Ngay trước khi chương trình trực tiếp bắt đầu, hậu trường rộn ràng náo nhiệt.
Những nhân viên câm lặng di chuyển nhịp nhàng, xử lý mọi tình huống theo đúng thời gian.
“Phù…”
Tôi hít sâu một hơi.
Đến giờ, tôi đã có thể hiểu được rõ hơn những ‘nét mặt’ vô hình của họ.
Những lời thì thầm không tiếng của đội ngũ không mặt gồm:
– Thêm ánh sáng ở đèn số 5.
– Giày của MC cần thay gấp.
– Kiểm tra lại đệm ngồi cho khách mời.
Ai cũng tận tụy trong phần việc của mình, tất cả cùng hướng đến một chương trình hoàn hảo. Và vì MC chưa bao giờ quên đích thân ghi nhận công sức của từng người, nên bầu không khí luôn sôi động.
Thật lòng mà nói, đây đúng là một môi trường làm việc tuyệt vời.
Ban đầu, chuyện đồng nghiệp ai cũng ‘không có mặt’ từng khiến tôi nổi da gà, nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình đã hoàn toàn thích nghi rồi!
“Con người đúng là loài dễ thích nghi nhì?”
Dù bao lần bước vào các câu chuyện ma, tôi chẳng bao giờ quen được, vậy mà… có lẽ Braun nói đúng. Đây chỉ là chuyện hợp hay không hợp môi trường mà thôi.
“Ổn rồi.”
Theo thói quen, tôi chạm nhẹ vào chiếc nhẫn bạc trên tay trước khi bước ra sân khấu.
“…Ha.”
Hôm nay là ngày…
… Ngày tôi lần đầu tiên sẽ xuất hiện trên sóng Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya Của Braun.
【Anh Soleum!】
Người dẫn chương trình, đã chỉnh tề đâu vào đấy, tiến lại gần tôi.
【Bộ đồ này hợp với anh lắm. Rất tuyệt… ồ, khoan nào! Trang điểm, che thêm chút cái hình xăm này đi.】
MC tỉ mỉ kiểm tra cả hình xăm lấp ló ở ống tay áo của tôi.
Chỉ trong chớp mắt, nó biến mất không còn dấu vết.
Và chẳng bao lâu, tôi đã yên vị ở ghế dành riêng cho mình, vừa kịp giờ chương trình trực tiếp bắt đầu.
【Rất tốt. Rất tuyệt… Nào, anh Soleum, chỉ còn ít giây nữa máy quay sẽ lên sóng.】
“Ừ.”
【Khán giả sẽ ngồi ngay trước mặt anh, hãy tập trung vào việc mang lại niềm vui cho họ. Giờ thì bắt đầu nào…】
Trên chiếc máy nhắc chữ kiểu retro hiện lên con số đếm ngược.
〔3〕
〔4〕
〔5〕
〔6〕
【Chào buổi tối! Niềm vui của đêm nay, gương mặt mới mẻ mà ngày nào bạn cũng mong chờ, và… người dẫn chương trình thân thiện của các bạn đây!】
〔Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya của Braun〕
Đèn sân khấu lóe sáng, ban nhạc lên nhạc dạo–
Chương trình trực tiếp chính thức bắt đầu.
“Hả?”
“Ể?”
“Cái… cái quái gì thế này?”
Ghế khán giả bỗng chốc chật kín.
Người này nối người kia bất ngờ được vật chất hóa tại chỗ ngồi, với nét mặt hoang mang, choáng ngợp trong ánh sáng lóa mắt của trường quay.
“Tại sao mình lại mặc đồ này?”
Ai nấy đều trong trang phục công sở, đúng như chủ đề tập đặc biệt hôm nay: Nhân viên văn phòng.
【Chào mừng những người làm việc chăm chỉ! Đêm nay, chúng tôi có một Chương trình đàm thoại rùng rợn, hấp dẫn, khiến bạn rùng mình nhưng vẫn giải trí cực độ. Bảo đảm xua tan mọi mệt mỏi sau một ngày dài!】
Bốp, bốp, bốp…
Braun tự vỗ tay, rồi trên màn hình TV của hắn hiện lên một biểu tượng mặt cười méo xệch, có chút buồn bã.
【…Không ai vỗ tay à? Một tiếng cũng không sao?】
Bốp! Bốpbốpbốpbốpbốpbốp!!
Các khán giả bối rối vội vàng vỗ tay theo.
“Cái gì thế này…”
“Ờ thì… thôi kệ, MC có duyên, cứ theo đi.”
Ngay cạnh tôi, hai nhân viên văn phòng (có vẻ quen biết nhau) thì thầm, rồi cũng hùa theo.
MC từ tốn dẫn dắt, dần dần khuấy động bầu không khí lên.
Tuy bầu không khí có chút rờn rợn, nhưng rốt cuộc, chủ đề lại quá thú vị, còn câu chuyện thì vừa kinh hoàng, vừa hấp dẫn.
