp lại đâu.
Tôi đã chuẩn bị để sẵn sàng đứng ở đây chai lì đến khi cổ ra thì thôi.
“Narushima-san, cậu có đó không?’’
Tiếng gõ cửa đầu tiên. Đúng như dự đoán, cổ không trả lời.
“Oi, nếu cậu ở trong đó thì hãy ra ngoài đi. Tớ biết cậu nghe thấy mà, tính giả vờ làm tên biến thái hướng nội thích làm màu à?’’
Tiếng gõ cửa thứ hai. Vẫn không có hồi âm.
Hay cổ thực sự không có ở nhà….?
Tôi áp tai vào cánh cửa mỏng dính đó để xem có nghe thấy gì bên trong không—thì đột nhiên nó mở ra.
“Ối chà, đây không phải là ‘vua còn trinh’ Koga-kun đây sao.’’
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Narushima-san sau một tuần, và cổ đang không diện đồ ở nhà—mà là một bộ đồ để đi ra ngoài.
Cổ mặc một chiếc áo hai dây ngắn tũn làm nổi bật lên bộ ngực đầy đặn của cổ, và một chiếc quần jeans rách bó sát khiến cặp đùi hiện lên thật gợi cảm. Tổng thể nhìn cổ rất quyến rũ.
Cổ cũng trang điểm đậm hơn bình thường và còn xịt cả nước hoa nữa.
Trông cổ thật trưởng thành. Nhưng lúc này, tôi nên tập trung vào những gì mình cần nói.
“Haiz, xem nào. Sao gần đây cậu cư xử lạ lùng vậy hả? Mọi người lo lắng cho cậu lắm đó.’’
“Thật sao? Tớ vẫn bình thường mà.’’
Cổ trả lời cộc lốc lại tôi trong khi khóa cửa phòng lại.
“Phần nào trong đống này là bình thường hả!? Cậu đã bơ đẹp tin nhắn của tụi tớ mấy ngày nay đó, thậm chí cậu còn không có ở nhà cũng như bỏ dở các tiết học bổ túc nữa chứ. Và giờ xem cậu kìa, cậu ăn mặc trông thế nào kia—“
“Xin lỗi nha, tớ sẽ bị trễ công việc mất.”
Công việc? Vào giờ này á?
Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại mình. Giờ đang là sáu giờ tối.
“Đợi đã, trước cậu có nói là làm ở hiệu sách phải không?’’
Hầu hết các hiệu sách quanh đây đều sẽ đóng cửa trước chín giờ tối. Chỉ có một số ít là mở cửa cho đến muộn hơn, nhưng việc bắt đầu ca làm lúc sáu giờ thế này trông có vẻ khá lạ.
Điều đó bắt đầu khiến tôi cảm thấy nghi ngờ, cổ nói tiếp:
“Tớ nghỉ việc ở chỗ đó rồi. Giờ tớ đã có công việc mới. Nó khiến tớ bận rộn hơn trước nhiều nên tớ không có thời gian để trả lời tin nhắn của mấy cậu. Giúp tớ chuyển lời xin lỗi tới mọi người nha.’’
Cổ bước ngang qua tôi và đi thẳng về phía cầu thang xuống tầng.
“Từ từ đã! Tạm bỏ qua chuyện vừa nãy đi—thế còn ngày mai, cậu vẫn sẽ đến đúng không?’’
“Ngày mai?’’
“Vụ ngắm đom đóm ý! Chúng ta đã lên dự định cho nó rồi thây!’’
Cổ khựng lại một nhịp.
“Ah….xin lỗi nha. Tớ cũng có ca làm vào ngày mai mất rồi. Nên là tớ không đi được đâu.’’
“……Hả?’’
“Tớ nói là mai tớ cũng phải đi làm. Hãy đi mà không có tớ đi. Hẹn gặp lại.”
“Đ-đợi đã!’’
Theo bản năng tôi nắm lấy tay cô ấy.
Trong thoáng chốc, một nụ cười cô đơn đã ánh lên trên gương mặt cổ.
“Cậu nói mai có ca làm? Đó có phải lí do duy nhất không?’’
“…..Tớ thực sự sắp muộn làm rồi đấy.’’
Cô ấy không phủ nhận hay xác nhận—nên tôi đành buông tay, để cổ đi mất.
Cổ bước xuống cầu thang rỉ sét mà không ngoảnh mặt lại.
