“Đm.”
Tôi chớp mắt, một luồng choáng lạnh buốt lan ra trong cái đầu thiếu ngủ…
“C-Chúng ta tiêu rồi sao?”
“...”
“K-Không… không đâu, không thể nào…”
“Ổn thôi. Vẫn còn cách khác…”
Tôi quay đầu nhìn lại.
Thằng học sinh cấp ba đang lúng túng nghịch thứ gì đó.
Một tờ hóa đơn. Hoặc nói đúng hơn là tờ rơi của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên được ngụy trang. Chắc hẳn đây chính là tờ giấy mà cậu bé tìm được khi gọi cầu cứu.
‘Thằng nhóc định… làm gì?’
Có phải nó muốn tìm lời khuyên không?
Nhưng thay vì đọc, nó lại đang gỡ thứ gì đó ra khỏi tờ giấy. Rồi nó định bỏ thẳng vào miệng…
“…!!”
Tôi vỗ mạnh vào tay thằng nhóc…
“Á!”
Tôi bẻ ngón tay nó ra và giật lấy thứ bên trong. Nó vùng vẫy nhưng tôi phớt lờ.
“Đừng—!”
…Một viên thuốc màu trắng, hình con nhộng.
‘Mình biết thứ này…’
Cục từng kèm những viên thuốc này trong tờ hướng dẫn của các chuyện ma cấp cao…
Thuốc trợ tử.
--------------------------------------------
〔Nếu nỗi đau trở nên không thể chịu nổi, xin hãy uống viên nang đi kèm.〕
〔Chúng tôi đảm bảo cho bạn một cái kết êm ái.〕
--------------------------------------------
Điều tôi sợ nhất đã thành sự thật.
‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!’
Thì ra, đây là thứ nằm trong tờ rơi mà cậu bé nhặt được.
“X-Xin lỗi.”
Thằng nhóc khóc lên trong khi nói.
“Em… em không chịu nổi nữa. Em không muốn bị xay nát thêm lần nào nữa. Em sợ quá, chóng mặt quá, em không thể… em thà chết cho êm còn hơn…”
Nghe thằng nhóc nói mà tôi cảm thấy nghẹt thở.
“Xin lỗi. Em ích kỷ quá phải không, khi mỗi em được yên nghỉ? Nếu… nếu nửa viên cũng đủ chết thì chúng ta có thể chia ra–?”
“Không.”
Tôi nghiến răng trước cơn lảm nhảm hoảng loạn của cậu bé, rồi gượng cười trấn an và vỗ nhẹ cánh tay nó.
“Ổn thôi. Chúng ta sẽ có cách thoát.”
“Nh-Nhưng là sao?! Chúng ta đã kẹt ở đây ba ngày rồi, không ăn, không ngủ, không làm được gì cả…”
“Chúng ta làm được.”
Tôi siết chặt vai thằng nhóc.
“Tới giờ chúng ta cứ tin siêu thị sẽ sớm mở lại, nên mới cố thủ an toàn. Nhưng nếu không mở thì vẫn còn cách khác.”
“Th-Thật chứ?”
“Ừ.”
Đúng là có.
…Chỉ cần tôi ra một quyết định.
Bỏ rơi Đặc Vụ Đồng.
Quên đi nỗi lo rằng anh ta sẽ không thoát được vì đang tìm chúng tôi, quên áp lực phải xác nhận nhau còn sống, quên cả hy vọng được anh ta cứu.
Quăng hết đi.
Dù sao thì hồ sơ cũng ghi rõ Đặc Vụ Đồng vẫn tự thoát ra được.
…Chỉ có điều, anh ta thất bại trong việc cứu dân thường.
‘Viễn cảnh anh ta còn cứu được dân thường đi theo mình… chỉ là mơ tưởng.’
Tỉnh lại thôi.
Tôi quyết tâm làm hết những gì trong khả năng.
‘Nếu cả hai phải chờ đến khi siêu thị mở cửa lại…’
Ưu tiên của tôi thay đổi ngay lập tức. Sau ba ngày bị dằn vặt, tôi đã sẵn sàng kế hoạch tiếp theo.
“Chúng ta sẽ lên trên.”
“Hả…?”
“Đừng uống viên thuốc đó. Ngậm cái này đi, chỉ cần em giữ trong miệng thôi, hiểu không?”
Tôi đưa cho thằng nhóc『Kẹo Hoài Niệm』.
Một món đồ kỳ lạ có thể đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất.
“Qua…!”
Vừa ngậm viên kẹo vào, vẻ mặt thằng nhóc thay đổi hẳn.
“C-Chân em hết đau rồi!”
“Hãy để nó tan từ từ. Nó chỉ có tác dụng khi ngậm trong miệng.”
“Vâng…!”
Nó đứng phắt dậy, mặt mày sáng rỡ. Ngay cả tinh thần cũng như trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất.
Tôi nửa chờ câu bé hỏi sao không đưa từ sớm, nhưng nó mừng rỡ quá nên chẳng nghĩ tới.
“Vậy tầng ba là tầng trên cùng đúng không? Ở đó có lối thoát nào à? Chúng ta có thể thoát ở đó sao? Là giờ chạy trốn hả?”
