“...Hãy bảo họ là tôi đang chạy việc vặt và sẽ quay lại ngay.”
– Tôi đang chạy việc vặt, sẽ quay lại ngay. –
Đám nhân viên không mặt không hỏi thêm.
Thay vào đó…
Chúng biến mất sau góc hành lang, rồi quay lại với một nhân viên khác.
“...”
Ực.
Nếu tôi có thân thể vào lúc này, chắc chắn tôi đã nuốt nước bọt một cái ‘ực’ rồi.
‘Chết tiệt.’
Chỉ cần để lộ sơ hở, tin tức sẽ truyền đến tai vị MC ngay lập tức. Và khi đó…
Tôi sẽ lại phải ‘vui vẻ’ dẫn chương trình một lần nữa.
Tất cả nghi ngờ của tôi sẽ bị xóa sạch sẽ, trước cái lý lẽ ‘thuyết phục’ và giọng điệu ‘tử tế’ của hắn.
‘...’
Nhân viên mới đưa tay ra hiệu.
“Họ… họ nói có thể làm việc vặt thay em.”
– Không cần đâu. –
Cài lùm mía, Đội trưởng!!
“X-xin nói giúp em muốn tự làm thì hơn. Việc này không lớn, em muốn hoàn thành lặng lẽ như một nhân viên mới.”
– X-xin nói giúp là tôi muốn tự làm thì hơn. –
“...”
Không, cái đó…
– Việc này không lớn, tôi muốn hoàn thành lặng lẽ như một nhân viên mới. –
May thay, nhân viên kia chấp nhận lý do ấy và bỏ đi.
Có vẻ bọn họ cũng chẳng còn thì giờ khi buổi phát sóng trực tiếp đang cận kề.
‘Phù…’
– Tiếp tục tìm kiếm. –
‘Cảm giác y như mình đang lái rô - bốt vậy.’
Một con rô - bốt mạnh và nhanh gấp mười lần tôi.
Đè nén cơn căng thẳng, tôi tiếp tục dõi theo tầm nhìn của Lee Jaheon khi anh ấy tìm kiếm.
Có vài phen hú vía, nhưng chúng tôi thoát hiểm được.
Và chẳng bao lâu sau…
– Thấy rồi. –
“…!”
Cạch.
Cánh cửa trong tầm nhìn của tôi bật mở.
***
〔Khu Vực Khách Mời〕
Thứ hiển thị trước tầm nhìn như CCTV của tôi là một hành lang tối mờ và mang phong cách cổ điển.
Hai bên là hàng loạt cửa phòng, mỗi cửa còn giữ nguyên bảng tên của những khách mời từng xuất hiện trong tháng qua, không có cái nào bị thay thế cả…
Như thể mỗi vị khách mới lại có một căn phòng mới hoàn toàn.
“...”
…Một cảm giác kỳ dị và khó chịu, cái giác mà suốt tháng nay tôi chưa hề nhận ra, đang bò rần rần lên tận da thịt…
Tôi nuốt nước bọt.
“Làm ơn tìm cánh cửa ghi Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc.”
Khung nhìn xoay liên hồi và chẳng mấy chốc, chúng tôi đã thấy nó.
Ngọn đèn trên cửa phòng chờ khách mời hôm nay vẫn sáng rõ, nhưng tôi phớt lờ, thay vào đó, chúng tôi tiến đến cánh cửa bên cạnh.
Một cửa phòng với ngọn đèn mờ nhấp nháy. Đó là phòng chờ của khách mời của ngày hôm qua.
〔Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc〕
Cạch.
…Phòng chờ tối om vẫn chưa được dọn, mọi đồ đạc đều thu nhỏ vừa vặn cho một con búp bê vải.
Dấu vết của con gấu bông vẫn còn vương lại.
…Cùng với tàn dư của ‘quá trình làm ra’ nó.
“...”
Tôi cố tránh không nhìn vào mấy mảnh cơ thể vương vãi và da thịt vụn.
May là bây giờ Đội trưởng Lee Jaheon đang điều khiển cơ thể tôi, nên tránh tập trung vào mấy thứ ấy cũng không quá khó.
Anh ấy lướt mắt quanh phòng thật nhanh, cuối cùng, tôi cũng thấy một thứ.
