Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 121.3: Công Việc Viên Mãn

2025-10-07

2

【Qua đây nào. Vừa rồi thật tuyệt vời! Cách anh chọn chủ đề và khách mời đúng là đáng kinh ngạc. Mỗi lần đều tìm ra ứng viên thích hợp nhất…】

Ờm… nói thế thì hơi ngại thật.

Mà thực ra thì–

‘Cũng nhờ Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối thôi.’

Chương trình này, Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya của Braun, với tôi chẳng khác gì một bản tổng hợp hài hước từ hồ sơ cả.

Chỉ khác là nó cuốn hút và kịch tính hơn nhiều.

Bởi vì ở đây, chúng tôi thực sự mời các cư dân của các truyền thuyết đô thị và câu chuyện ma quái đến phỏng vấn.

Giới thiệu cho khán giả về sự kiện siêu nhiên gần đây, biến chúng thành trò đùa và thử nghiệm mấy ý tưởng quái dị ngay trước đám đông.

Thỉnh thoảng, có vị khách vì nghĩ rằng mình vẫn đang mơ mà liều lĩnh thử những thứ cực nguy hiểm.

Và cái cảm giác được theo dõi tất cả, ở lằn ranh mỏng manh giữa kinh hoàng và hài hước, đó chính là thứ làm chương trình này ăn khách.

Chưa kể, dạo này khán giả đâu chỉ đến bằng bưu thiếp nữa.

Tính ra, tôi chỉ việc kể vài mẩu chuyện ma hay ho mỗi tuần một, hai lần, vậy mà lần nào họ cũng khen ngợi tôi có ‘con mắt chọn lựa phi thường’.

‘…Công việc này đúng là dễ một cách bất ngờ.’

Từ trước tới nay chưa từng có việc nào vừa dễ vừa vui thế này.

【Ah, tháng vừa qua thật sự là niềm hân hoan! Và tôi còn rất vui được chia sẻ một tin tức tuyệt vời…】

Mặt TV nhấp nháy hình ảnh tươi cười, rơm rớm nước mắt.

【Chương trình của chúng ta vừa phá kỷ lục người xem thêm một lần nữa.】

“…!”

【Biểu đồ tăng trưởng phải nói là đáng sợ! Vậy nên, cho tôi hỏi, Soleum - nim, anh có thấy vui và thích thú khi làm việc này không?】

Giọng hắn ta chứa đầy sự tự tin, nhưng ẩn giấu chút mong đợi lo lắng.

Thật sự…

Tôi mỉm cười, gật đầu.

“Vui chứ.”

【Thấy chưa?】

【Ah, tất nhiên rồi. Người dẫn chương trình huyền thoại này vốn đã biết: đây chính là công việc viên mãn nhất cho anh, Soleum.】

Màn hình TV sáng rực.

Tôi cũng thấy thoải mái và mỉm cười theo.

Tôi không sợ hãi.

Ở đây chẳng có gì đe dọa tôi cả.

Tôi chỉ tạo nội dung, chứ không phải tự mình trải nghiệm nó!

Nghĩa là, nếu làm ở đây, tôi sẽ chẳng còn phải sống trong sợ hãi liên miên nữa… Ừ thì, áp lực phải làm tốt cũng có, nhưng đó chỉ là kiểu căng thẳng bình thường mà ai đi làm cũng phải chịu, đúng không?

Ổn thôi.

【Thế nhưng, có một điều làm tôi băn khoăn. Đợi một chút…】

Braun đặt tay lên vai tôi và cúi người.

【Chúng ta đang chững lại. Các tiết mục bắt đầu hơi… lặp lại.】

À.

【Chẳng phải đã đến lúc thử điều gì táo bạo hơn sao, Soleum - nim? Ở đây, một chương trình độc lập, không nhà đầu tư, không giới hạn. Chúng ta muốn gì cũng làm được… Và….】

Siết.*

…Bàn tay hắn ta bấu chặt lấy vai tôi.

【Tháng vừa rồi, sự cống hiến của anh thật đáng kinh ngạc. Thích nghi nhanh chóng. Thành tích rực rỡ.】

【Anh hoàn toàn đủ khả năng.】

…Vậy tôi nên cố gắng hơn nữa.

Tôi khẽ gật đầu, có chút căng thẳng.

Nhưng ngay lúc đó–

Hắn ta thốt ra điều tôi chẳng ngờ tới.

