Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 115.1: Tôi Thì Ngờ Đấy

2025-10-03

5

Khoan đã.

Hãy dàn vài phút ngẫm nghĩ lại những cuộc đụng độ hãi hùng giữa Baek Saheon và thằng bạn cùng phòng tâm thần.

Cái tên đã cười nhạo khi hắn mất con mắt trái.

Cái tên phê dopamine đến nghiện, dùng người làm mồi nhử trong những nơi bị Bóng tối nuốt chửng.

Cái tên từng vung rìu đóng vai sát nhân hàng loạt.

‘Giờ thì hắn lại cosplay giáo chủ nữa hả??’

Mức độ vô lý của tình huống này đã vượt ngưỡng chịu đựng. Baek Saheon cảm giác như mình đang mắc chứng vô chuẩn mực xã hội[note81280]: Miễn là tên khốn Kim Soleum dính vào thì mọi sự bất thường trong cơn hỗn loạn đều đã được tên chó này dự đoán trước.

Thôi thì cứ coi như vậy đi.

Nhưng cái quái gì khiến gã xuất hiện ngay tại đây chứ?!

‘Tôi xin nghỉ phép cơ mà!’

Không chỉ rời ký túc xá công ty, hắn đã chạy khỏi Seoul luôn rồi!

Baek Saheon lắc đầu điên cuồng, tự hỏi liệu rằng đây có phải là một cơn ác mộng hay không, nhưng thực tại thì méo thương hoa tiếc ngọc tí nào.

Cùng hai đội trưởng đội tinh anh, Kim Soleum đứng sừng sững giữa hành lang toa số 3, tay dang rộng hệt như một giáo chủ chính hiệu.

“Xin đừng lo lắng. Mọi người sẽ vượt qua bài kiểm tra này một cách an toàn.”

Điều duy nhất khiến Baek Saheon cảm thấy yên tâm là người trong toa đủ tỉnh táo để chỉ tay cười hắn:

“Cái quái gì vậy?”

“Thêm một thằng điên nữa à, mệt ghê.”

“Má…”

“Đ-Đừng nhìn vào mắt nó.”

Tiếng chê cười và dè bỉu đổ ập lên Kim Soleum, kẻ đang thao thao bất tuyệt.

‘Ừ, vậy mới đúng.’

Nhưng Kim Soleum chẳng hề nao núng.

Vẫn nở nụ cười hiền hòa, hắn từ tốn quét ánh nhìn khắp toa.

“…?!”

Vậy mới càng đáng sợ!

“Tôi hiểu mọi người đang hoang mang vì bị tập hợp bất ngờ như thế này. Kiểu gì cũng sẽ nghĩ: ‘Kiểm tra cái gì cơ? Bài kiểm tra nào?’”

Kim Soleum cười ngượng, trông chẳng khác gì nhân viên văn phòng đang giải thích một chuyện ngớ ngẩn nào đó.

“Thú thật, tôi cũng thấy hơi giống tà giáo. Nói ra cũng xấu hổ lắm chứ.”

Giọng gã ta bình thản như đang tán chuyện cà buổi phê sáng.

“Nhưng trong hoàn cảnh khủng khiếp như thế này, chúng ta phải dũng cảm cất tiếng. Nếu ai biết điều gì, chia sẻ nó là chuyện nên làm.”

Giao tiếp bằng ánh mắt, Kim Soleum nghiêm giọng:

“Hãy tạm gác cảm giác khó chịu lại và suy nghĩ thật kỹ. Chúng ta không ngu đâu, phải có lý do thì mới có nhiều người cùng mắc kẹt trong một câu chuyện như thế này.”

Baek Saheon nhìn quanh. Người nào cũng như đang lơ lửng giữa bờ vực điên loạn, mắc kẹt trong vòng lặp chết chóc vô lý trên con tàu này.

Và Kim Soleum lại nói đúng thứ mà họ muốn nghe: Một lối thoát.

