“Đ-Đợi đã.”
Có vẻ như cái màn đóng vai giáo chủ vừa rồi đã để lại ấn tượng hơi… khó phai với vài người.
‘Mình phải chuồn thôi.’
Tôi nhanh chóng viện cớ với cấp trên rồi lén lút chuồn vào nhà vệ sinh.
Cạch.
“Haa…”
Ổn rồi. Mình sẽ nấp ở đây vài phút, đợi cho giấc mơ kia phai nhạt trong trí nhớ mọi người.
☾…Y như mấy ngôi sao phải trốn fan cuồng vậy. ☽
Nực cười, nhưng lại chính xác đến phát ngại.
Mà thế này cũng đâu phải tệ.
Không, thực ra là một cái kết quá tốt rồi.
Một cảm giác tự hào mơ hồ dâng lên trong ngực tôi.
…Một sự yên bình mà những hành khách nguyên bản trên Chuyến tàu Tamra chưa bao giờ chạm tới.
‘Bởi vì, kết thúc của họ khi ấy kinh khủng hơn nhiều.’
Tôi chẳng cần wiki cũng nhớ rõ như khắc vào não.
Trong một giai đoạn của vòng lặp vô tận, tâm trí hành khách hoàn toàn sụp đổ. Họ chìm vào cơn điên loạn tập thể, biến thành những thứ chẳng còn ra hình người.
Khi đó, cả toa tàu hóa thành cơn ác mộng sống, đến mức khái niệm ‘nhảy qua cửa sổ’ cũng tan biến trong đại dương của nỗi đau.
‘Nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại mãi, sẽ luôn có khả năng ai đó tình cờ tìm đúng đáp án…’
Sau vô số lần khởi động lại, sau vô tận thời gian, cuối cùng, họ cũng gom đủ số người hiến tế cho bàn thờ thứ chín và thoát khỏi hiện tượng bất thường này.
Nhưng thật ra, họ chưa bao giờ thoát được.
Chỉ cần một lần trải qua cảm giác bị hiến tế thôi, chấn thương tâm lý đã đeo bám vài phút như thể vừa thức dậy từ cơn ác mộng kinh hoàng.
Vậy những người phải trải qua nó hàng trăm, hàng ngàn lần thì sao?
‘…Họ sẽ chẳng bao giờ tỉnh nổi khỏi ác mộng.’
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamna]:
Các hành khách đó hẳn không nhận ra hiện tượng siêu nhiên đã kết thúc, rằng họ đã thật sự trở về thực tại.
========================
Họ tưởng rằng mình vẫn còn mắc kẹt trong vòng lặp…
Trên thực tế, khi tinh thần dần hồi phục, tuyệt vọng càng sâu, thì họ càng hành động phi lý và bạo lực hơn.
Thế nên, ngay cả ở thế giới thật, địa ngục vẫn tràn xuống.
Phần lớn hành khách chém giết, xé xác lẫn nhau ngay tại chỗ, trên ghế ngồi, giữa lối đi, cạnh cửa sổ.
Sau màn hỗn loạn ghê rợn ấy, đoàn tàu trật bánh…
Và nổ tung.
Đó chính là cách thảm họa Chuyến tàu Tamra khép lại trong máu và lửa.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamna]:
Người sống sót: 7
Người chết: 404
========================
…May mắn thay, cái kết ấy đã không trở thành sự thật lần này.
Tôi thở phào một hơi.
Ừ thì, giờ mọi chuyện kết thúc rồi, tôi mới có thời gian nghĩ đến một bí ẩn còn sót lại.
Giám sát viên ■■■
Người duy nhất của Tập đoàn Daydream sống sót trong kịch bản gốc.
Người đó cũng sở hữu chiếc nhẫn bạc giống tôi, anh ta đổi được nó bằng ba dân thường ở Khu Hẻm Tử Thần.
Vậy rốt cuộc kẻ ấy đã ở đâu?
‘Hay là… anh ta vốn dĩ không hề có mặt ở đây?’
Tôi không biết.
Nhân viên công ty duy nhất tôi chắc chắn từng thấy trên tàu chỉ có Baek Saheon.
Mà tôi cũng chẳng muốn sinh sự bằng cách lục lọi hết từng người, nên đành mặc kệ.
‘Dù sao thì mọi chuyện cũng suôn sẻ rồi.’