Cậu ấy đang làm việc gì vậy cơ chứ?
---
Đêm đó, tôi quyết định sẽ thức để đợi Narushima-san về nhà.
Mỗi lần tôi bắt đầu ngủ gật, tôi đều tát mình lấy một cái để tỉnh dậy.
Cuối cùng, qua bức tường ngăn cách mỏng dính, tôi đã nghe thấy tiếng cửa trước phòng bên mở--cổ đã về rồi.
Tôi nhìn vào đồng hồ và nó đã trôi qua hơn một giờ sáng.
---
Ngày dự định đi ngắm đom đóm đã đến.
Bốn người tụi tôi—ngoài Narushima-san—đã gặp nhau ở nhà hàng gia đình hôm bữa vào trước buổi trưa.
“Đi làm tới một giờ sáng….’’
Asagiri cau mày lại.
Không chỉ riêng cậu ấy mà mọi người sau khi nghe tôi kể lại chuyện đều cùng chưng ra cùng một biểu cảm như vậy.
“Học sinh cao trung được phép đi làm tới tận đêm khuya như vậy à….?’’
Lời của Shintarou không hẳn là câu hỏi—nó giống như lời tự nói với bản thân hơn. Và chúng tôi đều biết rõ câu trả lời cho nó là gì.
Nhưng Seiran vẫn đáp lại câu nói đó.
“Không thể được đâu, việc đó là trái phép. Chả lẽ cậu ấy túng thiếu đến vậy sao?’’
“Căn hộ mà tụi tớ thuê có giá rẻ bèo à. Nếu chỉ đơn giản là trang trải chi phí sinh hoạt không thôi thì cũng không cần phải đi làm ca đêm như vậy.”
Chắc….cổ không có làm việc gì mờ ám đâu nhỉ….?
Có lẽ tất cả chúng tôi đều nghĩ như vậy. Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy bọn tôi.
Người đã phá vỡ nó là Asagiri.
“Tớ biết gia đình Yoru sống ở đâu. Chúng ta có nên đến hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra không?’’
Phải rồi. Gia đình cổ chắc sẽ biết gì đó về công việc mà cổ làm, và nếu nhà cổ có chuyện gì thì việc biết thêm cũng sẽ hữu ích.
Bọn tớ chỉ là đang lo lắng cho cậu thôi. Thật đấy—Cậu đang làm cái gì vậy, Narushima Yoru….?
“Nhưng không sợ cậu ấy sẽ nổi điên lên sao nếu chúng ta cứ việc đến mà không thèm báo trước với cậu ấy….?’’
Vẫn cẩn thận như mọi khi, Shintarou bày tỏ nỗi lo của cậu ấy.
Nhưng tôi thì đã quyết định xong rồi.
Để chắc chắn, tôi đã gọi cho Narushima-san một lần nữa.
Nhưng cổ vẫn không chịu bắt máy.
Vậy nên chúng tôi đành theo chân Asagiri, đổi chuyến tàu, và hướng tới nhà của gia đình cổ.
Nguyên một dãy phố toàn những căn nhà giống nhau—có lẽ là khu đô thị do thành phố quản lí, và một trong số đó là nhà của gia đình Narushima-san.
Giờ đang là giữa buổi chiều ngày thường. Khả năng cao là không có ai ở nhà.
Nhưng chúng tôi vẫn bấm chuông liên lạc nội bộ nhà cổ.
Có tiếng bước chân bước ra và rồi sau đó cửa liền mở.
“Mấy người là ai vậy?”
Người phụ nữ mở cửa trông tầm tuổi đôi mươi, đang mặc một chiếc áo hai dây màu đen.
Trông cô ấy không có trang điểm, nhưng thực sự vẫn rất xinh đẹp. Mái tóc dài của cổ trông hơi rối, có lẽ do vừa mới ngủ dậy.
Trên người cô ấy cũng phảng phất mùi rượu. Có vẻ cổ đã uống rượu giữa ban ngày đây.
Từ khuôn mặt cho tới bộ ngực khổng lồ đó của cổ thì có vẻ đây là chị của Narushima-san rồi.
Và đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa—đây chắc chắn là chị của Narushima-san.
“Ừm, chúng em là bạn cùng lớp của Narushima Yoru ạ….”
Tôi đã giải thích ngắn gọn về tình hình của tụi tôi—về việc chúng tôi đã lên kế hoạch đi chơi vào ngày hôm nay, cả việc chúng tôi không thể liên lạc được với cổ gần đây, và bây giờ thì chúng tôi đang rất lo lắng cho cổ.
