“Hu…”
Một cánh cửa rỉ sét hiện ra, trông chẳng khác gì thứ vốn thuộc về cống ngầm.
Một cánh cửa tròn nặng nề như cửa khoang tàu, nó dơ bẩn và cũ kỹ, giống loại có thể thấy ở mấy cơ sở công nghiệp cũ.
Và trên đó, hai chữ được khắc nổi.
〔餓鬼〕
“Ngạ quỷ.”
Loại quỷ đói khát vì lòng tham, rơi xuống địa ngục rồi chịu cảnh hành hạ bởi cơn đói triền miên. Hoặc cũng chính là cõi địa ngục nơi chúng cư trú.
Kì lạ thay, ngay bên trái cánh cửa ấy lại có một lỗ trống.
…Từ đó vang lên tiếng nước chảy rì rầm…
“...”
Tôi hít sâu, bình ổn nhịp thở và rắc thêm một lớp muối quanh người, rồi mới nắm lấy tay cầm rỉ sét.
Nín thở. Mở cửa.
Kéttttttttttttttttt.
Trước mắt tôi hiện ra một khoảng trống rộng như một quảng trường ngầm.
Trần vòm phía trên khiến nó thoáng giống một nhà máy xử lý nước thải, nhưng…
—AAAAH!
Các bức tường xung quanh bị phủ kín bằng tay.
Những bàn tay khô quắt, lộ cả xương.
Những bàn tay tái xanh như xác chết.
Những bàn tay với hình xăm kì quái.
Những bàn tay đeo găng tay chuẩn bị nghi lễ.
Những bàn tay sơn móng bóng loáng…
Và tất cả chúng đều đang nắm chặt một vật gì đó.
‘Đúng rồi.’
Quảng trường của những Cuộc Gặp Gỡ, từng được ghi lại trong Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.
‘Chợ Không Mặt.’
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Khu Vực Đặc Thù
[Chợ Không Mặt]
Mô tả:
Một khu vực đặc thù nhỏ, tách ra từ một câu chuyện ma có trong Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.
Một không gian quái đản, có thể tiếp cận bằng cách dùng ‘cánh tay cống ngầm’, chúng dụ dỗ con người bằng cách di chuyển qua lại giữa cõi sống và cõi chết.
Chỉ cần đưa một cánh tay vào đây, bạn có thể dùng lòng bàn tay để nhử kẻ khác, giống hệt như những ‘cánh tay cống ngầm’.
Vì có thể đi vào từ bất cứ đâu, và vì việc giao dịch ở đây không cần lộ mặt thật, nên nơi này được giới ma quái coi trọng như một chợ ẩn danh.
Một không gian nơi những thế lực vốn chẳng bao giờ gặp nhau nay lại chen vai thích cánh, tạo ra đủ loại tổ hợp điên rồ khiến người ngoài quan sát cũng phải bật cười.
========================
Đúng thế.
Mấy cánh tay kia sẽ phản ứng nếu có ai lại gần và dâng lên một món đồ ‘vừa ý’.
Khi ấy, chúng sẽ buông vật đang giữ xuống và giao dịch hoàn tất.
Cái gọi là ‘món vừa ý’ thì phụ thuộc vào lòng tham của kẻ bán.
Một cái chợ quái dị, biến hiện tượng rùng rợn nơi con người bị dụ dỗ, bị moi nội tạng rồi biến mất… thành mặt hàng giao thương.
Với Daydream, bản tính vốn dễ gây thù chuốc oán của công ty khiến nếu nhân viên bị lộ danh tính, họ có thể bị cự tuyệt, thậm chí bị tấn công. Nói thật thì, với bản tính của mấy gã đó, kết cục như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Đó cũng là lý do đến giờ tôi chưa bao giờ bén mảng đến đây.
‘Ngày nào cũng lao đầu vào truyện ma, cần gì thêm rủi ro nữa?’
Khác nào lựa chọn giữa một tiệm ngoài hành tinh uy tín, có tiền là mua được đồ ngon, so với cái chợ đen bẩn thỉu nơi dễ vớ phải hàng bị nguyền.
Nhưng hiện tại… tôi sạch túi rồi.
Và nếu có biến, tôi vẫn có thể ‘lộ’ một thân phận không dính dáng gì đến Daydream.
‘Hu…’
Tôi bước vào, luôn ghi nhớ những hạn chế đi kèm với truyện ma.
========================
Hồ sơ Thám Hiểm Bóng Tối : Khu Vực Đặc Thù
[Chợ Không Mặt]: Quy tắc:
Ở lại không gian này quá hai giờ, cánh tay đã bị xua đuổi sẽ một lần nữa chờ trước miệng cống.
========================
Tôi phải nhanh lên.
Thực ra, lúc đọc tư liệu, tôi thấy nơi này thú vị hơn đáng sợ. Nhưng đứng ở đây rồi mới thấy, bầu không khí lạnh lẽo đến gai người.
‘Chẳng khác gì đang chơi game kinh dị…’
Dưới sàn có thứ chất lỏng đen ngòm chảy lềnh bềnh. Tôi làm ngơ, cố gắng không phản ứng.
