Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 115.2: Kể Cả Phân Chó Dùng Làm Thuốc Được

2025-10-03

1

“À, người này là đồng nghiệp chung đợt tuyển dụng với em đấy. Nghe bảo cậu ta xin nghỉ phép, đang trên đường về nhà thăm gia đình.”

“À.”

“Rất vui được gặp cậu.”

Hai thành viên đội tinh nhuệ chỉ gật đầu hờ hững, chẳng mấy bận tâm đến một ma mới vô danh tiểu tốt.

Ngược lại, chính đám đông phía sau họ lại bắt đầu hào hứng.

“Ồ, là đồng nghiệp thì chắc cũng được đi thẳng ra cửa sổ luôn ha!”

“Ừ, như mấy người trước ấy!”

Hoàn hảo!

Baek Saheon tươi như hoa.

“Ồ, nếu thế thì tôi sẵn lòng thử nhảy cửa sổ–”

“Không. Cậu vẫn chưa đủ điều kiện.”

Tên khốn này!

“V-Vậy… khi nào thì tôi mới đủ điều kiện?”

Kim Soleum nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang tiếc thương cho một con thú nhỏ vừa bị xe cán, rồi lắc đầu.

“Tôi không biết.”

“...”

“Tôi chỉ là một người đã vượt qua bài kiểm tra trước đó, rồi cố gắng hướng dẫn mọi người đi theo con đường ít đau đớn nhất thôi.”

Nghe vậy, một đường gân nổi trên thái dương của Baek Saheon.

Nhưng hắn vẫn gượng cười, ra vẻ lễ độ.

“Tôi hiểu rồi. Ồ! Dù vậy, tôi cũng muốn trao đổi riêng một chút về chuyện công việc–”

“Này!”

Một tiếng quát như sấm vang lên từ đám hành khách đang háo hức tiễn người đi nhảy tàu.

“Tên này bị gì vậy? Tàu đang rối loạn mà còn đòi nói chuyện công việc à?”

“Mày không hiểu tình hình hay gì?”

“Không sao đâu mọi người. Mỗi người có ưu tiên riêng mà. Vẫn còn thời gian trước vòng lặp tiếp theo, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta một chút.”

“Aigoo, dạ- dạ.”

Đám hành khách xì xào, gọi Kim Soleum là ‘người tử tế quá mức’.

Baek Saheon lúc này thì hết nổi da gà, hắn chỉ còn lại cảm giác chán nản thôi.

“Chúng ta nói chuyện đằng kia chứ?”

“…Được!”

Nhưng vừa bước vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại, Baek Saheon lập tức bung ra:

“Tao thấy mày dùng vật phẩm, Giám sát viên.”

Nụ cười lịch sự của Kim Soleum lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ vô cảm cùng tư thế khoanh tay.

“Thì sao?”

Baek Saheon nuốt nước bọt.

“Tao chỉ nói là… nếu tao ra ngoài kia và kể cho mọi người nghe thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”

Hắn phải kéo tên điên này lên bàn đàm phán bằng mọi giá.

Nhưng Kim Soleum chỉ yên lặng quan sát hắn một lúc, rồi khẽ gật đầu.

“Braun nói cậu sẽ không làm vậy.”

“…Ồ, vậy sao?”

“Ừ. Anh ấy bảo nếu cậu thử, họ sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ chỉ với mỗi bộ quần áo trên người.”

“...”

“Tự nhảy còn nhẹ nhàng hơn bị ném đấy, cậu thấy sao?”

Gã ta nói đúng.

Khốn nạn thật.

Baek Saheon nuốt khan.

May thay, Kim Soleum không tiếp tục dọa dẫm. Ngược lại, anh đưa ra một… củ cà rốt.

“Thực ra, tôi có việc cần nhờ cậu.”

“...!”

“Tôi cần con mắt của cậu.”

Hả?

“Cái tôi tặng cậu như quà ấy.”

Theo phản xạ, Baek Saheon đưa tay lên bịt chiếc băng che mắt, nghĩ đến con mắt ngược màu tím bên dưới.

Thiết bị ấy cho phép hắn nhìn thấy những thực thể nguy hiểm qua các quầng sáng phát nhiệt, quầng sáng càng chói, mối nguy càng cao.

Một máy dò nguy hiểm xuất sắc, cực kỳ quý giá với Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa, dù Baek Saheon chưa bao giờ hiểu rõ tại sao Kim Soleum lại tặng nó cho mình.

Sự thật rất đơn giản: nếu Kim Soleum đeo nó, mọi thứ sẽ phát sáng đỏ lòm.

Thiết bị này quá nhạy với tiềm thức người dùng, người nào chỉ cần có chút sợ hãi cũng không thể phân biệt được mức độ nguy hiểm.

Và vì tặng nó cho người khác đồng nghĩa với việc phải nói ‘hãy móc mắt ra mà đeo cái này’, nên chuyện Baek Saheon (thanh niên mắt chột ) là người được chọn hoàn toàn hợp lý.

Hắn ta là ứng viên hoàn hảo. Không ai trong đợt tuyển dụng đó có bản năng sinh tồn mạnh mẽ hơn hắn.

Nhưng vì không biết lý do, Baek Saheon vẫn cẩn trọng hỏi:

“…Tôi nên dùng nó khi nào?”

“Ở toa số 1.”

“Toa 1?”

Baek Saheon cau mày, cố nhớ lại những gì nghe được từ người khác, rồi chợt hiểu ra.

“…Họ nói cửa toa đó đã bị khóa.”

“Đúng vậy.”

Kim Soleum thừa nhận một cách dễ dàng.

