Web Novel

Chương 93.2: Hư Điện Thoại

2025-08-17

4

Sau khi tiếng tách nhẹ nhàng vang lên từ con búp bê bông, màn đêm một lần nữa dày đặc bao trùm lấy tôi.

Và tôi lại rơi vào cái cảm giác quen thuộc cứ như cơ thể đang tan biến.

“!”

Con ngươi dọc của Lee Jaheon lia thẳng về phía tôi.

“Cậu Hươu.”

“Tôi sẽ giải thích sau. Chạy trước đã!”

Bõm! Bõm! Bõm!…

Tiếng nước đập vào vách tường con hẻm ngày càng gần.

‘Chết tiệt, chết tiệt!

…Lỡ như tôi bị bắt thì sao?

Cho dù có nghĩ cỡ nào, tôi cũng không đoán ra nổi chuyện gì sẽ xảy ra. Chính sự mù mờ ấy lại càng khiến mọi thứ đáng sợ hơn.

Tôi nghiến răng.

‘Chạy là đúng rồi.’

Cái sai là lúc đầu tôi đã mò đến đây với hi vọng giải mã được gì đó.

Đây là một câu chuyện creepypasta.

Đi tìm sự thật không bao giờ là con đường sống, mà là đường tắt đến nghĩa địa.

‘Phải chi mình cứ làm ngơ đi qua…!’

Không, không. Sống sót trước rồi nuối tiếc sau cũng chưa muộn.

〘Đừng rơi cơ thể của bạn!〙

〘Số bước còn lại: 3,441〙

Tôi phải cầm cự thêm 400 bước nữa.

‘Tiếp theo có con hẻm nào thì mình cũng lao đầu vào hết…!’

Sau lưng tôi, cư dân trong hẻm bắt đầu rì rầm, nước lũ quẩn quanh cổ chân họ.

“Uầy, vui quá~! Cái gì đây?”

“Linh vật đang diễu hành trên nước đó! Vui quá trời vui!”

“Ở Vùng Nước Thần Tiên, có trò Trượt Nước Cảm Tử đó nha! Ăn thanh sô-cô-la và giành vé đến Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh nào! Cùng đi tìm Đứa Trẻ Ngoan thôi!”

“Ồ, Đứa Trẻ Ngoan…”

“...”

“...”

“Là thằng đó hả?”

Mẹ nó.

“Thằng nào?”

“Nó đâu rồi?”

“Tao không thấy…”

Mồ hôi lạnh rịn cả lưng khi tôi rẽ đám đông ma mị và cố lết tới cuối hẻm.

☾ Ồ, dĩ nhiên rồi. Dù mọi ánh đèn có tắt, ngôi sao vẫn là ngôi sao. Và số phận của sao… là chịu đựng sự truy đuổi của những fan ám ảnh không buông.

☾ Nếu chúng mà biết rõ đặc điểm của sao, chẳng phải sẽ truy càng gắt sao?

Đặc điểm nhận diện…

Tôi nhớ lại hình ảnh minh hoạ trên bao bì thanh sô-cô-la.

…Chiếc mặt nạ!

Tôi lập tức giật phăng cái mặt nạ đang đeo và nhét vào hình xăm.

Rồi tôi lôi ra mũ lưỡi trai và khẩu trang, trùm lên mặt.

Chỉ vừa chậm lại một chút, nước đã ào tới sát gót chân.

Không ổn. Sự chênh lệch tốc độ quá lớn.

Nếu vậy thì…

Tôi liếc hướng khác.

Trên cao!

“…Đội trưởng, cột điện!”

“Rõ.”

Tôi vồ lấy cái cột điện gần đó rồi bắt đầu trèo.

Chưa bao giờ trong đời tôi leo cái gì nhanh đến vậy.

Dù lòng bàn tay rách toạc thì tôi vẫn phải… bằng mọi giá… bằng mọi cách…

…Lên rồi!

Nước tràn vào chỗ tôi vừa đứng.

Nhưng tôi đã leo được lên gần đến sát dây điện.

Haa…

Tôi cố giữ vững tay bám, suýt nữa buông ra vì nhẹ nhõm.

Ít ra bây giờ cũng tạm an toàn.

Vừa định xoay người, móc chân vào vách để trụ cho chắc thì—

Cạch.

Từ túi áo vest…

Điện thoại của tôi bật sáng rồi trượt rơi.

Bõm.

Màn hình đập xuống nền đá, nứt toác, nước tràn vào màn hình khiến giao diện app chớp nháy.