“Dạo này cậu ấy còn đi làm thêm đến rất muộn… chị có biết gì về công việc mà cậu ấy đang làm không ạ?’’
Tôi kết thúc phần giải thích của mình.
Chị của Narushima-san liền buông lời dứt khoát.
“Không biết.’’
Chị ấy trả lời như thể đó không phải việc của mình vậy, và rồi định đóng cửa lại mà không nói gì thêm.
Theo bản năng tôi liền chặn cửa lại.
“Xin chị đó! Bất cứ thứ gì cũng được! Như là kiểu công việc mà Yoru đang làm, hay những nơi mà cậu ấy có thể sẽ đến vào ban đêm—bất cứ gì cũng được hãy nói với tụi em đi!’’
Chị nhìn vào tôi, tỏ vẻ khó chịu.
“….Em là ai vậy? Là bạn trai của Yoru chắc?’’
“Không ạ! Em chỉ là bạn thôi!’’
“Thế thì em đang đi quá xa cái ‘chỉ là bạn’ rồi đó…..Thành thật mà nói, chị cũng thấy bất ngờ khi con bé có những người bạn như em đấy. Thật là nhẹ nhõm mà.’’
Chị ấy cười nhẹ.
“Nhưng mà xin lỗi. Chị không thân thiết mấy với Yoru đâu, nên chị thực sự không biết gì cả.’’
Má nó chứ….Chúng tôi đã vất vả tới đây mà chả kiếm được cái gì ư?
Khi tôi rũ vai xuống tính bỏ cuộc, thì chị Narushima-san liền tiếp tục nói.
“Nhưng chị có nhớ là xưa con bé hay dạo quanh mấy quán bar và sàn nhảy hồi cấp hai đó. Nên có thể bây giờ con bé cũng đang ở đó đấy?’’
---
Bọn tôi ngồi xuống băng ghế ở công viên gần đó.
“Bất ngờ thật đó….’’
Shintarou đã lẩm bẩm câu đó nãy giờ rồi.
Trông cậu ấy có vẻ sốc lắm khi biết Narushima-san từng dạo quanh các quán bar và sàn nhảy hồi cấp hai.
Chà, xem ra ai cũng sẽ ngạc nhiên khi biết đến khịa cạnh đó của cổ thôi.
“Cũng không có gì to tác đâu nhỉ? Sàn nhảy cũng có gì kì cục lắm đâu. Seiran từng nói là hầu hết ở đó đều không giới hạn độ tuổi mà. Thêm nữa thì Yoru cũng khá thích âm nhạc mà."
Kể cả khi Asagiri cố an ủi cậu ấy, thì Shintarou vẫn co tròn người lại mà ôm đầu.
“Với tớ, đó là cả một thế giới khác đó.’’
“Có vài quán bar chỉ tổ chức các sự kiện theo bài hát chủ đề của anime đấy. Chúng ta có nên ghé qua xem sao không?’’
Seiran ngồi vọc chiếc điện thoại của mình mà cười nói với bọn tôi.
“Thôi bỏ đi. Nghe đáng sợ phết đó….”
“Mà nè Seiran—mọi chuyện phía cậu có gì không?’’
Seiran đã liên lạc với chú cậu ấy, người làm về mảng âm nhạc và thường xuyên ghé qua các quán bar và sàn nhảy để biểu diễn.
Cậu ấy đã gửi cho chú mình bức ảnh được chụp từ lâu của bọn tôi và hỏi có thấy Narushima-san gần đây hay không.
“Chờ chút đã—chú mới chỉ đọc tin nhắn mấy phút trước thôi….Oh, xem chúng ta có gì đây. Bingo.”
Seiran đang tìm kiếm trên điệt thoại cậu ấy.
“Hình như Narushima-san đang làm việc bán thời gian ở một quán bar tên là ‘Eden’. Chú mình tới đây khá thường xuyên và có vẻ là đã thấy cậu ấy ở đó. Mà trông cậu ấy không giống nữ sinh cao trung cho lắm.”
Tôi cũng đã thấy phong cách của cổ hôm qua rồi, lớp trang điểm đó dày thật đó.
Nếu có ai đó nói với tôi rằng cổ chỉ là học sinh năm nhất cao trung nhưng lại ăn diện như thế thì tôi cũng khó lòng mà tin nổi.