Giọng gã ta đầy sự quả quyết.

“Đây là một bài kiểm tra và tôi có cách để vượt qua.”

Bất ngờ, có người lên tiếng:

“Ý anh là… anh biết cách thoát ra?”

“Đúng vậy.”

“…!!”

Kim Soleum khẽ liếc về phía sau.

Những người từ toa 7, ánh mắt sáng rực như được tẩy não, phấn khích lên tiếng:

“Chỉ cần chui qua cửa sổ là được!”

“Nhảy ra ngoài là xong!”

“Cái đéo gì vậy?!”

Người ở toa 3 kinh hoàng khi bị dội bom bằng một mớ lời giải thích:

“Không vô lý đâu! Có cách để không đau mà! Đã có ít nhất mười người làm rồi!”

“Nghe hơi gớm nhưng đơn giản lắm, chỉ cần đi theo ánh sáng là sẽ tìm thấy lối ra.”

“Nếu ai yếu thì có người nhảy cùng giúp! Không khó đâu!”

“Chỉ cần có Người Dẫn Đường bảo vệ là được…!”

Đáng sợ là, dù mới mười người đã nhảy, nhưng theo sau họ là cả bầy người, gần trăm người từ các toa khác cũng nhập hội.

Kim Soleum nhìn ánh mắt háo hức quanh mình, rồi quay lại phía trước và mỉm cười:

“Đúng vậy. Mọi người đều có thể thoát ra qua cửa sổ.”

Và ngay khoảnh khắc đó, Baek Saheon hiểu ra–

“Sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Phải đấy!”

Tên lừa đảo!

‘Th- Thằng điên này…’

Gã đang dụ hết bọn ngu kia nhảy ra ngoài, để gã an toàn trốn thoát!

‘Nhưng hắn không lừa được mình đâu.’

Baek Saheon nuốt nước bọt, tin rằng mình đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Hãy nghe lời những người đã ra ngoài…”

“Bọn tôi đây! Cặp đôi đã qua tế đàn thứ hai ở vòng lặp thứ ba…”

Dân toa 3 bắt đầu nghiêng tai nghe mấy lời chứng giả tạo, như thể đang nghe chia sẻ thành công từ hội bán hàng đa cấp. Baek Saheon chỉ biết tặc lưỡi.

Bọn ngu.

‘Mình mà cầm được cái bút thì mình đã bịa chuyện hay hơn gấp mấy chục lần rồi!’

Chắc chắn, Kim Soleum đã dùng cái bút tịch thu từ hắn để tẩy não lũ não lợn này.

Được thôi. Nếu chơi kiểu đó, Baek Saheon cũng có cách đối phó.

‘Cứ ngồi im.’

Miễn là không nhập hội fan cuồng Kim Soleum thì hắn sẽ ổn.

Baek Saheon mỉm cười tự mãn, nhẹ nhõm vì bản thân đã sáng suốt. Hắn xém tí là bị cuốn theo mớ bồng bong này rồi!

‘Cứ để tên điên đó dụ cả bầy nhảy ra một lượt…’

Ngay lúc đó—

“Được rồi, để tôi làm mẫu cho mọi người! Tôi sẽ nhảy qua cửa sổ!”

Hả?

“Lần này, tôi đủ điều kiện để qua tế đàn!”

“Vâng, bạn được chấp thuận rồi.”

“Quaoaaa!”

“Cho một tràng pháo tay nào!”

Gì vậy?

“Tế đàn đầu tiên là đáng sợ nhất vì phải đi một mình…”

“Không sao đâu! Tôi chỉ muốn theo chân Người Dẫn Đường thôi!”

“T-Tôi không phải Người Dẫn Đường gì đâu, chỉ là người thử đầu tiên thôi… À, vâng.”

Kim Soleum cười ngại ngùng, rồi nắm tay người kia như đang cầu nguyện.