– Cửa nhà búp bê. –
Trên tường có một cánh cửa nhỏ sặc sỡ, cao chưa tới ngang hông, trông y như đồ chơi trẻ con.
“Đi qua đó thôi.”
Két.
…Từ góc nhìn của tôi, bàn tay đưa ra mở cánh cửa bé tí, rồi chui vào và bò trong bóng tối.
Một vệt sáng lờ mờ dần hiện ra phía trước.
Vài giây sau.
“…!”
Khung hình chợt bừng sáng.
Một hành lang hiện đại hiện ra.
Khác hẳn phong cách cổ điển tao nhã của trường quay Braun, nơi này mang thiết kế đương đại với tường bê tông và mặt sơn trơn láng.
Từ xa, tiếng người vọng lại chỗ tôi đang đứng…
【Và bây giờ! Xin giới thiệu sản phẩm nổi bật hôm nay! Một món kỳ diệu biến tóc bạn thành những con rắn sống động…!】
Giọng lố bịch của một người bán hàng đang quảng cáo các sản phẩm kỳ lạ.
[Buổi Mua Sắm Hoang Tưởng Tại Gia]!
‘Quả nhiên.’
Do chương trình được nhà sáng tạo của Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc tài trợ, tôi đoán lối đi này sẽ thông tới đây.
‘Tốt rồi.’
Tôi thở phào.
Từng có lần tôi thoát ra khỏi một câu chuyện ma, bằng cách chui sang câu chuyện khác ở Khu Hẻm Tử Thần.
‘Vì vẫn là trong trường quay, nên Braun chắc sẽ mất chút thời gian mới phát hiện tôi biến mất.’
Vả lại, buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu, hắn cũng chẳng dư thời gian để đuổi theo.
Biết đâu ở đây tôi còn tìm được thứ gì hữu ích để cắt đứt dấu vết Braun bám theo.
‘Với sức mạnh của Đội trưởng Lee Jaheon, nơi này chẳng có gì nguy hiểm đâu.’
Tôi sẵn sàng cược vào điều đó.
Khung nhìn dịch chuyển khi hắn bước vào hành lang sáng trưng.
Tôi kìm nén sự phấn khích, nói:
“Đội trưởng, trước tiên mình tìm thử cái gì đó kín đáo nhưng hữu ích-”
【Ấy chà.】
T
Ú
M
Tôi bị nhấc bổng lên không.
Ai đó đang tóm lấy tôi.
【Có vẻ anh đi lạc rồi, bạn ạ! Tôi không nghĩ là anh định rời khỏi trường quay đâu. Hành lang chỗ này dễ gây nhầm lẫn lắm phải không?】
Một chiếc TV khổng lồ, cực kỳ khổng lồ, lơ lửng ngay trước mặt tôi, trên đó hiện biểu tượng mặt cười thân thiện.
【Buổi phát sóng trực tiếp sắp đến rồi, nên tôi phải gọi anh quay lại thôi. Nào, nghỉ ngơi thoải mái chút nhé. Thế sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy!】
Bên dưới, một bàn tay đeo găng khổng lồ đang nắm gáy tôi, rồi nhẹ nhàng đỡ cả lưng và chân, cẩn thận đặt tôi xuống mặt bàn gỗ sẫm màu.
【Ôi, tôi từng trải qua một thân thể như thế này rồi, nên có thể đảm bảo… Nhìn thấy nó lần nữa đúng là hoài niệm.】
【Người bạn thân mến của tôi, 『Người Bạn Tốt』.】
Tôi lại có thân thể.
Nhưng không thể cử động.
Ánh đèn lấp lánh của [Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya của Braun] bùng sáng trước mắt tôi, từ sân khấu cho đến ghế khán giả, và…
Tất cả mọi thứ đều khổng lồ.
Chiếc màn hình TV màu đen phản chiếu lại hình ảnh của tôi.
【Nào nào… Hãy ngồi yên thoải mái và tận hưởng buổi đàm thoại đi. Chương trình sắp bắt đầu rồi!】
Tôi…
Tôi đã biến thành một con búp bê vải.
--------------------------------
Hôm nay up chương tới đây thôi.

