“G-Giúp tôi…”
Tôi chỉ còn một việc phải làm: xác nhận lại.
“Ông ơi.”
Tôi quỳ xuống trước mặt chú ấy để tầm mắt chúng tôi ngang hàng nhau. Tôi cúi sát lại đủ để thì thầm vào tai, đảm bảo không ai phía sau nghe thấy.
“Ông đã đọc bản chỉ thị đó rồi, đúng không?”
“...!”
“Chỉ thị mật của chính phủ về Bài Kiểm Tra Thiên Đường.”
Đôi mắt đờ đẫn phủ sương mù của người đàn ông vụt sáng lên một tia tỉnh táo.
“L-Làm sao cậu–!”
“Xin lỗi, để tôi ngắt lời một chút.”
Đúng như tôi đoán.
‘Vậy là thật…’
Sau một thoáng cân nhắc, tôi rút ra một ống tiêm『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』từ túi.
☾ À, anh chuẩn bị phỏng vấn nữa à? ☽
‘…Đúng.’
Tôi phải nói chuyện với người đàn ông này cho bằng được.
Để lấy thông tin cần thiết và gián tiếp xua tan nghi ngờ, rằng tôi biết quá nhiều về vụ việc này từ đầu.
Tôi tiêm thẳng thuốc giảm đau mạnh vào mu bàn tay của người sở hữu『Trái Tim Bạc』.
Phịch.
“UƯUHHHK!”
Ông ta co giật dữ dội rồi bất ngờ đổ gục xuống sàn như một cái bịch rách.
Và rồi–
“Híc! Híc hức! Híc, híc…”
Nước mắt của người đàn ông tuôn xối xả, nước dãi thì chảy dài xuống nền.
“Cái quái gì thế? Ông ta bị gì vậy?”
“…Chú ấy bị rơi xuống bệ thờ quá nhiều lần rồi.”
Nhìn tình trạng hiện giờ thì chắc ông ấy đã bị ném ra ngoài ít nhất năm lần.
Vì『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』chỉ là thuốc giảm đau, không phải thuốc phục hồi, nên đầu óc ông ấy sẽ không thể lành lặn hoàn toàn.
Nhưng ít nhất ông ta đã có thể nói chuyện.
“Tôi không… tôi không chịu nổi nữa…!”
“...Vâng.”
Ông ta là chìa khóa.
Và may mắn thay, người đàn ông bắt đầu cung cấp thông tin quý giá ngay lập tức.
Chủ nhân『Trái Tim Bạc』nắm chặt lấy vai tôi khi vừa nhìn thấy tôi, nước mắt giàn giụa, giọng run rẩy vì tuyệt vọng.
“Cậu! Cậu biết đúng không?!”
Bàn tay run lẩy bẩy siết lấy vai tôi.
“Bảy! Chỉ cần bảy lần thôi! C-Chúng ta làm được!”
“Chính xác thì là chịu đựng cái gì?”
“Bệ thờ!!”
Ông ta nài nỉ, giọng như cầu cứu:
“Tôi biết cái này là gì. Cái này, là… là chính phủ quản lý! Chỗ chúng tôi làm, có một bộ phận chuyên xử lý hiện tượng kiểu này, nó là một phần trong số đó. Tôi đã thấy tận mắt!”
“...”
“Tôi đã đọc nó! T-Tôi từng làm việc ở đó–”
Tôi nghe thấy đám nhân viên tinh nhuệ phía sau thì thầm với nhau.
“À, thì ra là cựu nhân viên của Cục Quản Lý Thảm Họa à?”
“Hmm… chắc ông ta còn giữ thiết bị gì hữu dụng.”
Chuẩn không cần chỉnh.
Tôi tiếp tục gặng hỏi.
“Tôi hiểu rồi, ông à. Vậy xin hãy nói cho tôi biết, chính xác thì đây là hiện tượng siêu nhiên gì?”
