Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 116.1: Người Nắm Giữ Trái Tim Bạc

2025-10-04

2

“Cửa toa số một đã mở đúng không?”

“Vâng!”

Tôi lập tức di chuyển cùng mọi người tới toa số hai. Baek Saheon từ bên trong lao ra, trông hắn ta vô cùng đắc thắng.

“Tôi đã cố hết sức thuyết phục hành khách trong toa một mở cửa. Tất nhiên, đó là nhờ nỗ lực của tất cả mọi người, thưa Ngài Dẫn Đường.”

“Ra vậy. Cậu đã vất vả rồi.”

Xem ra cứ mỗi lần vòng lặp khởi động lại, hắn ta đều gõ cửa toa một, lớn tiếng hô rằng vẫn còn giải pháp và kêu gọi họ bước ra.

 ☾Và chắc chắn là cậu ấy cũng không quên chia sẻ đầy nhiệt huyết những chiến tích oanh liệt của anh, anh Hoẵng ạ!☽ 

 ☾Aaa, giá như tôi được tận tai nghe mấy câu chuyện hấp dẫn đó... Nhưng không sao! Một 『Người Bạn Tốt』 thì luôn chọn ở bên bạn mình mà!☽ 

Phải rồi. Cảm ơn nhé, người dẫn chương trình…

Dù sao đi nữa, có vẻ việc truyền đạt hiệu quả tình hình bên ngoài đã tạo ra khác biệt ở toa 1. Tôi nhớ rất rõ những gì từng được mô tả trên wiki:

〔Mọi chuyện lặp đi lặp lại hàng chục lần.〕

〔Máu me và điên loạn thống trị từng vòng lặp.〕

Hai câu đó, tôi nhớ như in.

“Cửa toa một chỉ mở sau tất cả những vòng lặp đó.”

Thành thật mà nói, tôi từng dự định sẽ phá cửa khoảng vòng thứ 20.

“Mà mới 14 vòng đã thế này ư? Không tệ.”

Không ngạc nhiên khi Baek Saheon được wiki đặt biệt danh là ‘Rắn độc’ của Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa. Tôi gật đầu, công nhận nỗ lực của hắn ta.

“Vậy thì, giờ ta nói chuyện với họ—”

“Khoan đã!”

Baek Saheon hoảng hốt cản tôi lại.

Đừng bảo là…

“C-Cửa lại đóng rồi.”

“...”

“Nhưng mà, về mặt kỹ thuật thì... chúng ta đã tiếp xúc được rồi! Nhìn này!”

Baek Saheon cuống cuồng dúi cho tôi một vật gì đó.

Một mảnh giấy nhàu nát, cáu bẩn.

Trên đó là những dòng chữ to tướng, nguệch ngoạc...

〔CHỈ CẦN CHỊU ĐỰNG THÊM BẢY LẦN NỮA〕

...được in đậm xuống giấy như bị dí mạnh tay, xung quanh là những vệt nhầy nhụa, đen đỏ như thể máu thối pha lẫn thứ chất dịch nhớp nhúa nào đó.

“Khẹc.”

“Th-Thứ đó… Trông giống như đống mục rữa ở đường hầm thì phải.”

Cả đám người bắt đầu xì xào đầy bất an.

“Đ-Đừng nói là toa một biến thành một ổ nguyền rủa giống đường hầm đấy chứ!”

“Phải đó! Họ tự cô lập, không nghe lời Ngài Dẫn Đường... giờ nhìn kìa? Khổ sở thảm thương chưa!”

Bình tĩnh nào.

Tôi vội lắc đầu, cố trấn an đám đông đang sắp sửa lên cơn cuồng tín.

“Chưa chắc. Có thể họ đang đau đớn thật, nhưng để tôi kiểm tra cái đã.”

Tôi tiến thẳng tới chỗ nối giữa toa hai và toa một.

Rồi tôi gõ mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.

