Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 123.2: Chúng Tôi Có Thể Giúp!

2025-10-07

1

“...”

【Hãy nghĩ mà xem! Nó sẽ tiết kiệm thời gian, giải thoát anh khỏi mấy gánh nặng không cần thiết…】

“Đợi đã.”

【‘Đợi đã’? À ha, có điều gì khiến anh bận tâm sao?】

“Những hình xăm này đã giúp ích cho tôi rất nhiều.”

【Haha! Thôi nào, anh bạn!】

【Đó là hồi anh còn khổ sở trong cái công việc chán ngắt, lương rẻ mạt kia thôi!】

【Nhưng bây giờ, anh đã là thành viên của một chương trình đàm thoại lộng lẫy thế này rồi! Đi đâu cũng được đãi ngộ, thậm chí còn có thể được kem sundae miễn phí ở quán sang. Nào nào, xóa sạch mấy dòng chữ lem nhem này đi thôi.】

Hmm.

“Tôi vẫn nghĩ… những hình xăm này còn dùng được nhiều trò vui đấy.”

Đặc biệt là cái hình xăm kho chứa đồ.

‘Cũng có thể dùng tạo mấy màn ảo thuật cho khán giả trầm trồ.’

Như rút đạo cụ từ cánh tay ra như phép thuật, bất ngờ cho khán giả.

Kể cả khi không lên sân khấu, nó cũng tiện lợi khi hỗ trợ dàn dựng, chuyển đạo cụ hay đèn.

“Tại sao tôi phải bỏ đi thứ vẫn có ích? Thành thật mà nói, tôi không hiểu.”

【Hmmm.】

Braun đan tay lại.

【Ra vậy, anh Soleum. Sau khi ăn no và lấy lại sức, anh mới dần bộc lộ bản chất thật… Rất tốt!】

【Vậy thì, tôi sẽ tìm giải pháp thay thế. Một thứ có tác dụng tương tự.】

【Đến cả trò ảo thuật anh cũng muốn thử rồi cơ đấy! Thật cảm động! Haha!】

Màn hình TV của Braun hiện emoticon đang lau nước mắt.

【Vậy thì, tận hưởng kì nghỉ của anh nhé, bạn thân à!】

“Ừ. Cảm ơn.”

Braun tiễn đoàn phục vụ dọn dẹp kỹ càng căn phòng, rồi mới chào tôi và rời đi.

“Phù.”

Tôi thả mình xuống sofa.

Vì tôi không phải tham gia buổi ghi hình tiếp theo, mà việc đặt lịch khách mời và họp sản xuất tuần này cũng xong cả rồi, nên tôi dư ra thời gian rảnh.

‘Tiện thể sắp xếp lại đồ luôn vậy.’

Nếu lỡ hình xăm bị xóa, thì sắp xếp lại kho đồ cũng tốt.

Với lại, tôi vừa nhận ra mất hết đồ từ Công ty Daydream, nên cũng cần kiểm kê xem còn gì.

Cạch.

Tôi thò tay vào hình xăm kho chứa, lôi từng món ra bàn.

‘Phần lớn vẫn nguyên vẹn.’

Ngọai trừ mấy món đồ của công ty bị biến mất, cả cái『Bồn Tắm Máu』cũng không còn… À, tôi để quên nó trong nhà vệ sinh trên tàu rồi. Thế là toi.

Nhưng những thiết bị đặc biệt công ty phát vẫn còn đầy đủ.

Có cả vài thứ quà tặng tôi từng nhận.

“Ồ.”

Tôi lấy ra một cái cúc áo nhỏ màu đen.

…Cái nút liên lạc của Đội phó Eun Haje.

‘Có phải đây là cái nút mà Đội trưởng Lee Jaheon từng nhắc không?’

Có vẻ như là một lời mời giữ liên lạc.

‘Cũng chu đáo đấy.’

Khi nào được nghỉ thì tôi sẽ thử nó vậy. Mỉm cười, tôi bỏ nó vào túi.

Lương khô khẩn cấp,『Ống Tiêm Niềm Vui』,『Dao Hút Máu』,『Giấy Gói』, cuốn『Luật Của Người Chết』và…

Cái nút đỏ.

『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』, thứ đáng giá ₩66,666,666

‘Không lẽ là cái này?’

Cái nút này chỉ để dùng trong tình huống sống còn.

Chẳng có lý gì mà bấm chỉ vì giờ tôi đang yên ổn.

Tôi lơ đãng đặt nó lên bàn.

‘Sắp xong rồi.’

Kho chứa chẳng còn gì mấy… Ồ, còn một thứ.

Một túi giấy in hình linh vật công viên giải trí.

Bên trong… là một cái churro hình rồng.

『Bánh Churro Soda Xanh』

Quào.

‘Tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình có nó từ bao giờ.’

Có phải lần đó tôi bán một cái cho nhân viên Cục Quản lý Thảm họa, mà vẫn giữ lại phần dư?

