Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 113.2: Giáo Chủ Lên Sàn

2025-09-29

3

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Đội phó Jin Nasol đang bình thản nhìn tôi.

“Thế nào rồi?”

“Đó là một nơi kinh tởm và gớm ghiếc. Ai rơi xuống mà không chuẩn bị trước gần như chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng sụp đổ tinh thần hoặc bị nhiễm bẩn.”

“Vậy à? Vậy thì thứ chúng ta cần–”

“Ê! Ở đây! Người này không sao!”

“...”

Lời của Jin Nasol bị ngắt quãng. Cô cau mày khó chịu khi đám dân thường ùa đến phía tôi.

‘L-Làm nhanh rồi chuồn thôi.’

Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt họ, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười mờ nhạt và yếu ớt.

“Anh ổn chứ?! Trời đất ơi!”

“Người này tự nguyện nhảy ra mà! Nhưng… sao lại không sao?”

“Đúng vậy, giờ tôi ổn rồi. Nhưng… sau khi tôi rơi thì có chuyện gì xảy ra thế?”

“À thì…”

Sau một hồi nói năng lộn xộn và hoảng loạn, các sự kiện chính bắt đầu rõ ràng hơn.

“Sau khi anh rơi xuống, đồng hồ đếm ngược khởi động lại…!”

“Đúng vậy! Như thể hệ thống khởi động lại và yêu cầu thêm một vật hiến tế khác!”

Y như mình dự đoán.

“…! Tôi hiểu rồi. Vậy sau đó, đoàn tàu lại gặp sự cố à?”

“Không! Không phải thế!”

Một hành khách bước lên để giải thích rõ hơn.

“Có chuyện kỳ lạ xảy ra. Không ai trong toa chúng tôi bị rơi, nhưng đột nhiên vật hiến tế được chấp nhận và con đường lại mở ra…”

“...”

“Có lộn xộn gì đó ở các toa phía trước. Người ta bảo có ai đó rơi, nhưng mọi người xô đẩy hỗn loạn quá nên chẳng biết chính xác chuyện gì.”

“...”

“Họ còn gọi bọn tôi là điên nữa! Trong khi chính họ mới là những người không hiểu chuyện gì đang diễn ra!”

“Chuẩn luôn!”

“Bức xúc thiệt á!”

“Trong game mà gặp thể loại phá đám như vậy là phải xử lý cho ra trò!”

Ra vậy.

Sự căng thẳng bắt đầu tích tụ rồi.

‘Vòng lặp bắt đầu từ đây.’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamra]: Vòng Lặp Thứ Ba:

Các toa tàu bắt đầu chia bè kéo phái, mâu thuẫn bùng phát. Hành khách gây áp lực lẫn nhau để chọn người làm vật hiến tế. Những vụ bạo lực và đổ máu đầu tiên xảy ra.

========================

Và rồi…

Cuối cùng sẽ có người chết vì các cuộc ẩu đả trong toa tàu.

...

Tôi gật đầu một cách điềm tĩnh.

“Đã rõ. Có vẻ số lượng vật hiến tế cần thiết sẽ tăng theo từng bàn thờ.”

“C-Cái gì cơ?”

“Một người cho bàn tế đầu tiên, hai người cho bàn tế thứ hai. Có vẻ số lượng vật hiến tế tăng dần theo chu kỳ.”

“À…!”

Chắc họ cũng ngờ ngợ nhận ra, chỉ là không ai dám lên tiếng. Tôi nghe thấy những tiếng thì thầm lo âu và tiếng thở gấp bị kìm nén, nhưng không ai phản đối thẳng. Đơn giản là ai cũng quá sợ hãi.

“Giờ sao đây? Giờ phải làm gì? Không… Sao chuyện này lại xảy ra với tụi mình chứ? Hức…”

“C-Có phải chúng ta đều phải nhảy ra ngoài cửa sổ hết thì nó mới kết thúc không?! Là vậy hả?!”

Một suy đoán hợp lý, nhưng tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đó.

“Không. Bình tĩnh. Chắc chắn có cách để kết thúc chuyện này.”

“Hức…”

“Nhìn tôi đi. Tôi rơi xuống rồi vẫn ổn mà. Luôn có cách.”

“À...”

Không khí bắt đầu lắng dịu đôi chút. Tôi tranh thủ khoảng lặng đó, dịu giọng nói tiếp.

“Mấy người rơi xuống trước tôi không ổn đúng không? Có thể dẫn tôi tới chỗ họ không?”

“À… À, được!”

“Bên này nè!”

Tôi bắt đầu đi theo hướng họ chỉ, vừa đi vừa quan sát những hành khách khác.

“Tôi cũng đi nữa!”

Giám Sát Viên Cá Heo lập tức bám theo, và ở nơi cách xa chúng tôi hơn một chút, Đội phó Jin Nasol đứng khoanh tay như thể đang thách tôi tiến tới.

‘Cô ấy cho phép mình làm việc này.’

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ngay giây tiếp theo, cô ấy thấy phương pháp của tôi không hiệu quả, cô ấy sẽ quay ngoắt sang ném từng người ra cửa sổ không cần báo trước.

