Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 142.1: Người Mất Tích Lâu Ngày

2025-10-14

1

Nhờ phiếu quà tặng, chúng tôi đã mua hàng một cách hợp pháp trong câu chuyện ma siêu thị điên rồ này.

“...”

Tôi nhặt mấy món vừa mua, đồng thời đỡ cậu học sinh đang run rẩy bên cạnh.

Để tránh thu hút sự chú ý vào ống tay áo trống bên phải, tôi thản nhiên khoác áo lên vai khi bước qua quầy thu ngân.

Một bước. Hai bước.

Rồi tôi hít sâu và ngoảnh lại—

“…!”

Những hình ảnh méo mó kỳ dị của siêu thị mờ đi.

Những bảng hiệu rùng rợn, sản phẩm kỳ quái, những vết máu và nội tạng kinh hoàng…

…Tất cả như đã biến thành phông nền bị làm mờ trong nhận thức.

Hoặc nói đúng hơn là chúng chẳng còn bất thường nữa. Mọi thứ trông… hoàn toàn bình thường.

Như thể chúng tôi chỉ là những người đi siêu thị bình thường, trong một siêu thị bình thường.

“Ồ.”

Cậu học sinh kêu lên kinh ngạc và đứng khựng lại.

Nhưng đồng thời—

“Aigoo.”

“...!”

Những vị khách ‘ngày xưa’ xung quanh bắt đầu nhìn chúng tôi như người bình thường.

“Ôi, xin lỗi nhé.”

Một khách mua hàng va phải một học sinh trong nhóm chúng tôi và vội vàng xin lỗi.

Cậu bé cứng đờ và lúng túng lùi lại.

“E-Em xin lỗi…”

Tôi túm lấy cậu bé và kéo cậu sang một bên.

“Anh đã dặn là em đừng tỏ ra ngạc nhiên rồi.”

“V-Vâng… hiểu rồi.”

Cậu vội bám sát tôi, nhưng đôi mắt giờ lại sáng rỡ.

“Vậy… nghĩa là giờ ta chỉ cần đi thẳng ra ngoài thôi à?”

“Ừ.”

“Quao…!”

Như vậy là mọi phương pháp trốn thoát phức tạp đều được bỏ qua.

Bằng cách dùng phiếu quà tặng ở quầy thanh toán, chúng tôi được đối xử y như khách mua sắm của quá khứ.

Dù có làm hỏng đồ hay ăn uống trong giờ đóng cửa, chỉ cần trả tiền là chúng tôi có thể rời đi.

“Xin lỗi, cho tôi thanh toán…!”

“Xin chờ chút.”

Giống như Go Yeongeun đang làm ngay lúc này.

Tôi lắng nghe cô ấy đứng ở quầy.

“Khách hàng! Cô đã làm hư hại tài sản của Looky Mart! Vui lòng bồi thường! Tổng cộng: 39,900 won ạ!”

“Được.”

Yeongeun bình thản đưa ra một phiếu 50,000 won.

Nhân viên thu ngân với ngoại hình giống như bong bóng giật lấy tờ phiếu, rồi nở nụ cười rộng bất thường và trả lại 10,000 won tiền thừa.

Sau đó, bằng giọng đơn điệu vô hồn, nó hỏi:

“À, cô có muốn mua luôn gói kẹo cao su này không?”

“...Có.”

Chỉ sau khi giao dịch hoàn tất, mấy món đồ cô ấy chọn mới được xử lý bình thường.

Tạ ơn trời. 

Tôi khẽ thở phào.

Đúng như dự đoán.

‘…Không có phương pháp nào hiệu quả hơn khi chẳng biết bao giờ siêu thị mới mở lại.’

Bằng việc trả tiền cho lỗi lầm trước đó, chúng tôi có thể rời đi sạch sẽ với không rắc rối.

Và… nói thật ra.

Nếu Looky Mart mà đóng hơn một tuần, thì kiểu gì cũng sẽ có ai đó trong nhóm mắc sai lầm.

Tôi. Đám học sinh. Thậm chí cả Yeongeun.

‘…Đồ dự trữ cá nhân của tôi cũng không thể kéo dài mãi.’

Ăn đồ trong cầu thang chỉ khả thi khi còn lương thực. Một khi hết sạch, chúng tôi buộc phải ăn trộm trong siêu thị. Không sớm thì muộn, chúng tôi sẽ có người bị bắt.