Cộc, cộc.

“Có ai ở trong đó không?”

“Vô ích thôi. Tôi đã thử cả đống lần rồi–”

“Xin chào. Tôi là người họ gọi là Người Dẫn Đường. Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”

Tôi tiếp tục lên tiếng.

“Phía sau tôi là hơn 300 hành khách. Chúng tôi có thể giúp các vị.”

“Xin chào?”

“Chúng tôi đến để hỗ trợ các vị!”

“Tôi nói rồi mà, vô ích thôi–”

Cạch.

“…!”

Chốt khóa bật ra.

Tôi phớt lờ vẻ mặt như hóa đá của Baek Saheon, bình tĩnh quay lại thông báo với mọi người.

“…Tôi sẽ vào một mình.”

“Đ-Đợi đã, không được đâu!”

“Ngài Dẫn Đường đáng kính, nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Tôi mỉm cười trấn an.

“Nếu có quá nhiều người cùng vào một lúc, có thể khiến hành khách trong toa một hoảng loạn hơn. Và nếu có chuyện gì, tôi chỉ quay lại đầu vòng lặp thôi mà? Tôi sẽ ổn.”

“N-Nhưng ít nhất hãy mang theo thứ gì đó để phòng thân–”

Cảm ơn. Tôi đang chờ ai đó nói câu đó nãy giờ.

“Vậy thì, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp của mình.”

Tôi nhìn về phía hai cấp trên và tên bạn đồng khóa của tôi.

Ba người đã được thông báo từ trước lập tức gật đầu. Thế là một đội hình thống nhất từ Tập đoàn Daydream được hình thành và tiến vào toa một.

Hoàn hảo.

Thật nhẹ nhõm, nhất là khi tôi thấy dấu hiệu Jin Nasol bắt đầu hết kiên nhẫn.

“Cẩn thận đấy, Ngài Dẫn Đường!”

Tôi dặn mọi người ở lại toa hai cho đến khi được gọi. Dù lo lắng, họ vẫn miễn cưỡng làm theo.

Một cái thở phào nữa.

Phù…

…Quản lý đám đông ngày càng mệt mỏi.

‘Sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.’

“Lý do duy nhất khiến bầu không khí vẫn tương đối yên ổn… là vì mọi người còn chịu nghe tôi.”

Tôi vẫn cảm nhận được sức nặng của chiếc huy hiệu nhỏ trong túi áo vest.

Sức mạnh của『Trái Tim Bạc』quả thực rất khủng khiếp. Đó là chuyện không ai phủ nhận được.

Tôi hít một hơi sâu.

“Vậy thì tôi mở cửa đây.”

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Jin Nasol đang âm thầm dõi theo mình.

“Không phải là đã quá lâu rồi sao?”

“...”

“Chuyện này có đáng để kéo dài tới vòng 14 không?”

“Có.”

Tôi bình thản đáp.

“Chúng ta cần hoàn thành an toàn. Tôi đã giảm thiểu biến số, tích lũy kinh nghiệm từ các bàn thờ, và xác nhận phương pháp thoát khỏi nơi này.”

Giờ chỉ cần thực thi.

“Đây sẽ là chuyến tàu cuối cùng.”

“...”

Jin Nasol khoanh tay, im lặng chấp nhận cho tôi một cơ hội cuối.

Mong là thật sự là lần cuối.

“Được rồi. Nếu như anh nói là đã sẵn sàng thì làm luôn đi.”

“Vâng.”

Baek Saheon vội vàng chạy theo, hắn ta chẳng có quyền gì để phản đối, Giám sát viên Cá Heo là người mở cửa.

Cạch.

Ngay khi cánh cửa bật mở, một mùi kim loại hăng hắc xộc thẳng vào mũi.

“...”

Chính là mùi tôi đã ngửi thấy ở các đàn tế.

Rồi—

“Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! Tôi sợ quá!”

“Blaaargh! Gruuuh, uuurk!”