〘Đừng từ bỏ thân xác của bạn!〙

〘Số bước còn lại: 3,210〙 

Và rồi…

Màn hình tối đen.

“...”

“Cậu Hươu.”

Tất cả những gì còn lại của chiếc điện thoại là màn hình chết ngóm.

Lũ linh vật méo mó, đen ngòm, mang hình dạng mascot què quặt đang lấp đầy con hẻm tối tăm, lục lọi từng khung cửa tiệm.

Điện thoại của tôi cứ vậy mà trôi theo dòng nước.

Trôi, trôi… rồi biến mất trong đám đông theo sau cục linh vật dị dạng ấy.

Dòng nước lướt qua cả cái cột tôi đang bám—

Và luôn cả đường thoát của tôi.

“...”

Xong phim rồi.

“Cậu Hươu.”

Tôi đông cứng. Từ từ quay đầu.

Ngay phía dưới, Lee Jaheon bám một tay vào cột điện, tay còn lại đưa lên cho tôi xem—

Màn hình điện thoại của ảnh vẫn sáng trưng, không sứt mẻ gì.

→ Lối Thoát Hẻm Tử Thần

Hãy đi theo mũi tên này!

Lee Jaheon đã hoàn thành 10,000 bước.

Tôi chết trân nhìn cái bản đồ định vị đang chạy trên màn hình điện thoại…

Và rồi—

“Cầm lấy.”

“…Hả?”

Anh ấy đưa điện thoại cho tôi.

“Đi theo chỉ dẫn của app và rời khỏi đây.”

“...!”

Một chiếc phao cứu sinh được thả xuống.

“App không nhận diện thay đổi người dùng. Miễn là cậu không lệch đường dẫn, cậu sẽ thoát được.”

“...”

Tôi với tay ra—

Rồi siết chặt lại và không nhận chiếc điện thoại.

“Tôi không thể nhận cái này.”

“?”

“Đội trưởng. Cái nước đen quái đản kia… rõ ràng đang tìm em. Nó vẫn đang mò trong hẻm lúc này.”

Tôi vừa kịp thoát nhờ gỡ mặt nạ và ẩn hiện diện.

Nhưng—

“Nếu đi theo chỉ dẫn, chúng ta chắc chắn sẽ đụng phải nó do chúng ta được phép rời khỏi lộ trình.”

Trong lúc làm theo chỉ dẫn, không được rời mắt khỏi màn hình quá 3 giây. Không được rẽ trọa hoặc phải ngoài hướng dẫn.

Vi phạm sẽ bị xem là “mất tích”.

Luật này vẫn còn hiệu lực cả khi quay về.

“Nên… xác suất tôi thoát sống mà không ‘biến mất’ rất thấp.”

Muốn sống thì tôi phải lẩn sang hẻm khác rồi mới kích hoạt app.

Haa…

“…Tôi nghĩ kiếm đường khác vẫn sống sót cao hơn.”

Con ngươi dọc của Lee Jaheon nhìn tôi trân trối.

“Tôi hiểu.”

“Vâng. Nên, Đội trưởng, anh hãy dùng điện thoại và—”

Rồi anh ta… tắt luôn điện thoại.

“...!!”

Con thằn lằn này bị gì vậy!?

“Anh đang làm cái gì vậy?”

“Tôi đang làm theo quy tắc một đội hai người trong sổ tay tác chiến.”

Tôi suýt nghẹn họng.

“Vậy lúc nãy anh đưa điện thoại cho em làm gì? Đưa em rồi anh ở lại một mình thì không còn là đội hai người nữa!”

“Tôi tuân theo thứ tự ưu tiên trong sổ tay. Nếu cậu muốn giải thích kỹ hơn, xin vui lòng yêu cầu lại sau khi thoát hiểm.”

Ảnh đáp phẳng lì.

“Từ giờ, mọi cuộc trò chuyện và câu hỏi đều bị giảm ưu tiên. Mục tiêu hàng đầu là sinh tồn và trở về.”

“...”

“Cậu Hươu, hãy dựa vào kiến thức hiện tại mà lập kế hoạch thoát hiểm mới, dù nó không có trong sổ tay.”

Trời đất thiên linh địa linh.

“…Em hiểu rồi.”

Tôi gật đầu như thể vừa ký vào di chúc.

Một lát sau.

Chúng tôi tụt xuống khỏi cột điện.

Rồi lại tiếp tục bước đi…

…Trên con hẻm vừa bị lũ cuốn trôi.

Không có chỉ dẫn.

Không có kế hoạch.