Mà bị bắt… nghĩa là bị biến thành hàng hóa của siêu thị.

‘Chỉ cần không đi đến bước đó thôi là may mắn lắm rồi.’

Tôi nhìn về phía trước, trong lòng tràn quyết tâm.

Khi cậu học sinh mà Đồng bảo vệ xong lượt thanh toán, Yeongeun đợi cậu rồi cả hai cùng rời khỏi quầy.

An toàn.

“…Chúng tôi qua được rồi. Cảm ơn.”

“Chẳng có gì.”

Giờ chỉ còn lại…

“Đặc vụ Đồng.”

Chúng tôi ra hiệu cho hai người còn đứng ở quầy.

Ryu Jaekwan và Lee Soobin.

Hai người được chọn để dùng vật phẩm thoát hiểm khẩn cấp,『Dây Giày Ngũ Sắc』.

—   “Đặc vụ Đồng, anh gần như chắc chắn không thể rời đi bằng phiếu quà tặng trong giới hạn 100,000 won.”

—- “Và… tốt nhất là cậu học sinh, người bị mất tích đầu tiên, đi cùng anh.”

Đồng đã bị ‘xử lý’ thành hàng hóa của siêu thị.

Cái giá để khôi phục anh ta bằng thanh toán thông thường vượt xa 100,000 won, nên anh ấy không thể đi bằng cách đó.

Còn Lee Soobin thì là nạn nhân sớm nhất của câu chuyện ma này.

Nghĩa là cậu chính là người thứ hai được xác nhận cho thoát hiểm khẩn cấp.

Trong số chúng tôi, cậu mất tích lâu nhất và chúng tôi chẳng biết cậu đã ‘nợ’ siêu thị bao nhiêu. Thêm vào đó, nếu không có『Kẹo Hoài Niệm』, cậu gần như không thể cử động vì cú sốc tinh thần.

‘Dù sao thì cũng không thể trộm được món này.’

Việc『Dây Giày Ngũ Sắc』đã dùng hay chưa hoàn toàn có thể bị Xưởng Yêu Tinh theo dõi.

Nghĩa là tốt hơn hết phải dùng nó thật khôn ngoan.

Tôi nói nhanh:

“Giờ hai người nên đi đi.”

“...”

Đồng nhìn tôi, im lặng một thoáng, rồi đáp:

“Cậu đi trước đi.”

À.

“Một khi chắc chắn cậu an toàn ra ngoài, tôi sẽ lập tức—”

“Anh có thể đi được à?!”

“…!!”

Bỗng có kẻ lao đến Đồng.

Một người phụ nữ tầm bốn mươi, miệng chảy dãi, loạng choạng bước tới… Hoặc đúng hơn là một kẻ từng là một bà nội trợ. Bà ta đã bị ô nhiễm. Đôi mắt bà ta đã trở nên dị thường, và ở ống tay áo của người phụ nữ, bàn tay ma - nơ - canh được gắn thay thế cho tay bà ta.

Bà ta cũng là một người mất tích lâu ngày.

“Anh có thể ra ngoài sao?? Anh đang nói chuyện với họ à?! Hahaha! Đi thôi! Đi ra ngoàiii~!”

…Bà ta đã nhận ra Đồng đang ở cùng chúng tôi.

‘Thế mà mình tưởng chỉ cần thanh toán rồi rời đi suôn sẻ…’

Gây náo loạn với khách mua hàng bình thường sẽ kéo nhân viên tới, thành thử, đám mất tích bình thường sẽ không chen vào.

Nhưng giả định đó lại quá lý tưởng, quá phiến diện.

Một khi bị câu chuyện ma tha hóa, tham vọng sẽ vặn vẹo thành hình thù khác–

Ví dụ như…

–Nỗi ám ảnh điên cuồng để được thoát ra.

“Tôi cũng muốn đi! Tôi cũng muốn đi! Đưa đây! Đưa tôi phiếu quà tặng!!!”

Những khách hàng xung quanh bắt đầu quay lại nhìn.

Ánh mắt thu ngân trượt về phía chúng tôi, về phía Đặc vụ và Lee Soobin.

“KHÁCH HÀNG! BẠN ĐÃ GÂY HƯ HẠI TÀI SẢN CỦA LOOKYMART! YÊU CẦU BỒI THƯỜNG! TỔNG CỘNG: 5,208,240 WON!”