“Hức, híc…”

Tiếng gào khóc vang vọng khắp nơi.

“Đi thôi.”

Tôi sững người trước khung cảnh hiện ra trước mắt.

Toa một đã bị ô nhiễm hoàn toàn.

Hơn 50 người bên trong đang giãy giụa, cười khanh khách một cách điên loạn, lăn lộn dưới sàn, rồi lại khóc thét vô cớ.

Sàn nhà loang lổ máu me, chất nôn, và những mảnh thịt bị xé nát.

Một chiếc băng rôn nhỏ, dính đầy dơ bẩn và máu, nằm nhàu nhĩ giữa lối đi.

〔Câu Lập Bộ Lam Nhiếp Ảnh Gia - Chuyến Đi Thường Niên Lần Thứ 17〕

Đúng vậy.

Hành khách toa một là một đoàn khách du lịch theo tour, họ đặt vé theo nhóm lớn qua đại lý.

Họ vốn là những người thân quen, gắn bó và hòa thuận với nhau.

Và giờ thì tất cả thành ra thế này…

“Mấy người này… họ thay phiên nhau ném người ra ngoài cửa sổ phải không? Hay là ném theo lượt vậy?”

“Cái gì? Nhưng 53 người đều điên loạn hoàn toàn. Nếu mỗi vòng chỉ ném 1 người, mới có 14 vòng thôi mà?”

“Cậu nói đúng. Nghĩa là… đúng như Giám sát viên Kim suy đoán, có một ‘nhân vật đặc biệt’ trong số họ.”

Chính xác.

Trừ khi từng người một đều đã bị ném ra, chỉ còn một khả năng.

Trong nhóm ô nhiễm này có một kẻ sở hữu sức ảnh hưởng vượt trội, đủ mạnh để điều khiển và dẫn dắt những người còn lại.

Và kẻ đó, trong một nhóm thân thiết như thế, hẳn đang mang một thiết bị có khả năng khơi dậy hiệu ứng tâm lý bầy đàn cực đoan.

“Nhân viên Baek.”

“…!”

“Thứ tôi nhờ cậu chuẩn bị.”

Baek Saheon giật bắn người rồi vội kéo miếng bịt mắt xuống, bắt đầu rà quét khu vực. Con mắt ngược màu tím lia loạn xạ, cho đến khi bất ngờ khựng lại.

Hắn ta nín thở và giơ tay chỉ.

“Ở đó.”

Ngay phía sau tôi.

Tôi từ từ quay lại nhìn người mà Baek Saheon đang chỉ.

“...”

Một người đàn ông trung niên nằm sõng soài, tay vẫn bám lấy tay nắm cửa nối với toa hai trước khi bất tỉnh.

Nếu đi ngang ngoài đường, tôi sẽ nghĩ đây chỉ là một người đàn ông hiền lành, bình thường.

…Nếu như cơ thể ông ta không co giật điên dại, vặn vẹo đến méo mó trên sàn.

“C-Chúng t-ta… có thể…”

Chất lỏng đỏ thẫm rỉ ra từ miệng người đàn ông, trong khi các mạch máu nhô phía trên thái dương của ông ta. Cả người ông ta bị cào cấu tới rách da và rớm máu vì chính móng tay của mình.

“Có thể… có thể mà…”

“B-Bảy lần… thêm bảy lần nữa…”

Tôi từ tốn tiến lại gần người đàn ông đang thì thầm vào khoảng không.

Áo sơ mi ông ta bị kéo lên trong lúc giãy giụa, để lộ phần cuối chiếc thắt lưng.

Nó ở đó ánh lên một màu bạc lấp lánh.

Một chiếc huy hiệu nhỏ.

“Đây là người đặc biệt?”

“…Phải.”

Nhân vật then chốt phía sau Thảm Họa Tàu Tamra–

Chủ nhân của『Trái Tim Bạc』.