Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 125.1: Người Bạn Của Braun

2025-10-08

8

Tôi không hề biết.

Rằng từ góc nhìn của một con búp bê nhồi bông nhỏ bằng bàn tay, hậu trường của chương trình lại rộng lớn và áp đảo đến thế nào.

Rằng mọi thứ có thể trở nên khổng lồ một cách bất thường, và áp lực sẽ khủng khiếp ra sao khi không thể chớp mắt hay vùng vẫy.

Đặc biệt là…

Khi người dẫn chương trình rùng rợn, kẻ có cái tivi thay cho đầu, đứng sừng sững trên đầu tôi và để cho cái bóng của hắn bao trùm cả người tôi.

Khi giọng nói của hắn vang lên, nó sống động một cách khủng khiếp.

【Nào, hãy cùng chào đón vị khách mời hôm nay!】

‘~~!’

Những rung chấn lan khắp lớp bông trong người tôi như một trận động đất.

***

Dù tôi ở trong trạng thái nào đi nữa, buổi thoại đàm vẫn tiếp tục.

‘Khách mời…’

Những ánh đèn sân khấu cổ điển chớp tắt khi cánh cửa mở ra.

Một câu chuyện ma quái, cái mà chính tôi từng gợi ý trong buổi họp, còn được Braun gọi là ‘ý tưởng tuyệt vời’ bước lên sân khấu và ngồi xuống.

Không, đúng hơn là nhân viên khuân nó vào và đặt ngay ngắn trên ghế khách mời.

[Bù Nhìn Đỏ Thẫm!]

Cái đầu của nó bị quấn vải, trên đó là khuôn mặt được vẽ nguệch ngoạc bằng bút đỏ. Mắt, mũi, miệng của nó đều là những nét vẽ thô bạo và nguệch ngoạc.

Mưa đã làm nhòe đi những vệt mực, khiến khuôn mặt nó càng thêm kinh dị.

Một con quái vật được đồn là ẩn nấp trong cánh đồng ngô rộng bằng cả một thành phố, dụ dỗ người lạc vào, rồi lần lượt săn mồi đến khi họ biến mất hết trong màn đêm.

Do Bù Nhìn Đỏ là một thực thể bắt nguồn từ truyền thuyết kinh dị của Mỹ, rồi mới được đưa vô「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」. Nó hợp tông chương trình, nên tôi mới đề nghị nó.

Và giờ thì nó ngồi ngay đó.

Tôi có thể cảm nhận cơn buồn nôn trào lên…

Nhưng trong tôi chẳng có gì cả.

Vì tôi chỉ là một con búp bê nhồi bông.

Không miệng, không dạ dày, không nội tạng.

***

【Ngài đã đi một quãng đường dài để đến đây hôm nay. Vậy thì…】

Khi MC tiến lại gần khách mời, áp lực đến từ sự hiện diện của hắn vơi đi đôi chút.

Con bù nhìn, dĩ nhiên, chẳng đáp lại gì. Khuôn mặt bôi bẩn của nó chỉ đờ đẫn nhìn vào khoảng không, nhưng MC vẫn dễ dàng dẫn dắt buổi phỏng vấn.

【Ồ! Tôi nghe rằng vụ việc gần đây liên quan đến một nhóm cướp ngân hàng chạy trốn vào cánh đồng ngô! Thật hồi hộp…】

Một câu chuyện rùng rợn mở ra: Nhóm cướp bỏ chạy cảnh sát và chui vào đồng ngô… rồi gặp bù nhìn đỏ thẫm, câu chuyện kết thúc bi thảm. Sáng hôm sau, ruột gan chúng chỉ còn là phân bón cho ngô và lớp nhồi cho chính bù nhìn.

Một ‘hồ sơ khám phá’ đầy kịch tính và hành động, vừa kinh dị, vừa khôi hài, lại khéo léo tránh cảm giác đạo đức khó chịu quá mức.

“Uầy, ghê thật đấy.”

“Tuyệt quá.”

