Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 143.2: Sinh Ra Để Vào Đội Huyền Vũ

2025-10-15

1

Mà một khi đã bị đăng ký vào Ban Ứng Phó & Cứu hộ, thì muốn thoát ra đâu phải dễ.

Kể cả khi tôi làm trong một công ty bình thường, tôi cũng đâu thể bám lấy chân sếp mà năn nỉ xin chuyển bộ phận. Làm vậy chỉ bị đóng mác nhân viên rắc rối thôi.

‘Mà đó sẽ là điều tệ nhất với một gián điệp…’

Tuy nhiên, Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên thì lại có một lỗ hổng.

Đúng vậy… Chấn thương tâm lý!

‘Đấy chính là điểm yếu của các cuộc thám hiểm creepypasta.’

Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Và ngay từ nhiệm vụ đầu tiên, lính mới phải chặt đứt cánh tay để thoát thân thì sao?

Nếu tôi lấy cớ chấn thương tâm lý, Cục có thể vì cảm thông mà để tôi rút lui.

‘Nhất định sẽ được thôi.’

Chỉ có điều… có lẽ tôi đã diễn hơi quá đạt.

“Thử thêm một lần nữa thôi! Một lần nữa thôi!!”

Cái tên nhân vật có tên từ thời kỳ đầu kia, như một meme ông chú vò đầu bứt tóc, ra sức thuyết phục tôi…

“Công việc này hợp với cậu lắm! Cậu sống sót qua một Thảm họa bất thường, cứu được cả đồng đội lẫn dân thường! Cậu có biết thành tích đó điên rồ thế nào không?!”

…Y như một nhân viên công chức quá tải vì công việc, tiếc rẻ nhân lực quý báu không muốn buông.

Cái dáng dấp chuyên nghiệp, thoải mái ban nãy biến mất sạch… Giờ thì anh ta còn chỉ thẳng vào cánh tay cụt của tôi một cách tuyệt vọng.

“Và cái quyết đoán ấy… dám hy sinh thân thể mình…”

À.

“Chuyện đó…”

Tôi hít một hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Đúng là một hành động điên rồ.”

“...”

…Xin lỗi, nhưng tôi sắp lấy mặc cảm ra làm vũ khí đây.

“T-Tôi thậm chí còn không biết mình nghĩ gì lúc làm vậy.”

Tôi biết chứ.

“Chỉ là… tôi thấy hối hận. Tôi biết như vậy trông thật yếu đuối, nhưng… tôi không thể tiếp tục.”

Dù là mấy câu thoại đã chuẩn bị sẵn…

Càng nói, chúng càng nghe thật hơn.

“Tôi cảm thấy như sẽ chết vì áp lực mất.”

Tôi siết chặt nắm tay còn lại, cúi đầu lẩm bẩm.

“Suốt lúc đó, tôi luôn sợ bọn trẻ sẽ chết…”

“...”

Đặc vụ Choi mở miệng, rồi lại ngậm miệng lại mà không nói được gì.

“Tôi không thể… tiếp tục được nữa. Xin lỗi.”

“...”

Căn phòng bệnh viện bỗng dưng trở nên nặng nề.

“Mmm… ừmm, cũng dễ hiểu thôi.”

Cuối cùng, Choi thở dài và ngồi phịch xuống ghế chăm sóc, bộ dáng của anh ta bày tỏ thái động đồng cảm rõ rệt.

“Nhưng mà này, nếu cậu vừa vào đội đã xin chuyển, hồ sơ sẽ không đẹp đâu… Người ta có thể nghĩ cậu bị đá khỏi đội, rồi mang tiếng gánh nặng đấy.”

Giọng anh ta dịu dàng như thật sự lo cho tương lai của tôi.

Rồi bằng tông điệu khéo léo lôi kéo, anh ta bồi thêm:

“Tất nhiên, cậu không mất việc đâu, nhưng tin đồn thì…”

“Tôi sẽ khôi phục lại tình trạng ban đầu cho cậu.”

“Jaekwan!”

Đồng xen vào, phá tan thế thuyết phục của Choi.

Sau đó anh ấy liếc sang tôi, rồi quay đi với gương mặt tối lại.

“…Cậu sẽ được phép thử làm việc với các đội khác tùy ý. Sau ba tuần, hãy báo cáo lại cho tôi quyết định cuối cùng của mình.”

“…!”

“Chừng đó, tôi có thể sắp xếp bằng thẩm quyền của mình.”

“…Cảm ơn anh.”

“Haizz, ít nhất cũng nên gặp mấy ông anh trong đội đã… Thôi kệ.”

Đặc vụ Choi buông tiếng thở dài.

“Ba tuần trải nghiệm các đội khác. Ừ, nghe cũng hợp lý.”

Và thế là mọi chuyện được định đoạt.

– [Đặc vụ Kim Soleum sẽ luân chuyển qua nhiều đội trong ba tuần, trước khi báo cáo lại cho Đặc vụ Đồng quyết định về chỗ phân công cuối cùng.]

– [ Đặc vụ Đồng sẽ dùng thẩm quyền của mình để chính thức tiến cử cho chỗ Soleum chọn.]

…Cứ thế mà chốt.

“Nghĩ kỹ đi. Đội bọn tôi thật sự rất tuyệt đó.”

Đặc vụ Choi tiếp tục gợi ý, khuyên tôi hãy nới rộng lựa chọn.

