Đạo đức của Daydream có thể đáng ngờ, nhưng hiệu quả của thuốc Daydream thì không thể phủ nhận.
Cách nó hoạt động như một phép màu vậy.
“…!”
Ngay khi Đặc vụ Đồng uống『Dược Thể Phục Hồi』 hạng C, từng mảng thịt liền nở ra từ chỗ chân bị cắt cụt, nhanh chóng tái tạo thành đôi chân nguyên vẹn.
Go Yeongeun nuốt nước bọt. Cô đã từng dùng qua thứ dược này, nhưng đây là lần đầu cô tận mắt chứng kiến nó vận hành và kinh ngạc.
Tôi cũng chẳng khác gì.
Chỉ hạng C thôi mà tái sinh được một vùng rộng như vậy sao?
‘…Chẳng phải nó chỉ mới 10,000 điểm à?’
Một hiệu quả quá áp đảo, khiến bất kỳ ai đứng xem đều không tránh khỏi sững sờ và mê mẩn.
Tôi vô thức tránh chạm vào cánh tay phải của mình, thứ đã được『Kẹo Hoài Niệm』phục hồi, rồi tiếp tục dõi theo.
“Hừm.”
Ngay sau đó, Đặc vụ Đồng thử vận động đôi chân cứng đờ.
Rồi anh ấy đứng dậy trong đôi chân trần, tay nắm lấy『Dây Trói』đang kìm mấy nhân viên… rồi anh ta cúi đầu xuống, né ánh mắt tôi.
“…Cảm ơn.”
“Vâng.”
Go Yeongeun như không nhịn được nữa mà thì thào, “…Anh có thể tỏ ra biết ơn thêm chút được không.”
À.
“Cái gì…?”
“Ra ngoài nói tiếp.”
Tôi vội chen ngang, cắt đứt câu chuyện và đề nghị rút về trại mà Đặc vụ Đồng đã dựng sẵn.
Nhưng『Dây Trói』bắt đầu run lên.
“…!”
Hai nhân viên đã xẹp lép vì trúng đạn của『Súng Lục Thủy Tinh』bỗng co giật.
Và bên kia.
Từ cánh cửa khu nhân viên mà chúng tôi vừa đi ra.
Đùng đùng đùng đùng đùng đùng—!
Âm thanh nặng nề, dồn dập vang lên—
Rồi, kẽo kẹt chói tai, cửa kim loại bung toang, từng đoàn nhân viên tràn ra.
“...!”
“Đằng này–!”
Chúng tôi vội lách tránh dòng nhân viên ùa tới và kéo Đặc vụ Đồng chui ngay vào bóng nến.
Ba người.
Một lần nữa nhóm đủ người, cả bọn dán sát tường, nép mình khỏi làn sóng nhân viên khủng khiếp đang tràn ngập khu vực.
“…!!”
“Không sao đâu. Chúng ta trong phạm vi của ánh nến rồi…”
Đặc vụ Đồng liếc cây nến trên tay Go Yeongeun.
“…Cái đó cũng vốn là của cô à?”
“…Vâng.”
Tôi cố hạ giọng, nhìn lại Đồng.
“Ờm, tôi… tôi bảo họ là lấy được từ anh, cho nên… mong anh diễn cho trót.”
“...”
Đồng khẽ gật đầu.
‘…Biết hợp tác ghê.’
Dù biết vật phẩm này xuất xứ từ Daydream., anh ta vẫn không ép hỏi.
Có vẻ đưa『Dược Thể Phục Hồi』đã đổi được chút thiện cảm từ anh ta.
Cọt kẹtCọt kẹtCọt kẹtCọt kẹtCọt kẹt—
‘Khốn nạn thật, đầu óc mình chẳng nghĩ nổi gì nữa…!’
Nhân viên càng lúc càng đông, áp lực đến nghẹt thở, Go Yeongeun thì theo phản xạ mà lùi lại, vành tai cô ấy trở nên tái nhợt.
Lúc『Dây Trói』mất hiệu lực, hai nhân viên xẹp hơi bắt đầu rỉ ra khỏi gông kìm, thân thể nhão nhoẹt.
Đám nhân viên vừa ùa ra thì lập tức quây lấy chúng và xoay vòng cuồng loạn, như một nghi lễ quái dị.
Tay thì bị đè bẹp, đầu thì dập nát, nhưng ngay giây sau, hai nhân viên kia lại phồng lên và được tái tạo một cách dị thường.
Cảnh tượng chẳng khác gì một nghi thức méo mó.
“Hình như chúng đang tìm kẻ gây hại đến nhân viên…”
“Nếu anh làm nhân viên bị thương trong siêu thị này, mà lại bị những kẻ khác nhìn thấy… chúng sẽ truy cùng giết tận.”
“…!”
Ấy vậy mà anh ấy vẫn nã đạn không chút do dự, còn ngồi đè lên chúng ư?
Sắc mặt Đồng cứng lại.
“…Tôi vốn nghĩ đây sẽ là nhiệm vụ cuối, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá.”
“~!!”
Yeongeun dường như muốn cãi thêm, nhưng đành nuốt lời.
“Đi thôi. Ngay.”
“Vâng.”
Chúng tôi rời đi, bỏ lại cảnh tượng như nghi lễ kia.
Dẫu vậy, tiếng rít chói tai vẫn dai dẳng bám sau và ghim vào tai.
‘Haiz.’
Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn.
Rồi lại nhìn đôi chân trần của Đồng đặt lên gạch lạnh.
“Đặc vụ, anh có giày dự phòng…?”
“…Ở khu cắm trại.”
Được.
Tôi ngó đồng hồ trên cổ tay.
May thay, gặp Đồng khá sớm, nhiều nhất chỉ có hai, ba tiếng trôi qua.
Kể cả có sai lầm trong việc cảm nhận thời gian, thì thời gian lúc này vẫn phải tầm xế chiều.
Cỡ 19 giờ. Ít ra là tôi tưởng vậy…
Cho đến khi thấy đồng hồ.
[ 09 : 04 ]
Chín giờ sáng.
“...!”
Tôi dụi mắt nhìn lại.
Nhưng kim vẫn lệch trọn mười tiếng so với dự đoán.
Chúng tôi tất nhiên không thể quay về quá khứ, vậy thì…
‘...Sáng hôm sau rồi?’
“Thời gian… quá bất thường…”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra.
“Đặc vụ Nho. Thời gian trong khu nhân viên của siêu thị này… không hề trôi một cách nhất quán.”
“...”
Ra thế. Bảo sao bố cục lại méo mó như được khâu vá một cách vô lý. Không chỉ gây rối trí, mà còn cố ý gieo sợ hãi.
‘Một mô - típ chuyện kinh dị điển hình khác.’
Có lẽ Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối từng nhắc qua, nhưng quá phổ biến nên tôi đã bỏ qua, nhưng… thứ quan trọng đâu còn là hồ sơ nữa.
‘…Bọn nhỏ đã ở một mình bao lâu rồi?’
Chuyện tệ hơn nữa là—
Đồng trầm giọng.
“…Chín giờ sáng.”
“…Đúng vậy.”
“Đi nhanh thôi. …Hàng rào tôi dựng trong cửa hàng chẳng trụ được lâu nữa đâu.”
“...!?”