【Vậy nên… Tôi tin rằng đã đến lúc.】

【Anh hãy đứng cạnh tôi, không phải với tư cách nhân viên hậu trường, mà là khách mời.】

“…!”

【Tôi nói hoàn toàn nghiêm túc, anh đã đủ tư cách rồi. Ôi, Soleum - nim, bạn tôi. Hãy cùng tôi kể chuyện và mang niềm vui đến khán giả.】

【Một gương mặt mới sẽ là chất xúc tác tuyệt vời cho người xem.】

“…Không, không cần đâu. Tôi vốn chẳng thích xuất hiện trước đám đông–”

【Ôi, thôi nào! Gạt đi nhanh vậy làm trái tim Braun này đau lắm! Hãy cân nhắc một chút chứ?】

Hắn ta siết vai tôi thêm lần nữa.

【Trong mắt Braun này, anh có tài năng bẩm sinh về nghệ thuật sân khấu. Là một diễn viên trời ban.】

【Anh nhớ chứ? Khi anh đóng vai vừa là tiên tri, vừa là giáo chủ trên con tàu kia? Đó là điều chỉ người thực sự có thiên phú mới làm được. Chính xác.】

【Nhưng bạn của tôi, nếu anh quá lo, chúng ta có thể bắt đầu nhỏ thôi. Vài phút, thậm chí chỉ vài giây trên sân khấu.】

【Hãy nghĩ thoáng hơn một chút xem nào?】

...

Cũng đâu có gì xấu nhỉ?

Nghĩ lại, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể làm được.

‘Đã làm việc thì phải có thành quả.’

Cuối cùng, hơi ngượng ngùng, tôi gật đầu.

“…Được thôi. Nếu chỉ vai nhỏ thì.”

【Đúng rồi! Xuất sắc.】

Màn hình TV sáng bừng.

【Vừa khiêm nhường, vừa tài năng, anh đúng là MVP của chương trình tôi! Có phải không nào?】

【Từ ngày anh gia nhập, chương trình này chưa từng có ngày nào buồn tẻ!】

Nghĩ lại thì đã một tháng rồi sao?

Thời gian trôi nhanh đến mức tôi chẳng nhận ra.

Bận rộn, vui vẻ, trọn vẹn.

‘Ngay cả nhân viên cũng thân thiện một cách bất ngờ.’

Tôi khẽ gật đầu cảm ơn người điều phối vừa đưa tôi chai nước, rồi bất giác hỏi Braun một câu:

“À mà, tại sao tất cả nhân viên ở đây đều không có mặt vậy?”

【À, đó là do họ chủ động thể hiện sự tận tâm cho chương trình. Không có mặt sẽ tránh được những tiếng ngoài ý muốn như hắt hơi, ho, bất kỳ âm thanh thừa nào cũng có thể làm hỏng buổi phát sóng trực tiếp.】

“…Đúng là chuyên nghiệp tận răng. Vậy thì, tôi… có cần bỏ mặt mình đi không–”

【Đừng nói linh tinh thế chứ, Soleum - nim?!】

Hú hồn.

【Người lên sân khấu thì biểu cảm và khí chất là tối quan trọng! Biểu cảm chính là trái tim của nghệ thuật giải trí!】

【Tất nhiên, nếu anh thật sự muốn… vẫn có một lựa chọn khác. Đợi một chút.】

Tch.

Hắn ta hướng cằm tôi lên.

Ngắm nghía, như thể đang tính toán gì đó…

【Hmm. Bỏ mặt đi cũng được. Nhưng thay vào đó–Tôi sẽ làm cho anh một chiếc mặt nạ thật tuyệt mỹ.】

Cái đó thì…

...

“Tôi sẽ suy nghĩ vào lúc khác.”

【Đúng chứ? Ha! Quả thật sẽ phí phạm nếu mất đi gương mặt này.】

Braun buông tay ra.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn ta, tôi cũng vô thức mỉm cười.

【A, tôi phải chuẩn bị cho buổi phát sóng tiếp theo rồi. Khán giả hôm nay là… dân văn phòng! Chúng ta phải đem lại cho họ chút niềm vui xứng đáng thôi.】

【Vậy thì… Soleum, anh sẽ bước lên sân khấu tối nay chứ?】

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

【Tuyệt vời. Thật sự tuyệt vời… Đây sẽ là màn ra mắt huy hoàng, Soleum - nim!】

Ừm, nghe cũng được đấy.