Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 120.3: Chuyển Nghề

2025-10-06

3

Hình ảnh loang loáng trên màn hình TV, những thước phim thời sự đen trắng đầy rùng rợn.

【Chiến tranh, nghèo đói, khủng hoảng khí hậu, khủng bố, dịch bệnh… và đủ loại bi kịch nhỏ lẻ kinh hoàng khác. Địa ngục có thể ghé thăm bất cứ ai, và anh cũng không ngoại lệ.】

【Trong bất kỳ thực tại nào, chúng ta chẳng thể chọn bi kịch nào sẽ ập đến. Trừ phi… nó được chiếu trên một chương trình!】

Nhưng mà…

【Ồ, sâu trong lòng anh vốn đã biết rồi. Cái nơi anh gọi là ‘nhà’ và nơi này… thật ra chẳng khác biệt bao nhiêu.】

【Có gì quan trọng nếu quái vật bước ra từ truyện kể, hay quái vật ngoài đời thực lượn lờ trên đường phố? Điều đáng kể là nỗi khổ của anh.】

Braun xòe bàn tay ra, gập từng ngón lại khi liệt kê hàng loạt thảm hoạ.

【Cái chết đến bất ngờ ư? Anh thử nói xem, có nơi nào mà cái chết báo trước khi nó đến không? Ở đâu cũng đáng sợ như nhau cả.】

【Bình yên ở thế giới đó của anh cũng cực kỳ mỏng manh và vô nghĩa thôi. Chỉ cần một tên độc tài rồ dại ấn nút là tan nát tất cả…】

【Rốt cuộc, chuyện này chẳng phải chỉ xoay quanh trải nghiệm chủ quan của anh thôi sao, Hoẵng - nim?】

Tôi nhìn chằm chằm vào TV.

【Mà trải nghiệm chủ quan thì đâu phải sự thật. Nó chỉ là nhận thức méo mó đặc thù của riêng anh.】

【Hãy gạt định kiến sang một bên đi, bạn tốt.】

Cái đó… không thể nào là thật…

...

...

Phải không?

Có gì đó không đúng, nhưng tôi chẳng tìm được lời phản bác.

Nghe có vẻ rất thuyết phục.

Nhưng chắc chắn, chuyện này đâu chỉ là cảm nhận của riêng tôi.

【Không sao đâu. Để chấp nhận thì lúc nào cũng cần thời gian. Braun này vẫn luôn ở đây để trò chuyện cùng anh… Như xưa nay vẫn thế!】

【Giờ thì, chúng ta thử mở rộng cuộc đối thoại thêm một chút nhé? Đào sâu hơn nữa.】

Giọng Braun dịu lại khi hỏi:

【Điều anh thật sự khao khát là gì, Soleum?】

【Thử nghĩ xa hơn cái ý niệm ‘trở về nhà’ một chút nào.】

...

Tôi thật sự muốn gì…? Không, khoan đã.

Sao hắn biết rõ hoàn cảnh của tôi thế?

Hắn đọc trọn suy nghĩ của tôi.

Hắn biết đến mức nào? Hiểu tôi sâu đến đâu?

Và nếu hắn đã biết hết ý nghĩ, thì cãi lại có ích gì? Có đường thoát nào không?

Khoan… liệu cả ý nghĩ này hắn cũng nghe được? Hắn nắm được bao nhiêu trong đầu mình? Hắn có biết về những điều tôi học được từ「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」…

【Soleum - nim.】

Tôi thấy mình sắp phát điên.

Nỗi sợ bóp nghẹt lấy tôi. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi tình cảnh này…

【Chính xác! Đúng là như thế!】

Hả?

【Cuối cùng thì anh cũng nhận ra rồi, Soleum - nim. Điều mà trái tim anh thật sự mong mỏi!】

Chủ chương trình búng tay tách một cái—

【Đó là: Trốn thoát khỏi nỗi sợ.】

“…!!”

Màn hình TV trượt lại gần.