“Chắc là bị khóa từ vòng lặp thứ hai. Và giờ, mỗi khi tàu trở về điểm xuất phát, nó lại bị khóa tiếp.”

“...”

Chỉ nghe thế thôi cũng đã…

Đáng ngờ rồi.

‘Tên này làm sao biết mấy chuyện đó?’

Không phải gã đến từ toa 7 sao?

Làm sao gã biết được tình hình ở đầu tàu?

‘Là vì gã đi loanh quanh gom thông tin ư?’

Dù thế nào đi nữa…

“Vậy mày muốn tao làm gì?”

“Đơn giản thôi.”

Kim Soleum nói tỉnh queo.

“Khi cửa toa 1 mở ra, cậu vào trong và xác định người nào có chỉ số nguy hiểm cao nhất.”

“V-Vậy ai đang ở trong đó?”

“Không biết.”

Không biết thì ai biết chứ?!

Đúng như mong đợi, Kim Soleum nghiêng đầu suy nghĩ, tay vuốt cằm.

“Nhưng mà cậu biết không… mỗi vòng lặp đều có người bị ném ra khỏi cửa sổ từ toa đó.”

“…!”

“Và nó xảy ra hoàn toàn tự động. Mỗi lần lặp lại là một người bị ném. Chắc là đau lắm… tội thật.”

“...”

“Thế nên tôi mới nghĩ mình nên ngăn chuyện đó lại.”

Dối trá.

“Nghe hay đấy, phải không?”

“Ừ-ừ! Quá tuyệt!”

Hắn xạo ke toàn tập.

‘Có lẽ gã ta đang cay vì bị phá kế hoạch lớn nên muốn giành lại quyền kiểm soát.’

Nhưng Baek Saheon không dám nói gì. Tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Thay vào đó, hắn nở một nụ cười gượng gạo và nói:

“Vậy… nếu tôi xác định được người nguy hiểm nhất ở toa 1, chẳng phải tôi sẽ được ‘vật phẩm’? Cái vật phẩm để đủ điều kiện ấy?”

Chắc chắn đây là cách để lấy món đó, đúng không?

“Hả? Hai thứ đó khác nhau mà. Vật phẩm và điều kiện đủ không liên quan.”

“...”

“Nhưng nếu có ai tình nguyện thuyết phục hành khách toa 2 mở cửa toa 1, thì người đó có thể được tính là ‘đủ điều kiện’.”

“...”

Baek Saheon nhe răng cười như muốn khóc.

“Quao! Đó chính xác là việc tôi muốn làm luôn! Haha…”

“Tốt. Vậy giao cho cậu nhé.”

“Vâng!”

Chết đi!

Chết luôn đi, Kim Soleum khốn kiếp!

***

Và cứ như thế, Kim Soleum đã lôi kéo Baek Saheon vào công cuộc lao động không công.

‘Như người đời đã nói, cứt chó mà còn dùng làm thuốc được cơ mà.’

“Cậu đến rồi!”

“Vâng. Cố gắng hết mình lần nữa nhé.”

Tàu khởi hành. Đám hành khách toa 7 vui vẻ chào hỏi nhau, còn bắt chuyện với cả người ở toa khác.

Dù đã trải qua sáu lần tàu lộn nhào, họ vẫn giữ được tinh thần khá vững vàng.

‘Quả thật, có hy vọng thì con người dễ chịu đựng hơn hẳn.’

Tuy nhiên, để giữ tinh thần mọi người ổn định thì đồng nghĩa với một chuyện.

‘Mình sẽ phải tiếp tục giả làm giáo chủ tà giáo.’

‘Khốn kiếp thật.’

☾  Đi nào, Hoẵng - nim! Hôm nay tôi mong đợi xem khán giả, à nhầm, hành khách nào sẽ bị quyến rũ bởi màn trình diễn chói lọi của anh đây. Thật vui biết bao… ☽ 

“Thưa mọi người, hôm nay nhiều người từ toa 8 đã đạt điều kiện đủ!”

“Wooooo!”

Braun, đừng có cổ vũ nữa. Làm ơn.

Kim Soleum bắt đầu cảm thấy khủng hoảng hiện sinh[note81315], nhưng anh vẫn tiếp tục cống hiến cho ‘công việc’ dẫn dắt hành khách.

Và rồi, thời gian trôi qua…

Vòng lặp thứ mười bốn.

“Ngài Dẫn Đường Tôn Kính!”

“Ngài Dẫn Đường Tôn Kính, chúng ta sắp đến nơi rồi. Haha!”

Kim Soleum đã nhận được sự ủng hộ từ 342 trong tổng số 355 hành khách, thống nhất được lòng hành khách ở mọi toa, trừ toa đầu tiên.

Braun thậm chí còn đề xuất làm chương trình truyền hình về phong cách lãnh đạo của anh.

Chỉ còn một toa.

Toa số 1.

Tổng cộng 53 hành khách đã tự nhốt mình bên trong kể từ vòng lặp thứ hai, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với phần còn lại của đoàn tàu. Thứ duy nhất được biết về họ là: họ liên tục tổ chức các ‘lễ hiến tế’.

“C-Cửa mở rồi kìa!”

Cuối cùng, tin mới mà họ chờ đợi đã đến.

Ghi chú

[Lên trên]
Khủng hoảng hiện sinh (existential crisis) là một trạng thái tâm lý khi con người bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa, mục đích và giá trị của cuộc sống.
Khủng hoảng hiện sinh (existential crisis) là một trạng thái tâm lý khi con người bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa, mục đích và giá trị của cuộc sống.