Nếu người đó có ở trên tàu thì anh ta chắc cũng đã sống sót, vì sự kiện đã kết thúc yên bình.
Điều quan trọng là thảm kịch gắn liền với chuyến tàu này đã được ngăn lại.
Bộp, bộp, bộp!
À—
‘Đến lúc đi rồi.’
Ai đó sốt ruột quá mà đập cửa nhà vệ sinh rồi.
Tôi nhanh tay mở điện thoại, gõ vài dòng ghi chú lại những ký ức đang dần phai nhạt về 14 vòng lặp vừa qua, vốc nước lạnh rửa mặt, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cạch.
Người chờ ngoài cửa lập tức xông vào ngay khi tôi mở.
‘Hẳn là anh ta đang gấp ’
Tôi lướt qua anh ta và định quay về chỗ ngồi.
Vút!
“Thằng khốn kiếp!”
Theo bản năng, tôi cúi đầu.
Dao rọc giấy.
Lưỡi dao sượt ngang ngực tôi.
“…!!”
Khốn kiếp!
Tôi lùi mạnh về sau, đồng thời túm lấy cánh tay hắn và vặn ngược một cái thật mạnh.
Keng!
Con dao rơi xuống và vang lên một tiếng chói tai, tôi dồn lực đè hắn xuống sàn.
Và khi thấy rõ mặt kẻ tấn công, tôi chết lặng.
“Thằng chó-á, aaaa!!”
Là hắn.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
‘Tên khùng muốn làm giáo chủ!’
“Đau! Đau vãi- con mẹ nó đau quá!!”
Đúng là hắn, kẻ đã bị bỏ lại ở bàn thờ thứ chín!
‘Tên điên này…’
“Đồ lừa đảo! Mày dám gạt tao hả?! Chết đi! Chết đi đồ–”
Tôi nghiến răng, dập mạnh đầu hắn xuống sàn.
Bịch!
Một tiếng nặng nề vang lên.
Hắn ta đã bất tỉnh.
“Haaah…”
Tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
‘Chắc là hắn phát điên sau khi bị bỏ lại kia.’
Với cái tính cách rác rưởi sẵn có, cộng thêm nỗi dằn vặt vì tội lỗi, hắn hẳn đã chịu cực hình còn nặng hơn.
Dù chỉ là một cơn ác mộng, nhưng nhiêu đó đã quá sức chịu đựng của hắn rồi.
‘Chẳng trách lại hóa thành thế này.’
Tôi lau mồ hôi trên mặt.
Ít ra thì lưỡi dao không cắt thủng da thịt hay gây thương tích.
Tại sao?
‘…May mà mình đã gói bọc trước đó.’
Tôi đâu ngờ sẽ bị kéo vào một truyền thuyết ma quái khác trên chuyến đi này. May là tôi đã đề phòng trước, phủ lớp bọc bảo hộ quanh da trước khi khởi hành.
Vật phẩm này, 『Giấp Bọc 12B35(B)』, được tôi mua từ cửa hàng người ngoài hành tinh.
Với lời tiên đoán cái chết treo lơ lửng, chuẩn bị thế là đúng thôi.
‘Cơ mà, mình không ngờ phải né lưỡi dao của một thằng điên cầm dao, thay vì chết trong câu chuyện ma…’
Đây có phải là điềm báo tử kia không? Tôi vừa thoát chết thật à?
‘Anh nghĩ sao, Braun?’
…
…
Không một tiếng đáp.
“…Braun.”
Một cảm giác lạnh ngắt len xuống cột sống.
Lúc nãy, dao đã lướt ngang ngực tôi.
Dù lớp bọc bảo hộ đã che chắn da, nhưng túi áo bên trái của bộ vest thì bị rạch toạc.
Mà trong túi đó là…
“…Braun?”
Im lặng.
Tim đập thình thịch, tôi thò tay vào túi áo.
Ngón tay nắm lấy cái móc khóa mềm mại và quen thuộc, rồi lôi ra ngoài…
Plip, plip, plip..
Từng nhúm bông rơi lả tả xuống sàn.
Miếng vải hồng rách toạc và lủng lẳng. Con gấu bông nhỏ, cái móc khóa đồng hành của tôi…
Đã bị cắt đôi.
“...”
Tôi đứng chôn chân, trân trối trừng mắt vào con thỏ bông bị cắt làm hai trong tay.