【Và đây này, tôi có một cách nhanh chóng, bảo đảm…】

                                 〔Cách để〕

                          〔Thoát khỏi Sợ hãi :〕

                           〔Gia nhập Braun〕

〔và Cùng nhau Tạo ra Một Chương Trình Đàm Thoại〕

【Trong studio của tôi, anh sẽ thoải mái và tận hưởng.】

【Với tinh thần cuồng nhiệt của một người sáng tạo chương trình, sự sáng tạo và tài năng của anh sẽ càng rực rỡ hơn khi nỗi sợ biến mất. Braun này hoàn toàn bảo chứng cho điều đó.】

【Một nơi làm việc không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ tập trung tạo ra chương trình hay. Miễn nhiễm với mọi nguy hiểm khác, xin chào mừng đến studio của người dẫn chương trình huyền thoại này.】

Những lời ấy… vẫn giống như trước, nhưng tôi lại cảm thấy khác.

Không còn thấy vô lý nữa.

Thật đáng sợ.

【Suỵt, shh. Không cần sợ. Nghe theo lời Braun này nhé…】

【Nào, bạn tốt, giờ thử nhìn xuống bàn tay mình đi? Đúng rồi, thế đó… anh thấy gì?】

…Chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ.

【Chính xác! Và việc đeo nó có ý nghĩa gì nào?】

...

Rằng tôi vẫn chưa bị ô nhiễm.

Nghĩa là tôi vẫn giữ được phán đoán, chưa bị dị thường nuốt chửng, vẫn đủ tỉnh táo để kháng cự và suy nghĩ hợp lý như một con người.

【Chuẩn luôn! Nếu đây là một chương trình đố vui, anh đã thắng giải rồi- tiếc thật.】

【Dù sao thì, điều đó có nghĩa là lựa chọn hiện tại của anh không sai. Hít sâu đi, thả lỏng.】

【Anh cảm thấy thế nào rồi?】

Tôi—

【Để tôi đoán nhé… “Lời Braun nghe hợp lý, có khi thử một lần cũng chẳng sao cả?” Phải không nào?】

...

...

Nhưng…!

【Chính xác!】

【Vậy thì, cùng nắm bắt cơ hội này nhé, nạn tốt.】

Braun đứng dậy, chỉnh lại bộ suit như một đối tác thương vụ sẵn sàng ký kết.

【Chỉ cần một cái bắt tay thôi.】

【Giữa chúng ta đâu cần hợp đồng rắc rối gì. Một cái bắt tay là đủ để bắt đầu cùng nhau.】

...

【Anh không muốn có những ngày tháng yên bình, thoát khỏi sợ hãi và đau đớn sao? Chỉ cần một người bạn mạnh mẽ ở bên và một công việc vui thú trước mắt.】

【Và nếu lỡ ra, anh chẳng thấy vui thú chút nào… thì anh có thể quay về chỗ làm cũ.】

...

“Thật sao?”

【Thật.】

...

【Nắm lấy cơ hội này đi, bạn tốt.】

【Khoảnh khắc này là của anh.】

Tôi nâng bàn tay run rẩy.

Và chìa tay ra.

Về phía hắn.

【Đúng rồi.】

Chặt chẽ.

Bàn tay to lớn của chủ chương trình bao trùm lấy tay tôi trong cái bắt tay.

【Anh sẽ không hối hận đâu, bạn tốt.】

Không gian sáng bừng lên.

Ánh đèn từ bốn phía tràn vào, trường quay chật hẹp mở rộng ra, làm lộ ra những gì nằm bên trong bóng tối…

【Giờ thì, xin giới thiệu nơi làm việc mới của anh, Soleum! Những đồng nghiệp mới! Một cuộc đời mới!】

Một sân khấu lộng lẫy với bóng đèn trang trí lấp lánh, và ở phía trên, một tấm biển màu vàng mang phong cách cổ điển tỏa sáng…

【Sự rộn ràng khi chứng kiến, niềm vui của kết nối, hồi hộp từ những diễn biến bất ngờ, tất cả sự mong đợi ấy. Tất thảy trong không gian nhỏ bé này, chỉ khao khát tràng pháo tay từ khán giả.】

〔Chương Trình Đàm Thoại Đêm Khuya Của Braun〕

Tôi…

【Chúc mừng anh đã trở thành một phần của nó, Soleum - nim.】

…đã chính thức chuyển nghề thành công.