“Mà từ từ nhá, quán bar khác so với sàn nhảy à?’’
Shintarou hỏi Seiran.
“Trang thiết bị ở hai nơi đó khá khác nhau. Sàn nhảy thì có ban nhạc biểu diễn; còn quán bar thì thường dùng bàn DJ. Còn lại thì chúng cũng na ná nhau. Mà quán Eden này có vẻ mở cả mấy sự kiện ban ngày mà ‘không giới hạn độ tuổi’, nhưng tớ không nghĩ họ sẽ cho học sinh cao trung vào đâu. Tớ có lướt qua thông tin về nó rồi, vì một chút tò mò.”
Ít nhất thì may ra chỗ đó không phải là nơi nào đáng sợ cả. Thật nhẹ nhõm khi biết điều đó mà.
“Nhưng…… tại sao Narushima-san lại đi làm ở nơi đấy chứ….?’’
Tôi thở dài một hơi, còn Seiran chỉ nhún nhẹ vai cái.
“Có thể bởi vì ‘nó được trả lương cao hơn so với công việc khác’ chăng?”
“Mà dù sao thì nơi đó có mở cửa hôm nay đúng không?”
Seiran bảo để cậu ấy kiểm tra rồi cậu tìm kiếm trên điện thoại của mình.
“Xem nào….Bọn họ có một sự kiện nhạc rock vào tối nay. Giờ mở cửa là bảy giờ tối.’’
Vậy ra đây là lí do mà cổ đã hủy chuyến đi ngắm đom đóm với bọn tôi bởi vì ca làm tại quán bar này sao.
“Vậy giờ bọn mình cũng đã biết về nơi mà Yoru làm việc rồi, bọn mình nên làm gì đây? Hoãn chuyến đi ngắm đom đóm à?’’
Asagiri nhìn quanh bọn tôi. Seiran liền trả lời.
“Có lẽ vậy, nếu chúng ta dời lịch lại sang mai thì tất cả bọn mình cũng không rảnh vào buổi tối được. Chưa kể qua mai thì đám đom đóm đó có khi cũng biến mất rồi ấy chứ, đến cả hôm nay cũng chưa chắc đã ngắm được tụi nó mà.’’
Bên cạnh đó, nếu bây giờ chúng tôi dời lịch lại, tôi không nghĩ Narushima-san cũng sẽ tới đâu.
Bất kể cổ có đưa ra lí do gì bây giờ đi nữa thì cổ cũng đang tránh mặt chúng tôi mà.
“Vậy tụi mình phải làm gì đây? Giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi đó.’’
Asagiri kiểm tra lại thời gian, và Shintarou thì vẫn đang rên rỉ bên cạnh cậu ấy.
“Nếu bọn mình muốn ngắm đom đóm, thì tốt hơn nên khỏi hành sớm. Bọn mình còn phải về nhà và lấy xe đạp nữa mà. Này Junya, bọn mình có nên đi mà không có cậu ấy không?’’
Chúng tôi vẫn không hiểu tại sao Narushima-san lại chọn làm công việc đó .
Cũng như không có chút manh mối nào về tại sao cổ lại dữ khoảng cách với chúng tôi.
Logic mà nói, việc cổ có ca làm vào hôm nay thì chúng tôi nên chấp nhận nó và đi mà không có cô ấy.
Nhưng tôi đã thấy nó.
Vào hôm qua, khi cổ từ chối lời của tôi, gương mặt cổ đã thoáng lên vẻ cô đơn.
Tôi biết chứ, rằng cổ vẫn muốn đi cùng bọn tôi.
Nhưng vì lí do gì đó mà cổ đã quyết định chọn công việc ở quán bar thay vì cái dự định với tụi tôi.
Tôi muốn kéo cổ đi cùng… có thể đó là mong muốn ích kỉ.
Nhưng tôi không thèm nghĩ nhiều về nó nữa mà quyết định luôn.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Cả năm người bọn mình.”
Quyết định đó có thể ích kỉ--phớt lờ đi ý muốn của Narushima-san.
Nhưng—
Nếu cổ đã chọn làm công việc mà cổ không được phép làm.
Nếu nó là điều khiến cổ không thể đi cùng với bọn tôi ngắm đom đóm—
Vậy thì tôi không cần quan tâm nó nữa, tôi sẽ hành động ích kỉ như một đứa trẻ.