Anh ta liệt kê hàng loạt điểm hay ho: tài năng của tôi, đồng đội độc đáo, công việc thì cực kỳ ý nghĩa…

…Và cuối cùng, anh ta nói đến chuyện này.

“Với cả, mấy đứa nhỏ cậu cứu ấy.”

“…!”

“Cậu không muốn biết tình hình của chúng à?”

Những học sinh mà tôi cứu.

Đặc vụ Choi nhẹ huých Đặc vụ Đồng và ra hiệu, ý muốn Đồng tiếp lời.

“Kể đi, Đồng.”

“…Cả ba đã về nhà an toàn.”

À.

Đồng bình thản thuật lại tin tức của bọn trẻ.

Vết thương của lũ nhỏ đã được chữa trị, và chúng đã có một cuộc đoàn tụ đầy nước mắt với gia đình.

Cậu học sinh mà tôi trông nom trực tiếp ấy, ừ, cậu còn tham gia phỏng vấn với Cục, liên tục nhấn mạnh sự giúp đỡ tôi đã dành cho cậu ta trong Looky Mart.

“…Nó cứ hỏi mãi cậu có ổn không. Giờ thì tôi mới có thể trả lời đàng hoàng.”

Còn Lee Soobin, học sinh bị chấn thương tâm lý nặng, đã được điều trị bằng cách xóa ký ức nhẹ và đã ổn hơn nhiều vào hiện tại.

Trong quá trình đó, Đặc vụ Đồng thậm chí còn che giấu chuyện『Kẹo Hoài Niệm』cho tôi, báo cáo nó như một thực phẩm biến dị do chính phủ thu giữ.

Anh ta làm chuyện đó thoải mái đến mức tôi suýt bỏ qua cái ơn lớn này.

‘…Mình nợ anh ta rồi.’

“Cả ba đứa nhỏ đều muốn cảm ơn cậu trực tiếp.”

Do quy định Cục không cho gặp mặt, chúng sẽ gửi thư thay thế.

“…Vậy thôi.”

Có vẻ mọi chuyện đều kết thúc êm đẹp.

Cả Go Yeongeun nữa.

“Và đặc vụ được cậu cứu cũng đang hồi phục. Cô ấy sẽ sớm quay lại làm việc thôi.”

“…Ra vậy.”

Tôi thở phào và tựa đầu vào gối. Và chẳng mấy chốc, tôi nhận ra mình đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Mọi người an toàn.

Tất cả đều sống sót.

“Cảm giác thật tốt phải không?”

“...”

“Ừ, tôi biết mà. Công việc này hợp với cậu lắm- Á!”

Choi còn đang cười toe thì Đồng đã đẩy anh ta đi ra cửa.

“Á! Jaekwan đang định giết tôi!”

“Giờ thì cứ nghỉ ngơi. Đừng lo gì khác cả.”

“Vâng, thưa anh.”

Trong khi ngồi trên giường, tôi cúi đầu về phía Đồng.

“Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“…Chuyện nhỏ.”

Biểu cảm của anh ấy khá phức tạp khi nhìn tôi.

Nhưng cuối cùng, anh ấy chỉ quay đi.

“Thằng lính mới đó sinh ra để vào Đội Huyền Vũ…”

Thấy ánh mắt sắc như dao của Đặc vụ Đồng, Đặc vụ Choi rốt cuộc im hẳn.

Và thế là cả hai rời khỏi phòng bệnh.

Kịch.

“…Phù.”

Xong rồi.

Tôi thở ra một hơi dài và thả người xuống giường.

‘Thoát khỏi Ban Ứng Phó & Cứu Hộ… thành công.’

Một cái kết quả hoàn hảo.

Tuy nhiên…

‘Cảm giác kỳ lạ quá.’

Từ chuyện mất cánh tay đến với mối quan hệ với Đồng.

‘Anh ta luôn để mắt lo cho mình, nhưng anh ta cũng có vẻ… bị tổn thương?’

Dù sao thì, ít ra tôi đã hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ làm gián điệp.

“…Ugh.”

Tôi vươn vai thật dài, cố lờ đi cảm giác đau nhức nơi cánh tay phải không còn.

Và khi làm vậy, một câu nói chợt vọng lại trong đầu.

— “Đừng lo về cánh tay. Cục sẽ lo liệu hết.”

…’Lo liệu’ hửm.

Tôi nhớ đến các lựa chọn khác nhau Cục dùng cho đặc vụ bị cụt chi.

Trong đó có một phương pháp vừa ấn tượng vừa hấp dẫn nhất.

‘Thôi, dù cái đó có đắt đỏ quá thì họ cũng không để mình mất cụt tay mãi đâu…’

Nhưng quan trọng hơn.

Trước khi Cục ‘lo liệu’, tôi đã có cơ hội tự kiếm cho mình một phương án thay thế.

“Hừm.”

Tôi với tay ra chiếc bàn đầu giường và lấy điện thoại.

Rồi mở ra tin nhắn nhận được tối qua.

〔Hẹn Tư vấn / Hẹn gặp thứ Sáu này, anh Soleum ^^〕

Đã đến lúc nộp báo cáo gián điệp đầu tiên cho Giám đốc Ho.

Nhưng cuộc hẹn này đâu chỉ để báo cáo.

‘Mình phải moi được nhiều nhất có thể từ ông ta.’

***

“Giám đốc, tôi muốn nộp hồ sơ đòi bồi thường tai nạn lao động.”

“…!”