Dù sao thì, tôi cũng không hẳn là một mình.
“...”
Vài bóng người lững thững di chuyển trong không gian chung này.
Hầu hết che kín từ đầu đến chân, chỉ chăm chú quan sát những cánh tay mọc từ tường.
Thỉnh thoảng có kẻ mặc đồ thường, mặt mũi công khai, vừa đi vừa cười. Gặp họ thì tôi tránh xa ngay.
‘Bọn chúng là lũ điên thứ thiệt.’
Không nên dây dưa vào làm gì.
Tôi đã có mục tiêu cần giao dịch.
Dù mọi người ở đây đều ‘ẩn danh’, nhưng tôi vẫn có thể đoán được phe phái của họ.
Manh mối nằm ở… hình dạng cánh tay.
Trong thế giới truyện ma, chi tiết nào cũng quái dị và độc nhất.
Chỉ cần đủ hiểu biết, sẽ nhận ra họ thuộc thế lực nào qua tay áo, hình xăm, phụ kiện…
‘Mà không mấy ai đủ tầm để phân biệt, nên phần lớn mới vẫn giữ được tính ‘ẩn danh’.’
Còn tôi thì khác, tôi biết.
Người tôi tìm có một đặc điểm rất rõ rệt. Đó là…
“...”
Tôi khựng lại.
Giữa những cánh tay mời gọi, tôi thấy một bàn tay khô héo.
Một bàn tay thiếu ngón út.
Trên lòng bàn tay nó không phải vật thể, mà là một mảnh giấy dính máu.
Mẩu giấy bị nắm chặt đến mức không đọc nổi chữ viết.
Chẳng ai thèm để ý nó, vì nó trông chẳng giống vật để trao đổi.
Nhưng với tôi, chính xác đây là thứ cần tìm.
‘Mảnh giấy đó…’
Tôi bước tới, vươn tay ra—
“Ê, cái đó treo ở đây phải năm năm rồi đấy.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
“Cậu chưa quen luật chỗ này nhỉ? Mấy cánh tay đâu có vẫy thật. Chúng chỉ tái hiện sự kiện, hiện tượng đã trôi qua thôi.”
Một ai đó đặt tay lên vai tôi và bắt chuyện.
“Chứ chẳng lẽ có người chìa tay ra suốt năm năm trời? Khả năng là họ đi rồi hoặc chết.”
Vấn đề thực sự là—
“Thế nào?”
—tôi nhận ra giọng nói đó.
“...”
Không dám quay người bỏ chạy, tôi đành cứng ngắc xoay đầu lại.
“Vật đó chẳng hấp dẫn tí nào, đúng không?”
Trên gương mặt nửa che kín chỉ lộ ánh mắt cong lên vì cười.
Chỉ cần nhìn mắt và nghe giọng thôi, tôi đã biết anh ta là ai.
Người tôi mới gặp vài hôm trước.
‘…Đặc vụ Choi!’
Vị đặc vụ nổi danh thời kì đầu, từng đến thăm giường bệnh của tôi.
‘Khoan, gì cơ?!’
Anh ta đang… bắt chuyện với tôi à?!
Hiện tại, tôi đã nhét bông và tay giả ma-nơ-canh vào chỗ cánh tay phải bị mất, rồi khoác áo che kín.
Trong bóng tối kiểu này, người nhìn khó có thể phát hiện rằng tôi bị cụt tay.
Tất nhiên, với kinh nghiệm dày dạn của một đặc vụ, anh ta có thể đoán bằng trực giác…
‘Nhưng trong thế giới chuyện ma, thiếu tay thiếu chân cũng đâu hiếm.’
Dù vậy, tôi chẳng thể trông mong nhiều vào việc mọi thứ chỉ là tình cờ.
Bỏ chạy giờ chỉ càng khả nghi.
Tôi trấn an bản thân và nhìn thẳng vào anh ta.
Biết đâu anh ta chỉ bắt chuyện vì tò mò món đồ tôi định chạm vào.
“À~ Muốn thêm một mẹo nữa không? Cái này ít người biết lắm…”
Choi liếc bàn tay mà tôi giơ ra với ‘cánh tay’ kia, rồi áp sát và thì thầm như anh ta là một người bạn cũ của tôi.
“Mạch máu ở cổ tay. Cái đó cũng độc nhất như dấu vân tay đấy.”
Một cơn lạnh rần rần nổi khắp da tôi.
“Chỉ cần ghi nhớ đường mạch máu là theo dấu được ngay. Người ta có thể che mặt, đổi dáng, đốt vân tay… nhưng mạch máu à? Thứ đó đâu thể đốt.”
“...”
“Hầu hết đều lơ là, nghĩ mình đã che giấu đủ.”
Xong đời rồi.
“Hậu bối - nim. Sao cậu lại ở đây? Hay nói đúng hơn là…”
Choi mỉm cười tươi rói.
“Có ai dẫn cậu đến chỗ này à?”