“Tôi sẽ cố gắng gia cố dấu ấn, để anh không bị đau đớn.”

“…! Vâng ạ!”

   

〘Lối Vào Tế Đàn Thứ Nhất〙

    

Baek Saheon đứng chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ của toa tàu, hắn thấy Kim Soleum nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của người kia và làm gì đó trong sự âm thầm…

“Tôi đi đây!”

“Hẹn gặp lại nhé!”

“Chúc may mắn!”

Trong tiếng cổ vũ, người đó bước qua cửa sổ.

Mọi chuyện cứ lặp lại như thế cho đến—

  

〘Lối Vào Tế Đàn Thứ Tư〙

  

“Và đây là nhóm cuối cùng của chúng ta.”

Lúc đó, Baek Saheon mới bừng tỉnh.

‘…Vật phẩm!’

Kim Soleum đã lén dùng vật phẩm gì đó lên người kia trước khi họ nhảy!

Thứ đó đã giúp họ không phát điên khi rơi xuống!

‘Khoan đã.’

Gã ta đang nghiêm túc xoay chuyển tình hình ư?

Và nếu một kẻ như gã ta còn chịu khó bảo vệ người khác, thì–

Baek Saheon bật chế độ suy luận tốc độ cao.

‘Đây là một Bóng tối kiểu ‘ai đến trước thì được qua trước’!’

Một kiểu bài kiểm tra mà chỉ khi đủ người vượt qua thì mới được tính là hoàn thành!

‘Nhảy qua cửa sổ không phải nghi lễ tượng trưng mà là điều kiện chính!’

Và Kim Soleum chắc chắn thuộc kiểu người thích tạo ra sự hỗn loạn để người ta tự nguyện lao đầu vào. Tại sao ư?

‘Vì như thế sẽ tạo ra nhiều dopamine cho hắn hơn!’

Ép người thì không vui. Dụ dỗ để họ tự nhảy mới phê.

Đúng là một tên điên đáng sợ.

Baek Saheon rùng mình.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất lúc này.

‘Nếu tên điên đó đã có kế hoạch–’

Vậy thì…!

“G- giám sát viên!!”

Baek Saheon giơ tay và đứng dậy, lộ diện đúng lúc con tàu vừa vượt qua tế đàn thứ tư và ánh sáng quay trở lại.

“Ai vậy?”

“Chờ đã, có người lạ hả?”

Những hành khách đã quen mặt nhau sau năm lần lặp ngạc nhiên nhìn Baek Saheon.

Hắn thì giả vờ cũng bàng hoàng chẳng kém, rồi quay sang người mà hắn biết sẽ cho mình cơ hội lớn nhất - Kim Soleum.

Tiếp cận tổ tinh anh nghe thì ngầu, nhưng hắn biết chắc họ sẽ không đoái hoài đến một gương mặt lạ.

Tốt hơn là nên chơi thẻ bài ‘bạn cùng phòng cũ'.

Và nhìn cách Kim Soleum đứng chễm chệ làm giáo chủ, hắn nắm rõ rằng anh ta mới là người cần nhắm đến.

“Trời đất… Chào anh! Không ngờ tôi lại gặp anh ở đây.”

“...”

Kim Soleum nhìn anh một lúc, rồi nở nụ cười, “Vậy à? Nhưng tôi thì ngờ đấy.”

Đờ mờ!

“Thật không?”

“Ha ha, tất nhiên là không. Giỡn thôi. Làm sao mà tôi biết trước được?”

“...”

Baek Saheon suýt chút nữa là chửi thề thành tiếng, nhưng kìm lại được nhờ nỗi sợ đang bùng lên trong người.

Ghi chú

[Lên trên]
Các quy tắc, giá trị và chuẩn mực xã hội bị suy yếu hoặc biến mất
Các quy tắc, giá trị và chuẩn mực xã hội bị suy yếu hoặc biến mất