Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 138.1: Nửa Điên Nửa Tỉnh

2025-10-14

1

Ngay từ khi thấy cách bày biện gian hàng, tôi đã đau đầu nghĩ mãi.

Tôi phải cắt bao nhiêu phần cơ thể và bỏ lên vỉ nướng, thì cái truyền thuyết siêu thị này mới chịu tính là ‘thịt nướng’?

Tôi cân nhắc từ cổ tay đến vai.

Nhưng mục tiêu thì ngay từ đầu tôi đã biết sẵn.

“Cánh tay phải của mình.”

Nếu mất một chân, tôi sẽ không thể di chuyển.

Nếu mất tay trái, tôi sẽ không dùng được hình xăm.

Hơn nữa, tôi gần như thuận cả hai tay, nên vẫn xoay xở với một tay được.

Nói cách khác thì kết luận duy nhất là…

“Mình phải hi sinh một phần cánh tay phải.”

Tất nhiên, cắt một cánh tay phải của người lớn, gồm xương, thịt và cơ, với bán kính 10cm bằng một con dao đúng là điên

Hiển nhiên, chuyện ấy không thể nào gọn gàng chỉ với một nhát.

“Có cái cưa điện thì đã đỡ hơn rồi.”

Phập, phập.

Tôi nắm chặt con dao bếp và bắt đầu ‘xuống tay mình’ theo đúng nghĩa đen. Trong khi máu bắn tung tóe, tôi có thể nghe tiếng hai người kia bật khóc nức nở.

Tôi không đau đớn nhờ『Ống Tiêm Niềm Vui』, nhưng cảm giác thì vẫn rõ mồm một…

…Cái cảm giác dây thần kinh ở cánh tay phải đang bị cắt đi.

Mồ hôi lạnh ròng ròng, đầu óc tôi chao đảo giữa cơn sốc và sự sợ hãi.

Rõ ràng tôi đã tiêm『Ống Tiêm Niềm Vui』, vậy mà cơ thể vẫn run rẩy.

‘Mình kháng thuốc rồi sao?’

Hay là ánh nến khiến thuốc suy giảm hiệu quả? Hoặc tất cả chỉ tôi tưởng tượng.

Dù thế nào, sự thật quan trọng là tôi chưa ngất và còn động đậy được.

…Cuối cùng, với một cú dứt khoát…

Phập.

Nhát cuối cùng.

Cánh tay tôi đứt lìa ra.

“…!!”

Xong rồi.

Tôi kẹp chặt cánh tay dưới nách, đồng thời dùng một vật phẩm để cầm máu tạm thời. 

『Dao Hút Máu』

‘Mình không ngờ là mình lại dùng nó để cầm máu.’

Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Không để ý đến lưỡi『Dao Hút Máu』đang rung rẩy, tôi bỏ nó qua một bên và ép vai lên vỉ nướng để bịt miệng vết thương lại.

Nếu còn cảm giác, hẳn tôi đã bất tỉnh ngay lúc đó.

Chỉ đến khi tôi chắc chắn mình không chết vì mất máu, tôi mới cử động tiếp.

“Cái gì– Anh… Aaaah!!”

“Đợi một chút thôi.”

Cạch.

Tôi chặt phần vừa cắt ra làm đôi, tôi phải chỉnh lại cho giống kích cỡ mấy miếng thịt khác trên vỉ. Không chờ hai người kia kịp phản ứng, tôi đặt một nửa số thịt lên lò.

Xèo—

Tiếng thịt nướng hay đúng hơn là tiếng cháy xém vang lên.

Nó đang được nướng, đang cháy đi…

“Giờ nó chỉ là một miếng thịt mà thôi.”

Không còn là của tôi nữa.

Khi thoát khỏi cái siêu thị điên rồ này, tôi sẽ uống 『Dược Thể Phục Hồi』 hạng C của Daydream, mọi thứ sẽ ổn thôi...

Giữ bình tĩnh.

Đổ mồ hôi không ngừng, tôi lỡ đãng nhìn vào cái vỉ sắt.

Sau một khoảng thời gian như dưới địa ngục—

Ding.