Ông cụ, cựu nhân viên cấp thấp đã nghỉ hưu của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên, vẫn còn lơ mơ nhưng bắt đầu hé lộ những mảnh ghép của kiến thức bí mật.
“Ưhhh, cái hiện tượng siêu nhiên này… nó là, ờ, nếu cậu sống sót qua bảy bệ thờ. Chỉ cần bảy bệ thờ thôi là xong. Là mơ… tất cả chỉ là giấc mơ. Và, và vì thế mà câu lạc bộ nhiếp ảnh của chúng tôi…”
Giọng ông nhỏ dần, ánh mắt mơ hồ quét qua toa tàu.
Ông nhìn về phía những thành viên của Câu Lạc Bộ Lam Nhiếp Ảnh Gia đang vật vã, quằn quại trong đau đớn và điên loạn.
Giờ tôi đã hiểu vì sao họ thành ra như vậy.
‘Chính ông ấy đã thuyết phục họ…’
Chủ nhân『Trái Tim Bạc』đã thuyết phục mọi người rằng chỉ cần hy sinh một lần là đủ để chạm đến bệ thờ thứ bảy.
Nhưng không phải ai cũng có lòng dũng cảm và vị tha như ông ấy.
Có người chống cự. Có người do dự hay hoảng loạn. Có người sợ đến nỗi không dám nhảy. Giữa hỗn loạn và cãi vã, ông cụ có lẽ đã làm gương, tự nhảy ra cửa sổ nhiều lần để khích lệ họ.
Và càng rơi, tâm trí ông càng tan vỡ. Sự ô nhiễm từ『Trái Tim Bạc』lan ra khắp toa tàu.
Mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn giữa đau đớn và nhiễm bẩn, toàn bộ toa một dần chìm vào điên loạn.
Cho đến một lúc nào đó, ai cũng bắt đầu lao ra ngoài cửa sổ với đầu óc bị hủy hại hoàn toàn.
Cuối cùng, họ phá khóa, tràn sang các toa khác và gây nên cơn hỗn loạn tiếp theo.
‘Đó là lúc mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.’
Và đó là lý do chúng tôi không thể cưỡng ép mở cửa toa một sớm hơn.
Nếu làm vậy, nó sẽ kích hoạt một thảm họa toàn diện do ông cụ nửa điên nửa tỉnh này dẫn đầu.
‘Nên chúng tôi phải chờ.’
Chờ đúng thời điểm.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamra]:
Ngay cả chủ nhân của『Trái Tim Bạc』cũng không phải thần thánh.
Sẽ có lúc, giữa cơn điên và tan rã nhân cách, ông ấy sẽ tuyệt vọng cầu cứu.
Nhưng khi ấy thì đã quá muộn.
Cơn hỗn loạn ở các toa khác đã không thể cứu vãn hồi…
========================
Khoảnh khắc ông ta buông xuôi và muốn nhờ vào người khác–
Khi ấy, phải có hòa bình bên ngoài toa một và một giải pháp thay thế đáng tin cậy xuất hiện.
Một điều đủ thuyết phục để tâm trí rạn vỡ kia vươn tay ra và mở cửa.
…Nhưng đây là vòng lặp thứ 14. Toa một giờ đã là địa ngục.
“T-Tôi xin lỗi, x-xin lỗi mọi người… Đau quá… híc híc…”
“...”
Điên thật rồi.
Chứng kiến trực tiếp sự thảm khốc này, nỗi đau dội lên còn hơn gấp trăm lần so với những dòng văn khô khốc trong wiki.
‘Mình phải thoát ra thật nhanh.’
Tôi cắn môi, hỏi câu then chốt và cũng là manh mối quyết định cục diện.
“Ông ơi, cái đoàn tàu cụ thấy trong chỉ thị… là đoàn tàu nào vậy? Có phải là tàu này không?”