“À.”
Khi căng thẳng tan đi, khán giả bắt đầu dễ dàng chấp nhận tình huống tựa như thật, nhưng có cái gì đó sai sai này.
Giống như xem ảo thuật hay một bộ phim khoa học viễn tưởng, cảm giác quen với ‘nội dung hư cấu’ đã làm mờ ranh giới giữa thực và diễn.
Và rồi—
【Khách mời tối nay là… Ồ, đây rồi, bạn ấy đang bước ra!】
Những bóng đèn hình ngôi sao lóe sáng khi cánh cửa lộng lẫy mở tung.
Khách mời tôi chọn…
…lọ mọ bước vào.
Một con gấu bông rách rưới.
Mắt nút lệch lạc, đường may nham nhở, nhưng nó lại… khá dễ thương.
【Có đáng yêu không nào? Xin giới thiệu… Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc!】
Khi chú gấu nhỏ ngồi xuống ghế sofa, khiến cả khán phòng xôn xao.
“Cái quái gì thế kia?”
“Khoan, dễ thương phết.”
“Nó… nó đang cử động? Đây là đâu? Mình có đang mơ không? Chương trình tán gẫu kiểu gì… À đúng rồi, mình đăng ký vé khán giả mà!”
Tiếng thì thầm lộn xộn nhanh chóng gom lại thành một phản ứng duy nhất:
Sự tò mò xen lẫn say mê trước màn diễn siêu thực.
【Tiết mục này được tài trợ bởi [Buổi Mua Sắm Hoang Tưởng Tại Gia]! A, đúng vậy, đây là món sưu tầm mang tính huyền thoại, phiên bản giới hạn từ năm 1999 và đã ngưng sản xuất vào hiện tại.】
【Đối với ai ôm giữ nó cho đến chết, nó sẽ ban tặng một giấc ngủ bình yên khi cuộc đời người đó kết thúc. Nhưng với ai lại vứt bỏ nó thì sao? Nửa đêm, nó sẽ mò đến, biến họ thành một con búp bê giống hệt mình!】
Braun tiến lên và đưa micro trước mặt gấu bông.
【Bạn cảm thấy thế nào? …Ồ, ra vậy. Em xúc động đến mức chỉ muốn đến mộ người chủ đầu tiên để khóc cho thỏa lòng.】
“Hahahaha!”
Phản ứng rất tốt.
Tôi thấy nhẹ cả người.
Dễ thương, thân thiện, nhưng lại lẩn khuất sự rùng rợn. Cái ý tưởng ‘vật vô tri bỗng có ý thức và đi trả thù’ chưa bao giờ hết hot.
Cũng như khi tôi từng… Thôi, không nhắc đến nữa.
“Dù sao, nếu khán giả hứng thú thì người xem truyền hình cũng sẽ thích thôi.”
Đúng là yên tâm thật.
Vì khán giả truyền hình không phải ai cũng là ‘người’, nên chương trình được thiết kế để họ thưởng thức cả phản ứng của khán giả trực tiếp, giống như bạn xem một video phản ứng vậy.
Thú vị thật.
Một câu chuyện luôn tuyệt vời nhất khi được thưởng thức từ vị trí an toàn.
【Giờ thì, hãy nghe khách mời của chúng ta chia sẻ câu chuyện và tin tức gần đây nào!】
Chương trình diễn ra trôi chảy.
Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc kể lại mọi chuyện, qua lời MC, một cuộc chia tay đẫm nước mắt với người chủ hiền lành được truyền tải… rồi nối tiếp là câu chuyện báo thù rợn người nhưng thỏa mãn vô cùng.
Tiết mục được hỗ trợ bằng đạo cụ, ảnh chụp, hình minh họa… Tất cả cùng đẩy cao sự nhập tâm của khán giả.
Và cuối cùng và đỉnh điểm.
【Ồ, kẻ đã dí điếu thuốc cháy vào em, đã đánh đập đứa trẻ chơi cùng em… thật ra đang ngồi ngay dưới khán đài này!】
【Người đó chính là… ĐÂY!】
BÙM!
Một luồng đèn rọi thẳng vào một khán giả.
【Mời lên sân khấu… Haha! Hãy cùng chào đón khách mời thứ hai của chúng ta!】
Đó chính là chủ nhân trước kia của con gấu bông, kẻ đã vứt bỏ con gấu.
Người đó bị lôi lên sân khấu…
…nơi Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc đích thân biến họ thành một con gấu bông mới.
Tiếng hét xé tai, máu văng tung tóe khắp sàn diễn, nhưng khán giả, vốn đã chìm sâu trong diễn xuất, lại cảm thấy vừa sợ hãi, vừa hả hê.
Một số người hàng ghế đầu (và đã được nhân viên phát sẵn áo mưa) còn vỗ tay tán thưởng.
Cứ như thể họ đang đọc một câu chuyện kinh dị gay cấn vậy.