Một trong những chiếc bếp trong gian hàng Bán Thịt Của Chính Bạn reo vang, y như bất kỳ chiếc nào khác.

Quầy tính tiền nhỏ bật ra một phong bì trắng, trên đề: 〔Cảm ơn đã tham gia sự kiện〕.

Tôi mở bằng tay còn lại.

Bên trong là phiếu mua hàng, trông như tiền chơi trẻ con.

〔₩50,000〕

Nếu là siêu thị bình thường, phần thưởng khuyến mãi này khá hậu hĩnh, nhưng trong tình cảnh này thì khác.

“Cái… cái gì thế này… Anh–”

“Khoan đã.”

Thêm lần nữa.

Lần này, tôi bảo cậu học sinh đem phần thịt còn lại bỏ lên bếp khác.

“Hức…”

Cậu ta suýt ngã quỵ, nhưng vẫn cắn răng làm. Lòng tôi như bị xé toạc từ bên trong, nhưng tôi không còn lựa chọn khác.

Go Yeongeun phải giữ cây nến, còn sự kiện thì không có giới hạn số lần tham gia.

Chỉ khi tấm phiếu 50,000 won thứ hai xuất hiện, tôi mới cho phép mình ngậm một viên『Kẹo Hoài Niệm』.

“Ha.”

Tôi đã cố nhịn vì sợ làm hỏng kết quả. Nhưng chỉ vừa ngậm『Kẹo Hoài Niệm』, cơ thể tôi lập tức trở về trạng thái ‘khỏe mạnh nhất’ trong đời.

Phép màu của Hoài Niệm.

“…Ổn rồi. Thấy không? Tôi hoàn toàn bình thường lại.”

“Hiic… hhicc…”

Cậu học sinh không dám nhìn cánh tay vừa được tái tạo.

Go Yeongeun mặt tái nhợt, nhưng vẫn giữ nến, không quay lại.

Cô ấy biết tôi có 『Dược Thể Phục Hồi』, nên cố gắng kìm lại.

“…Đặc vụ, anh vừa uống thuốc tái tạo hả?”

“Không. Đây là vật phẩm chỉ khôi phục tạm thời bề ngoài.”

Vai cô giật khẽ.

“Chỉ mất cánh tay phải thôi, nên nếu còn có chuyện khác, chúng ta vẫn chạy được. Đừng lo.”

“…Trong lúc này mà anh còn nói vậy… Thôi, được rồi.”

Tôi thầm cảm ơn sự điềm tĩnh của cô ấy.

Dù sao, tôi cũng đã dùng một trong số ít『Kẹo Hoài Niệm』còn lại, thứ tôi để dành cho trường hợp xấu nhất. Và sau ba ngày thiếu ăn thiếu ngủ, tôi cuối cùng đã hồi phục tạm thời.

Nhưng tình trạng bây giờ thì…

“...”

“Quao.”

Điên thật.

Khi đầu óc vừa tỉnh táo đôi chút, tôi mới bắt đầu nhận ra sự kinh khủng của mình. Ba ngày qua tôi đã làm việc như kẻ mất trí và chỉ vào lúc này, tôi mới thấy rõ.

“Từ ngày thứ hai, mình đã không còn nghĩ tỉnh táo nữa…”

Tôi từng tưởng rằng mình đã ‘lục soát khắp siêu thị’ trong khi để cậu học sinh ở khu ăn uống tầng hai, rồi đi tìm Đặc vụ Đồng. Nhưng thực tế thì không thể nào.

“Nếu mình có thể rà soát trong vài giờ, tức là anh ta vốn dĩ không có chỗ nào ẩn giấu ngay từ đầu.”

Đây không phải cửa hàng tiện lợi nhỏ, mà là siêu thị chuỗi khổng lồ. Ý nghĩ ‘đã kiểm tra toàn bộ’ là bất khả thi, nhất là khi tầng ba lặp lại vô tận.

“Phán đoán của mình lúc đó sai hoàn toàn.”

Không chỉ cậu học sinh hoảng loạn, mà tôi cũng đã nửa tỉnh nửa điên suốt ba ngày qua.