“Híc, phải. Là nó. Tàu đi Iksan. Đoàn tàu đến Iksan…”
Giám sát viên Cá Heo nghiêng đầu, ngạc nhiên.
“Iksan? Kỳ vậy. Tàu này đang đi Mokpo mà?”
Baek Saheon liền chen vào.
“À, thật ra tàu này có ghé ga Iksan, giám sát viên ạ.”
“Ồ, vậy là Iksan chỉ là một điểm dừng giữa đường?”
“Dạ đúng.”
Nhưng thay vì tin lời Baek Saheon, Cá Heo bước đi qua lối giữa đầy rác rưởi trong toa 1, mặc kệ tiếng khóc và náo loạn xung quanh. Cuối cùng, cô rút một cuốn sổ tay hướng dẫn từ túi ghế, lật nhanh vài trang.
Cô gật đầu xác nhận.
“A ha. Chuẩn luôn!”
“Vậy, theo lời cựu nhân viên của Cục, chúng ta chỉ cần vượt qua bảy bệ thờ, đúng không?”
“Chuẩn. Bảy bệ thờ… tức là 28 người hy sinh, à, khoan đã.”
Cô đơ người.
“Bảy đàn tế?”
“...”
À.
Cô ấy nhận ra rồi.
“Ơ, Giám sát viên Hươu à.”
“Sao?”
“Anh có biết là tuyến tàu thường được kéo dài theo thời gian không?”
“Nghe hợp lý.”
“Vậy thì rất có thể… tàu này ngày xưa chỉ đi tới Iksan. Có khi hồi đó ga Iksan là trạm cuối.”
“...”
“Nên nó mới được gọi là chuyến cao tốc Iksan.”
Chuẩn không cần chỉnh.
Trên thực tế, tuyến tàu đã được kéo dài vào giữa những năm 2010, từ Iksan đến tận Mokpo.
“Còn nữa.”
Ngón tay Cá Heo dừng ở một chỗ trong sách hướng dẫn.
“Từ Seoul đến Iksan, nếu đi tàu địa phương thì chúng ta sẽ đi qua đúng bảy ga.”
“...”
“Vậy là mấy cái bệ thờ mà chúng ta đã vượt qua, chính là mấy nhà ga đó.”
Chuẩn rồi.
“Nếu theo logic đó…”
Cô lật thêm một trang bằng cổ tay.
“Thì tàu đi Mokpo hiện tại không còn dừng bảy ga nữa mà là chín”, nói rồi, cô đóng sầm lại.
“Có nghĩa là bệ thờ không dừng ở số bảy, chúng ta phải qua tận chín bệ.”
“...”
“Và như vậy, chúng ta cần hy sinh 45 người cho đủ chín bệ.”
Một suy luận rợn người vì quá chính xác.
‘Quả đúng là dân chuyên.’
Và điều đó lý giải vì sao hành khách ở toa 1 đã phát điên hoàn toàn.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamra]: ■Vòng lặp thứ [không rõ]■:
Sau khi vượt qua đàn tế thứ bảy, đàn tế thứ tám xuất hiện.
========================
Cái gọi là ‘lối thoát’ do chủ nhân 『『Trái Tim Bạc』』 đưa ra, hy vọng duy nhất của họ, bị đập tan.
Mất đi hy vọng, toa 1 rơi vào vòng xoáy thịnh nộ, sợ hãi, rồi sụp đổ tinh thần.
‘…May mà bọn mình chưa tới mức đó.’
Tôi chắc chắn không chịu nổi cảnh đó.
Tôi âm thầm thở phào…
“Nhưng mà, Giám sát viên.”
Cá Heo quay sang nhìn tôi.
“Anh chỉ mang theo 11 liều thuốc giảm đau, đúng chứ?”
“...”
“Anh đã dùng một rồi, còn lại 10. Vậy…”
“Chúng ta cần 45 người nhảy, nhưng thuốc chỉ đủ cho 10 người thôi, đúng không?”

