‘Không thể nào… chuyện này không được xảy ra.’
Ít nhất, nếu phải bỏ chạy, chúng tôi còn có thể bỏ mặc mấy kẻ kia lại phía sau, nhưng hai người đó thì tuyệt đối không thể bị bắt.
Tôi lao ngược vào siêu thị và che tầm mắt của thu ngân, rồi hét lớn—
“Đi mau!”
Không do dự, Đặc vụ Đồng quật ngã người phụ nữ mất tích, gạt cô ta sang một bên đủ lâu để kéo cậu học sinh lại và buộc dây giày năm màu.
Và họ bước đi ba bước.
“Hhhahhh— Sợ quá! Sợ quá! Cho tôi ra ngoài!!”
“TRẢ TIỀN ĐI!!”
Trong tiếng hét hoảng loạn xen lẫn giọng rè rè méo mó của thu ngân, cả hai biến mất như thể bị xoá khỏi thế giới.
Tiến trình thoát hiểm đầu: Ryu Jaekwan, Lee Soobin / Thành công
Nhưng chúng tôi không có thời gian để thở phào.
“Có đi được không? Có đi được không?!”
“Tôi cũng muốn ra ngoài!! Họ có tiền kìa!!”
Bị kích động, những người mất tích lâu năm khác bắt đầu thì thầm, lục tục bò ra—
Từ sau quầy kệ, thang cuốn, góc nhà vệ sinh.
Tôi lao về phía quầy và gào lên—
“Nến! Mau lấy nến!!”
Go Yeongeun đã rút ra cây nến từ lâu và kéo mấy học sinh theo sau.
“Chạy đi!!”
Ba người họ phóng thẳng ra cửa. Rồi… Go Yeongeun bất ngờ đẩy mạnh hai học sinh qua cửa kính.
Khoảnh khắc hai đứa bước ra ngoài, chúng liền biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Tiến trình thoát hiểm tiếp theo: Jang Minseo, Hyeon Jaehoon / Thành công.
Bọn trẻ về rồi.
Sau đó, Go Yeongeun lập tức quay ngược vào trong.
“Hươuuu! Nho!! Mau xong cái gì thì xong đi!!”
Cô ấy vừa cầm nến, vừa vẫy loạn về phía tôi.
Tôi lao vào vùng sáng của ngọn lửa.
Nhưng lúc này, khu vực quầy thanh toán đã thành một bãi hỗn loạn hoàn toàn.
Càng lúc, càng nhiều người mất tích xuất hiện, rì rầm và tiến lại gần. Đám nhân viên cũng bắt đầu chú ý và quay đầu về phía chúng tôi, sẵn sàng ‘tịch thu’ thêm ‘hàng hóa’.
“Ra ngoài mau!”
Tôi cũng muốn lắm.
Nhưng đây chính là khoảnh khắc tôi đã chờ đợi.
Khoảnh khắc chỉ còn lại hai người—
Một gián điệp và một nội ứng.
“Đợi chút đã.”
“Cái gì nữa?!”
Tôi thò tay vào túi, rút ra chỗ phiếu quà tặng còn lại.
“Dùng hết phiếu quà tặng đi rồi hẵng chạy.”
“…!!”
Tôi nhanh chóng quay lại khu vực quầy.
Ngay từ lúc phát hiện mình sẽ dư tiền, tôi đã tính trước rồi.
Những món hàng kỳ dị được bày bán ở đây.
Giống như ở [Khu Hẻm Tử Thần] hay [Cửa Tiệm Người Ngoài Hành Tinh], đây vẫn là một câu chuyện ma về siêu thị. Nghĩa là phải có đồ vật quái lạ ẩn đâu đó trong kệ.
‘Và trong đó, chắc chắn sẽ có món hữu dụng.’
Đó mới là điểm thú vị.
Những món này không thể lấy từ tay khách mua sắm trong quá khứ.
Vì họ chỉ lặp lại thói quen cũ, toàn mua đồ gia dụng bình thường.
Nên tôi phải tự tìm và mua.
‘Mình phải tìm chúng thật nhanh.’
Trước khi những người đã thoát ra có thể nghi ngờ chúng tôi.
Và trước khi chúng tôi bị đám đông hỗn loạn nuốt chửng…!
‘Nhanh lên!’
Tôi quét mắt quanh quầy hàng.