‘Nhưng như thế không giải quyết được tình huống.’

Tạm thời, đây là phương án nhân đạo và hiệu quả nhất tôi có thể chọn.

“Ở đây… ảnh ngồi đây nè…”

Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí được chỉ.

Là người đàn ông đeo kính, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào hư không. Người đầu tiên bị hiến tế trong vòng lặp thứ hai và bị đẩy khỏi toa.

“Anh gì ơi?”

“...”

Không phản ứng. Anh ta hoàn toàn mất tinh thần.

“Dưới đó rốt cuộc là cái gì mà khiến ảnh thành ra thế này…?”

“Đáng sợ lắm. Nhưng…”

Tôi đặt một tay lên ngực mình.

“Tôi đã nhận ra một điều khi ở dưới đó.”

“…Gì cơ?”

Tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống và đưa vào túi trong áo vest.

Tôi cài lên ve áo chiếc huy hiệu nhỏ đã được giấu đi.

『Trái Tim Bạc』.

“Mọi người! Không cần phải lo lắng.”

Tôi vừa nói vừa bước lại gần người đàn ông đeo kính.

“Hức! Hức-hức! Hức!”

“Ổn rồi… Bình tĩnh nào.”

Tôi nhẹ nhàng tiêm cho anh ta một liều『Ống Tiêm tạo Niềm Vui』.

Vòng lặp tiếp theo sẽ xóa bỏ hiệu ứng, nên tốt hơn là để anh ta được xoa dịu tạm thời còn hơn là kẹt mãi trong cơn hoảng loạn.

Xét đến mức độ hoảng sợ và kinh hoàng mà anh ta vừa trải qua, thì đây là lựa chọn nhân đạo nhất. Mà do『Ống Tiêm Niềm Vui』nhỏ như một cây bút, nên trong mắt người khác, trông như tôi đang dùng lời nói để trấn an.

Như có một phép màu vậy.

“...Hự!”

Người đàn ông hít sâu một hơi và thần sắc dần trở lại. Sự bình tĩnh trở lại trong ánh mắt anh ta.

“K-Kinh khủng thật… nhưng, à… qua rồi.”

Chậm rãi, một nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên môi anh.

“Cảm ơn… tôi thấy… thấy nhẹ nhõm hẳn…”

Anh ta từ từ đứng dậy, rồi ôm lấy tôi và những hành khách khác. Mọi người bị bất ngờ, nhưng vẫn đón nhận cái ôm một cách lúng túng, ánh mắt họ vẫn dõi theo tôi.

“Anh… anh kéo ảnh về lại rồi…”

“Anh làm cách nào vậy…?”

Tôi là một tên lừa đảo.

Nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chính tôi cũng bất ngờ vì điều mình vừa làm.

“Tôi không biết vì sao mình có được năng lực này, nhưng giờ thì…”

Tôi hít một hơi sâu và nói:

“Tôi nghĩ tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trên chuyến tàu này.”

“…!!” - Hành khách.

“T-Thật sao?” - Hành khách.

“Đúng vậy.”

Tôi giơ tay lên, đếm bằng ngón tay khi nói tiếp.

“Tôi biết ai cần bị ném ra ngoài cửa sổ và cần làm điều đó bao nhiêu lần để mọi chuyện kết thúc.”

“T-Trời ơi…” - Hành khách.

Tôi đang làm gì vậy?

‘Nói dối.’

Và kiểu lừa đảo này á? Cực kỳ phổ thông trong mấy câu truyện ngày tận thế nhé.

‘Chiêu bài kinh điển của mấy giáo chủ tà giáo.’

Một tên bịp bợm lợi dụng nỗi sợ và giả danh thánh nhân, đưa ra lời tiên tri hay hướng dẫn từ cõi trên.

Trong các vòng lặp trước, từng có một gã giáo chủ xuất hiện ở Toa số 6. Nếu tôi nhớ không nhầm…

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamra]: Vòng Lặp Thứ Năm:

Mỗi toa tàu hình thành bè phái riêng biệt. Một số nhóm trở nên mê tín, thậm chí tổ chức nghi lễ tế sống, giết người và ném ra ngoài cửa sổ như một phần của nghi lễ.

========================

Xin lỗi nhé…

Không. Thực ra, tôi chẳng hề thấy có lỗi.

‘Vai giáo chủ đó giờ là của tôi.’

Tôi sẽ giành lấy nó trước khi bất kỳ kẻ nào khác kịp chen vào.

“Hỡi những hành khách đáng kính của Toa số 7, xin hãy lắng nghe tôi!”

Tôi đứng gần cửa tàu và cất cao giọng.

“Chúng ta đã được chọn để vượt qua một thử thách lớn!”

 ☾ Trời đất ơi!! ☽

Từ túi áo vest, tôi nghe thấy tiếng Braun vỗ tay hân hoan.

Tôi vừa chính thức nhận được dấu chấp thuận từ người dẫn chương trình creepypasta.

Ngay tại đây, ngay lúc này…

Một giáo chủ đã chính thức ra mắt.