Khán giả đồng loạt trầm trồ, rồi rùng mình và bật cười cùng một lúc, như thể họ không thể nhịn được cười trước sự kinh hoàng ấy.

Đúng vậy.

Chỉ cần mọi người cùng cười, thì ngay cả điều khủng khiếp nhất cũng trở thành vui vẻ.

Kể cả khi câu chuyện đi xa hơn, càng lúc càng xoáy sâu vào cảnh nạn nhân vô tội bị sát hại, khán giả lại càng phấn khích và cổ vũ cuồng nhiệt.

‘Họ bị ô nhiễm rồi.’

Tôi hiểu ra.

Chỉ cần ngồi xem chương trình, những này vẫn có thể bị ô nhiễm từng chút một.

Và có lẽ, có lẽ thôi… tôi cũng đã nhiễm bẩn càng ngày càng nhiều, trong quãng thời gian làm chương trình này…

***

【Thật là một câu chuyện hấp dẫn! Quý vị nghĩ sao? Hãy dành một tràng pháo tay cho khách mời của chúng ta, người lần đầu tiên bước ra khỏi cánh đồng ngô để gặp công chúng!】

Con bù nhìn đáng sợ ấy vẫn chỉ là một chiếc bao tải được vẽ ngồi yên bất động.

Vậy mà, thoáng chốc, tôi lại thấy ánh mắt nó dường như thực sự đang nhìn khán giả.

【Nào… đến lúc chuyển sang tiết mục tiếp theo rồi… À, đúng rồi! Chúng ta đã giới thiệu góc mới trong tập trước, phải không các vị khán giả?】

〔Kể với Bạn của Braun〕

    Tất Cả Mọi Thứ!〕

Khoan đã.

【Tiếc thay, người bạn của tôi vốn không có lịch xuất hiện hôm nay, nên cậu ấy không đến với hình dạng thường thấy…】

【Nhưng với niềm đam mê bùng cháy, cậu ấy đã trở lại trong diện mạo hoàn toàn mới!】

MC nhấc bổng tôi lên.

Cơ thể búp bê nhỏ xíu lủng lẳng, hai cánh tay vải bị điều khiển để vẫy vẫy, cái đầu gật gù theo bàn tay đeo găng tay trắng của hắn.

“Mọi người thấy chứ? Đây chính là người bạn thân của tôi!”

Khán giả cười ồ lên và vỗ tay, reo hò.

Hắn làm tôi giống như con rối, bắt chước giọng điệu, ngữ điệu của tôi cực kì chính xác.

【‘Ồ, bạn tôi vừa nói gì thế? Aha!’】

【‘Trong 100 giây tới, chúng ta sẽ cùng đặt câu hỏi! Khán giả, hãy trả lời nhé!’】

Cánh tay nhồi bông của tôi vẫy về phía khán giả. Mọi người cười vang.

Tôi khiếp hãi vì thấy bản thân dễ dàng bị cuốn theo không khí ấy đến mức nào.

【Nào, hãy nghe xem người bạn của tôi muốn hỏi điều gì nhé?】

Màn hình tivi cúi xuống như thể đang chờ đợi.

…Tôi không thể nói.

Vì búp bê thì đâu có miệng.

Nhưng…

‘Tôi có thể nghĩ.’

Và ý nghĩ của tôi sẽ được truyền đạt một cách rõ ràng.

Giống như khi tôi nghe thấy giọng nói của『Người Bạn Tốt』.

Vậy nên…

Tôi nghĩ.

‘Tôi muốn dừng lại.’

【…Aha! Bạn tôi hơi hồi hộp một chút.】

‘Tôi muốn dừng lại.’

【Ồ, thật dễ thương! Một câu trả lời tuyệt vời. Các vị thấy thế không?】

‘Tôi muốn dừng lại.’

【Dĩ nhiên rồi, Braun!】

Tôi không ngừng phản kháng trong suy nghĩ.

Nhưng MC như chẳng hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn tiếp tục màn múa rối, điều khiển con búp bê như thể tôi đang hào hứng đáp lại.

Và thế là 100 giây trôi qua.