“Chúng ta lên đó để chuẩn bị cho việc trốn thoát.”
Và còn nữa—
“Tầng ba chưa phải tầng cao nhất.”
“…Hả?”
“Đôi khi em sẽ thấy một cánh cửa dẫn lên tầng phía trên tầng ba.”
Nhưng—
“T-Tờ rơi bảo không được đi lên đó…”
Đúng vậy.
Siêu thị này có ba tầng nổi và một tầng hầm.
--------------------------------------------
〔Nhắc lại: Đừng tin vào bất cứ cửa thoát hiểm nào dẫn đến ‘tầng bốn’. Tầng bốn không tồn tại trong siêu thị này.〕
--------------------------------------------
Tầng bốn của Looky Mart.
Một trò hề mà cũng là ác mộng trong Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.
‘Nó gần là từ khóa đồng nghĩa với từ ‘mất tích’.
Lên tầng bốn.
Trong hồ sơ, hễ ai lên tầng bốn thì sẽ dừng lại ở câu đó và biến mất.
Dù trước đó, cuộc thám hiểm có gay cấn đến mức nào thì cũng vô nghĩa. Cứ như bị thôi miên, họ bước qua cửa tầng bốn và ‘Búp’, người đó biến mất với không lời giải thích.
Càng kinh hoàng hơn là chưa ai từng ghi lại lý do mất tích, hay thực sự có gì ở tầng bốn.
Đó là luật bất thành văn, ngay cả trong hồ sơ chi tiết nhất về một vụ biến mất, đoạn đó cũng luôn bị thiếu.
Tôi nhớ đến một bản ghi đặc biệt.
Vị đặc vụ nhận ra toàn bộ mục tiêu cứu hộ đều đã chết và quyết định thách thức nó.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Looky Mart]: Bản Ghi Âm Đặc Biệt:
(Bắt đầu ghi âm)
Đặc Vụ Choi: Vậy là tôi đang ở tầng ba và vừa tìm thấy một cánh cửa dẫn lên tầng bốn.
Đặc Vụ Choi: Tôi chỉ hé ra một chút thôi. Tôi đâu có điên, đúng chứ? Nhưng mà không thể cứ mặc kệ chỗ này. Chẳng phải đã ghi rõ là gần trăm người biến mất sau khi bước lên đó sao?
(Đặc vụ lảm nhảm, viện cớ cá nhân và để lại vài lời trăn trối.)
Đặc Vụ Choi: Được rồi, tôi mở cửa tầng bốn đây. Và… mở rồi. Ta-daa!
(Tiếng cửa mở, bước chân đi vào, rồi cửa đóng ngay.)
Đặc Vụ Choi: Nhìn thì bình thường, chỉ là lối thoát hiểm cũ… Có cầu thang… Không thấy gì lạ… Cửa thoát vẫn còn.
(Quan sát thêm vài phút, họ không phát hiện dị thường.)
Đặc Vụ Choi: Tuyệt. Giờ tôi leo lên.
(Tiếng bước chân vang vọng. Chắc hẳn là đang leo cầu thang.)
Đặc Vụ Choi: Để xem… Cửa thoát vẫn… Ồ. …Giờ thì biến mất rồi. Không còn cách nào khác ngoài đi tiếp. Lên thôi!
(Bước chân kéo dài 30 giây.)
Đặc Vụ Choi: Hộc… đến rồi. Cửa tầng bốn.
Đặc Vụ Choi: Nhìn ngoài chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là cửa kim loại thôi.
Đặc Vụ Choi: …Được, tôi mở đây.
(Tiếng cửa kim loại bật mở. Đồng thời, nhạc hiệu của Looky Mart vang lên.)
Đặc Vụ Choi: Hả?
(Nhạc hiệu dần to, biến dạng.)
Đặc Vụ Choi: Đ-Đợi đã.
(Một mớ hỗn loạn không thể mô tả. Tiếng gào thét, âm thanh kỳ quái, gió thổi trống rỗng, mưa, bong bóng cọ xát, nổ lốp bốp, 12 âm thanh không xác định, và ■■■ ■■.)
Đặc Vụ Choi: (im lặng)
Đặc Vụ Choi: Chào mừng đến Looky Mart!
========================
Sau đó không có gì đáng chú ý được ghi lại trong 24 giờ. Khi pin cạn, bản ghi kết thúc.
Sau này, máy ghi âm của đặc vụ được tìm thấy trong khu điện tử ở tầng ba Looky Mart.
“...”
Đây là kiểu hồ sơ khiến người ta thề sẽ không bao giờ mở cửa thoát hiểm dẫn lên tầng bốn.
Nhưng.
“Đừng lo. Tới khi tìm được cánh cửa, anh sẽ chỉ cho em biết nên làm gì.”
Đó là điểm đến của chúng tôi.
“…Được.”
Có lẽ nhờ niềm tin đã tích lũy suốt ba ngày, hoặc nhờ tận mắt thấy sức mạnh kỳ bí của 『Kẹo Hoài Niệm』, thằng nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi nhẹ thôi.”