Dù sao thì, nhờ tôi để bánh trong hình xăm kho chứa, nên nó không bị hỏng.

Tôi định đặt nó lên bàn thì bất giác thấy có gì đó lạ, nên soi kỹ hơn.

Dòng chữ từng mờ giờ hiện rõ.

〔Hương Vị Của Hạnh Phúc〕

〔Đồ Ăn Vặt Lành Mạnh Cho Trẻ Nhỏ〕

Một món ăn vặt tốt cho sức khỏe à.

‘…Có ăn được không nhỉ?’

Braun cũng cho phép tôi ăn kẹo mà.

Còn bảo tôi phải ăn uống đàng hoàng nữa!

‘Nếu hình xăm bị xóa thì nó sẽ hỏng mất. Vậy khi ăn được thì ăn luôn đi.’

Không thì uổng lắm.

‘Được rồi.’

Tôi cắn một miếng churro.

Vỏ bánh giòn tan và vỡ ra như đồ một món ăn vặt rẻ tiền, nhưng lại tan chảy trong miệng tôi và rất dễ nuốt.

Và rồi.

Và rồi–

“~~!!”

Một thứ gì đó trào ngược lên cổ họng tôi.

Ào, ào, ào!

Một thứ nước màu xanh đậm phun ra từ miệng tôi.

Mùi mằn mặn của nước biển lan khắp phòng.

“…!! ~!!”

Nó tuôn ra không kiểm soát, ngập cả căn phòng chờ của chương trình.

Tôi- tôi không thở được!

Tôi không thở được!!

‘Cái quái gì–’

Đây mà là đồ ăn lành mạnh à, đồ–!! Không, không chửi thề! Nhưng tôi phải làm sao bây giờ–

Không. Oxy cạn kiệt. Ý thức dần mờ. Tôi sắp c-hết–

‘Thứ đó.’

『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』

Tôi dồn chút sức cuối cùng để đập tay lên bàn.

Ngón tay tôi quờ quạng giữa đống đồ cho đến khi—

– Chạm vào cái nút đỏ.

“~!!”

Tôi đập mạnh lòng bàn tay xuống.

Nước tràn cả mắt, mũi, tai.

‘A-Ai đó, cứu–’

Và…

⦏BEEEEEEP!⦐

Một tiếng còi chói tai nổ tung trong đầu tôi.

⦏CUỘC GỌI KHẨN CẤP ĐÃ ĐƯỢC XÁC NHẬN⦐

Ý thức tôi bị kéo đi.

***

– Giám sát viên Kim Soleum. –

“...”

– Giám sát viên Kim Soleum. –

HA—!!

Cái quái gì vậy!!!

Tôi bật dậy…

Hoặc ít nhất là tôi nghĩ như thế.

Trong mắt tôi, cả thế giới tối đen.

...

Không gì cả. Tôi không thể thấy, không thể nghe, không thể chạm, không thể ngửi. Chẳng có gì. Không có gì hết...

– Cậu tỉnh rồi à? –

“…!!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi.

Cái này là…

“…Đội trưởng Lee Jaheon?”

– Phải. –

Ngay khoảnh khắc đó…

ĐÙNG!!

Cả thế giới rung chuyển.

‘C-Cái gì thế này?!’

– Xin hãy chờ một chút. —

Vài giây sau…

Đột nhiên, tầm nhìn của tôi quay lại.

Tôi thấy phòng chờ của mình bị chôn vùi một nửa trong nước.

Cảnh tượng y như lúc tôi mất ý thức.

Nhưng tôi không nhìn trực tiếp.

Mà như đang xem qua mắt ai đó khác.

Như đang coi một thước phim CCTV lơ lửng ngay trước mắt...

“...!”

Khung cảnh xoay chuyển để quan sát xung quanh.

Góc nhìn thay đổi như đang kiểm tra tay chân.

Những hình xăm trên cổ tay tôi lướt qua.

…Đó là cơ thể tôi.

Có ai đó đang điều khiển cơ thể tôi!

– Bắt đầu di chuyển. –

Và tầm nhìn của tôi bắt đầu tiến lên phía trước.

Hả. Hả–?!

‘Khoan, đừng bảo là–’

“Đ-Đợi đã. Đội trưởng, anh đang điều khiển cơ thể em à?”

– Đúng. –

Tôi nuốt nước bọt.

“…Là do cái nút『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』được kích hoạt sao?”

– Đúng. –

“...”

Đợi đã.

Khoan cái đã!!!

Cái nút『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』mua từ Cửa hàng Ngoài Hành Tinh lại gọi tới Đội trưởng Lee Jaheon á?!

“Đội trưởng.”

Tôi lại nuốt nước bọt.

“…Anh… có phải là người ngoài hành tinh của Cửa hàng Vũ trụ không?”

– ? Đúng. –

ÔIVÃICẢCHƯỞNG!!!!