【Hahaha! Cảm ơn! Đây chính là chuyên mục ‘Người bạn của Braun’!】

【Giờ thì, đến lúc chào đón khách mời tiếp theo rồi, nhưng trước tiên… chúng ta sẽ quay lại sau ít phút quảng cáo!】

Máy quay dừng lại.

Đèn sân khấu tắt ngúm.

...

...

【Làm gián đoạn chương trình trực tiếp à.】

Toàn thân tôi cứng đờ.

Cái bóng khổng lồ với chiếc đầu tivi cúi xuống, thì thầm.

【Không thể chấp nhận được. Anh Soleum, đầu óc anh giờ đầy rơm rạ như bù nhìn rồi sao? Anh thật sự định phá hỏng buổi phát sóng của tôi à?!】

Một bàn tay găng trắng ép mạnh lên đầu tôi.

Cả cái đầu và cơ thể tôi đều bị nghiền nát dưới sức ép, suy nghĩ thì tan rã thành hư vô.

【Trời ạ… Điều này… không thể tha thứ.】

【Tôi, với tư cách bạn tốt của anh, luôn hết lòng hỗ trợ công việc của anh. Vậy mà! Anh Hoẵng, anh lại muốn phá hỏng chương trình này, đây chính nơi làm việc của anh đó! Thật không thể chấp nhận…】

‘Có điều, tôi cũng có cái không thể chấp nhận.’

【…】

‘Khán giả. Họ đã mất tích. Họ đã chết.’

Dù tầm nhìn mờ đi vì sức ép của bàn tay, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ.

‘Sau khi chương trình kết thúc, ngài gửi thư cảm ơn cho họ, trong đó có hướng dẫn cách gặp khách mời.’

‘Ngài làm vậy để rồi những vị khách quay lại cùng những câu chuyện ghê rợn hơn, vì thế chương trình mới hấp dẫn hơn. Có phải không?’

【Ai nói với anh điều đó?】

【Không, chuyện đó không quan trọng. Người bạn của tôi, hình như có chút hiểu lầm rồi…】

Sức ép trên đầu tôi dịu đi.

Thay vào đó, đôi bàn tay găng trắng vuốt phẳng lớp bông, nắn tôi trở lại hình dạng cũ.

【Anh Hoẵng, chương trình của tôi chưa từng ép buộc ai.】

【Nếu ai đó xem phim kinh dị rồi được truyền cảm hứng đi giết người, thì đó là lỗi của bộ phim sao?】

Màn hình tivi hiện lên biểu tượng khuôn mặt đang khóc.

【Vì sao chương trình của tôi phải ưu tiên bất cứ thứ gì khác ngoài niềm vui, sự hồi hộp và phấn khích?】

‘Tôi không muốn thuyết phục ngài.’

Tôi nghĩ.

‘Vậy nên ngài cũng đừng cố thuyết phục tôi.’

Và rồi–

‘Tôi không muốn sáng tạo, không muốn tham gia, không muốn dính dáng gì đến một buổi đàm thoại giết người và thiêu xác họ.’

...

...

【Ồ.】

Bàn tay rời khỏi đầu tôi.

Và sau đó–

【Tôi hiểu rồi.】

【Trong trường hợp đó… từ giờ anh sẽ chỉ được xem như một nhân viên hậu trường hèn mọn mà thôi.】

Cơ thể tôi như đóng băng.

Nhưng tôi đâu có máu.

Thế nên tôi vẫn nghĩ tiếp,‘ Ngài không có quyền. Tôi chưa bao giờ ký hợp đồng lao động.’

Chính xác là như thế.

Mọi thứ đến giờ chỉ là thỏa thuận miệng.

Bản hợp đồng vốn được hẹn sẽ ký vào ‘một ngày nào đó’.

‘Và chính ngài đã từng nói.’

‘Rằng nếu tôi không thấy vui, ngài sẽ để tôi đi.’

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi cũ kỹ đen ngòm bằng đôi mắt trống rỗng chẳng thể chớp.

‘Vậy thì hãy để tôi đi. Tôi sợ hãi và không hề thấy vui chút nào.’