Do giờ là tháng Năm, quầy hàng đặc biệt dành cho trẻ em chứa đầy đồ chơi, giúp tôi dễ dàng tìm ra ‘đồ vật lạ’ hơn.
Chúng sẽ trông mờ mờ, như muốn trốn tránh khỏi tiềm thức con người.
‘Đồ vật phiên bản đặc biệt’ của siêu thị Looky Mart.
Tôi nhìn thấy mô hình tàu hỏa, một cái phao hình bánh donut và một bộ nặn đất sét, nhưng tôi không lấy chúng.
‘Một thứ an toàn hơn.’
Tôi không muốn mang thêm rủi ro.
Nếu có thể, tôi muốn một vật phẩm mà mình đã đọc được trong hồ sơ của câu chuyện ma siêu thị này.
Vấn đề là những thứ tôi nhớ chỉ được miêu tả sơ sài, rất khó để nhận dạng được vật phẩm thật.
‘Tìm ra nào.’
Tôi nghiến răng, vừa lục lội trí óc, vừa quét nhìn các quầy hàng. Nếu tôi có thể tìm được một thứ mà mình đã biết sẵn…
“...”
Khoan.
‘Đúng nó rồi.’
Tôi thấy một quầy bày đầy thú nhồi bông.
Và giữa chúng, có vài con bị làm mờ.
Tôi bước lại gần và tập trung nhìn xuyên qua lớp méo mó đó.
Một con kỳ nhông trắng bằng bông.
Chính xác là con thú bông từng đặt trên bàn của Đội trưởng Lee Jaheon ở văn phòng đội D.
“…!!”
Tôi chộp ngay lấy nó.
“Chọn được rồi à?”
“Ừ. Còn Yeongeun - ssi thì sao?”
Cô ấy gật đầu, trong tay cô ấy cũng cầm một vật nhỏ.
“Đi thôi.”
Chúng tôi lao về phía quầy trong khi ôm chặt món hàng mà mình đã chọn.
Phía sau chúng tôi, những kẻ mất tích lâu năm lần lượt bị biến thành vật phẩm siêu thị.
Những con số đền bù cao đến mức không thể tưởng tượng.
“Đổi thành tiền là 28,000 won ạ.”
Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã thanh toán xong và hớt hải chạy ra cửa.
“…Nếu Cục không hỏi, tốt nhất là đừng kể lại chuyện này.”
“…Đồng ý. …Cảm ơn.”
Thay vì kiểm tra độ kiên nhẫn của Go Yeongeun, tôi ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh cô ấy, hướng tới lối ra của siêu thị.
“Tôi tắt nến đây!!”
“Rõ!!”
Rồi—
Chúng tôi đẩy tung cửa.
‘Haa…’
Có lẽ vì bị kẹt trong đó nhiều ngày, dạ dày tôi quặn lên, không ngừng lo lắng rằng mình đã làm sai gì đó.
‘Đi thôi.’
Tôi cắn răng, ép bản thân tiến về phía trước.
Quầy khuyến mãi méo mó chẳng còn đập vào mắt. Trước mặt chỉ còn là cửa kính và bên ngoài là cảnh vật quá khứ.
Trong một thoáng, tôi thấy rùng mình.
Lỡ chúng tôi bước thẳng vào quá khứ thì sao?
Nhưng…
‘Kệ đi.’
Tôi cùng Go Yeongeun bước ra.
Cửa tự động mở ra êm ru.
Ding.
Chúng tôi chạy.
Chạy mãi, chạy mãi.
Một cơn gió lạnh tạt vào mặt, tiếp đó là ánh mặt trời chói chang.
Tôi nheo mắt.
“Haa…”
Ánh sáng dần tan đi.
Khi tầm nhìn trở lại, trước mắt tôi là…
Con phố quen thuộc trong ánh nắng nhẹ của cuối mùa đông.
Một con hẻm yên tĩnh của thập niên 2020.
Và ở phía trước là những người đã thoát ra trước chúng tôi.
“…!”
“A- Anh Đặc vụ!!”
Đám học sinh lao đến.
Khuôn mặt chúng lem luốc nước mắt và nước mũi, nhưng tràn đầy sự nhẹ nhõm.
Nhìn thấy chúng, tôi mới cảm thấy đây là thật.
‘Thoát ra rồi.’
Tiến độ thoát hiểm cuối cùng: Go Yeongeun, Kim Soleum / Thành công.
Chúng tôi cuối cùng cũng được tự do.

